Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 8: Kỷ niệm quá khứ

Tác giả: Bùi Trà My
Chọn tập

(Câu chuyện kể bằng lời của Vỹ)

Nếu hỏi tôi yêu ai nhất trong nhà mình thì người đó là mẹ tôi. Tôi yêu mẹ nhưng chưa bao giờ tôi được biết đến mẹ. Vì mẹ đã không còn khi tôi còn quá nhỏ. Mẹ ra đi trong một nỗi đau oan ức mà không kịp để bố tôi giải thích. Sự ra đi của mẹ để lại cho tôi một nỗi đau cô đơn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Cho đến một ngày kia, cách đây chỉ một năm thôi khi tôi còn 13 tuổi bố tôi cũng ra đi sang nước ngoài. Trước đó ông đã kể cho mình tôi nghe một câu chuyện tình yêu mà mẹ tôi đã vì nó mà ra đi.

Bố tôi kể rằng, ngày sinh viên bố còn là một cậu sinh viên đẹp trai, tài giỏi được con gái trong trường theo đuổi vô cùng. Họ mến mộ không chỉ ngoại hình mà còn cả trái tim nhân hậu của bố nữa. Nhưng bố nói, bố chỉ để ý đến một người con gái. Cô gái ấy xinh đẹp và hiền lành, yêu thương bố bằng tất cả trái tim nhưng không theo đuổi bố nồng nhiệt như những sinh viên khác. Cô gái ấy lặng lẽ dành cho bố một tình yêu qua những lần hỏi han bài tập vì cô gái học không tốt lắm, những cái ánh nhìn ấm áp. Bố bảo, bố đã yêu cô gái ấy. Biết rằng tôi còn nhỏ có thể không hiểu lắm nhưng vì bố sắp đi nên bố muốn kể cho tôi với một cảm xúc thực sự. Có lẽ bố rất yêu cô gái ấy, bố đã muốn hai người cùng giúp nhau vượt qua khó khăn của cuộc sống để tìm đến tương lai tươi sáng.

Tình yêu của hai người cứ thế trôi đi trong những ánh mắt lặng thầm. Họ không thể đến với nhau bởi một lý do: bà nội tôi không chấp nhận cô gái ấy. Dù rằng cô gái không hề biết bố tôi yêu cô ấy nhưng khi bố tôi nói người mà mình thích là cô ấy với bà bà đã phản kháng. Bởi nếu như thế thì bố tôi sẽ phản bội mẹ tôi. Mẹ tôi là bạn của bố tôi, hoàn cảnh của mẹ rất bi thương: mồ côi, mang trọng bệnh trong người nên bà nội đã mang về nuôi với hy vọng lớn lên mẹ sẽ là con dâu bà. Và mẹ đã yêu bố tôi thật sự, mẹ yêu bằng tình yêu biết ơn chân thành. Bố thì chưa bao giờ yêu mẹ và chỉ yêu người con gái ấy. Nhưng nếu như tìm đến với cô gái thì có nghĩa bố sẽ giết chết mẹ, phụ công ơn bà nội. Hơn nữa, người con gái kia cũng có một người yêu, xứng đáng ở bên cô ấy hơn bố.

Bố đã từ biệt cô ấy, nói với cô ấy rằng: “Tôi phải đi du học.” Cô ấy chưa kịp hiểu gì thì đã nghe tin bố cưới vợ – mẹ tôi. Bố nói có người bạn kể cho bố là cô ấy đau khổ vô cùng, cô ấy có khi muốn tự tử mà không hề biết cô ấy đã có một người chồng – người đã yêu cô ấy. Sống bên mẹ tôi, sinh ra anh em tôi – Bằng và Vỹ – nhưng bố luôn dằn vặt vì lỗi lầm của mình. Nhớ lại đôi mắt sưng đỏ hoe của người con gái mình yêu đã vì mình mà tan nát trái tim, bố vô cùng đau khổ. Và cuối cùng, khi tôi mới 5 tuổi, anh Bằng cũng chỉ mới học Tiểu học, bố đã thú nhận sự thực với mẹ: bố không yêu mẹ. Câu nói ấy đã giết chết mẹ tôi – người đàn bà bị bệnh dễ xúc động. Do quá sốc, mẹ đã ra đi. Bố tôi cũng vừa biết người con gái kia có chồng. Lúc đó bố còn ân hận, đau đớn tới mức treo cổ tự tử nhưng mà được cứu thoát.

Cách đây một năm, bố đã gọi tôi ra bãi biển này hóng gió. Bố đã kể cho tôi nghe sự tình – nguyên nhân cái chết về mẹ chính là câu chuyện tình yêu buồn này. Bố bảo:

“Có thể con không hiểu, nhưng con hãy ghi nhớ nhé! Bởi khi lớn lên con sẽ hiểu được bố. Giờ bố phải đi, con sẽ ở lại cùng anh Bằng với dì Lan, rồi các con sẽ lên Hà Nội học, sống cuộc đời tốt hơn bố. Có lẽ rồi bố sẽ không quay về bên con nữa. Bố kể câu chuyện này cho con vì mẹ rất yêu con, mẹ biết con có thể dễ lắng nghe hơn là anh Bằng hồn nhiên vui tươi, nó không nên biết thì hơn.”

Và rồi bố tôi đi, để mặc tôi một mình trên bãi biển đêm trống trơn. Kỷ niệm cũ ngày xưa chẳng còn, tôi đã không còn là đứa trẻ ngây ngô nữa, chỉ là một cậu học trò dùng nghịch ngợm hỗn láo để quên đi cái đau đớn của riêng mình…

“Sao cậu không kể chuyện này cho Thanh mà lại kể cho tôi?” – Điệp hỏi.

“Tôi không muốn sự thương hại của Thanh. Thanh rất tốt, tôi chẳng thích bạn ấy thương hại tôi thêm nữa.”

“Vậy tôi…?”

“Cậu thì có biết thương hại ai cơ chứ, tôi cứ kể ra cậu hiểu hay không tùy!”

“Thế cậu có hiểu không?”

“Không! Tôi không hiểu! Tôi không biết tình yêu! Tôi chỉ thấy mất mát mà thôi.”

Rồi cậu đứng lên, đi về.

Điệp cũng đi theo cậu, trong lòng bắt đầu suy nghĩ khác…

Chọn tập
Bình luận