Điệp bực tức đi về, mặt còn bừng bừng tức giận. Nó rảo bước thật nhanh chẳng thèm quay lại nhìn mọi người đang đi sau mình.
Bằng liền tiến về phía nó:
“Thôi mà em đừng giận nữa! Thằng em anh nó hơi kỳ cục!”
“Kỳ cục ấy ạ? Kỳ dị thì đúng hơn!”
“Ừ ừ thì nó kỳ dị mà, em bỏ qua đi nhé! Nếu giận thế thì coi như là giận cả anh à? Anh là anh trai nó mà!” – Bằng cười.
“Đâu đâu có!” – Nó cười ngay lập tức, mặt đỏ vì ngượng.
“Chiều nay em muốn đi tắm biển hay đi học đây?”
“Học chứ! Học quan trọng mà anh!”
“Gớm ra vẻ là thích học quá nhỉ?” – Thanh chế giễu. May mà nó còn không nói “thích học hay thích anh Bằng”.
Thanh quay sang Vỹ:
“Chiều nay cậu đi tắm biển không?”
“Tôi không quen tắm biển nhưng chiều tôi cũng ra lấy muối luôn!” – Nhắc đến muối sao cậu muốn đá con bạn đang đi cạnh anh mình đến thế.
“OK!” – Thanh có vẻ hài lòng lắm.
2h chiều. Bên ngoài còn khá vắng vì mọi người chưa ngủ dậy. Trời còn rất nắng. Mặc chiếc váy hai dây rất xinh và mát, đội thêm chiếc mũ Điệp chạy sang nhà Bằng. Nhìn qua cửa sổ nó thấy anh đang ngồi ghi chép cái gì đó, anh cũng bị cận nên đeo kính. Nhìn nghiêng trông anh thật đẹp trai, mẹ ơi đúng là hoàng tử mà! Đeo kính lại càng đẹp.
Nó cứ đứng đó ngắm anh, anh cũng chẳng hề quay ra. Nhưng không ngờ anh biết. Anh không nhìn nó nhưng lại mỉm cười:
“Thôi ngắm cái gì, vào đi!”
Nó giật mình. Anh tinh thật đấy.
“Vỹ và Thanh đi tắm biển rồi, cứ vào đi!”
Nó rón rén bước vào nhà. Căn nhà chỉ có 4 tầng nhưng rất rộng rãi, thoáng mát. Nhìn từ cửa sổ có thể thấy được biển xanh rất đẹp với hàng dừa chạy dọc bờ cát, chân trời với cánh diều bay rất màu sắc. Trong nhà đồ đạc sắp xếp gọn gàng, sàn làm bằng gỗ nên khá êm và không bị bức bí vì nóng. Bằng mỉm cười đứng lên bật thêm quạt cây, nhìn Điệp:
“Em làm anh nhớ đến phim Summer Scent (Hương mùa hè) quá!”
“Hả??? Thật ấy ạ?”
“Ừ, giống Son Ye Jin đóng phim ấy lắm. Cũng mặc váy và đội mũ, trông rất xinh!”
Đúng là Thanh bảo “cẩn thận với Bằng”, quả không sai! Chưa ai lấy lòng người khác tốt như anh.
“Em giống Son Ye Jin trong Hương Mùa Hè lắm, rất xinh…”
Bỏ mũ ra, Điệp tiến về phía bàn học. Chiếc bàn nhỏ xinh có để một lọ hoa rất đẹp khiến Điệp rất thích. Bằng liền di chuyển lọ hoa về phía Điệp cho Điệp nhìn rõ hơn.
“Hoa đẹp quá! Cám ơn anh!”
“Điệp! Em thấy anh vừa làm gì lọ hoa?”
Hả??? Anh hỏi câu gì kỳ vậy?
Điệp ấp úng:
“Thì anh di chuyển đến cho em…”
“Đúng rồi! Có nghĩa đối với em hay đối với chiếc bàn đang đứng yên này thì lọ hoa đang di chuyển đúng không?”
“Di chuyển”? “Đứng yên”? Sao quen vậy trời?
Bằng cười:
“Cô bé ngốc ạ! Đây là bài đầu tiên của Vật lý 8 mà: Chuyển động cơ học.”
“A đúng rồi!!! Thế mà em quên mất!”
“Thế nếu chọn cái bàn làm mốc thì cái gì chuyển động nào?”
“Bình hoa ạ!”
“Đúng rồi! Cái bình hoa chuyển động thế nào nhỉ?”
“A, chuyển động thẳng!”
“Tốt lắm! Thế nếu anh đánh quả bóng vòng qua lọ hoa này thì là chuyển động gì?”
“Chuyển động cong!”
“Tốt! Thế là em nhớ được kiến thức cơ bản của bài Chuyển động cơ học rồi nhé!”
Điệp suýt nữa hét lên mất. Ôi anh ơi sao anh không tốt nghiệp và vào dạy học bọn em luôn đi? Anh dạy hay hơn cả thầy ấy, chưa có ai hoàn hảo như anh! Đúng là chàng gia sư tuyệt vời, nếu học anh thì chẳng mấy chốc em sẽ giỏi cho mà xem. Cái Thanh kia rồi phải nể em thôi!
Điệp thích thú vô cùng, nó ngồi giải bài tập với Bằng. Có thể với người khác thì sẽ bảo nó có vấn đề, học cả năm rồi mà giờ lại học lại từ đầu, nhưng với Bằng nó chỉ là một cô bé hơi ngố chứ thực tình nếu chú tâm thì nó sẽ học được. Nửa tiếng sau, Bằng kéo tay nó đứng dậy. Cánh tay anh chạm vào cánh tay mềm mịn của nó khiến tim nó lộn nhào.
“Chạy đi!”
“Hả???”
“Chạy từ đây ra bãi biển cho anh!”
“Đây là giờ Vật lý chứ có phải giờ Thể dục đâu anh?”
“Thì em cứ chạy đi anh xem nào! Anh chạy cùng, ra đó mua nước dừa uống học cho sướng!”
Nước dừa hả? OK con gà đen luôn! Thế là Điệp chạy vù đi. Nó tăng tốc chạy ra biển, muốn thắng thử anh chàng chân dài này xem nào! Nó chạy đâu đến nỗi.
Nhưng vấn đề là nó chạy nhanh quá, chẳng để ý là đã chạy ra bãi biển từ bao giờ.
“Ê Điệp, đến bãi cát thôi chứ sao em lại xuống biển thế kia???” – Bằng gọi với theo.
Mẹ ơi, không phanh được rồi!!!!!!!!!!!!
Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cốc nước biển để lấy muối của Vỹ ở trước mặt. Nếu như mình chạy đâm vào cốc nước đó thì cậu ta dần mình tan xương mất. Mà chân mình thì cách cốc nước đó có 10cm!
PẶP! Một bàn tay nắm lấy cánh tay Điệp kéo giật về đằng sau.
Ôi may quá, mình tưởng mình mất phanh rồi chứ!
Nó quay lại. CHA MẸ ƠI!!!
“E hèm cậu muốn làm đổ của tôi lần nữa đúng không?”
“Á, tôi…”
“Cậu dở hơi hay sao lại thi chạy ngoài bãi cát thế hả? Có mà ngã cho vỡ mặt!”
“Cát mịn thì vỡ sao được mặt!”” – Tên này nói kỳ quá, phải độp lại mới được.
“Tốt nhất là tránh ra cho tôi!” – Vỹ đẩy Điệp ra ngã xuống bãi cát.
TRỜI!!! Bộ váy tuyệt đẹp của tôi! Cát thì ướt, bẩn hết rồi!
Đang định quay ra cho Vỹ kia một trận thì Bằng vừa chạy tới.
“Có sao không em?”
Anh ơi là anh! Sao lúc cần anh thì anh chẳng thấy đâu, cái lúc cần anh tránh ra để em xử lý thằng em của anh thì anh lại đến kia chứ?
“Ôi bẩn hết váy rồi! Sao em chạy nhanh thế?”
“Không phải chạy nhanh đâu…” – Mình có nên mở miệng bảo rằng Vỹ làm không? Thế thì còn gì là lịch sự với anh nữa – “À không sao đâu, cái váy về giặt là xong ấy mà!”
“Hihihi Điệp cũng biết giặt áo cơ à?” – Cái Thanh đang vầy nước dưới biển nghe thấy thế liền chạy lên luôn.
“Mày…” – Điệp ra hiệu cảnh cáo.
Nhưng Thanh chưa kịp im thì Vỹ đã tiếp tục nhảy vào:
“Được, Điệp cái gì cũng giỏi mà! Nhưng thế này thì bẩn ít quá, giặt tốn công lắm.”
“Là sao…?”
Vỹ nhìn Điệp bằng ánh mắt không – còn – gì – nguy – hiểm hơn rồi đưa cánh tay ra đẩy mạnh Điệp. Ngay sau Điệp chính là sóng biển…
“Ôi trời Điệp!!!” – Bằng kêu lên, nhưng không kịp rồi.
TÒM!!! Điệp ngã xuống biển, mũ văng ra, người ướt sạch. Sóng biển chiều đánh khá mạnh, Điệp tối tăm mặt mũi, uống biết bao nhiêu nước mặn lè cổ. Cố vùng vẫy nhoi lên nhưng cái Thanh ở đâu bỗng xồ ra hùa với Vỹ dúi Điệp xuống. Tuy rằng Thanh chỉ là phụ trợ nhưng cũng đủ cho Điệp tắc thở. Cay mắt quá, tự dưng mở mắt ra dưới nước thế này! Tên Vỹ kia, cậu không bỏ tôi ra tôi thề sẽ cắn chết cậu!
Nó điên tiết, quờ được cánh tay rắn rỏi bên cạnh. Biết chắc chắn đó là Vỹ nó liền đưa ngay hàm răng có mấy cái răng nanh liền ra cắn phập một cái!
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”