“Điệp, em ngồi dịch vào cho Vỹ ngồi!”
Tiếng cô giáo vang lên thức tỉnh Điệp thoát khỏi sự bất ngờ như ném đá vào đầu nhưng cũng bùng nổ sự uất ức của nó. Hàng trăm người thích thằng bạn này, nhưng tại sao cứ phải dính vào nó??????????
Bao năm ngồi ngoài, ngồi một mình giờ đã bị thằng này phá hỏng sao!!!!???
Mãi Điệp mới nhích khỏi vị trí của mình ngồi lui vào. Vỹ bình thản ngồi xuống, khuôn mặt hiện tại càng khiến cả lớp mê mẩn vì quá đẹp, nhưng nó chỉ càng cho Điệp thêm cáu tiết.
Vỹ nhẹ nhàng nói với Điệp:
“Chắc là bạn rất vất vả?”
“Hả? Gì cơ?”
“Vất vả nên mới mang nhiều đồ thế này!”
Điệp tá hỏa nhìn vào bàn mình. Một đống đồ nào thì bút, tẩy, thước với loạt sách vở để trên bàn.
Lớp nổ tung một trận cười vỡ bụng. Cô giáo cũng cười. Điệp đỏ bừng mặt, sao vậy chứ? Chỉ là để nhiều đồ thôi mà!!!!
Cô giáo bảo:
“Hôm nay chỉ đi tập trung thôi sao Điệp lại mang sách vở đầy đủ làm gì?”
Trời ơi hôm nay quên mang cuốc xẻng, không đào được cái lỗ mà chui xuống rồi! Điệp chỉ còn cách vờ rơi cái bút rồi chui xuống gầm bàn. Đôi chân dài đang đung đưa khoái chí của Vỹ làm nó ngứa mắt, nó tranh thủ lúc nhặt bút liền co chân đạp cho Vỹ một cái thật mạnh. Vỹ cứng cả người lại, khuôn mặt đỏ lừ vì cố nhịn. Cú đạp của Điệp phải nói là siêu đau, nếu bạn mà bị trường hợp này chắc chắn sẽ hét nổ tung trường.
“Cả lớp lấy giấy hoặc nháp ra chép lại lịch học hè. Cô sẽ viết lại trên bảng nhé!”
Tất cả thôi cười nghe lời cô. Phù, Điệp được giải thoát rồi! Thôi ghi chép cái đã, còn loay hoay lại bị cười thêm.
Điệp quay sang xem tên Vỹ kia còn đau điếng vì cú đạp vừa rồi không. Giờ cậu đã bình tĩnh trở lại, cậu lấy một chiếc kính ra đeo lên mắt. Hả cậu ta cận à? Lúc đeo kính trông cậu ta càng đẹp trai tợn!
“Người gì mà bị đạp vẫn bình thản vậy chứ, rõ biến thái!” – Điệp xỏ.
“Cậu đã từng cắn tôi rồi còn gì, quên sao?” – Vỹ cười lại.
Điệp ớ người, nhớ lại cái lần bị Vỹ dìm ở biển và đã cắn cho cậu một cái chảy máu, nhờ hôm đó mà nó cũng biết cái đầu Vỹ thông minh xứng đáng làm đệ tử nữ thần Athena.
“Lẽ nào cậu vẫn thù cái cắn ấy à?” – Điệp hậm hực.
Vỹ ra vẻ chua xót nhìn vết răng đã thành sẹo trên tay mình:
“Tôi đã không ưa cậu từ lâu rồi, tại cậu đồng ý cho tôi đến lớp cậu đấy chứ?”
“Đấy là vì tôi…”
Tiếng trống bỗng vang lên kết thúc buổi tập trung. Học sinh ra về. Vỹ lấy xe đạp đi về, hôm nay mệt rồi, giờ còn sớm phải chuồn đi đâu chơi đã.
Bỗng có tiếng nói vang lên sau cậu:
“Đấy là vì tôi thích câu chuyện của cậu!”
Cậu quay lại. Cô bé xinh xắn đang nở nụ cười với cậu, khác hẳn cái vẻ tức tối ban nãy.
“Cậu còn có cái tính không thích nói dở dang cơ đấy!”
“Tất nhiên tôi nhiều tính lắm. Nhưng tôi nói thật đấy, câu chuyện của cậu làm tôi cảm động. Cám ơn vì đã kể nó cho tôi!”
Vỹ nhìn cô, không chớp mắt. Hóa ra cô ghét cậu nhưng cảm thông với câu chuyện của cậu, hầu như ai mà biết câu chuyện của cậu (dù là họ hàng) đều coi đó là chuyện nhảm, chuyện chẳng cần kể vì vậy cậu mới không thích kể với ai. Cô bạn này là người đầu tiên cảm động và thích câu chuyện của cậu đến vậy.
Vỹ nở nụ cười. Nụ cười thực sự của cậu đẹp mê hồn, đẹp tới mức mà Điệp lặng đi. “Điệp, cậu ra đây!”
Điệp đang chết đứng với nụ cười đẹp như thần tiên kia, nghe vậy thì giật bắn mình. Nó bước tới chỗ người đang từ một nụ cười đẹp chuyển thành nụ cười gian xảo.
Nó bước tới rất gần rồi mà Vỹ vẫn không bảo nó dừng. Khi nó sát mặt Vỹ rồi thì Vỹ mới mỉm cười rõ hơn. Lúc này Điệp mới tỉnh hẳn. Trời mình đang làm cái trò gì vậy? Mà còn hắn nữa, sao hắn lại gọi mình lại gần như vậy?
Vỹ rất cao, có ngẩng lên cũng không sợ chạm vào mặt nhưng Điệp cũng run hết cả người, nó không dám ngẩng. Nhưng một bàn tay đã nâng lấy cằm Điệp ngẩng đầu lên. Trời ơi học sinh về hết chưa, chúng nó mà nhìn thấy thì… định tạo xì căng đan đấy à!!!??? Tại mình, tại mình mà! Tự dưng thừ mặt ra mà ngắm cái nụ cười xảo quyệt của thằng bạn đáng chết. Này tui mới 15 tuổi chứ không phải là cái tuổi để cậu làm cái trò đó đâu nhá, bỏ ngay cái tay ra!!! Nhưng sao mình không dũng cảm hét lên chứ?
Vỹ cúi xuống, hơi thở phả vào mặt Điệp. Điệp tim đập loạn xạ vì sợ, mồ hôi vã cả ra ướt đầm, mắt nhắm tịt chờ đợi chuyện gì xảy ra.
Khi hai đứa còn cách nhau có 1cm, Vỹ mới cười. Nụ cười còn gian hơn nữa:
“Lên xe đi, tôi đưa cậu về!”
Điệp tưởng đang có búa giáng xuống đầu mình. Trời ơi giáng thật đi, đập nát cái đầu đen tối này ra!!!!
Vỹ ngồi lên xe, cười:
“Không ngờ cậu cũng nghĩ chẳng trong sáng chút nào!”
“AAAAAAAAAA CẬU MUỐN CHẾT À???????” – Điệp nổi khùng thật sự, quên cả lời mời nhã nhặn vừa rồi. Nó xông đến đẩy mạnh Vỹ và cái xe đạp của cậu.
“RẦM!!!!!!” Một tiếng đổ mạnh khiến cho mấy bạn đang đứng ngoài cổng tám chuyện phải ngó vào.
Bọn con gái kinh hãi. Trời đất ơi!!!!!!!! Một hình ảnh khủng khiếp! Hoàng tử đẹp trai mới đến đang nằm chỏng quèo dưới cái xe đạp bị đổ, máu chảy be bét.
Trời!! Điệp nhận ra nó vừa làm cái gì.
Nó vội dựng cái xe đạp lên. Vỹ bị xe đè, cộng thêm ngã từ trên yên cao nên đã ngất xỉu, máu chảy trên đầu, cả người xây xước, kể cả khuôn mặt đẹp trai cũng bị vài vết xước nhỏ. Hàng chục người chạy đến. Phen này thì Điệp chết thật rồi chứ không phải “nạn nhân” Vỹ.
Bằng cũng ra về từ trường Đại học. Vừa định đi về thì điện thoại đổ chuông ầm ầm:
“A lô Điệp à?”
“Anh ơi!!!” – Một tiếng khóc vang lên – “Anh ơi, đến trường ngay đi!!!”
“Em làm sao thế?” – Bằng hốt hoảng, leo vội lên xe máy phóng vèo đi, không kịp đội mũ bảo hiểm. Bệnh viện Thanh Nhàn lặng yên một màu trắng. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ màu xanh, phả vào những bức tường vàng đã cũ. Từng giọt nước từ từ chảy xuống từ cái chai xuống ống dẫn nước đi vào tay của cậu thiếu niên đang nằm ngủ yên. Khuôn mặt đẹp như thiên thần nhưng trắng bệch, trên đầu quấn băng trắng, máu dường như đã cầm lại.
“Bố ơi! Bố đừng đi!!!!!!” – Bỗng cậu hét lên khiến cho cô bé ngồi bên cạnh giật mình.
“Vỹ à cậu tỉnh lại đi!” – Cô bé lay cậu.
Vỹ mở mắt ra một cách hoảng sợ. Hình như cậu vừa gặp ác mộng.
Cậu quay mặt về phía tiếng nói vừa gọi mình. Khi nhìn thấy đó là Điệp, cậu lạnh lùng nhìn lên trần nhà, tay đưa lên trán, lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ tức giận.
“Cậu đã mê man từ trưa đến giờ là 3 rưỡi chiều rồi. Cậu có đau nữa không?” – Điệp lại gần định bỏ tay trên trán xem cái đầu bị thương của cậu.
“Bỏ tay ra!” – Vỹ lạnh lùng hét lên.
Điệp giật mình thu tay về. Nó chợt nhớ ra chính nó đã đẩy Vỹ ngã xe tới mức này.
“Tớ xin lỗi, Vỹ…”
Câu xin lỗi đó càng làm Vỹ điên tiết. Cậu quay lại định nói gì đó thì có tiếng mở cửa:
“Vỹ, em tỉnh rồi à?” – Một nụ cười quen thuộc.
“Anh…” – Vỹ có vẻ bình tĩnh hơn khi nhìn thấy anh, nhưng giờ cậu vẫn chỉ giữ vẻ lạnh lùng.
“Bạn em đến thăm em đấy!”
“Bạn? Bạn em ở Đà Nẵng hết còn gì?” – Vỹ ngạc nhiên.
“Em vào đi!” – Bằng quay ra.
Điệp và Vỹ ngạc nhiên hơn. Một cô bé xinh xắn đi vào. Đó là Thanh.
“Tớ nghe nói cậu bị ngã xe, cậu có đau lắm không?” – Thanh cười hiền dịu.
“Không sao, cám ơn cậu!” – Vỹ rất quý Thanh nhưng vì còn đang rất giận nên cậu vẫn giữ yên cái mặt lạnh tanh.
Thanh biết Điệp đã làm Vỹ ngã xe, nếu Điệp còn ở lại thì sẽ gây khó chịu cho Vỹ liền nhẹ nhàng:
“Điệp, mày về được không? Mày đã vất vả rồi!”
“Nhưng mà…”
“Mày cứ về đi! Ngã xe đạp thôi mà, tuy có hơi nặng nhưng mà mai kia cậu ấy lại đi được thôi.”
“Phải đấy!” – Bằng lên tiếng – “Điệp, để anh đưa em về!”
Được Bằng đưa về là điều Điệp hạnh phúc, nhưng giờ Điệp rất buồn vì cảm thấy rất áy náy. Nó quay lại nhìn Vỹ, nhưng Vỹ chẳng thèm nhìn nó. Nếu Vỹ không tha thứ cho nó, nó không những mang tiếng mà còn áy náy mãi.
Hai người vừa đi, Thanh quay lại Vỹ:
“Hình như cậu và Điệp lúc nào cũng bất hòa?”
“Ừ!”
“Thế sao mà Điệp lại cho cậu tới học cùng chứ?”
“Tớ chẳng quan tâm! Nhưng tớ thực sự muốn về quê, tớ không thể học nổi ở đây.”
Thanh nghe vậy giật mình. Nó vội nói:
“Nếu không thích tớ có thể bảo lớp trưởng xin cho cậu chuyển chỗ khác, chứ lớp tớ đang rất cần cậu. Cậu thấy đấy, ngoài Điệp ra thì có ai ghét cậu đâu?”
“….” – Vỹ lặng im chẳng nói gì.
“Dù sao cũng lớp 9 rồi, năm sau lên cấp III là mỗi đứa một nơi ấy mà. Hãy nể tớ, Điệp là bạn thân của tớ, được chứ? Thực ra Điệp rất tốt, do nó không ưa cậu nên nó mới thế.”
“….”
“Vậy giờ tớ bảo lớp trưởng luôn nhé?”
“Không cần!” – Vỹ lên tiếng – “Kệ đi!”
“Hả? Cậu không…”
“Chuyện vớ vẩn ấy mà! Cậu đừng lo nữa!” – Vỹ cười trấn an Thanh.
“Ừ vậy nhé!”
Chiều muộn Thanh mới ra về. Vỹ ngồi lại bệnh viện một mình vì Bằng có việc phải đi dạy. Cậu rất giận Điệp, nhưng thực sự câu nói ngày hôm nay của Điệp khiến cậu suy nghĩ. Người đầu tiên cảm thông với hoàn cảnh của cậu, làm sao cậu có thể…?
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây hoa điệp vàng dưới ánh nắng hoàng hôn nhìn càng ấm áp dịu dàng. Vỹ thở dài, ước gì Điệp có thể một lần hiền lành như cây hoa kia có phải tốt không? Sao cứ xây dựng hình ảnh đáng ghét như vậy?
Hình ảnh đáng ghét ư? Thôi chết rồi!