NBHMH: Tôi yêu em!
Á!! Cả bát mỳ ăn sáng của Điệp đổ ụp xuống cái bàn phím. Trời đất ơi bẩn hết rồi, mồm mép mình cũng như con mèo vậy! Điệp vội lấy khăn lau bàn phím, rồi gõ với tâm trạng như chết đứng:
LoveHoa: Anh gõ nhầm cho ai ạ?
NBHMH: Ko!
LoveHoa: Vậy ý anh là…? – Điệp như chết thật.
NBHMH: Câu đó anh nói với em.
LoveHoa: Gì…gì cơ ạ? Anh đang đùa à???????:O >o NBHMH: Em nghĩ anh là người dễ đùa sao?
LoveHoa: Nhưng chúng ta đâu có biết nhau?
NBHMH: Một tuần như thế rồi mà em còn nói ko biết?
LoveHoa: Em ko quan tâm, điều quan trọng là em sẽ không yêu anh!
NBHMH: Tại sao chứ?Vì anh xấu? Hay là vì em ko quên được con người đó!
LoveHoa: Con người nào chứ?
NBHMH: Em thích cái cậu Vỹ đó?
LoveHoa: Ko, em ko muốn nhắc đến cậu ấy nữa!
NBHMH: Hay là anh Bằng? Hay là Bình?
LoveHoa: Không phải, tất cả đều không phải!
NBHMH: Vậy thì tại sao?
LoveHoa: Lẽ nào em ko yêu một ai đó thì cũng phải có lý do à?
Không thấy trả lời…
Lẽ nào anh ấy giận rồi?
Sao tự dưng Điệp cảm thấy hụt hẫng thế này?
NBHMH: Anh off đây, em cứ suy nghĩ đi! Khi nào có câu trả lời đích thực thì nói với anh.
Hoàng vừa off, Điệp gục ngay xuống bàn. Chuyện gì thế này chứ? Sao cô có thể…? Sao cô có thể nhận lấy tình cảm của một người lạ mặt như anh? Cô biết anh là người tốt, nhưng cô chỉ nghĩ anh và cô là những người bạn.
Nhưng anh nói có đúng không?
Là cô không thể quên được Vỹ…
Hay là do cô vẫn còn thích anh Bằng, cảm mến Bình?
Bỗng điện thoại cô đổ chuông.
Cái Tuyết gọi.
“Alo…”
“Điệp à mày biết tin gì chưa? Thanh sắp về nước rồi đấy!!” – Giọng cái Tuyết vang lên.
“Cái gì?” – Điệp ngẩng lên ngỡ ngàng.
“Sốc hơn nữa là tao nghe nói Thanh hẹn hò với Vỹ mày ạ, cả cái trường bên Mỹ đó loan tin ầm cả lên! Trời ơi Vỹ của tao, tao đang đợi cậu ấy về để…Alo, alo!”
Điện thoại trên tay Điệp đã rơi từ lúc nào.
Rơi như thể cô buông tay nó như cậu ấy đã thực sự buông tay cô.
Cậu ấy và Thanh…
Điệp òa khóc, gục xuống.
Những dòng nước mắt tưởng rằng đã không còn nữa.
Vậy mà hóa ra vẫn phải tiếp tục rơi.
Vừa mới được hạnh phúc thì lại quá mong manh.
Điện thoại rơi xuống đất nhưng không hề bị hỏng, nó tiếp tục nhận tin nhắn. Một số rất lạ.
Hai tay run run, Điệp mở tin nhắn ra.
“Là anh đây! Anh vừa xem qua Profile trên Yahoo của em nên biết số của em, khi nào em có quyết định thì hãy gọi cho anh nhé!”
Hai tay Điệp bỗng như tự động ấn vào gọi số vừa nhắn tin.
Vừa có tín hiệu bắt máy Điệp đã òa lên khóc nức nở:
“Anh ơi tại sao em không thể quên được Vỹ chứ? Em ghét cậu ấy, mãi mãi ghét cậu ấy! Cậu ấy đã yêu người khác, em nên vui mới đúng chứ sao em lại thế này đây? Cậu ấy sắp về nước rồi, nhưng em hận cậu ta, em không muốn gặp! Em quá yếu đuối, không đủ để quên một người sao?”
“…” – Đầu dây im lặng, nghe rõ tiếng thở, có lẽ là anh đang lắng nghe.
“Em đã từng tưởng cậu ấy chỉ là một người bạn mà thôi, em ghét cậu ấy, lúc nào em cũng sẽ ghét cậu ấy!!!!” – Điệp khuỵu xuống, giọng như bị nghẹn lại vì khóc.
Bỗng Hoàng tắt máy, anh không hề đáp lại gì cả.
Một tin nhắn gửi đến:
“Nếu nói chuyện với em chắc em sẽ cứ khóc mãi thôi, hãy nín khóc và nhắn tin lại cho anh. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Điệp cố gắng lấy bình tĩnh nhắn tin với bàn tay run run:
“Vỹ và Thanh sắp về nước rồi, nghe nói họ đã hẹn hò với nhau…”
“Vì chuyện này mà em khóc sao? Em ko nghĩ là mình nên vui với điều đó à?”
“Vâng, em cũng đã nghĩ mình nên vui, nhưng chỉ cần nghĩ tới cậu ấy sẽ quên em em lại cảm thấy đau đớn!”
“Tức là em có tình cảm với cậu ấy thật à?”
“Em không biết và không muốn biết! Anh ơi, em phải làm sao đây?”
Cô phải làm sao chứ?
Chàng trai cầm chiếc máy di động, đã nhấn Trả lời nhưng lại không biết soạn tin nhắn thế nào.
Điệp, em phải làm sao ư?
Sao em không hỏi rằng anh phải làm sao đi?
Tin nhắn đến…
“Vậy em hãy đón nhận tình cảm của anh!”
“Hả? Không thể được!”
“Tại sao em cứ phải dằn vặt trong mình về một chuyện đã thuộc về quá khứ? Em cứ coi như đó là bạn em không được sao? Coi như là cái Thanh có người yêu chứ không phải là Vỹ có người yêu!”
“Anh, đúng là em đã dằn vặt, nhưng em ko biết mình có thể quên được ko nữa…”
“Điệp, em cũng ko muốn từ chối anh, đúng ko?”
“Anh, em biết anh rất tốt…”
“Phải, anh tự nhận là anh xấu, béo, chẳng có gì phù hợp và giống với cậu bạn Vỹ đó của em. Nhưng anh cũng là một con người, anh cũng muốn được yêu thương, và khi gặp em anh đã biết chỉ có em là người ở trong trái tim anh!”
Những lời nói chân thành bỗng dưng khiến trái tim Điệp đập liên hồi.
Một tuần qua, không ngày nào là cô không cười cả.
Đó là nhờ có anh…
Một người rất lạ, mà cũng thật quen.
Đôi lúc có những thứ trong cuộc đời này bạn phải quên đi, và hãy cần một thứ nào đó lấp đi khoảng trống sau khi bạn phải quên… “Anh, có lẽ với em anh cũng đã là người quan trọng…”
“Điệp, hãy để anh được gặp em! Anh muốn em nói với anh câu đó khi anh có thể nhìn thấy em, thấy người mà anh yêu thương!”
“Nhưng em có thể gặp anh ở đâu?”
“Em đang ở Hà Nội đúng ko, anh cũng ở đó. Ngày mai anh sẽ tới gặp em ở cổng trường, vào lúc…”
“Vâng, cứ như vậy đi!”
Không còn tin nhắn nữa.
Cô đặt điện thoại xuống, thở dài. Trong lòng cô, vừa vui vừa buồn.
Vui vì sẽ được gặp anh.
Buồn vì phải quên đi một con người…
Chiều hôm đó, mẹ về. Điệp đang nấu cơm, thấy vậy mẹ bảo:
“Cứ để mẹ nấu cho, con ra ngoài phố mua cho mẹ quyển sách Cám ơn ký ức của Cecelina Ahern được không?”
“Dạ được mẹ ạ!”
Điệp quay người đi thẳng luôn. Nhà cô gần Hồ Hoàn Kiếm nên tất nhiên gần Hiệu sách Tràng Tiền rồi.
Lại một kỷ niệm về trong cô.
Hôm đó, Vỹ đã nói xin lỗi cô vì hiểu lầm cô đốt mất phòng thí nghiệm vật lý, cái nơi mà cô hay gọi là PVL. Kèm theo lời xin lỗi đó là cái ôm từ đằng sau ấm áp, cái nắm tay chân thành và cả một cái ôm chặt đầy yêu thương. Hai người đi vào trong hiệu sách, nói chuyện thế nào lại giận nhau, Điệp lầm lì không nói gì với Vỹ. Thế là Vỹ quay ngoắt đi nói chuyện cùng một cô bạn gái rất xinh đẹp, Điệp nổi cơn ghen tức muốn lồi cả mắt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Nghĩ đến, bỗng dưng Điệp bật cười ha hả.
Cô đang đứng ở chính cái nơi đó.
Cái nơi có giá sách, mà đằng sau nó là Vỹ đang nói chuyện cùng cô bạn lạ.
Vẫn còn cái khe hở để cô “bắt quả tang” hai người.
Cô quay lại, nhìn vào khe hở đó.
Một chàng trai cao ráo, đẹp như thiên thần đang đứng đọc sách.
Điệp sững người một lúc, chàng trai đó rất giống…
À không, mình lại nhầm rồi!
“Anh Bằng!” – Cô reo lên.
Chàng trai quay lại phía sau, cô cũng vội chạy đến chỗ anh. Bằng ngạc nhiên vô cùng vì gặp cô. Đã 5 năm trôi qua, anh vẫn vậy. Vẫn cái vẻ đẹp dịu dàng, thân thiện, cả một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Sao em lại ở đây?”
“Trùng hợp quá, em đang mua sách cho mẹ! Còn anh?”
“Hihi, anh đang mua sách để về quê đọc ấy mà. Sách trên này nhiều cuốn hay, anh mua luôn!”
“Về quê ấy ạ?”
“Ừ hè nào anh cũng về, nhưng hè này cũng có việc rất gấp ở quê, anh về một mình không biết có làm nổi không…”
“Để em giúp cho, em cũng muốn về quê anh! Bao giờ về vậy anh?”
“Mai em ạ.”
“Cái gì? Ngày mai á?”
“Mai em bận à? Vậy thôi, anh về một mình cũng được!”
Điệp buồn rầu vô cùng. Cô rất thích được về quê Bằng – cái vùng biển Non Nước ấy nhưng cô đã hẹn ngày mai sẽ gặp Hoàng.
Chiều muộn. Cô online, để status (trạng thái): Buồn quá
Lập tức anh pm đến cô:
NBHMH: Sao lại buồn vậy?Ko thích gặp anh à?
LoveHoa: Ko phải! Hôm nay anh Bằng rủ em về quê anh ấy chơi, vả lại em cũng muốn giúp anh ấy mấy việc, nhưng mà ngày mai thì em lại gặp anh rồi…
NBHMH: Quê anh Bằng là ở đâu?
LoveHoa: Biển Non Nước, Đà Nẵng anh ạ!
NBHMH: Vậy thì mai anh sẽ đến đó gặp em!
LoveHoa: Hả????? Anh đùa à?
NBHMH: Anh không đùa! Bằng mọi giá, anh phải gặp em, nhưng anh không muốn em buồn, vì thế em cứ đến đó đi. Vả lại hè rồi em cũng nên đi nghỉ mát chứ!
LoveHoa: Cám ơn anh!!!!:):x
Điệp vui vô cùng, vừa được đến quê Bằng, lại còn gặp anh tại đó…
_