Một tháng hè trôi qua thật là nhanh quá.
Thế là phải đi học hè rồi, 2 tháng nữa lại khai giảng. Tức quá nếu như cái đầu này không dễ quên thì có lẽ mình đã nghỉ học hè. Nhưng mà giờ kiến thức vừa học năm ngoái giờ quên sạch rồi, hix hix Điệp ơi là Điệp!
Mấy giờ rồi? 5h00, ặc sao hôm nay mình dậy sớm thế nhỉ? Ngủ tiếp đã, còn lâu mới đến giờ.
“ĐIỆP ƠI CÓ ĐIỆN THOẠI, ĐIỆP ƠI CÓ ĐIỆN THOẠI….” Oái!!! Khỉ gió, cái nhạc chuông tự tạo (Imuzik sáng tạo) reo to quá. Biết thế hôm tạo cái nhạc chuông này mình cứ thu âm nho nhỏ. Đứa ******* nào gọi mình vào lúc này vậy nhỉ?
AAAAA gì đây??? Cái tên “Vỹ” hiện ngay ra trên màn hình. Muốn chết sớm sao mà gọi bà vào lúc này chứ?
Điệp gầm gừ vào máy:
“Cái gì đó hả?????”
“Hôm nay phải đến tập trung đúng không?” – Vỹ luôn lạnh lùng bình thản.
“Ừ thì sao? Nói đi nói lại rồi mà còn hỏi! Để người ta ngủ!”
“Ra đi!”
“Hả?”
“Tôi và anh Bằng đang đứng ngoài nhà cậu!”
HẢ???? Anh Bằng hả? Sao lại đến sớm thế kia chứ? Điệp bật ngay dậy, vứt hết chăn màn đó, chải đầu chải tóc cấp tốc, vớ khăn rửa mặt rồi hộc tốc chạy xuống nhà.
Nó thò luôn mặt ra ngoài. Nhưng chẳng thấy anh Bằng nào cả, chỉ thấy có mỗi một thiếu niên đẹp như tranh vẽ đang nhìn nó với ánh mắt bí hiểm.
“Anh Bằng đâu?”
Vỹ cười nham hiểm:
“Tôi biết cậu đang ngủ nên phải nói thế để cậu chui ra thôi!”
“CÁI GÌ????????????????” – Điệp hét vang cả xóm khiến mấy bác hàng xóm thò mặt ra cằn nhằn.
“Thôi biết đâu anh ấy ra ngoài sân vận động đấy, có đi không? Sáng nào anh ấy cũng ra đấy, lần này tôi nói thật đấy!”
“Được lắm! Ra đấy xem cậu giở trò gì với tôi!”
Điệp đi cạnh Vỹ ra sân vận động. Mùa hè còn chưa qua, sao mọi người trong xóm dậy sớm nhiều thế nhỉ? Mà xóm này nhiều bạn cùng lớp của Điệp, đi cùng một cậu bạn lạ thế này liệu chúng nó có hỏi không ta?
Không nằm ngoài dự đoán, vừa đặt chân đến sân vận động đã gặp mấy đứa con gái:
“A Điệp! Dậy sớm thế? Tưởng sau chuyến đi biển toàn thấy mày ngủ đến trưa ấy chứ?”
“Hôm nay đi tập trung, tao không dậy sớm sao được?”
“Lại còn đi tập thể dục cơ à, kinh thế? Ớ!!!”
Cả lũ ngớ người. Lúc này chúng nó mới để ý người đi cạnh Điệp.
“Trời ơi đẹp trai thế!” “Nhìn cái mặt trẻ trẻ bằng bọn mình mà sao cao thế?”
“Điệp! Thần thánh phương nào vậy?”
Điệp nhìn sang Vỹ. Vỹ vẫn bình thản chẳng nói gì, lại bắt mình phải giới thiệu rồi.
“Em trai gia sư con Thanh!”
“Gia sư con Thanh? Anh Bằng ấy hả?”
Mấy đứa nghe thấy anh Bằng liền sáng rực mắt:
“Ôi anh Bằng thần tượng của tôi!!!”
“Em trai anh ấy giống anh ấy thật đấy, đẹp y như nhau vậy!”
“Bạn à bạn tên gì vậy?” – Một đứa đon đả.
Điệp cười khẩy. Hỏi ai chứ hỏi Vỹ thì có móm mồm cũng không bắt được Vỹ mở miệng đâu. Mà kẻ xấu tính như Vỹ thì làm gì có chuyện để chúng nó có ấn tượng tốt!
Nhưng nó đã nghĩ sai. Vỹ mỉm cười – nụ cười đẹp mê hồn rồi bắt tay con bạn kia:
“Tớ tên là Vỹ! Chào mấy bạn!”
Mấy đứa con gái vỡ tim vì xúc động.
“Bạn…sao chưa bao giờ gặp bạn…?”
“Tớ mới chuyển lên. Quê tớ dưới Đà Nẵng.”
“Bạn ở với anh Bằng hả?”
“Tất nhiên, anh trai tớ mà!”
“Bạn là anh trai gia sư của Thanh chắc bạn học giỏi lắm!”
“Không dám! Tớ thì theo học môn Vật lý thôi.”
“Trời siêu quá!!! Lớp mình chẳng có ai giỏi Lý ngoài con Thanh!”
“Mấy bạn đừng sợ môn Lý, tớ sẽ giúp các bạn giỏi môn Lý hơn!”
Thanh suýt sặc. Trời ơi lại còn giả vờ tốt bụng cơ đấy! Ô kìa ai kia? Người mà nó muốn gặp đang ở đây thật!
“Anh Bằng!!!” – Nó cố tình gọi to để lũ bạn không để ý đến Vỹ.
Anh Bằng cũng tươi cười vẫy nó. Nó mừng rỡ chạy về phía anh, cố tình va vào mấy đứa bạn. Nhưng mấy đứa chỉ quay lại nhìn nó và anh Bằng một xíu rồi lại quay lại Vỹ. Dù hơi bực thật nhưng anh Bằng luôn làm Điệp vui, nó hớn hở ngồi cạnh anh rồi tập thể dục buổi sáng cùng anh. Nó không hề biết có một ánh mắt đang nhìn nó khác hẳn.
Trường học hôm nay tập trung đông đúc hơn vì cũng có nhiều học sinh mới vào trường, từ lớp 6 đến lớp 9 đều có nhiều học sinh mới. Lớp nào cũng phải 3, 4 bạn mới, chỉ có lớp 9A của Điệp (mới lên lớp 9 nên gọi luôn là 9A nhé dù chưa khai giảng) là chẳng thấy bạn mới nào. Lớp trưởng bảo:
“Năm nay lớp mình ế rồi!”
Thanh và mấy con bạn buổi sáng bảo:
“Ế gì! Hoàng tử sắp đến rồi!”
“Hoàng tử?”
Thanh rút điện thoại ra:
“A lô trống vào rồi đấy sao mày ở đâu vậy?”
“Tao vào đến cổng rồi đây! Hix mải ăn quá!”
Cả lớp háo hức nhìn ra cổng trường xem Điệp đưa đến người bạn mới nào. Đang nhốn nháo bỗng nhiên im lặng liền…
Đi cạnh Điệp, một cậu học trò cao 1m72 sải từng bước dài tiến vào trường. Cậu toát lên cái vẻ lạnh lùng hiếm có, tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết Trung Quốc. Nhưng điều mà có thể làm tất cả mọi người lặng đi đó là cậu quá đẹp. Một vẻ đẹp không pha Tây Tàu gì cả mà vẫn tuyệt đẹp, rất mạnh mẽ nhìn tưởng là tranh vẽ chứ không phải người thật. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng đầy khí phách, vầng trán cao để rõ vẻ thông minh tuyệt đỉnh bên trong, sống mũi thẳng và mái tóc rất “hotboy” cắt ngắn đến gáy.
Cậu mặc chiếc áo trắng lại càng thấy được vẻ đẹp trai trẻ trung của cậu. Hết im lặng, lại ồ ạt cả lên. Họ không tưởng tượng lớp 9A có một người mới đẹp như thế. Cô giáo bước tới cười:
“Theo giấy khai sinh thì em tên là Hoàng Quang Vỹ đúng không?”
“Dạ vâng ạ!”
“Ừ em đứng vào hàng đi. Em cao quá, em đứng cuối không phiền chứ?”
“Không sao đâu ạ!”
Vỹ đứng vào hàng cuối, biết bao con mắt đổ dồn xuống và ai nấy cũng gãy cổ vì ngoái đầu nhìn cậu. Hầu như cả trường đều dồn mắt vào cậu học trò quá đẹp này. Bọn con gái sáng rực mắt. Bọn con trai tỏ vẻ ghen tỵ.
Riêng có Điệp đứng ngay hàng bên cạnh, nhìn Vỹ cười khinh thường. Vỹ nhìn nó, cũng cười khẩy. Chà cái nụ cười đẹp mê hồn sáng nay đâu rồi? Nụ cười xảo quyệt này mới là nụ cười của Vỹ chứ!
Cả lớp mới thực sự nổ tung khi tất cả yên chỗ. Hầu như ai cũng ngồi chỗ cũ, chỉ có Vỹ đứng đó và cô giáo đang tìm cho cậu một chỗ ngồi.
Con gái cả lớp chỉ mong cô xếp chỗ cho Vỹ ra chỗ mình. Nhưng cô giáo đều lướt qua họ mà chưa chọn chỗ cho ai. Lý do đơn giản vì Vỹ rất cao, lũ con gái thì thấp làm sao lại cho Vỹ vào ngồi được?
Điệp cũng thuộc hàng những đứa con gái bình thường, nó yên chí rằng Vỹ sẽ không bao giờ ngồi cạnh mình dù nó ngồi một mình dưới bàn Thanh. Bàn của nó ở gần cuối lớp, mắt của Thanh không cận nên không lo không nhìn rõ và bị che vì lớp cũng đâu nhiều người cao to.
Nhưng cái khổ rằng hai cái tiêu chí “ngồi một mình” và “ngồi cuối” đó là tiêu chí nhắm chỗ của cô giáo. Dù Điệp khá nhỏ con nhưng mà Điệp có chỗ ngồi lý tưởng. Chợt nhớ ra Điệp học kém Vật lý mà nghe nói Vỹ rất giỏi môn học này, cô giáo liền hắng giọng:
“Em xuống ngồi bàn gần cuối ấy!”
Điệp đang hý hoáy ngồi viết viết, nghe thế vẫn không hiểu gì cả. Vỹ cười – nụ cười nham hiểm đi xuống. Điệp không hay biết gì, kể cả những tiếng xì xào của các bạn cho đến khi một tiếng nói vang lên:
“Cho tớ ngồi nhờ được không bạn?”
Nó suýt đứng tim ngẩng mặt lên. Gì vậy!!!!?????? Không phải cô giáo xếp Vỹ ra chỗ này ngồi đấy chứ?
Thanh quay xuống cười dù hơi tiếc nhưng Vỹ ngồi gần là được rồi:
“Vỹ ngồi ở đây, mày ngồi dịch sang cho bạn ấy ngồi!”
Giờ thân người tê cứng thế này rồi, làm sao mà dịch sang được chứ? Cha mẹ ông bà tổ tông ơi, đời con sao khổ thế chứ????