Điệp vùng chạy ra phía bờ biển. Chuyện gì thế này? Hoàng…Hoàng…! Hoàng chính là Vỹ! Chính là người đã bỏ rơi cô, đã không gặp cô suốt 5 năm nay, không thể như thế, không thể như thế được!!!
Nhưng người đó đã chạy theo giữ tay cô lại:
“Điệp, hãy nghe tôi nói đã!”
Điệp quay lại, gạt mạnh tay Vỹ ra:
“Đừng có động vào tôi! Giờ thì tôi rất ghê tởm, tôi cực kỳ ghê tởm! Hóa ra tôi bị lừa một cách trắng trợn!!! Tôi không thể ngờ kẻ đã bảo tôi phải quên đi quá khứ, kẻ đã nói yêu tôi, sẽ bù đắp lại cho những nỗi đau của tôi lại là cậu – người đã khơi dậy nỗi đau trong tôi!”
“Điệp, thực ra…”
“Thực ra cái gì? Thực ra cậu chỉ lợi dụng tôi, coi tôi như một con robot muốn làm gì thì làm à? Cậu bỏ tôi thế đủ chưa, cậu ở bên Thanh thế đủ chưa mà sao còn dám trêu đùa tôi, lừa dối tôi? Cậu đóng kịch giỏi thật đấy, tôi còn không thể nhận ra nổi dù chỉ là một chi tiết nào! Sao, giờ cậu cứ nói đi, cứ nói tôi không được yêu Vỹ, không được có tình cảm với Vỹ đi! Tốt thôi, tôi sẽ không bao giờ nói những lời ấy đâu!!”
“Đúng, tôi không muốn cậu có tình cảm với Vỹ nữa!”
Điệp sững người.
“Đó là Vỹ của ngày xưa, không phải là tôi! Đó là Vỹ đã bỏ rơi cậu, đã khiến cho cậu phải đau lòng vì không biết tha thứ cho quá khứ, không biết làm thế nào để được yêu thương trọn vẹn!”
“Cậu…”
“Nhưng giờ thì tôi đã khác! Tôi muốn là một người có thể yêu thương cậu, có thể ở bên cậu, cùng cậu đi tới những ước mơ mà cậu đã phải bỏ dở vì tôi. Tôi không thể bỏ đi, bởi vì tôi không thể quên được cậu, đã 5 năm tôi tưởng rằng mình phải quên cậu đi, nhưng cậu cứ ở trong tầm nhìn của tôi, tôi không thể xóa đi được. Vì thế tôi muốn gặp cậu, muốn được mãi mãi ở bên cậu, tôi đã giả vờ làm Hoàng, làm người khác chỉ vì tôi muốn cậu hãy quên đi những ngày đau buồn xưa, quên tất cả đi mà đón nhận tôi!” – Hai tay Vỹ đặt lên vai Điệp, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đờ đẫn của cô.
Bỗng dưng, anh cúi xuống…
Đặt lên đôi môi đang run rẩy không nói được gì kia một nụ hôn.
Điệp như hóa đá thực sự.
Hai bàn tay định đẩy anh ra, nhưng có một cái gì đó ngăn cô lại. Những ánh nắng ban mai đầu tiên đã chiếu trên mặt biển sáng lấp lánh.
Gió mang mùi mặn của muối biển.
Sóng vỗ tung bọt trắng xóa vào bãi đá.
Cái cảm giác ngọt ngào cứ quấn lấy Điệp, anh vẫn không buông cô ra. Mỗi giây phút trôi đi là một giây phút hạnh phúc đến ngập tràn, những giây phút đó là giây phút anh ở bên cô, điều anh sợ đó chính là phải buông tay cô như 5 năm về trước.
Điệp bỗng thấy mằn mặn khóe môi.
Vỹ đang khóc…
Giọt nước mắt lấp lánh rất đẹp mà cũng mặn chát.
Cho dù đã qua 5 năm rồi.
Nhưng anh vẫn như thế.
Bề ngoài thì mạnh mẽ, không bao giờ sợ hãi cái gì.
Nhưng bên trong vẫn có những thứ rất sợ hãi.
Một trong những thứ đó là không có cô…
Và cô cũng vậy thôi.
Đã thử quên anh, cũng có thể quên nhưng không phải là mãi mãi. Ký ức về anh vẫn một lúc nào đó hiện ra trong cô. Đơn giản, anh là đôi cánh chắp cho ước mơ của cô có thể bay xa đến tận chân trời đại dương kia, anh là bàn tay đã vực cô dậy mỗi khi cô ngã, anh là người mà cô yêu thương…
Bằng mở cửa sổ cho thoáng mát, đã lâu lắm rồi anh không về ngôi nhà này. Nó vẫn quen thuộc như ngày nào. Trời đã sáng hẳn rồi, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng sóng biển rì rào nghe thật hay.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Bằng ra mở.
“Thanh!”
“Anh Bằng!!!”
Cô gái xinh đẹp có mái tóc buộc cao trẻ trung đang xách chiếc valy nhìn thấy Bằng thì cười rạng rỡ, nắm lấy tay anh:
“5 năm rồi, anh vẫn như ngày nào!!!”
“Còn em thì lớn đùng rồi, chẳng còn là cô nhóc hôm nào nữa!”
Bằng kéo valy vào nhà hộ Thanh, rót trà cho cô, hỏi:
“Sao em về mà không báo trước vậy? Lại còn biết anh đang ở quê à?”
“Vâng, biết anh ở quê nên tụi em đến sân bay ở Đà Nẵng đấy chứ!”
“Nhưng Vỹ đâu, sao không thấy nó vậy?”
“Cậu ấy đi tìm Điệp rồi.”
Gương mặt Bằng bỗng buồn đi trông thấy.
“Anh à, anh vẫn còn có tình cảm với Điệp sao?”
“Đã 5 năm nay anh vẫn chờ, nhưng em ấy có lẽ không dành tình cảm cho anh…”
“Anh à, Điệp hay chat với em, nó nói nó vẫn rất thích anh!”
“Vậy sao?”
“Tất nhiên, anh luôn là người tuyệt nhất trong mắt nó!”
Bằng mỉm cười:
“Thực ra con người ai cũng phải lớn lên, và ai cũng phải thay đổi thôi, nhưng có lẽ tâm hồn của mỗi con người thì sẽ chẳng bao giờ thay đổi!”
“Đúng thế anh ạ, anh xem em vẫn dễ thương như ngày nào đấy chứ?” – Thanh cười nhắng.
“Ừ vẫn đanh đá như ngày nào!” – Bằng cười lớn – “Dẫu sao thì em cũng đã trưởng thành, thế là tốt rồi!”
“Vâng, vậy mừng cho em trưởng thành thì chúng ta đi chơi đâu đó đi!”
“OK!” – Bằng đứng dậy. Bên bờ biển, những hàng dừa đung đưa theo gió và nắng.
Một chàng trai rất tuấn tú đi cạnh một cô gái đẹp như thiên thần, ai cũng phải ngoảnh lại nhìn. Nhưng dường như họ rất im lặng chẳng nói gì, chỉ lắng nghe tiếng gió vi vu bên tai và tận hưởng cái nắng sớm bình minh.
Bỗng dưng Vỹ lên tiếng:
“Tay!”
“Cái gì?” – Điệp giật mình.
Cô chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Vỹ nắm lấy tay mình, siết chặt.
Điệp nhìn ra mấy người đi trên biển, rồi nguýt dài:
“Trông kìa, anh chị kia đi với nhau còn biết đan tay vào nhau chứ không phải là chơi trò đấu vật tay đau điếng cả ra!”
Vỹ lập tức cụng ngay đầu mình vào trán Điệp khiến cô kêu thêm tiếng nữa. U cả một cục rồi!
“Nếu Hoàng là người khác thật chắc cậu không dám bắt bẻ thế đâu nhỉ?”
“Ừ thì sao, riêng cậu thì càng bắt bẻ càng sướng!”
“Thế mà khi chat thì khen tuồn tuột, không phải sao?”
“Hả khen gì chứ?”
“Cái gì mà Cậu ấy đẹp trai gấp tỷ lần anh, hay là…”
“Này, không cho cậu nói nữa!!! Tớ đổi ý rồi, cậu xấu trai gấp tỷ lần cái cậu Trung gì đó đó!!”- Điệp giãy nảy lên.
“Ừ được rồi, công nhận là tôi xấu trai, nhưng mà cậu cũng phải thực hiện cho tôi vài điều kiện nếu không thì tôi vẫn sẽ đẹp trai đấy!”
“Điều kiện gì?”
Vỹ cười xảo quyệt – nụ cười bao năm không đổi:
“Thứ nhất, không được ngồi cạnh tên Bình đó nữa!”
Điệp giật mình, cái gì kia chứ? Đến bạn bè cũng không được ngồi cạnh, quá đáng quá vậy?
Vỹ cúi xuống sát mặt Điệp:
“Tôi đã đánh dấu rồi đấy nhé (đen tối), giờ cậu đừng có hòng ngồi cạnh thằng nào! Mau hứa với tôi đi!”
Ghét chết đi à! Nhưng sao nghe lại dễ thương thế nhỉ?
Điệp xua xua cái mặt Vỹ ra xa:
“Rồi rồi, thế thôi là được chứ gì?”
“Chưa hết! Thứ hai: Tăng cân lên cho tôi!”
“Hả? Toàn cái đáng ghét! Được rồi, vậy tớ sẽ tăng nếu như giờ tớ vẫn thấp hơn cậu 14cm!” – Điệp khá tự tin vì giờ mình đã cao 1m72 – chiều cao ngày xưa của Vỹ và cô chẳng thiết để ý cân nặng.
“Thế hả? Thế chắc là tôi phải đổi điều kiện rồi!” – Điệp hí ha hí hửng thì… – Tôi cao 1m86, chắc là không cao hơn cậu 14cm đâu nhỉ?” – Vỹ vẫn giả bộ ngây thơ.
Nhưng Điệp thì muốn bốc khói mất, cái gì chứ, 1m86? Trừ đi 1m72, ôi cha mẹ ơi 14 vẫn hoàn 14!
“Việc thứ ba: Cậu hãy nói với mẹ cậu là tôi tha thứ cho mẹ cậu!”
Điệp đang tức giận bỗng giật mình khi nghe câu đó, quay lại nhìn Vỹ.
“Tôi đã quyết định tha thứ cho mẹ cậu, cũng như bố tôi, vì tôi biết rằng những gì đã qua nên để nó qua đi!”
Điệp mỉm cười rạng rỡ. Vỹ đúng là đã trở thành con người khác!
Vỹ đứng sát nhìn nụ cười tuyệt đẹp của cô, cũng mỉm cười:
“Thứ tư: Hãy giúp tôi thực hiện điều ước đêm sao hôm đó!”
“Hả? Điều ước ư? Tớ đã biết điều ước đó là gì đâu?”
“Tôi đã ước tôi sẽ nắm tay cậu để đi đến ước mơ!” – Vỹ nhắc lại điều ước ngày ấy một cách tự hào.
Giờ thì Điệp vừa cười vừa khóc rồi. Những câu nói gọn gàng nhưng lại đầy ý nghĩa luôn làm cô cảm động.
Tay cô nắm chặt lấy tay anh, nói:
“Cậu muốn gì cũng được, miễn sao…”
“Miễn sao cái gì?”
“Về hoàn thành nốt đoạn kết truyện Những bông hoa mùa hạ!”
“Xời có gì đâu! Nào thì về, để xem tôi có nên cho những cây hoa ấy mọc chân để chạy về với nhau không nhỉ?”
“Tớ lại nghĩ khác cơ!”
“Nghĩ thế nào, nói coi?”
“Về tớ nói cho biết!”
Vỹ cười ra vẻ bất lực, rồi nắm chặt tay cô bước đi. Cô mỉm cười nghĩ đến đoạn kết truyện mà cô đang chuẩn bị nói với anh. Đó chính là: Có một nàng tiên xinh đẹp đã biến ba bông hoa ấy thành ba con người, và cuối cùng đã viết ra câu chuyện của ngày hôm nay – chuyện về cô, anh, Bằng, cả Thanh, Trinh và những con người khác nữa.
=== HẾT ===
Hậu trường(không phải hậu ký nhá mấy bồ ^^)
Vỹ: Chán quá đi thế là hết truyện rồi à, biết thế tôi đừng có về nhỉ, lại nhớ nước Mỹ rồi đây!
Điệp: Này cậu thử đi Mỹ xem, không chỉ có tớ đâu mà tất cả bạn đọc sẽ uýnh chết cậu đấy!
Vỹ: Vậy à? Uýnh chết tôi rồi thì không ai ở bên cậu đâu Điệp ạ! (Ôm lấy Điệp)
Điệp: (sởn da gà) Kinh quá đi, không thấy các bạn đọc đang nhìn kia à? Hì hì các bạn thân mến thứ tội nhé, Vỹ lúc nào chẳng thế? (Lườm Vỹ, lườm yêu đó hả)
Vỹ: Nhưng cũng phải công nhận tớ và Điệp là “cặp đôi hoàn hảo” đúng không các bạn?? (Cười khoe đẹp trai, gớm toàn thấy răng chứ đẹp trai gì)
Điệp: Nếu các bạn yêu quý tớ và Vỹ, tớ rất là vui! Nhưng qua câu chuyện này tớ cũng muốn nhắn tới các bạn rằng: chúng ta hãy luôn có ước mơ và theo đuổi ước mơ đó bằng tất cả ý chí của mình bạn nhé! Đặc biệt là bạn không bao giờ được bỏ cuộc, phải biết vươn lên, chiến thắng bản thân mình thì bạn sẽ nhận được thành công và những hạnh phúc trọn vẹn đấy. Nhất là khi đi học nữa, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu như bạn học kém, phải cố gắng để các thầy cô giáo và bạn bè lác mắt bạn nhá!
Vỹ: Và buồn bã cũng là một yếu tố khiến cho bạn bỏ cuộc. Bạn đừng bao giờ buồn nhé, hãy nghĩ cuộc sống xung quanh ta luôn có nụ cười. Hãy sống thật hồn nhiên, vui vẻ, những gì đau khổ hãy quên nó đi. Có thể có những thứ bạn không thể quên được, vậy thì hãy gác nó vào trong một nơi nào đó và tận hưởng tiếp cuộc sống mà bạn cần có. Hãy vui lên vì Thế giới này là của bạn (nhưng Điệp là của tớ nghe)!!
Bằng: Mấy đứa đang nói chuyện với ai đó?
Điệp: Anh Bằng, sao anh lại đứng trước ống kính vậy? Mau chào các bạn đọc đi!
Bằng: Anh Bằng xin chào tất cả các em (hihi nếu có ai lớn tuổi hơn thì cháu chào các cô chú bác nhé)! Chà giờ cũng phải đi làm gia sư đây, đi dạy thêm cũng thật vui, nhưng anh khuyên tất cả các em rằng, chúng ta luôn phải biết tự học các em nhé. Học hành tưởng rằng là những thứ dễ chán, không hay nhưng nó sẽ là đèn soi sáng cho con đường cuộc sống của các em. Đi học sẽ có nhiều kiến thức bổ ích, ví dụ như là nhờ có học mà Vỹ mới biết làm muối, rồi gặp được Điệp đó!
Vỹ: E hèm sao lại nhắc em và Điệp vào vậy? Đúng là sức hút chẳng tồi!
Bằng: Hehe Vỹ cằn nhằn rồi, thôi nhé anh phải đi có việc đây! Nhưng anh cũng bày thêm cho mấy bạn nè, để học tốt thì các bạn phải biết nghe giảng nè, chăm chỉ nè, kiên trì nè, phấn đấu nè, chỉ cần thế thôi, không cần gia sư học thêm gì sất, không gì là khó khăn với các bạn cả!
Thanh: Hihi tớ nè, mà mấy bạn cũng nhớ là đi học cũng có một niềm vui rất lớn đó chính là có bạn bè, cùng nhau chia sẻ buồn vui, giúp đỡ nhau trong học tập (nhắc bài cho nhau nữa ^^). Điển hình là tớ và Điệp đó, cùng nhau ăn sấu dầm, măm măm!! A bạn cũng nhớ tập thể dục nữa nhá cho khỏe người, như tớ tập võ nè, hôm nào mời Điệp đi cùng mới được! (Khoác vai Điệp, a bóp cổ chết tôi!!!)
Trinh: Và các bạn cũng phải sống thật tốt, sống với những tình yêu thương, không ghen tỵ, không ích kỷ, không có những chuyện xấu xảy ra, biết nhường nhịn, có lòng nhân ái, tốt bụng, khoan dung,… Hãy sống bằng tất cả những yêu thương mà bạn có cho dù là rất nhỏ, và bạn cũng hãy yêu thương những người thân của mình nhé. Thời gian qua, Trinh biết các bạn rất ghét Trinh, nhưng Trinh đang cố gắng sửa đổi, và cũng mong muốn sẽ sống thật tốt, và các bạn cũng sống thật tốt như thế, ok không?
Cả bọn (cả tác giả nè): Và lời cuối cùng…
CHÚC CÁC BẠN CÓ THẬT NHIỀU NIỀM VUI!!!!!
– HẾT-