Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 56: Sự thật không thể tha thứ

Tác giả: Bùi Trà My
Chọn tập

Chiều hôm đó, tại nhà Điệp.

Điệp và Vỹ đang làm bánh bữa chiều. Úi da làm bánh cái gì chứ, bột bay tung tóe cả ra rồi đây này. Điệp nghĩ ra một trò, nó lấy bột quấy với sữa, bơ rồi lén nhúng một ngón tay và bôi vào mặt Vỹ.

“Này cậu muốn chết à???” – Vỹ tức quá nhúng cả bàn tay vào bát bột rồi bôi lên hai má Điệp.

Điệp vừa tức vừa buồn cười, cả bếp rộn lên tiếng cười vui vẻ. Xem ra mẹ Điệp cho Vỹ vào làm bánh với Điệp cũng hay đấy nhỉ, vừa nhanh hơn lại vừa vui nữa, quên đi cả buồn.

Điệp sau khi “khoắng” (rửa bát) liền vội lấy một cái đĩa ra. Lúc này bánh cũng được nướng xong. Vì bánh rất nóng và to nên Điệp đẩy luôn cho Vỹ lấy bánh. Ôi dào lười thật đó, Vỹ đeo găng tay vào và lấy bánh ra đĩa rất nhanh, giỏi như đầu bếp thực thụ vậy.

Vỹ bày đĩa bánh ra bàn, bảo:

“Nhà cậu có cái kem đó chứ? Đưa đây viết chữ lên bánh!”

“Có sinh nhật ai đâu mà viết?”

“Ngày mai không phải sinh nhật cậu sao?”

“Ngày mai chứ có phải hôm nay đâu?”

“Thì cứ đưa đây đi, làm trước!”

Điệp đưa kem cho Vỹ, cậu mỉm cười viết lên mặt bánh.

“Sinh nhật nhiều niềm vui!”

Một câu nói ngắn gọn nhưng thật ý nghĩa biết bao.

Điệp vỗ vai Vỹ:

“Tớ không vui được đâu, cậu có cách nào làm cho ngày mai tớ vui không vậy?”

“Thiếu gì cách, ngay bây giờ tôi cũng làm cậu vui được!”

“Thử đi xem nào!” – Điệp nghiêm mặt.

Vỹ nhếch mép cười xảo quyệt, vứt cái găng tay ra rồi đưa tay cù Điệp. Điệp có rất nhiều máu buồn, không chịu được vội cười phá lên. Nó càng nhịn thì càng buồn cười, cứ ha hả lên suýt nữa thì ngã. Nhìn gương mặt nó lúc cười trông thật là đáng yêu.

Vỹ định cúi xuống “kiss” cho cái má “đáng ghét” kia một cái nữa…

Thì bỗng nhiên:

“Vỹ, con về nhà ngay!!!” – Một giọng nói đầy tức giận vang lên.

Hùng xuất hiện ngay trước cửa, ông đang rất giận dữ.

Sao ông lại biết họ ở đây chứ?

Vỹ rất thắc mắc, dù vậy cậu không nói câu gì cả, bởi sự xuất hiện của ông khiến cậu còn giận dữ hơn cả ông.

Nhưng mặc cho cậu im lặng, Hùng lao đến kéo tay con trai đi. Vỹ phản kháng ngay lại:

“Bỏ con ra!”

“Có những điều bố cần nói rõ với con, mau về ngay!”

“Con không cần rõ ràng cái gì nữa, bố mau đi đi!!!”

Hai bố con lời qua tiếng lại, cãi nhau càng lúc càng to, Điệp sợ quá không biết can ngăn thế nào.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân đi xuống:

“Cái gì mà ồn ào vậy?”

Tất cả ngẩng lên.

Người phụ nữ xinh đẹp đang đi xuống bếp.

Cô nhìn thấy vị khách đang ở trong nhà mình.

Và vị khách ấy cũng nhìn thấy cô.

Hai đôi mắt mở to ra vì quá kinh ngạc!

Hai con người đứng lặng không nói được câu gì.

Chỉ để lại hai người con cũng không hiểu chuyện gì cả.

“Tại…tại sao em lại ở đây…?” – Người đàn ông run cả lên.

Vỹ như chết đứng trước câu đó của bố mình.

“Vậy…tại sao anh lại ở đây…?” – Người phụ nữ cũng há hốc.

Điệp cũng như chôn chân xuống đất trước mẹ mình.

Hùng từ từ bước đến. Đúng là cô. Đúng là cô ấy rồi!

Minh cũng đứng trân trân. Đúng là người đó!

Hùng lao tới ôm chặt lấy người mẹ của Điệp:

“Anh đã tưởng không được gặp em nữa, em không biết ngày đó người anh muốn ở bên là em sao!!??”

Nước mắt Minh cũng òa ra:

“Em cũng không quên được anh!”

Hai tay Vỹ nắm chặt thành nắm đấm.

Cậu không tin những gì đang xảy ra trước mắt.

Và cả Điệp, nó cũng tưởng mình chết rồi. Hùng quay ra con trai mình:

“Vỹ, đây là người phụ nữ mà bố đã yêu…!”

Điệp chết lặng đi.

Mẹ mình chính là người mà bố Vỹ yêu.

Tức là mẹ mình đã khiến cho mẹ Vỹ phải ra đi vĩnh viễn.

Đôi mắt nó đau đớn chạm đúng vào ánh mắt của Vỹ.

Nó nhìn thấy trong ánh mắt đó là sự giận dữ và đau khổ hụt hẫng đến tột cùng.

Bỗng nhiên, Vỹ quay người lại chạy ngay ra ngoài.

Như một phản ứng, Điệp chạy vội theo trong sự ngỡ ngàng của Hùng và Minh.

“Đoàng!!!” Sấm sét nổ tung trời sau ánh chớp giật sáng lóe.

Bầu trời đen kịt, những hạt mưa nặng trĩu trút xuống. Trong màn mưa đang rơi trắng xóa, cậu thiếu niên đó cứ chạy mãi, chạy để thoát khỏi nỗi đau không gì tả nổi. Định mệnh quá trớ trêu, Trái Đất này quá tròn, cuối cùng những con người yêu thương nhau nhất lại trở thành những con người hận thù nhau nhất. Tại sao chứ????????

“VỸ!!!” – Tiếng gọi quen thuộc ấy vang lên trong màn mưa.

Đôi chân đã dừng lại.

Những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi.

“Vỹ, xin cậu đừng quá kích động! Tớ cũng rất sốc, chúng ta cần phải hiểu cho chuyện này!” – Điệp chạy đến đằng sau Vỹ.

Cậu không quay lại.

“Vỹ à, cậu sẽ không sao đúng không, cậu sẽ hiểu cho chuyện này, cậu nói đi chứ?” – Điệp thực sự rất sợ, đặt tay lên vai Vỹ.

Bỗng nhiên Vỹ gạt mạnh tay nó ra, quay phắt lại! Điệp lùi lại một bước khi nhìn thấy đôi mắt đang nảy lửa ấy.

“Tại sao tôi phải hiểu???? Tôi chỉ cần hiểu mẹ cậu chính là ả đàn bà đó, vì mẹ cậu mà mẹ tôi đã chết, tôi chỉ cần hiểu thế thôi!!”

“Vỹ, cậu không thể nói thế được!!! Mẹ tớ thực sự không có lỗi gì hết, mẹ tớ đâu có giết mẹ cậu đâu, chỉ vì bố cậu nói không yêu mẹ cậu nên mẹ cậu mới chết! Vả lại mẹ tớ đã rất yêu thương cậu!!”

“Thế nào là yêu thương? Chỉ là sự giả dối đúng không? Chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài đúng không? Các người thật là ghê tởm! Tôi sẽ đi, tôi sẽ đi sang Mỹ luôn, tôi không muốn ở lại đây để nhìn thấy sự giả dối kinh tởm của các người nữa!!!!”

“ĐƯỢC, VẬY CẬU ĐI ĐI!!!” – Điệp hét lên trong mưa.

Vỹ sững người.

“Vỹ, cậu lúc nào cũng vậy, cậu không bao giờ biết tha thứ cho quá khứ của mình!! Vậy cậu cứ đi đi, đi đến cái nơi nào không bao giờ có sự giả dối đó!!!” – Điệp cảm thấy trái tim vụn vỡ khi nói những câu ấy.

Vỹ nhìn nó.

Thời gian như đứng yên tất cả.

Chỉ có những hạt mưa nặng trĩu cứ rơi xuống to hơn.

“Được!” – Vỹ buông một câu.

Và rồi cậu quay người chạy đi.

Bóng cậu khuất xa dần.

Điệp đứng lại đó, cơn mưa rơi ướt đẫm người nó.

Bỗng chốc, trên môi nó nở một nụ cười.

Nụ cười đau đớn.

Vậy là, tất cả đã chấm hết sao?

Nó quay người lại, bước chân không vững bước đi trong cơn mưa càng ngày càng to.

Những ký ức cứ thế trở về.

Vỹ kéo Điệp vào lòng mình, ôm thật chặt. Điệp rất hoảng, nó đang cố đẩy Vỹ ra thì nghe thấy giọng nói nhẹ bên tai mình:

“Chỉ cần có cậu thì tôi sẽ không đi đâu hết!”

Vỹ đứng sát Điệp, nhìn thẳng vào mắt nó:

“Điệp, cho dù là tôi không hận họ, nhưng nếu người đi cùng tôi không phải cậu thì tôi nhất quyết không đi đâu cả!” Khi đó cậu đã nói như thế.

Nhưng giờ, cậu đã ra đi.

Điệp cười, cười thành tiếng.

Haha, vậy là cậu ấy đã đi rồi!!!

Người mình ghét nhất cũng đã đi rồi!

Không còn ai ôm mình, cùng mình thực hiện những ước mơ nữa.

Hahahaha!!!!

Những phút giây bình yên.

Những lúc hiểu lầm tai hại.

Những ngày bên nhau cùng sánh đôi trên con đường hoài bão.

Tất cả những ký ức ấy…

…đều vỡ tan như bong bóng mưa…

Hai chân không vững ngã quỵ xuống dưới đường.

Mưa ướt đẫm người.

Tay Điệp giữ chặt tiếng nấc nhưng nước mắt cứ trào ra.

Tưởng rằng không còn nước mắt nữa…

…nhưng nỗi đau ấy thì quá nhiều nước mắt…

Khóc chỉ là để đau đớn thêm mà thôi!!!

Hai chân bỗng nhiên bắt cậu dừng lại.

Cậu quay mặt.

Người bạn mà cậu đã ghét nhất đang quỵ xuống dưới đường.

Nó đang khóc.

Khóc rất đau khổ.

Lòng cậu cũng như vỡ tan.

Cậu muốn chạy đến ôm chặt lấy nó, nói rằng không sao đâu.

Cậu và nó sẽ vượt qua tất cả, sẽ ở bên nhau.

Nhưng cậu không thể làm được.

Cậu đã từng giận nó nhiều chuyện nhưng cậu đều tha thứ cho nó.

Chỉ riêng chuyện này…

Tôi xin lỗi, Điệp! Tôi đã không thể giữ đúng lời hứa!

Tôi không thể gặp cậu dù chỉ một lần nữa!

Mặc dù, cậu đã là người quan trọng nhất với tôi từ lâu lắm rồi…

“Điệp!” – Một tiếng gọi vang lên.

MắtĐiệp đã mờ đi vì những giọt lệ ướt nhòa, nó chỉ còn nhìn ra lờ mờ. Vỹ quay trở lại ư? Vỹ quay lại, sẽ về với nó.

Không, không phải cậu ấy…!

Là anh…

Anh ơi!

“Điệp, sao em lại đi dưới mưa thế này? Em làm sao thế?” – Bằng lay gọi Điệp.

Điệp không trả lời, chỉ òa khóc nức nở.

Bằng nhìn nó, rồi anh hiểu ra mọi chuyện.

Anh ôm lấy nó, nó dựa vào người anh, càng khóc to hơn.

Nó khóc để không còn đau khổ nữa, nhưng chỉ thêm đau gấp trăm lần.

* * *

Tối đó, trời vẫn mưa.

Điệp vẫn ướt sũng người, ngồi trong phòng khóa chặt cửa.

Bằng cũng không thể vào được.

Mẹ Điệp lại càng không thể vào.

Cô liên tục gọi:

“Điệp à, con mở cửa đi! Con hãy nghe mẹ nói!”

Nhưng tâm trí Điệp đã không còn nghe được nữa.

Đến cơn mưa, nó cũng không nghe thấy gì cả.

Đúng lúc đó, có tiếng gọi vang ngoài cửa:

“Điệp, là tao, Thanh đây! Mày mở cửa ra đi!!”

Điệp đã nghe thấy, nhưng nó không đủ sức ra mở cửa nữa.

Thanh không thể đứng yên được, bằng sức khỏe của mình nó đẩy mạnh cánh cửa.

Cửa bằng gỗ nên nhanh chóng bị đẩy vào.

Thanh chạy vào, thấy Điệp đang ngồi trong một góc phòng, người ướt sũng.

“Điệp à mày…” – Thanh hoảng hốt chạy tới.

“Đóng cửa lại đi!”

“Hả?” – Thanh giật mình – “À ừ, để tao đóng cửa…”

Thanh đành đóng cửa, không cho người khác vào phòng rồi chạy tới ngồi cạnh Điệp, lấy khăn lau khuôn mặt đang đờ đẫn của bạn mình.

“Điệp à, sao mày lại phải dằn vặt thế này? Có chuyện gì kể tao nghe xem!”

Nhưng Điệp không trả lời câu đó, lại hỏi bằng câu khác:

“Bao giờ mày đi?”

“Đi đâu?”

“Bao giờ mày đi du học?”

Thanh cúi đầu, nói nhẹ:

“Ngày mai đã phải đi rồi…”

“Ừ vậy mày đi vui vẻ nhé!” – Điệp nói nhưng đôi mắt đang nhìn vào một nơi hư vô.

“Nhưng Điệp à, không phải vì chuyện tao đi mà mày như vậy đấy chứ?”

Dường như Điệp chỉ nói với Thanh đến câu “mày đi vui vẻ” vừa rồi là hết, nó im lặng không đáp lại.

Thanh cũng rất buồn, nó cảm thấy nó là người gây ra lỗi.

Ngày mai, là sinh nhật Điệp…

Cũng là ngày nó sẽ rời xa Thanh…

…và rời xa một người…

_

Chọn tập
Bình luận
× sticky