Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 3 – Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 21

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ # 11

(TIẾP THEO)

TRÁI ĐẤT THỨ BA

(@ Ella_mEn type)

Mình nói:

– Hắn đang đùa giỡn chúng ta. Một mặt hắn điều khiển Max Rose, mặt kia lèo lái Winn Farrow, và ở giữa, chúng ta là những con khỉ làm trò.

Ông Gunny bảo:

– Cháu định nói, cô ca sĩ xinh đẹp đó chính là Saint Dane giả dạng? Khó tin quá!

– Nhưng đó là sự thật. Hắn có thể biến hóa thành bất kỳ ai. Tin cháu đi, vì cháu đã thấy nhiều lần rồi.

Mình đi tới đi lui trong căn phòng của thư viện, cố suy ngẫm lại mọi việc đã xảy ra kể từ khi đặt chân lên Trái Đất Thứ Nhất. Toàn bộ trận đấu bóng giờ đây đã khác hẳn, vì mình đã phát hiện ra Saint Dane đang đứng sau giật dây mọi chuyện. Hắn định làm gì?

Patrick lên tiếng:

– Cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, may ra tôi có thể giúp được.

– Chúng tôi đã tưởng, “bước ngoặt” của Trái Đất Thứ Nhất là vụ Hindenburg. Nhưng mưu đồ của Saint Dane lớn hơn là vụ một phi thuyền bị nổ. Chiến tranh Thế giới Thứ Hai sắp tới gần, và chúng tôi tưởng ngăn chặn Hindenburg tránh khỏi thảm họa, là có thể ngăn chặn chiến tranh xảy ra. Không thể biết hắn muốn điều gì xảy ra. Hắn muốn để Hindenburg phát nổ hay không?

Ông Gunny nói thêm:

– Chúng tôi biết chuyện gì xảy ra sau khi phi thuyền đó bị rơi. Điều chúng tôi không biết là: chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không bị cháy nổ.

Tất cả đều im lặng. Vấn đề chính xác là như vậy. Cứu Hindenburg sẽ đem lại chuyện tốt lành hay tệ hại? Mình và ông Gunny đều nghĩ, không có cách nào tìm được câu trả lời. Nhưng Patrick tỉnh bơ nói như đó chỉ là chuyện nhỏ:

– Ồ, tôi có thể giúp tìm ra lời giải đáp.

Mình nghi ngờ hỏi:

– Anh có thể? Nhưng bằng cách nào?

– Mình biết là rất khó hiểu đối với cậu và ông Gunny, nhưng hệ thống lưu giữ dữ liệu của chúng tôi rất tuyệt vời. Những gì chúng ta đang làm với Abe Lincoln và Hindenburg chưa nhằm nhò gì đâu.

– Đúng, rất tuyệt. Nhưng các anh không thể dự đoán tương lai.

Patrick mỉm cười:

– À, trên một phương diện nào đó, chúng tôi có thể.

Mình và ông Gunny kinh ngạc nhìn nhau. Anh chàng này đùa chắc? Dù máy tính tinh xảo tới đâu, mình không nghĩ nó có thể làm nổi chuyện này. Patrick nói tiếp:

– Hãy nhìn vấn đề như thế này: Như toán học ấy. Hai cộng hai là bốn. Nhưng nếu thay số hai bằng số ba, thì sẽ không bằng bốn nữa, mà sẽ bằng năm.

Mình bắt đầu mất niềm tin vào Patrick:

– Bằng cách đó anh có thể dự đoán tương lai được sao?

– Kiên nhẫn, nghe tiếp đã. Bây giờ hãy tưởng tượng một phương trình toán phức tạp hơn, với hàng ngàn, thậm chí hàng triệu con số. Kết quả cũng sẽ như vậy. Nếu thay một con số thôi, tất cả phương trình sẽ thay đổi, đúng không?

– Tôi nghĩ vậy. Nhưng chuyện này dính dáng gì với vụ dự đoán tương lai?

– OK. Hãy nghĩ tất cả mọi sự kiện đã từng xảy ra trong quá khứ là các con số của một phương trình. Nếu thay đổi dù chỉ một trong số các sự kiện đó thôi, nó sẽ làm tất cả những sự kiện sau đó thay đổi theo. Toàn bộ phương trình sẽ phải tính toán lại.

– Nhưng con số là có thực.

– Quá khứ cũng vậy. Rất thực như những con số. Tôi không thể tiên đoán chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, nhưng chắc chắn tôi có thể đoán được những đổi thay quá khứ sẽ đóng vai trò gì trong quá khứ.

Mình kêu lên:

– Không thể nào tin được. Như vậy cái máy vi tính kia sẽ phải biết chi tiết về tất cả mọi người và tất cả những gì họ đã làm mới có thể đưa ra được lời tiên đoán kiểu đó.

Patrick đầy hào hứng:

– Đó chính là những gì tôi đang nói với cậu! Đó đúng là loại thông tin chúng tôi có được. Chúng ta có thể sử dụng những sự kiện của quá khứ và thay đổi một nhân tố. Máy tính sẽ sưu tra hàng tỷ nhân tố khác và tính toán cho thích hợp một kịch bản mới khả dĩ, giống như một phương trình toán học. Điều đó gọi là ứng dụng khoa học biến thiên.

Anh ta đang làm mình điên hết cả đầu. Mà nếu mình điên đầu, chắc chắn ông Gunny cũng khùng luôn. Patrick vẫn tiếp tục:

– Thôi được. Đây là một thí dụ đơn giản: Năm 1969, đội New York Jets hạ Baltimore Colts 16-7. Tôi sẽ gom tất cả thông tin có được về trận đấu, cầu thủ, điều kiện thời tiết, huấn luyện viên… tất cả mọi chi tiết. Thậm chí tôi còn biết từng cầu thủ đã dùng điểm tâm với món gì. Rồi tôi thay đổi một dữ liệu. Tôi cài đặt cho Joe Namath, hậu vệ ngôi sao của Jets, bị ngã chấn thương ngay phút mười lăm đầu trận. Tỷ số kết quả trận đấu được như dự đoán sẽ rất khác với 16-7 nghiêng về đội Jets.

Mình hỏi liền:

– Chuyện gì đã xảy ra? Colts toàn thắng, đúng không?

– Ồ không. Jets thắng với tỉ số 24-0. Ngạc nhiên chưa?

– Dự đoán một trận cầu là một chuyện. Tính toán cho ra một giai đoạn lịch sử gay go hơn nhiều.

– Tin mình đi, Pendragon. Hãy nghĩ đến tất cả những gì cậu đã thấy trên Trái Đất Thứ Ba này. Nếu ba ngàn năm trước, mình nói với cậu về những gì tại đây, cậu có tin nổi không?

– À… có thể mình tin chứ.

– Vậy thì cũng nên tin chuyện này đi. Một sự kiện lớn như vụ cháy Hindenburg chắc chắn sẽ làm thay đổi nhiều điều. Mình không thể đảm bảo là có thể biết trước chính xác chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không bị cháy nổ, nhưng mình biết là có thể có được một bức tranh toàn cảnh.

Mình nhìn Gunny. Ông là người thậm chí không thể tưởng tượng ra Nintendo là gì, (Nintendo: là trò chơi video game nổi tiếng với nhiều phiên bản, có nguồn gốc từ Nhật Bản) chứ đừng nói đến những điều Patrick đang thao thao nói. Nhưng mình vẫn cần thêm một ý kiến khác. Mình hỏi:

– Ông nghĩ sao?

Câu trả lời của Gunny thật sáng suốt:

– Với ta mọi chuyện tại đây đều như không thể nào tin nổi. Tuy nhiên chúng ta đang đứng tại đây, và tất cả đều là thực. Ta không thể nghi ngờ những lời nói của Patrick được. Nếu anh ta bảo có thể làm, chúng ta không có lý do gì để nghĩ là không thể được.

Đó là một lý lẽ khá xác đáng. Vả lại, nếu thật sự Patrick có thể làm điều này, mình và ông Gunny sẽ có được lời giải đáp rất khẩn thiết. Mình bảo Patrick:

– OK. Anh thử đi.

Cười tươi rói, Patrick thích mê vì được thử thách. Chạy tới tủ hồ sơ, anh ta lấy ra hai tập giấy xanh lơ và hai cây bút:

-Tôi cần hai người viết ra tất cả những gì cần phải làm với tình huống đó. Tên, ngày tháng, sự việc, nơi chốn… Nghĩa là tất cả. Không một mẩu thông tin nào là quá nhỏ đâu.

Mình bảo:

– Tưởng máy tính làm chuyện này chứ?

– Cung cấp cho máy càng nhiều thông tin tham khảo càng tốt. Càng nhiều chi tiết, kết quả càng chuẩn xác.

Nhìn cây bút đang cầm trong tay, mình cười hỏi:

– Ở đây vẫn còn dùng bút, giấy sao?

– Không thông dụng. Nhưng hướng dẫn cậu cách xâm nhập giao diện máy tính sẽ mất quá nhiều thời gian.

Có lý. Trong khoảng nửa tiếng, mình và ông Gunny viết hết những gì được coi là còn bí ẩn. Mình cố gắng kể ra tất cả những gì biết về Max Rose và Winn Farrow. Chúng là mấu chốt để khám phá vụ này. Vì chúng có mối liên quan tới sự lâm nguy của Hindenburg. Viết xong, mình và ông Gunny trao cho Patrick một xấp giấy đầy dữ liệu. Mình hỏi:

– Bây giờ phải làm gì nữa.

– Ra ngoài nghỉ đi. Mình còn phải nhập liệu toàn bộ dữ kiện và bắt đầu truy cập, cũng lâu đó. Tìm được gì mình sẽ gọi cậu và ông Gunny vào ngay.

Ra ngoài, mình và ông Gunny trở lại tiền sảnh. Mùi đồ ăn xộc vào mũi mình. Cho đến lúc này mình mới nhận ra mùi đó, vì mình đang đói cồn cào. Thật tình mình hy vọng có một quán ăn nhỏ quanh đây và mùi vị mình đang ngửi thấy không phải là mùi ảo từ một tay nào đó đang sử dụng vi tính để… nghiên cứu bánh pizza.

Mình tìm ra một quầy bán những món đơn giản như bánh kẹo, nước giải khát. Không sao. Họ mà bán cải bắp thì mình cũng sẽ mua cả bó. Đói đến vậy đó. Ông Gunny cũng thế. Cả hai vốc một nắm bánh qui và mấy chai nước trái cây. Bỗng ông Gunny kêu lên:

– Chết cha! Ta chỉ có tiền của Thế Giới Thứ Nhất!

Mình nhún vai:

– Cứ thử coi.

Ông đưa cho người chủ quầy tờ hai mươi đô la của Trái Đất Thứ Nhất. Anh ta nhìn với vẻ lạ lùng:

– Thật tình tôi không biết cái này là gì, nhưng khi sử dụng thư viện, các vị không phải trả tiền ăn uống.

Oa! Ăn uống miễn phí! Điều này làm mình ngạc nhiên chẳng kém gì việc thấy thành phố trong lòng đất. Đời sống trên Trái Đất Thứ Ba này quá đã!

Ông Gunny và mình ra ngoài bậc thềm thư viện ngồi, lẳng lặng thưởng thức mùi vị bánh qui sô-cô-la của thế kỷ 51. May mắn là thời gian không thay đổi tất cả, mùi vị sô-cô-la cũng giống như sô-cô-la của thế kỷ 21.

Trong khi ăn, mình có dịp suy nghĩ. Trước đó mình đã viết là có cảm giác lo lắng mà chẳng hiểu vì sao. Lúc này, ngồi lại thềm thư viện, nguyên nhân sáng tỏ dần. Từ khi tới Trái Đất Thứ Ba, nguyên nhân đó sờ sờ trước mắt, nhưng mình đã không thể nhận ra. Bây giờ, ngồi đây trong một ngày đẹp trời ấm áp, tâm trí mình mới hoàn toàn tỉnh táo nhìn rõ vấn đế. Có lẽ vì nó quá đơn giản, nên mình đã không nhận thấy từ đầu. Nhưng càng suy luận, mình càng cảm thấy rõ ràng hơn.

Và mình không thích chút nào. Thình lình không còn cảm thấy ngon miệng nữa, mình bỏ dở miếng bánh cuối cùng. Ông Gunny hỏi:

– Chuyện gì vậy, chú lùn?

– Những gì Patrick tìm ra sẽ không thành vấn đề nữa.

– Xin lỗi, ta không hiểu cháu nói gì. Theo ta, những gì anh ta tìm ra được là rất quan trọng chứ.

– Không đâu. Cháu biết chúng ta sẽ phải làm gì rồi.

– Thật sao?

– Chính ông cũng biết, ông Gunny ạ. Cháu nghĩ, cả ông và cháu đều hy vọng Patrick sẽ tìm ra điều gì đó chứng minh là chúng ta sai lầm, nhưng anh ta sẽ không tìm thấy đâu.

Ông ngừng ăn, nhìn quang cảnh trước mắt. Nơi đã từng là một thành phố ồn ào chật chội, giờ đây là một miền quê êm đềm xinh đẹp. Vẫn còn lác đác vài ngôi nhà hiện đại, nhưng hầu hết đều là cảnh quê xanh ngát, sạch sẽ với những con người thong dong vui hưởng ánh mặt trời. Xa xa, dòng sông Đông không hề ô nhiễm. Không khí ngọt ngào tinh khiết. Không bạo lực. Tất cả hoàn hảo làm sao. Theo lời Patrick, khắp trên Thế Giới Thứ Ba đều giống thế này.

Quá hoàn hảo!

Mình nhìn vào mắt Gunny. Mắt ông đầy lo lắng. Mình và ông ấy đang cùng chung ý nghĩ. Gunny lên tiếng hỏi:

– Trông không có gì giống một lãnh địa bị Saint Dane đẩy vào hỗn loạn, phải không?

Chính xác. Sự hủy hoại Hindenburg là một thảm họa khủng khiếp và là đặc thù của Saint Dane. Chúng mình đã hy vọng ngăn chặn vụ đó là có thể ngăn chặn được Chiến tranh Thế giới Thứ Hai. Nhưng sự thật là, Trái Đất đã phát triển thành một nơi hoàn toàn tốt đẹp, dù phi thuyền Hindenburg đã bị nổ tung.

Ông Gunny hỏi:

– Thay đổi lịch sử, chúng ta sẽ không làm mọi sự tốt đẹp hơn, phải không?

– Đúng vậy.

Sự thật đã sáng tỏ. Bọn mình suýt làm đảo lộn tất cả. Nếu muốn Trái Đất phát triển thành một lãnh địa hoàn hảo tuyệt vời như mình đang thấy, thì phải để lịch sử diễn ra như nó đã diễn ra.

Điều đó có nghĩa: Winn Farrow phải thành công. Hindenburg phải bị phá hủy.

Mình quả quyết nói:

– Saint Dane muốn chúng ta thay đổi lịch sử. Đó chính là mưu đồ của hắn. Và đó chính là “bước ngoặt” hắn muốn tạo ra. Nếu chúng ta thay đổi lịch sử, thế giới này sẽ không bao giờ hiện hữu.

Thình lình mọi thách thức dường như quá lớn. Mình nhảy dựng lên mà hét:

– Cháu căm ghét tất cả chuyện này!

Ông Gunny ân cần hỏi:

– Có gì không ổn, Bobby?

– Điều không ổn là cháu không muốn dính vào những chuyện này nữa. Thật không công bằng. Lý do gì chúng ta phải lãnh trách nhiệm cứu vớt các lãnh địa chứ?

– Vì chúng ta là Lữ khách.

– Ha! Hay quá! Nhưng cháu đâu muốn làm Lữ khách. Cháu chưa hề yêu cầu được làm Lữ khách bao giờ. Cháu chưa bao giờ tình nguyện. Vì sao lại chọn cháu? Vì sao lại chọn ông? Ông không thắc mắc gì về chuyện đó sao?

Gunny khẽ đáp:

– Mỗi ngày.

– Vậy mà ông không cảm thấy bực tức sao?

Suy nghĩ một lúc ông mới nói:

– Thú thật, nếu được chọn lựa, ta cũng mong được ngồi đây với cháu ngay lúc này. Nhưng điều đó đối với ta lại khác, vì ta đã sống cả một quãng đời dài trước khi phát hiện ra sứ mệnh thật sự của mình. Ta có thể thông cảm nguyên nhân làm cháu khó chịu.

– Ông nói đúng. Cháu mới mười lăm tuổi và đã phải xa gia đình từ năm mười bốn. Chẳng ai ở tuổi cháu mà phải chứng kiến những gì cháu đã thấy. Cháu muốn được chơi bóng, đổ mồ hôi làm bài thi, lo bị mọc mụn và mong được tụi bạn gái khoái mình. Chứ không… không phải quyết định để cho ba mươi sáu người phải chết trong một tai nạn thảm khốc như thế. Cháu không muốn lãnh trách nhiệm đó đâu!

Những nỗi thống khổ đó thình lình ập đến làm mình muốn chết vì quá hãi hùng. Mình biết rõ mình đâu đủ thông minh, đủ mạnh mẽ để lãnh một trách nhiệm như thế chứ. Mình muốn người khác làm chuyện này. Mình ước ao có cậu Press ở đây. Hay bà Osa, hoặc là Loor. Mình không muốn phải quyết định những chuyện như thế này. Mình muốn về nhà, muốn gặp lại ba má.

Mình muốn trở lại đời sống cũ.

Chỉ nửa giây trước khi quyết định trở lại ống dẫn, phóng về nhà trên Trái Đất Thứ Hai cho xong chuyện, thì mình nghe tiếng nói:

– Tôi xong rồi.

Đó là Patrick. Anh ta đang bước xuống thềm, tiến lại gần. Ước gì mình đủ tài để diễn tả dáng vẻ của Patrick lúc đó. Anh ta run rẩy. Mình thề đó. Mặt anh ta không còn chút sắc nào. Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng quả thật trông anh như già thêm mười tuổi so với mấy phút trước. Thậm chí anh không đứng thẳng nổi, mà khom mình tới trước, như đang vác một gánh nặng khủng khiếp trên vai. Anh ta thì thầm:

– Vào trong đi, xem tôi đã tìm ra được những gì.

Vừa đứng dậy, ông Gunny vừa hỏi:

– Là gì vậy?

– Ông phải tự nhìn thấy, nếu không, ông sẽ không tin tôi đâu.

Mình bảo:

– Tôi đoán đó là tin chẳng lành.

Patrick gượng cười buồn:

– Không, chẳng có gì tốt lành cả, ngoài chuyện là cậu đã nói đúng. Cậu đã phát hiện ra “bước ngoặt” của Trái Đất Thứ Nhất. Đó chính là Hindenburg. Và cậu đã chạm đúng mạch chủ. Đó không chỉ là “bước ngoặt” của Trái Đất Thứ Nhất. Những gì xảy ra trong ngày 6 tháng Năm năm 1937 sẽ ảnh hưởng tới cả Trái Đất Thứ Nhất, Thứ Hai và Thứ Ba.

Ông Gunny hỏi:

– Tất cả đều tệ hại?

Câu trả lời của Patrick chỉ là một tiếng cười cay đắng. Anh bước lên thềm, trở vào thư viện.

Mình và ông Gunny đứng đó, bàng hoàng. Chưa bao giờ mình muốn chạy bay ngay về nhà như lúc này. Mình tin chắc, bất cứ là điều gì đang chờ mình trong thư viện, cũng sẽ là một điều khủng khiếp. Mình thật sự đứng giữa ngã ba đường. Biết điều đó quan trọng đến thế nào, nhưng mình cố tự thuyết phục đừng bỏ chạy lấy thân.

Ông Gunny hỏi:

– Cháu muốn biết vì sao chúng ta là những người lãnh trách nhiệm không?

Mình nhìn lên đôi mắt dày dạn kinh nghiệm hơn mình nhiều. Ông nói:

– Vì không còn ai khác nữa.

Dứt lời, ông chậm chạp bước theo Patrick.

Còn lại một mình, mình cố không òa khóc. Điều ông vừa nói rất đơn giản, và cũng là sự thật.

Nhắm mắt, mình hít sâu một hơi, rồi chạy lên thềm, theo hai người.

Bình luận