Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 3 – Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 7

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ # 9

(TIẾP THEO)

TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT

(@hongquangnv type)

Căng rồi. Làm sao có thể cắt nghĩa tụi mình là ai và vì sao lại loanh quanh trong tầng lầu đóng cửa này của khách sạn. Mà lại còn mặc áo choàng tắm nữa chứ. Mình không muốn đẩy ông già Gunny vào rắc rối, nhưng cũng không muốn để bị bắt giữ.

Mình rón rén lại gần cửa, cố nghĩ ra một câu chuyện để thoát khỏi vụ này. Nhưng không nghĩ được cách nào. Dòm qua lỗ cửa, xem phải đối đầu với ai, mình thấy…

Ông Gunny cười toe toét:

– Phục vụ phòng đây.

Hú hồn! Mình mở cửa để Gunny đẩy một xe đầy mấy cái đĩa đậy nắp bạc để giữ nóng. Ông hỏi mình:

– Thoải mái hơn chưa?

– Bây giờ thì thoải mái thật rồi. Nhưng ông phải gõ cửa theo tín hiệu để chúng cháu biết chắc là ông mới được.

Gunny cười khoái trá:

– Mật hiệu à. Hay đấy! Giống như mật vụ vậy.

Spader xuất hiện với cái khăn tắm cuốn quanh bụng, hỏi:

– Giống như cái gì cơ?

Mình hỏi ông Gunny:

– Chúng cháu ăn được rồi chứ?

– Từ từ, thưa quý ông. Có việc cần làm trước đây.

Mặt xe đẩy được phủ một tấm khăn trắng rủ xuống tận sàn. Gunny lôi từ gầm xe ra hai bao giấy màu nâu.

– Ướm thử xem có vừa không.

Ông quăng cho mỗi đứa một bao. Tụi mình xé bao và thấy mấy bộ quần áo của Trái Đất Thứ Nhất, chắc là lấy từ một cửa hiệu trong khách sạn. Hai đứa cùng có quần sợi len với áo vét. Của mình là quần xám nhạt và vét xám đậm. Của Spader màu nâu sáng. Sơ mi hai đứa đều trắng tinh.

Spader đưa cao cái quần đùi trắng lên hỏi:

– Cái này để làm gì?

Gunny cười lớn:

– Ở chỗ cháu người ta không mặc quần đùi sao?

Spader đáp:

– Chính xác. Nhưng cháu có thể giong thuyền mà không cần mấy thứ này. Chúng sẽ xoắn tít vào nhau mất.

Quần đùi của mình dài tới gối. Thây kệ. Lại được mặc đồ lót bằng vải cô-tông là mình khoái rồi, dù trông mình cứ như ông nội cũng chả sao. Tụi mình còn nhận được cả áo thun ba lỗ, vớ đen, giày da đen. Cả dây đeo quần nữa chứ. Tuyệt không? Trước đây, chưa bao giờ mình dùng dây đeo quần. Tuyệt hơn nữa là tất cả đều vừa vặn. Ông Gunny có mắt quan sát tốt thật. Hai đứa thay đồ xong, ông già ngắm nghĩa rồi tủm tỉm cười với vẻ tự hào:

– Bây giờ thì giống mọi người rồi đó.

Mình lại hỏi:

– Chúng cháu ăn được chưa?

– Kiên nhẫn nào, chú lùn. Kiên nhẫn!

Lấy từ gầm xe ra một xấp giấy trắng và cái máy đánh chữ nhỏ, ông bảo:

– Cháu dùng cái này để đánh nhật kí, nhanh hơn viết tay nhiều.

Spader hỏi:

– Đây là cái gì vậy?

Mình bảo:

– Để rồi tôi sẽ dạy anh.

Dù chỉ quen gõ bàn phím máy vi tính, nhưng mình nghĩ có thể học cách đánh máy kiểu cổ điển này.

– Ăn được chưa ạ?

Mình van vỉ. Mùi thức ăn làm mình thèm chảy nước miếng. Nhưng Gunny lại nói:

– Còn việc này nữa vì các cháu còn phải ra vào khách sạn, ta nghĩ ra một cách. Hai cháu sẽ làm nhân viên phục vụ tại đây.

Ông lôi dưới gầm xe đẩy ra hai bộ đồng phục giống như của cậu bé giữ thang máy Dewey.

– Nhân viên phục vụ là gì?

Gunny cắt nghĩa cho Spader:

– Đón khách, xách hành lý cho họ, chạy việc vặt cho khách sạn. Việc dễ thôi, nhưng các cháu sẽ có một ông sếp, kinh khủng lắm…

– Là ai?

– Chính ta.

Mình nhăn nhó tuyệt vọng:

– Tốt lắm, nhưng…làm ơn cho biết, ăn được chưa?

– Tới giờ ăn. Mời quý khách ngồi.

Hai đứa mình ngồi lên ghế, trong khi ông Gunny đẩy xe tới trước mặt, trêu chọc:

– Không biết rõ khẩu vị của quý khách ra sao, nhưng sau khi nghĩ nát óc, tôi mạo muội dọn một thực đơn tuyệt hảo nhất.

Rất kiểu cách, ông mở hai nắp đậy bằng bạc.

Những gì nhìn thấy làm mình sung sướng đến phát khóc.

Từ khi xa nhà mình toàn ăn những món ăn xa lạ. Không đến nỗi tệ lắm, nhưng rất lạ lùng. Tại Denduron thì toàn rau, thỉnh thoảng được mấy miếng thịt thỏ. Ở Cloral, mình ăn cả tấn cá, trái cây thì cứ như quả bóng kỳ quái, rau thì trồng dưới mặt nước. Còn tại Zadaa, Loor nướng bánh mì với đủ thứ rau thơm. Tất cả những món đó đều ngon, nhưng không gì có thể so sánh được với những món đang đặt trước mặt mình ngay lúc này. Ngồn ngộn thịt băm phô-ma, sốt cà, khoai tây chiên… rơi xuống từ thiên đường.

Lấy từ gầm xe ra một xô nước đã ướp lạnh sẵn mấy chai Coca, ông Gunny hỏi:

– Các cháu thấy sao?

– Cháu thấy… ông đúng là thiên tài.

Mình nói ngay. Nhưng Spader không mấy nhiệt tình, bối rối hỏi:

– Mấy thứ này là… là gì?

– Bạn ơi, thịt bằm rán phô-ma, sốt cà, khoai tây chiên, coca… Toàn là món ăn của thần linh đó.

Mình đưa miếng thịt bằm lên, hít một hơi hương vị thơm ngon của nó, rồi nhắm mắt ăn ngấu nghiến. Ôi trời, đích thực mình đang ở nhà rồi.

Spader nhón miếng khoai, thắc mắc:

– Trước khi chiên, khoai tây chính xác là cái gì?

– Một loại củ màu trắng, cắt ra rồi chiên với dầu. Đừng hỏi nữa. Mình đang tập trung để thưởng thức đây.

Cho đến hết bữa, hai đứa không nói thêm lời nào. Spader miễn cưỡng ăn, nhưng cũng không có vẻ không ưa món này. Mình tưới đẫm sốt cà, muối tiêu lên khoai chiên. Tuyệt cú mèo! Suốt thời gian đó, Gunny tủm tỉm đứng nhìn. Trông ông già như một bếp trưởng hãnh diện vì món ăn của mình đang được thưởng thức nhiệt tình.

Rồi ông mở thêm hai nắp đậy để khoe món tráng miệng. Oa! Chuối cắt lát! Lại còn thêm hai ly sữa nữa nhé. Trên cả tuyệt vời. Bữa ăn quả xứng đáng cho cả một ngày dài chờ đợi. Mình muốn ăn hoài ăn mãi, nhưng bụng mình kêu gào ngừng lại. Hết chỗ chứa rồi.

Ông Gunny báo trước:

– Đây là ngoại lệ dành cho hai nhóc vừa đến. Đừng mong được phục vụ kiểu này lần thứ hai nhé. Sau bữa này, hai đứa sẽ ăn dưới nhà bếp cùng các nhân viên khác.

Mình bảo:

– Ôi, ông Gunny, ông không thể biết bữa ăn này tuyệt vời đến thế nào đâu.

– Ồ, ta biết chứ.

– Tuyệt hơn cả ông tưởng nữa kìa. Ngày mai là sinh nhật cháu. Bữa ăn này là món quà tuyệt nhất.

Gunny cười rạng rỡ:

– Vậy thì… mừng sinh nhật chú lùn.

Spader cũng nói:

– Mừng sinh nhật bạn. Ước gì mình kiếm được một “banh” snigger để uống mừng cậu.

Mình nâng chai Coca lên:

– Đúng vậy. Nhưng với mình, cái này cũng quá tốt rồi.

Gunny đẩy cái xe không lại gần cửa, rồi trở lại ngồi với hai đứa mình. Mình chỉ muốn tung hê tất cả, ợ hơi, và làm ra vẻ như cuộc đời rất tuyệt, nhưng đâu có được. Ba người ngồi đây là có lý do. Có ợ hơi cũng không “trôi” hết được mọi chuyện đang chờ giải quyết.

Ông Gunny lên tiếng:

– Tất cả vụ này đều quá mới mẻ với ta. Ý ta nói là cái vụ truy lùng Saint Dane đó. Chúng ta sẽ phải làm gì?

Tiệc vui đã tàn. Giờ là công việc. Mình đáp, cố nín không ợ hơi:

– Tất cả các lãnh địa đang tiến gần giai đoạn “bước ngoặt”. Chúng ta phải tìm hiểu “bước ngoặt” của Trái Đất Thứ Nhất này là gì và Saint Dane định xoay vần bước ngoặt này cho âm mưu đen tối của hắn như thế nào.

Spader nói ngay:

– Dễ ẹt. Cậu là người của lãnh địa này. Mình muốn nói là, cậu đến từ tương lai của lãnh địa này. Hãy nhớ lại những sự kiện lớn đã xảy ra vào năm 1937 có thể liên quan tới Saint Dane

Căng à nha! Mình là thằng cực dốt môn sử. Với mình môn sử chán ngắt. Toàn phải nhớ những con số ngày tháng năm, những địa danh, những câu nói của những người mà mình không quan tâm. Tuy nhiên, dù không phải là đứa làu thông kinh sử, mình cũng chợt nhớ ra một chuyện. Nói thật, chẳng cần động não cũng nghĩ ra.

Spader láu lỉnh cười hỏi:

– Nghĩ ra cái gì rồi phải không anh bạn?

Đúng. Nhưng ước gì mình không phải nghĩ ra. Vì càng nghĩ đến sự kiện đó mình càng lo sợ. Đó là một sự kiện tồi tệ. Thật sự tồi tệ. Tim mình đập như tiếng trống, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông Gunny hỏi:

– Đó là chuyện gì?

– Có một chuyện cháu hầu như không nhớ rõ ngày tháng. Nhưng chắc chắn đó là một sự kiện lớn.

Spader nóng nảy la lên:

– Vậy thì nói ngay đi!

– Ông Gunny, cuộc chiến ông tham gia là Đại chiến, đúng không? Sau này người ta gọi đó là Chiến tranh Thế giới Thứ Nhất.

Mắt Gunny mở tròn xoe:

– Cháu định nói là còn có Chiến tranh Thế giới Thứ Hai?

Mình gật. Ông già cụp mắt xuống, lắc đầu buồn rầu:

– Vậy mà họ bảo cuộc chiến đó chấm dứt tất cả mọi cuộc chiến khác.

– Họ đã lầm.

Spader hỏi:

– Chuyện đó xẩy ra bao giờ? Ai đánh ai?

Đột nhiên mình ước gì mình đã không ngủ gục suốt giờ lịch sử thế giới của thầy Varady.

– Mình không biết tất cả những sự kiện. Chỉ biết có một gã tên là Hitler ở Đức. Tay này toan tính làm bá chủ Âu châu. Còn Nhật Bản thì cố gắng chiếm đoạt toàn châu Á.

Spader nói:

– Vậy là có hai cuộc chiến xảy ra tại hai nơi?

– Có lẽ vì vậy người ta mới gọi là … chiến tranh thế giới. Chúng đánh với Nga, Mỹ, Anh, Pháp và Trung Quốc, và… Ôi trời, khủng khiếp lắm! Hàng triệu người đã chết. Hàng triệu người. Thế giới đảo điên lên.

Spader liền đề nghị:

– Vậy thì chúng ta nên tới Đức, nói chuyện với anh bạn Hitler đó.

Mình không thể nhịn được cười:

– Ha ha ha! Anh không hiểu gì hết. Chúng ta không thể tới Berlin, gõ cửa nhà Adolf Hitler và nói: “Xin lỗi ông Hitler, ông không biết chúng tôi, nhưng chúng tôi thật sự mong ông cân nhắc lại vụ tàn sát hàng loạt này. Ông đồng ý chứ?”

Spader ngây thơ hỏi lại:

– Sao không làm thế đi?

– Này, anh nghe cho rõ: Chúng ta đang nói tới những nhà lãnh đạo của những cường quốc, cai trị hàng triệu triệu dân. Đây không phải chuyện đùa. Đây là việc ngoài khả năng của chúng ta.

– Vậy… bao giờ tất cả những chuyện này xảy ra?

Nghe Spader hỏi đến câu này, mình buộc phải đứng dậy đi tới đi lui, mong bật ra được những sự kiện mà có thể mình đã nhặt nhạnh được đâu đó.

– Mình không nhớ ngày tháng. Nhưng nó không xảy ra thình lình đâu. Bánh xe chiến tranh bắt đầu khởi động vào năm 1937, nhưng không bùng nổ cho đến khoảng năm 1940. Trời! Có vẻ rất chính xác như Saint Dane đang nhúng mũi vào vụ này. Trong khi chúng ta đành chịu bó tay.

Gunny lặng lẽ nghe. Dường như nghe chuyện thế giới sắp đảo điên lần nữa là một điều quá căng thẳng với ông. Sau cùng ông nói:

– Đừng quả quyết như vậy.

Mình hét toáng:

– Ông điên sao?

Gunny hồn nhiên phân bua:

– Hãy nghĩ thế này: Chúng ta biết chiến tranh sắp xảy ra và biết Saint Dane có mặt tại đây để tạo ra hỗn loạn. Thì công việc của chúng ta là phải ngăn không cho cuộc chiến này xảy ra.

Mình kêu lên:

– Không thể. Ba chúng ta không có cách nào ngăn chặn một việc quá lớn như vậy được.

– Có thể đúng thế, hay… có thể chúng ta đang suy nghĩ không đúng cách.

– Ôi ông Gunny. Đây là chiến tranh thế giới. Là phi cơ, đại bác, bom đạn, binh lính. Hàng triệu binh lính. Chúng ta là hai thằng nhóc với cái quần đùi rộng thùng thình và một ông già cao lớn với bộ đồng phục diêm dúa. Cháu không muốn tỏ ra chủ bại, nhưng không thể không nghĩ là Saint Dane sẽ chiếm ưu thế trong cuộc chiến này.

Gunny gật gù trầm tư:

– Ta hiểu ý cháu. Chúng ta không có cách nào ngăn chặn một chuyện như vậy một khi chuyện đó xảy ra. Nhưng vấn đề là: chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là một chuyện nhỏ mà có thể từ đó bắt đầu gây ra mọi chuyện…

Spader năn nỉ:

– Làm ơn cắt nghĩa rõ hơn đi.

– Ý ta là, người ta chẳng bao giờ biết chuyện gì đang dẫn dắt đến điều gì. Có thể chỉ là một sự việc nho nhỏ xảy ra, lúc đầu dường như vô hại. Nhưng rồi nó dẫn dắt đến một chuyện khác, rồi chuyện khác nữa. Cứ tiếp tục như thế cho đến khi người ta phát hiện ra đang lọt thỏm vào giữa một cuộc chiến tranh to lớn…

– Nhưng…

– Đừng vội ngắt lời ta, chú lùn. Hãy suy nghĩ trước đi.

Mình nói mà cố nén không thở hổn hển:

– OK, ông cho rằng một chuyện nhỏ có thể sắp xảy ra, và chuyện đó sẽ khởi đầu cho một chuỗi phản ứng, đưa tới Chiến tranh Thế giới Thứ Hai, và… chúng ta có cách ngăn chặn cuộc chiến đó.

– Có thể là vậy.

– Ông đang mơ à!

– Cứ cho là ta mơ đi. Nhưng ta biết, chúng ta ở đây vì một lý do. Ta cũng biết Saint Dane ở đâu đó trên Trái Đất Thứ Nhất này. Từ những gì nghe được, ta biết hắn sẽ không xuất đầu lộ diện chỉ để du lãm đâu.

Spader bảo mình:

– Ông Gunny có lý, anh bạn. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Saint Dane tới đây với mục đích gây nên những vụ dẫn tới một cuộc chiến lớn. Hoặc chuyện gì xảy ra nếu hắn đang cố làm cho cuộc chiến trở nên lớn hơn thực chất thật của nó. Hô hay, nếu khám phá ra âm mưu của hắn là gì, chắc chúng ta có thể ngăn chặn được.

Mình muốn tin là chuyện đó có thể. Thật sự muốn tin. Nhưng vẫn không thể nào tin nổi. Ý nghĩ tụi mình có thể ngăn chặn một cuộc chiến tệ hại nhất trong lịch sử thật quá hoang tưởng. Mình bảo:

– Nếu ông có lý – tuy cháu không đồng ý với ông đâu nhé – thì mấy tên găng-xtơ đã được Saint Dane phái đến ống dẫn để giết cậu Press hẳn phải liên quan đến chuyện này.

– Cháu bắt đầu động não rồi đó. Đúng vậy. Nếu chúng ta tìm ra mối quan hệ giữa tụi ác ôn này và những gì đang tích tụ thành mưa bão ngoài kia, ta nghĩ điều đó sẽ là đầu mối lần ra Saint Dane.

Ba người nhìn nhau. Đúng vậy không? Có đúng nhiệm vụ của tụi mình là khám phá ra Saint Dane sử dụng mấy thằng cô hồn New York cách nào để gây nên Chiến tranh Thế giới Thứ Hai không? Mình bảo:

– Thật khó tin. Nhưng có một điều chắc chắn là, dù Saint Dane đang âm mưu gì tại đây, rõ ràng có liên quan tới mấy tên bất lương kia. Không biết vụ này có dính dáng gì tới chiến tranh không, nhưng đó là đầu mối để chúng ta bắt đầu tìm hiểu.

Spader đồng ý:

– Đúng vậy. Bắt đầu từ mấy gã cô hồn găng-xtơ.

Gunny đứng dậy, vuốt thẳng quần áo:

– Ý ta là vậy đó. Ta có bạn ở nhiều nơi. Không toàn là người tốt đâu, nhưng ta có thể dò hỏi vài manh mối để chúng ta bắt tay vào việc.

Không biết chuyện này sẽ dẫn tới đâu, nhưng mình tin là bọn mình đã đi đúng hướng. Còn đi tới đâu thì… tính sau. Ông Gunny bảo hai đứa:

– Nghỉ ngơi đi. Tới đầu giờ làm việc sáng mai ta sẽ trở lại. Sửa soạn sớm nhé.

Đẩy xe ra cửa, ông chợt quay lại nói:

– Ồ, còn chuyện này nữa. Trước khi làm việc, ta sẽ đưa hai cháu tới tiệm hớt tóc ở sảnh dưới. Không thể để hai đứa đi làm với mái tóc dài như quý bà thế kia được.

Gunny có lý. Tóc mình vừa dài vừa bù xù như tổ quạ. Còn mái tóc đen của Spader thì chấm xuống tận vai. Chắc chắn đây không phải thời trang của năm 1937 rồi.

Spader ngơ ngác hỏi:

– Tiệm hớt tóc là gì?

– Chào các chàng trai. Ngủ ngon nhé!

Ông Gunny vừa nói vừa mở cửa. Rồi ông gõ nhẹ lên cánh cửa hai tiếng, ngừng, thêm một tiếng, rồi lại liên tục ba tiếng nữa:

– Thế này được không ?

Mình đáp:

– Mật hiệu hoàn hảo.

– Ta vẫn ước làm mật vụ mà.

Gunny vui vẻ nói, rồi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Spader lại hỏi:

– Mật vụ là gì?

– Không quan trọng đâu.

– Vậy thì nói cho mình biết thêm về Chiến tranh Thế giới Thứ Hai đi. Thật sự nó có lộn xộn lắm không ?

Mình nghiêm nghị:

– Tệ hơn nhiều. Mình không biết dùng từ gì để diễn tả. Nhưng nếu chúng ta có thể ngăn chặn được thì thật là… ngoài sức tưởng tượng.

Spader đứng dậy, tủm tỉm cười:

– Đúng lúc ghê! Mình sắp vãi từ ra đây này. Đừng có nghĩ là mình hoảng nha, mà mình … sợ muốn chết luôn đó.

Anh vào phòng tắm. Ngồi một mình, mình ngẫm nghĩ: Những ý tưởng bọn mình đưa ra quá lớn, lĩnh hội sao nổi. Liệu ở đây, tại New York này, tụi mình có thể tìm ra đầu mối sẽ dẫn đến chuỗi phản ứng dây chuyền để từ đó ngăn chặn Chiến tranh Thế giới Thứ Hai không ? Sự kinh hoàng của cuộc chiến như thế là đúng khuynh hướng của Saint Dane. Vì vậy chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách để làm tụi mình không thể tìm ra đầu mối đó.

Ngay lúc đó mình nghe ba tiếng gõ cửa. Mình đứng dậy để mở cửa cho Gunny. Chắc ông lại quên dặn điều gì, phải vụ bữa điểm tâm không ta? Dù no căng bụng, nhưng nghĩ đến món thịt heo xông khói với trứng là mình sướng lịm cả người. Vừa tiễn ra cửa mình vừa nói lớn:

– Không ngờ ông đã quên mật hiệu rồi. Đúng là mật vụ dởm.

Cửa vừa mở, mình liền bị xô ngược trở vào phòng. Mình ngã phịch xuống sàn, mông ê ẩm. Sao ông Gunny lại hành động kỳ quặc vậy ? Sực tỉnh ra, ngửng lên nhìn, mình có ngay câu trả lời.

Không phải Gunny!

Đứng lù lù trước mắt mình là hai gã cô hồn trong ga tàu điện ngầm. Tên hung dữ chĩa họng súng lục đen ngòm ngay mũi mình, gầm gừ:

– Cóc có thằng mật vụ nào quanh đây cứu mày đâu.

Bình luận