“Được ạ.” Đầu Charlie vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc khi nhìn Fidelio đi ra.
Chiều hôm đó, Charlie mang mấy bản nhạc Fidelio đã để lại cho nó ra xem. Nó nhanh chóng nhận ra là nếu ngồi bên đàn piano thì sẽ dễ học thuộc các nốt nhạc hơn.
Nhưng nó chỉ mới ấn được vài phím thì nội Bone bất ngờ xông vô, yêu cầu được biết vì sao nó lại ồn ào lên như vầy.
“Con phải học nếu sắp tới vô khoa nhạc, đúng không ạ?” Charlie nói.
Nội Bone khịt mũi và sau đó đặt một cuốn tập to cộ lên cái bàn phòng ăn.
“Học nhạc xong thì bắt tay vô cái này, nghe chưa,” bà bảo.
Charlie không thích cái tập giấy dày cộp, đen thui đó. Ngoài bì là dóng chữ được in nhũ vàng: HỌC VIỆN BLOOR.
“Đó là cái gì vậy?” Nó hỏi.
“Bài tập,” nội Bone đáp. “Những câu hỏi. Con phải trả lời mọi câu hỏi trong đó. ta sẽ kiểm tra bài làm của con vào cuối mỗi ngày. Nếu sai thì phải làm lại. Ta nghĩ cần ít nhất một tuần để trả lời hết.”
“Như thế không công bằng,” Charlie líu lưỡi. “Tiêu hết cả kỳ nghỉ của con rồi còn gì.”
“Không đâu,” nội Bone mỉm cười.”Con có máy vi tính, đúng không? Cứ nghĩ xem, trong vòng một tuần con sẽ biết được bao nhiêu là thứ. Rồi con sẽ gần như một nhà thông thái, phải không Charlie?”
“Con không muốn thông thái,” Charlie làu bàu.
“Nếu mày trả lời không xong mấy câu hỏi này thì tao dám chắc là mày sẽ khốn khổ khốn nạn ở Học viện Bloor đấy.” Nội Bone nổi cáu. “Chứ mày muốn ngay từ đầu đã không ra gì hay sao thế?” Rồi, vẫn mang một nụ cười gằn bực bội, bà rời khỏi phòng.
Charlie không thể tin nổi sao mình đen đủi tới vậy. Nó mở cuốn tập ra và đảo qua danh sách câu hỏi. Có năm trăm lẻ hai câu! Và, với cái liếc sơ, nó biết mình không thể trả lời bất kỳ câu nào. Tất cả đều hỏi về lịch sử xa xưa, về những địa danh, về những con người nó chưa từng nghe nói đến. Gay nhất là những câu hỏi về toán và khoa học. Dù với máy vi tính thì nó cũng phải mất nhiều thế kỷ mới trả lời hết phân nửa.
Charlie rên rỉ. Nó đành phải từ bỏ âm nhạc mà xách cuốn tập bìa đen lên lầu. Khi đi ngang qua cửa phòng Ông cậu Paton, chợt nảy ra một ý, nó bèn gõ cửa, hơi ngần ngại.