Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 75

Tác giả: Jenny Nimmo
Chọn tập

“Gặp lại em giờ giải lao nha,” Fidelio nói. “Anh tới lớp đàn dây của cô Chrystal đây.”

“Những giáo viên trên sân khấu khi là ai vậy?” Charlie hỏi.

“Ừm, em sẽ học lớp thầy Paltry già… Không ai tị với em chuyện đó đâu… rồi đến thầy O’Connor, dạy ghita và mấy thứ đại loại vậy. Hai cô giáo kia dạy đàn dây. Giáo sư Saltweather dạy kèn đồng và hợp xướng.”

“Còn thầy đứng phía đầu nhưng cái ông cao cao ấy?”

“À, Thầy Pilgrim.” Fidelio nhăn mặt. “Thầy dạy piano nhưng hầu như không ai học lớp thầy cả. Thầy rất lập dị.”

“Lập dị là sao?”

“Thầy không bao giờ nói gì cả. Mình sẽ không thể biết được mình học tốt hay dở. Ba anh dạy anh chơi piano. Ba anh dạy ở trường thường. Anh phải đi đây. Trễ mất.”

Vậy là, ba của Fidelio dạy trong một trường bình thường. Vậy thì phải như thế nào mới được là giáo viên của Bloor? Thú vị thật, Charlie nghĩ. Nó nhìn người bạn mới bay vèo qua hành lang tới một cánh cửa khác, rồi đi vô lớp thầy Paltry – Kèn Sáo.

Thầy Paltry không thích những đứa trẻ có phép thuật. Ông tỏ rõ thái độ này cho Charlie thấy. Bọn trẻ có phép làm ông mất thì giờ. Chúng có những biệt tài của riêng chúng, nhưng những biệt tài đó chẳng có ích lợi gì cho ai cả, theo như thầy Paltry thấy thế.

Vào cuối buổi học kém thoải mái và vô tích sự đó, Charlie được bảo là phải đem cất áo chùng trong phòng mắc áo để ra vườn chạy.

“Thưa, vườn ở đâu ạ?” Charlie hỏi.

Nó nghĩ đây là một câu hỏi chíng đáng, nhưng thầy Paltry lại xem như thế là làm phiền.

“Chứ trò nghĩ nó ở đâu?” Ông nạt nộ.

May thay, Charlie gặp Fidelio trong phòng mắc áo.

“Tất cả mọi người đều phải ra vườn chạy sau tiết học đầu tiên,” nó bảo Charlie. “Đi theo anh.”

Khu vườn chẳng hề giống như cái mà Charlie vẫn thường gọi là vườn. Nhìn ngút tầm mắt mà vẫn không thấy đầu kia đâu. Cũng chẳng có tường hay hàng rào. Sau lưng Học viện nhìn ra một sân chơi rộng bát ngát, nơi bọn trẻ đi bộ hay chạy thành từng đám hai, ba đứa, và thỉnh thoảng có đứa chạy một mình. Một khu rừng rậm rạp bao quanh sân chơi, và phía xa xa, thấp thoáng một bức tường xám, đo đỏ, mất hút vô trong rừng cây. Fidelio bảo Charlie rằng đó là khu bỏ hoang.

Chọn tập
Bình luận