“Một tiệm sách. Ở gần nhà thờ, và con không muốn đến đó một mình… Ghê lắm!”
“Tiệm sách?” Ông cậu Paton thích thú, đúng như Charlie hy vọng. “Nhưng, Charlie này, vào giờ khuya khoắt này thì ngay cả tiệm sách cũng đóng cửa rồi.”
“Dạ, nhưng con nghĩ sẽ có người trong tiệm, ngay dù nó có đóng cửa,” Charlie đáp và sau đó không kìm được, nó kể tuồn tuột cho Ông cậu Paton nghe về cô chiếc và cái thùng bị khóa. Rốt cuộc nó cần phải tin ai đó, và bản năng mách bảo nó rằng Ông cậu Paton đứng về phía nó, dẫu ông là một Yewbeam. Một tia sáng bí hiểm lóe lên trong đôi mắt đen của Ông cậu Paton:
“Vậy mày muốn người phụ nữ bán sách đưa chìa khóa cho mày? Nói cho ta biết đi, Charlie, cái thùng đó đang ở đâu?”
Charlie ngần ngừ.
“Con không muốn bất cứ ai biết,” nó nói. “Có người đang săn lùng nó. Nhưng nếu Ông cậu thật sự…”
Ông cậu Paton cầm tay nó.
“Mày biết giữ bí mật là khôn ngoan đấy, Charlie. Chừng nào cảm thấy đến lúc thì nói cho ta hay. Giờ thì, tới tiệm sách nào!”
Họ rong ruổi qua những con đường nhỏ, nơi mà tài kích bể bóng đèn của Ông cậu Paton sẽ không bị ai để ý. Họ đi vô những con phố vắng tanh gần nhà thờ, bước đến đâu là những bòng đèn nhá lên nhịp nhàng đến đó, sáng rồi tắt, hệt như trong một tiết mục ảo thuật.
Một tấm bảng ‘ĐÓNG CỬA’ treo phía sau một ô kính trên cửa tiệm sách cô Julia, nhưng có một ngọn đèn nhỏ thắp bên khung kính bày hàng, chiếu sáng những cuốn sách cổ bọc da. Ông cậu Paton dí sát mắt nhìn mấy cuốn sách đầy thèm muốn.
“Lẽ ra ta nên ra ngoài thường xuyên hơn,” ông lẩm bẩm.
Charlie nhấn chuông.
Một giọng nói xa xăm cất lên. “Đóng cửa rồi. Đi đi.”
“Cháu mà, cháu Charlie Bone mà,” Charlie nói. “Cho cháu gặp cô một chút được không, cô Julia?”
“Charlie hả?” Cô Ingledew có vẻ ngạc nhiên, nhưng không giận dữ. “Khuya rồi mà.”
“Gấp lắm, cô Julia… về cái thùng.”
“Ồ?” Gương mặt cô hiện ra nơi ô kính nhỏ trên cửa ra vô. “Chờ một chút nhé, Charlie.”