Manfred Bloor hẳn đã biết Charlie là ai. Nhưng bằng cách nào mà biết được? Charlie nhớ ra tấm hình. Lần trước, khi nhìn vô hình, nó nghe những tiếng nói, con mèo Dương Cưu cũng đã nhìn ra và trông thấy nó. Bằng cách nào đó, vậy là đã hình thành một sự liên kết, cho dù đã tám năm trôi qua. Không lẽ khi nó nhìn hình Manfred trên báo, Manfred cũng nhìn thấy nó, và biết nó là ai?
Charlie quyết định làm một thí nghiệm. Nó có cất đâu đó một tấm hình Benjamin, được chụp cùng ngày với bức hình con Hạt Đậu nhe răng cười. Charlie lục lọi trong ngăn kéo và lôi ra gương mặt thất thần của Benjamin. Ánh đèn chớp của máy chụp hình đã làm Benjamin giật mình, sửng sốt.
Charlie dòm lom lom vô gương mặt thằng bạn. Trong một thoáng, Benjamin cũng dòm lại nó, và rồi một giọng nói vang lên, “Charlie, mình không thích bị chụp lén.”
Tiếng nền là một con chó đang sủa, và rồi giọng của chính Charlie, “Cười lên nào Benjamin. Cười nào. Đẹp lắm. Rồi, xong!”
Thế thôi. Không có thêm giọng nói nào nữa. Chỉ có tiếng con chó thở hồng hộc, và rồi một tiếng chó ngáy dài.
Trong căn nhà số 12, Benjamin vừa mở một hũ ya-ua dâu lớn ra. Nó vừa tính thọc muỗng vô, thì bất chợt, gương mặt của Charlie hiện ra, trôi lềnh bềnh trong đám dâu. Benjamin thấy bụng dạ lộn nhào. Nó bèn để cái hũ dâu trở lại trong tủ lạnh.
“Dâu bị hư rồi,” Benjamin nói với Hạt Đậu. “Tụi mình ăn phô mai thay vậy.”
Con Hạt Đậu mừng rơn khi nghe thế. Nó khoái trá ve vẩy cái đuôi.
Mẹ Charlie đánh thức nó dậy ăn trưa, nhưng ngay sau đó nó lại ngủ li bì. Vào bữa trà, ngoại Maisie hỏi xem nó có bị bệnh không, bởi vì trông nó thật quái lạ và chẳng hề đụng tới bánh mì kẹp.
“Con không bị bệnh gì hết,” Charlie nói. “Con nghĩ con đã bị thôi miên.”
Ngoại Maisie và mẹ nó cười ồ lên.
“Nội Bone đang muốn gây sự,” ngoại Maisie nói. “Bà ấy muốn gặp con nói chuyện phải quấy về vụ mấy câu hỏi, nhưng có điện thoại gọi, thế là bà ấy đi thăm mấy bà Yewbeam rồi.”
Sau bữa trà, Charlie lại ngủ tiếp. Mãi cho đến khi vào nửa đêm, nghe thấy tiếng Ông cậu cọt kẹt xuống lầu, thì nó mới tỉnh giấc.