“Charlie, tuần sau mày sẽ không cục cựa gì được, cho nên để ta mang trả chìa khóa cho cô Ingledew. Nếu cô ấy tìm được đúng chìa thì ta sẽ đưa nó cho mày về nhà vào cuối tuần, nhưng ta nghĩ, mày nên chỉ cho ta xem cái thùng. Ta muốn có mặt khi mày mở nó ra. Cẩn thận vậy mà.”
“Cẩn thận cái gì ạ?” Charlie hỏi lại.
“Ai mà biết trong đó chứa cái khỉ gì?” Ông cậu Paton nói. “Phải có mặt người lớn ở đó. Mày không đồng ý hả?”
“Con nghĩ,” Charlie lại bắt đầu thấy đau nhói ở bụng. Lần này là vì Ông cậu Paton nhắc tới chuyện nó phải xa nhà suốt tuần nhưng bị giam trong Học viện Bloor.
“Ông cậu Paton à, tại sao lại bắt con phải đi học ở Bloor chỉ vì con có phép thuật?” Charlie hỏi.
“À, để họ có thể trông nom, ngó chừng mày. Họ không dám để mày đi bất cứ nơi nào khác, phòng ngừa việc mày dùng phép thuật mà họ không biết. Họ thích kiểm soát mà.”
“Con nghĩ là Ông cậu ngày xưa cũng có học ở Bloor?”
“Dĩ nhiên,” Ông cậu Paton đáp.
“Thế Ông cậu có thích không?”
“Thích không phải là từ ưa dùng. Nó đúng ra, ta đã luồn lách cho xong chuyện. Ta đã chịu cúi đầu, và ít nhiều gì họ cũng đã để ta yên.” Ông cậu Paton thở dài. “Ta cho rằng đó luôn luôn là cái không hay ở ta. Ta cứ cúi đầu hoài, trong khi thỉnh thoảng đáng ra ta phải ngẩng đầu lên. Hừ, có lẽ giờ cũng chưa đến nỗi quá trễ.”
Có tiếng kẹt cửa bên ngoài nhưng cửa mở tung cùng với một tiếng sấm và ánh sáng ùa vô. Nội Bone đứng sựng ngay ngưỡng cửa. Bà trợn mắt nhìn Charlie, hỏi. “Cái gì thế này? Tiệc tùng lúc nửa đêm à? Lên giường mau, Charlie Bone! Sáng mai phải làm cho xong mấy bài toán đấy. Thứ Hai đi học rồi. Làm sao mà theo nổi nếu không ngủ hả?”
“Chúc nội ngủ ngon! Chúc Ông cậu ngủ ngon, Ông cậu Paton!”
Charlie ba chân bốn cẳng vù qua bà nó. Khi leo lên cầu thang, nó nghe tiếng nội Bone quát Ông cậu Paton:
“Chuyện gì đây, hả Paton? Tôi không thể tin tưởng ở cậu nữa. Cậu đứng về phe nào, hả? Trả lời tôi coi!”