“Xin lỗi,” con nhỏ nói, xong, bật cười khúc khích. “Giày là lý do làm tôi xiêu vẹo hoặc xiêu lòng.” Rồi nó bò ra cười ngặt nghẽo.
Charlie định giúp cô nàng đứng dậy thì một giọng ra lệnh :
“Để đó, Bone!”
Asa Pike, cũng màu tím rịm, đứng nhìn trợn trừng xuống con nhỏ.
“Olivia Vertigo, luật lệ đâu? Nhắc lại coi!”
Lồm cồm bò dậy, cô nữ sinh ngâm nga:
Im lặng trong hành lang
Không được nói lan man
Im lặng khi bị ngã
Không được khóc hay la,
Lá! La! La! Lá! La!
Asa chộp cánh tay con nhỏ.
“Láo xược là chuyện không đùa được,” nó sủa. “Đi theo tao.”
Rồi nó bắt đầu lôi xềnh xệch con bé đi khỏi.
“Sách của tôi,” Olivia rền rĩ.
Charlie hốt vội đống sách với bút văng tứ tán, trong khi Fidelio, đặt một ngón tay lên môi, đi tìm ba lô của Olivia và giúp Charlie cho tập, sách vô.
Ngay khi chúng đi qua cánh cửa bên dưới hai cây kèn trumpet bắt chéo, Fidelio bảo:
“Giờ thì tụi mình nói được rồi.”
Chúng vô một căn phòng để áo khoác lát gạch bông, với những dãy tủ ngăn chạy suốt hai bức tường, và những hàng mắc áo hai bức tường còn lại. Một dãy bồn rửa xếp đều giữa phòng.
“Rồi nhỏ đó sẽ gặp chuyện gì?” Charlie hỏi.
“Nó chắc chắn sẽ bị cấm túc nhưng tức là, phải nghe một bài rao giảng nổi da gà của Manfred, và sau đó không được phép về nhà cho đến Chủ nhật. Nó cũng mới vô đây thôi, nhưng đã bị cấm túc những hai lần rồi. Đáng lý ra nó đã bị đuổi học rồi nếu như không có tài đóng kịch xuất sắc. Có một lần anh được phái đến lớp của nó để tìm thầy Irving, đúng ngay lúc nó đang diễn một màn độc thoại… Mê hồn luôn.”
Fidelio chỉ cho Charlie tủ đựng đồ của nó, rồi dẫn Charlie tới hội trường, có sàn được lót ván gỗ sồi. Một nhóm nhạc công đang đứng ở trên sân khấu, say sưa tấu nhạc cụ.