“Anh có thể nói cho em biết về người này không?” Billy thì thào. Nó đặt một chiếc khăn quàng xanh da trời dài lên cái mền của Gabriel.
Gabriel thở dài nhưng không phản đối. Nó quàng chiếc khăn vô cổ, và một lần nữa, nhắm mắt lại.
“Ừm, người này lúc nào cũng hối hả,” nó nói. “Ở đây, ở đó, ở khắp nơi. Ông ấy phải luôn hối hả, không ngừng lại được.”
Nó dừng lại.
“Và giờ thì, tôi nghĩ là, ông ấy chết rồi.” Nó tháo chiếc khăn ra.
“Không còn gì khác sao?” Billy Raven nài nỉ. “Ông ấy không nói gì hết sao?”
“Xin lỗi, chuyện đó tôi không làm được,” Gabriel nói, vẻ lấy làm đáng tiếc. “Tôi không nghe được giọng nói. Và khi người ta chết thì những thông điệp sẽ yếu hơn rất nhiều.”
“Ra vậy. Cám ơn anh,” Billy rón rén bước đi, giọng nó buồn bã vọng trong bóng đếm.
Charlie tắt đèn pin, chồm sang nhét dưới gối Fidelio. Fidelio đã ngủ say. Tiếng thở nhè nhẹ của Fidelio khiến Charlie buồn ngáp, nhưng sau đó, bất chợt, nó tỉnh như sáo. Lúc nãy Gabriel nói cái gì đó mà nó chưa hiểu.
“Anh Gabriel,” Charlie gọi thầm. “Ba em đã đeo chiếc cà vạt đó đó. Ba em mất hồi em hai tuổi. Sao anh lại nói ông bị mất tích?”
“Bởi vì ông ấy đang mất tích,” Gabriel nói, giọng buồn ngủ.
“Ý anh là ba em chết hả?”
“Không, ý tôi là mất tích. Không phải là chết.”
Charlie nhìn chằm chằm vô bóng tối. Nó lắng nghe những tiếng thở nhè nhẹ đang tràn ngập không gian không nhìn thấy được bao quanh mình, biết rằng trong mấy giờ tới, nó sẽ nằm đó, chỉ có lắng nghe thôi.
“Không chết sao?” Nó thì thầm. “Gabriel, anh chắc chứ?”
“Chắc chắn,” Gabriel vừa nói vừa ngáp. “Chúc ngủ ngon, Charlie!”