“Thế là xong rồi!” Bejamin sung sướng reo lên.
“Tuyệt vời, Fidelio lão luyện của chúng ta,” Charlie mừng rỡ. “Mình phải về nhà đây. Ngày mai gặp lại nha.”
“Tụi mình đem theo cuốn băng cho cô Ingledew chứ?”
“Ý hay đó,” Charlie tán thành.
Nó băng qua đường, chạy về nhà, háo hức muốn kể ngay cho Ông cậu Paton những gì đã xảy ra. Ông cậu đang đứng một mình, có vẻ rất nhàn hạ, trong hành lang, nhưng xem ra không ở trong tâm trạng để nghe chuyện bí mật. Ông cậu sắp sửa ra phố. Ông mặc một bộ com lê cực kỳ lịch lãm, và thật kinh ngạc, có thắt thêm một chiếc nơ bướm màu tía. Tóc Ông cậu đã được hớt ngắn, mặt Ông cậu sáng sủa và vừa mới cạo nhẵn. Người Ông cậu tỏa ra mùi thơm nồng, thay cho mùi hỗn hợp của mực và báo cũ như mọi khi.
“Chao ôi,” Charlie vồn vã. “Ông cậu Paton sắp đi đâu vậy?”
Ông cậu có vẻ bối rối. “Mày nhờ ta lấy chìa khóa cho mày ở chỗ cô Ingledew mà.”
“Bây giờ không cần nó nữa đâu,” Charlie thì thầm.
Ông cậu Paton không để ý đến điều đó. “Ta…hụ hụ…” Ông cậu tằng hắng. “Ta đến đón cô Ingledew đi ăn tối.”
“Thế à!”
Đây đúng là tin sốt dẻo. Theo Charlie nhớ thì Ông cậu Paton chưa từng đưa ai đi ăn tối bao giờ.
Ông cậu hạ giọng và ghé sát người xuống Charlie, nói “Bà Bone sẽ không vui vì chuyện này đâu.”
“Dĩ nhiên,” Charlie nói, miệng cười toe toét.
Ông cậu Paton vỗ nhẹ lên vai nó, nháy mắt rồi đi khỏi. Đêm ấy trời đen như mực.
Charlie cảm thấy mừng vô kể cho Ông cậu. Nó thầm chúc ông may mắn và có một buổi tối an bình.
Nội Bone đóng cửa giam mình trong phòng, vì thế bầu không khí trong bếp thật dễ chịu và yên tinãh. Ngoại Maisie và mẹ Charlie đang đọc tạp chí. Cả hai ngước nhìn khi Charlie đi vô, hăm hở muốn nghe tất cả mọi chuyện của tuần đầu tiên ở trường mới. Charlie kể cho họ nghe những chuyện thú vị, buồn cười. Nó bỏ qua chuyện Gabriel Silk và lời quả quyết kỳ lạ của thằng này rằng ba nó vẫn chưa chết. Nó cũng lược bỏ phần chiếc áo chùng. Sau này chắc chắn nó sẽ phải tìm lời giải thích cho chuyện đó.