Dần dần, Charlie phát hiện mình đi ngang qua những bức tượng mà nó đã thấy trước đó, nhiều bức đã đổ sụp xuống đất, nhưng nó vui mừng khi thấy vòi phun nước hình con cá đá vẫn còn nguyên.
Cuối cùng, chúng ra đến mảnh sân có năm cửa vòm. Gió đã lặng, và tiếng chuông xa xa cũng ngừng vang. Ba con mèo nhảy phóc lên ngồi trên một băng ghế đá và bắt đầu tự liếm láp.
“Bọn bay không ra với ta sao?” Charlie hỏi.
Chúng nhìn Charlie và kêu rừ rừ thích thú.
“Cám ơn bọn bay nhé,” Charlie cảm kích.
Từ đây, nó đã có thể thấy bãi cỏ uốn lượn, tuyết phủ trắng xoá, ở phía bên kia vòm cửa cuối cùng. Nhưng ai, hay cái gì, đang ở đằng đó? Nó đã thực sự thoát hay chưa? Charlie ngần ngại, hít thật sâu và lừng khừng bước qua cửa vòm.
Có ai đó bước tới, đi bên cạnh nó.
“Chào em, Charlie,” Gabriel mừng rỡ. “Em bình an rồi.”
rồi.” Charlie nhẹ nhõm đến độ nó nghĩ mình sắp xỉu đến nơi. Nhưng trước khi nó ngã xuống, thì những cánh tay mạnh mẽ đã đỡ nó đứng thẳng dậy, và Tancred, Lysander lo lắng quan sát gương mặt nó.
“Ái chà!” Tancred la lên.
“Em không sao chứ?” Lysander ân cần.
“Không sao,” Charlie đáp. “Cám ơn các anh,” nó thấy khắp mặt đất vương vãi đầy những nhánh cây to, nhỏ; còn tuyết bị vun lại thành những ụ to phành phành.
“Ở đây vừa có bão,” nó buột miệng.
“Kèm những thứ khác nữa,” Lysander cười ngất.
“Như thế là quá nhiều đối với một số người,” Tancred phụ họa, thậm chí còn cười ngất hơn Lysander.
Charlie thấy hai bóng người quỳ mọp trên đất. Nó nhận ra đó là Manfred và Zelda.
“Nhanh lên đi nào,” Gabried giục giã. “Thể nào bà bếp trưởng cũng sẽ bày một đại tiệc lúc nửa đêm cho coi.”
“Tiệc?” Charlie kinh ngạc. “Có được phép làm vậy không?”
“Tối nay là một ngoại lệ,” Lysander nheo mắt nói. “Bất cứ việc gì cũng đều được phép tuốt.”
Khi chúng đến gần khối đen lừng lững của Học viện Bloor, Charlied để ý thấy vài cửa sổ đang rực sáng đèn. Dẫn đầu đám trẻ con đông nghẹt, nó nhận ra Olivia và Fidelio đang nhảy múa như điên cuồng và cuống quít vẫy tay.
Charlie vẫy tay đáp lại.
“Tụi bạn em đó, trông tụi nó tức cười quá.”
“Fidelio đã báo cho anh biết là em bị lạc,” Gabriel nói. “Nếu cậu ấy mà không nói thì có lẽ bây giờ em vẫn còn đang ở trong khu quỷ quái đó.”
Charlie rùng mình.
Tancred mở cửa vườn, và chúng vô giữa đám đông trẻ con đang đứng giăng như thành lũy. Hết thảy bọn trẻ tranh nhau la hét.
“Bồ ra bằng cách nào hay vậy, Charlie?”
“Chuyện gì xảy ra trong đó vậy?”
“Sao em lại bị lạc thế?”
“Tránh đường,” Lynsander vừa hét vừa đẩy đám đông đi vô.
“Thôi nào, tất cả,” Tancred thúc hối. “Cho Charlie qua nè.”
Đám đông ngoan ngoãn dạt ra thành một lối hẹp, để cho Tancred, Lysander và Charlie đi giữa hai hàng học trò. Cuối cùng, khi vô đến hành lang, Charlie thấy cái bàn dài để đèn lồng bây giờ chất đầy những dĩa bánh mì kẹp, bánh nướng, xúc xích và khoai tây chiên. Bà bếp trưởng đang hối hả bên cạnh bàn, tất bật phân phát các món ăn.
“A, vị khách danh dự đây rồi,” bà reo lên khi trông thấy Charlie. “Này này, thằng bé lạnh cóng tội nghiệp kia, giờ thì con muốn ăn cái gì nào?”
Charlie ngây ngất. “Ừm… à,” nó lắp bắp, đảo mắt khắp bàn thức ăn. “Con không… ờ…”
Món nào cũng ăn,” Lysander diễn giải. “Nó muốn ăn tất tần tật.”
“Rồi, rồi, có ngay, có ngay,” bà bếp trưởng vừa nói vừa thoăn thoắt múc một dĩa đầy thức ăn.
Charlie bắt gặp Olivia và Fidelio đang cố sức chen lấn khỏi đám đông.
“Tiếp theo bà lấy cho mấy đứa bạn kia của con được không ạ?” nó hỏi bà bếp trưởng. “Tụi nó vừa…”
“Không được,” bà bếp trưởng gạt phắt, rồi trao cho nó cái đĩa. “Phải xong ba dĩa đầu tiên này đã.”