Hai ngày tiếp theo, tôi sinh hoạt như một con thằn lằn hay như những Khương dân trước kia thường tới nơi đây hái thuốc, vì cũng không có liên quan quá lớn tới chuyện nên chỉ nói tóm lược nội dung.
Tôi từ một tay mơ ít kinh nghiệm leo núi, ban đầu chỉ chậm rãi bám vào dây thừng bò sát trên vách đá, chúng tôi trượt dần xuống, chia ra mỗi người đi tìm kiếm một hốc đá. Quá trình cụ thể thực ra rất thú vị, có điều khó mà hình dung hết lại được. Những động đá kia cơ bản đều không sâu, có rất nhiều chỗ hình thành từ khe nứt của sơn thể, nhìn tới cuối kỳ thật cũng chỉ sâu cỡ một sải tay, chỗ chứa không nhiều, nhưng cho dù như vậy, chúng tôi cũng phát hiện được một lượng lớn xương cốt người không nguyên vẹn, nhìn ra được vài phần búi tóc chưa phân hủy hết, nhưng phần lớn hài cốt đều đã phân tán, rõ ràng từng bị thứ gì mổ ra.
Nghĩ tới thời khắc bọn họ cắt đứt sợi dây thừng, cảm giác lòng tin đó thực khiến người ta phải bội phục, giờ đây chứng kiến những mảnh xương vụn này, đầu lâu trống rỗng lại bất giác thấy vô cùng buồn cười. Không biết thời điểm cuối cùng khi bọn họ ở trong hốc đá này tâm trạng sẽ như thế nào, có lẽ vài người vì đói khát mà sinh ra ảo giác, đó hẳn là bọn họ muốn cố gắng để đạt được thành tựu.
Công việc diễn ra thuận lời ngoài dự liệu của tôi, sáng ngày thứ hai chúng tôi đã tìm được huyệt động mà năm đó người ta lấy ra sách lụa, sở dĩ có thể khẳng được là vì huyệt động này bốn phía đều có dấu vết công nhân gia cố, động chỉ cao nửa người, so với những động khác thì sâu hơn, nhưng cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn tới đáy ngay, bên trong có một khối thi thể ngồi xếp bằng.
Nói là hài cốt thì có vẻ không được thích hợp, vì khối thi thể kia còn đầy đủ hình người, nhưng lại chẳng phải thây khô, thi thể có khả năng duy trì hình người, chủ yếu là vì trên người hắn mặc một bộ giáp sắt.
Thứ này thực chất được một nhóm người tu đạo trong dân gian thêm vào, nghe nói nhà Thục cổ có tập quán này, dùng để kiềm chế mọi ham muốn của bản thân. Tôi không phải chuyên gia phong tục nên không thể lý giải được chi tiết, chỉ cảm thấy thật khó cho kẻ phải còng lưng khoác trên người bộ thiết giáp mà leo lên cao như vậy.
Thiết giáp giống như một vòng xích, nhưng được làm từ sắt già, toàn bộ thiết giáp rỉ thành một khối liền nhau, bên trong hài cốt đã sớm rơi rớt, chỉ còn cái vỏ ngoài vẫn còn duy trì được tư thế trước khi chết. Bốn phía vách động quanh hài cốt có rất nhiều vết tạc lõm, xem ra là những sách lụa trước đây được để ở chỗ này. Hiện tại đã hoàn toàn bị cướp sạch không còn gì cả.
Người này không biết là ai, nhìn búi tóc trên đầu bộ xương khô héo gần như là không có sợi bạc, hẳn là cũng chưa phải lão nhân. Hắn tới từ đâu? Trước kia từng làm chuyện gì? Trước lúc chết có suy nghĩ thế nào? Mỗi khi nhìn đến một khối thi thể, tôi rốt cục lại vẫn muốn tìm hiểu những điều này.
Vì thân hình hai người chúng tôi gần như lấp hết ánh sáng từ cửa hang, Tiểu Hoa liền bật đèn pin trên tay, Tú Tú từng nói qua với chúng tôi, năm xưa sau quá trình khai quật, có phát sinh một sự cố rất lớn, nhưng ở đây hết thảy đều không giống như từng có tai nạn gì xảy ra, công trình năm đó tương đối lớn, lại nhiều người tham gia như vậy, lẽ nào chỉ vì một cái động như thế này?
Tuy rằng lúc ấy bọn họ phải tìm khắp tất cả những hốc đá trên vách núi dựng đứng tại đây, nhưng cũng không tới mức phải để cho Lão Cửu Môn phải nhúng tay vào. Tình thế đó trước giờ chưa từng có tiền lệ, nhất định là có một người dẫn đầu, vậy người này hẳn thấy được tình hình khi đó bắt buộc phải thế. Người có thể tập hợp được toàn bộ Lão Cửu Môn một khi đã phán đoán chắc chắn phải chính xác.
Trước mắt chúng tôi thấy được hẳn chỉ là một hiện trường giả.
Quả nhiên, trên thạch bích phía sau khối xác cổ này có dính rất nhiều vết bùn khô nứt quỷ dị, cạo qua lớp bùn lập tức thấy bên dưới là xi măng.
Vách đá phía sau là dùng xi măng trát lên, tự nhiên lại bắt gặp có thứ vật chất này tại đây khiến cho tôi cảm giác vô cùng khó tiếp thu. Rõ ràng vào năm đó trước khi bọn họ rút lui, hoàn toàn đã lấp kín nơi này.
“Bà bà có nói cho cậu chuyện này không?”
Tôi nhìn những xi măng kia nói, nó khiến tôi có chút bận tâm, biện pháp phong bế này có phải hàm ý là bên trong tồn tại một mối nguy hiểm lớn này không? Nhưng lão bà bà lại không nói với chúng tôi, thậm chí không nói nơi này đã bị chặn lại.
“Năm đó bọn họ là nhóm đầu tiên bỏ chạy, nơi này bị lấp đi hẳn là phải sau khi người Hoắc gia rời khỏi đây rồi, là do những người còn lại làm.” Tiểu Hoa nói, “Bà bà nếu muốn hoàn thành một việc quan trọng, chắc chắn sẽ không có tâm tư mà đùa chơi kiểu này.”
Nói xong hắn cầm một tảng đá bên cạnh đập hai cái lên lớp xi măng trộn trên vách đá, vách đá không chút sứt mẻ, nhưng xi măng trên bề mặt của nó đã rời ra không ít, chúng tôi liền phát hiện ra màu sắc bên trong xi măng có phát sinh biến hóa, hiện ra một màu đỏ sậm.
Nói là màu đỏ nhưng thật ra là một khuynh hướng ngả sang màu vàng, giống như là nước rỉ sắt vậy. Tôi nhặt một mảnh vụn đưa lên mũi ngửi thử, không thấy có bất kỳ mùi gì khác lạ.
Tuy rằng không thể xác định được, nhưng tôi lập tức hiểu ngay ra có thể đó là máu. Lão bà bà từng kể với chúng tôi rằng thời gian thăm dò nơi này trước kia từng xảy ra đại biến cố, nơi này có vết máu, chúng tỏ rằng chúng tôi đi đúng hướng. Nhưng những vết máu xuất hiện bằng cách này khiến tôi cảm giác có chút vấn đề.
Tôi đã từng thấy qua dấu vết tương tự, ở hiện trường các lò mổ, nhớ năm ấy tôi và chú Ba đi mua đồ Tết, kiểu vết máu trên đồ cổ như thế này thực chất so với máu tươi còn khiến người ta áp lực hơn nhiều.
Nhưng sau đó Tiểu Hoa lại tiếp tục đập xuống, những mảnh xi măng vụn càng rơi nhiều, tôi liền phát hiện có chút không bình thường. Bên trong những khối xi măng đều là màu sắc này, càng vào tới bên trong càng thêm đậm, hơn nữa lại càng giống màu đỏ, thậm chí không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, tôi bắt đầu ngửi thấy một mùi máu tanh.
Tiểu Hoa cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại đập thêm vài cái, rớt xuống vài mảnh đá liền ngừng tay, mắng:
“Quái!”
Tôi nhìn thấy cái hốc vừa bị đập lõm kia bên trong tất cả xi măng đều một màu đỏ, quả thực dường như nước bùn này dùng huyết tương trộn vào vậy.
Nếu có người bị thương thì chắc chắn là đã bỏ mạng, không thể chảy nhiều máu tới mức này, hơn nữa máu còn thấm ướt cả xi măng, làm gì có chuyện chúng thấm được sâu như vậy.
“Có phải năm kia bọn họ vì nguyên nhân tránh ma tà gì đó mà đã trộn xi măng này với máu chó không?”. Tôi hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa gạt gạt mấy mảnh xi măng trên mặt đất nói:
“Càng đào vết máu càng sâu, xi măng ngâm máu càng thêm lợi hại, mà bề ngoài cũng không nhiều, điều này chứng minh máu là từ bên trong chảy ngược ra ngoài.”. Hắn sờ sờ những mảnh xi măng đang thâm đen lại, “Bên trong kia không khí không lọt vào được, sắt trong máu cũng không bị oxy hóa, vì thế màu sắc chẳng hề phai nhạt.”
“Từ bên trong chảy ra?” tôi thầm hỏi đó là nguyên nhân gì. Một linh cảm xấu bỗng truyền khắp toàn thân khi tôi bỗng nghĩ tới đây là mộ huyết.
Tiểu Hoa dùng tảng đá tiếp tục đập vài nhát, xi măng ngâm máu tuy rằng không phải rất cứng, nhưng sau khi đập vỡ bề mặt rối tung lên, đá vụn bên trong càng lúc càng nhiều, không thể nào đập tiếp được. Sau đó chúng tôi đợi người bên dưới treo búa tạc đá lên trên, bắt đầu từng điểm từng điểm đập ra.
Loại xi măng trộn đá này bây giờ người ta gọi là bê tông, tính năng chịu lực tương đối tốt, chúng tôi chỉ có thể từ từ đập từng mảng xi măng ra khỏi vách đá, rồi lại tạc đá ra, tiến độ xem chừng rất chậm chạp. Ở trong không gian chật hẹp rất nhanh sau đó hai người đổ mồ hôi đầm đìa, vì sơ xuất hợp tác nên thỉnh thoảng người kia bị đối thương dùng búa gõ vào ngón tay và đầu, khổ không tả xiết.
Cũng không biết đào bới trong bao lâu, bên ngoài trời chỉ còn một khoảng đen kịt, bỗng nhiên tôi đập ra một tảng đá, ngay lập tức liền phát hiện, từ giữa xi măng lộ ra một khớp xương.
Tôi và Tiểu Hoa nhìn nhau, lập tức đẩy nhanh tốc độ tạc vào, gạt những tảng đá xung quanh ra, một bộ hài cốt kỳ quái từ trong tảng đá hiện ra.
Nó đã hoàn toàn phân hủy, nhưng thi thể không hề bị phân tách ra, chúng tôi chỉ đào một chút, vừa có thể nhìn ngay thấy sọ đầu lâu cùng một xương cánh tay, những bộ phận khác vẫn còn nằm trong khối bê tông. Gần như đã vỡ thành từng mảnh vụn. Có thể xác định bộ thi hài này là người, nhưng lại có chút không giống, vì trên những khớp xương kia bị bao phủ bởi một tầng “tóc” kỳ quái. Quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện được thứ mốc meo dính trên kia thực chất là “tóc”, thực khiến người ta kinh hãi.
Búi tóc
Hai ngày tiếp theo, tôi sinh hoạt như một con thằn lằn hay như những Khương dân trước kia thường tới nơi đây hái thuốc, vì cũng không có liên quan quá lớn tới chuyện nên chỉ nói tóm lược nội dung.
Tôi từ một tay mơ ít kinh nghiệm leo núi, ban đầu chỉ chậm rãi bám vào dây thừng bò sát trên vách đá, chúng tôi trượt dần xuống, chia ra mỗi người đi tìm kiếm một hốc đá. Quá trình cụ thể thực ra rất thú vị, có điều khó mà hình dung hết lại được. Những động đá kia cơ bản đều không sâu, có rất nhiều chỗ hình thành từ khe nứt của sơn thể, nhìn tới cuối kỳ thật cũng chỉ sâu cỡ một sải tay, chỗ chứa không nhiều, nhưng cho dù như vậy, chúng tôi cũng phát hiện được một lượng lớn xương cốt người không nguyên vẹn, nhìn ra được vài phần búi tóc chưa phân hủy hết, nhưng phần lớn hài cốt đều đã phân tán, rõ ràng từng bị thứ gì mổ ra.
Nghĩ tới thời khắc bọn họ cắt đứt sợi dây thừng, cảm giác lòng tin đó thực khiến người ta phải bội phục, giờ đây chứng kiến những mảnh xương vụn này, đầu lâu trống rỗng lại bất giác thấy vô cùng buồn cười. Không biết thời điểm cuối cùng khi bọn họ ở trong hốc đá này tâm trạng sẽ như thế nào, có lẽ vài người vì đói khát mà sinh ra ảo giác, đó hẳn là bọn họ muốn cố gắng để đạt được thành tựu.
Công việc diễn ra thuận lời ngoài dự liệu của tôi, sáng ngày thứ hai chúng tôi đã tìm được huyệt động mà năm đó người ta lấy ra sách lụa, sở dĩ có thể khẳng được là vì huyệt động này bốn phía đều có dấu vết công nhân gia cố, động chỉ cao nửa người, so với những động khác thì sâu hơn, nhưng cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn tới đáy ngay, bên trong có một khối thi thể ngồi xếp bằng.
Nói là hài cốt thì có vẻ không được thích hợp, vì khối thi thể kia còn đầy đủ hình người, nhưng lại chẳng phải thây khô, thi thể có khả năng duy trì hình người, chủ yếu là vì trên người hắn mặc một bộ giáp sắt.
Thứ này thực chất được một nhóm người tu đạo trong dân gian thêm vào, nghe nói nhà Thục cổ có tập quán này, dùng để kiềm chế mọi ham muốn của bản thân. Tôi không phải chuyên gia phong tục nên không thể lý giải được chi tiết, chỉ cảm thấy thật khó cho kẻ phải còng lưng khoác trên người bộ thiết giáp mà leo lên cao như vậy.
Thiết giáp giống như một vòng xích, nhưng được làm từ sắt già, toàn bộ thiết giáp rỉ thành một khối liền nhau, bên trong hài cốt đã sớm rơi rớt, chỉ còn cái vỏ ngoài vẫn còn duy trì được tư thế trước khi chết. Bốn phía vách động quanh hài cốt có rất nhiều vết tạc lõm, xem ra là những sách lụa trước đây được để ở chỗ này. Hiện tại đã hoàn toàn bị cướp sạch không còn gì cả.
Người này không biết là ai, nhìn búi tóc trên đầu bộ xương khô héo gần như là không có sợi bạc, hẳn là cũng chưa phải lão nhân. Hắn tới từ đâu? Trước kia từng làm chuyện gì? Trước lúc chết có suy nghĩ thế nào? Mỗi khi nhìn đến một khối thi thể, tôi rốt cục lại vẫn muốn tìm hiểu những điều này.
Vì thân hình hai người chúng tôi gần như lấp hết ánh sáng từ cửa hang, Tiểu Hoa liền bật đèn pin trên tay, Tú Tú từng nói qua với chúng tôi, năm xưa sau quá trình khai quật, có phát sinh một sự cố rất lớn, nhưng ở đây hết thảy đều không giống như từng có tai nạn gì xảy ra, công trình năm đó tương đối lớn, lại nhiều người tham gia như vậy, lẽ nào chỉ vì một cái động như thế này?
Tuy rằng lúc ấy bọn họ phải tìm khắp tất cả những hốc đá trên vách núi dựng đứng tại đây, nhưng cũng không tới mức phải để cho Lão Cửu Môn phải nhúng tay vào. Tình thế đó trước giờ chưa từng có tiền lệ, nhất định là có một người dẫn đầu, vậy người này hẳn thấy được tình hình khi đó bắt buộc phải thế. Người có thể tập hợp được toàn bộ Lão Cửu Môn một khi đã phán đoán chắc chắn phải chính xác.
Trước mắt chúng tôi thấy được hẳn chỉ là một hiện trường giả.
Quả nhiên, trên thạch bích phía sau khối xác cổ này có dính rất nhiều vết bùn khô nứt quỷ dị, cạo qua lớp bùn lập tức thấy bên dưới là xi măng.
Vách đá phía sau là dùng xi măng trát lên, tự nhiên lại bắt gặp có thứ vật chất này tại đây khiến cho tôi cảm giác vô cùng khó tiếp thu. Rõ ràng vào năm đó trước khi bọn họ rút lui, hoàn toàn đã lấp kín nơi này.
“Bà bà có nói cho cậu chuyện này không?”
Tôi nhìn những xi măng kia nói, nó khiến tôi có chút bận tâm, biện pháp phong bế này có phải hàm ý là bên trong tồn tại một mối nguy hiểm lớn này không? Nhưng lão bà bà lại không nói với chúng tôi, thậm chí không nói nơi này đã bị chặn lại.
“Năm đó bọn họ là nhóm đầu tiên bỏ chạy, nơi này bị lấp đi hẳn là phải sau khi người Hoắc gia rời khỏi đây rồi, là do những người còn lại làm.” Tiểu Hoa nói, “Bà bà nếu muốn hoàn thành một việc quan trọng, chắc chắn sẽ không có tâm tư mà đùa chơi kiểu này.”
Nói xong hắn cầm một tảng đá bên cạnh đập hai cái lên lớp xi măng trộn trên vách đá, vách đá không chút sứt mẻ, nhưng xi măng trên bề mặt của nó đã rời ra không ít, chúng tôi liền phát hiện ra màu sắc bên trong xi măng có phát sinh biến hóa, hiện ra một màu đỏ sậm.
Nói là màu đỏ nhưng thật ra là một khuynh hướng ngả sang màu vàng, giống như là nước rỉ sắt vậy. Tôi nhặt một mảnh vụn đưa lên mũi ngửi thử, không thấy có bất kỳ mùi gì khác lạ.
Tuy rằng không thể xác định được, nhưng tôi lập tức hiểu ngay ra có thể đó là máu. Lão bà bà từng kể với chúng tôi rằng thời gian thăm dò nơi này trước kia từng xảy ra đại biến cố, nơi này có vết máu, chúng tỏ rằng chúng tôi đi đúng hướng. Nhưng những vết máu xuất hiện bằng cách này khiến tôi cảm giác có chút vấn đề.
Tôi đã từng thấy qua dấu vết tương tự, ở hiện trường các lò mổ, nhớ năm ấy tôi và chú Ba đi mua đồ Tết, kiểu vết máu trên đồ cổ như thế này thực chất so với máu tươi còn khiến người ta áp lực hơn nhiều.
Nhưng sau đó Tiểu Hoa lại tiếp tục đập xuống, những mảnh xi măng vụn càng rơi nhiều, tôi liền phát hiện có chút không bình thường. Bên trong những khối xi măng đều là màu sắc này, càng vào tới bên trong càng thêm đậm, hơn nữa lại càng giống màu đỏ, thậm chí không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, tôi bắt đầu ngửi thấy một mùi máu tanh.
Tiểu Hoa cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại đập thêm vài cái, rớt xuống vài mảnh đá liền ngừng tay, mắng:
“Quái!”
Tôi nhìn thấy cái hốc vừa bị đập lõm kia bên trong tất cả xi măng đều một màu đỏ, quả thực dường như nước bùn này dùng huyết tương trộn vào vậy.
Nếu có người bị thương thì chắc chắn là đã bỏ mạng, không thể chảy nhiều máu tới mức này, hơn nữa máu còn thấm ướt cả xi măng, làm gì có chuyện chúng thấm được sâu như vậy.
“Có phải năm kia bọn họ vì nguyên nhân tránh ma tà gì đó mà đã trộn xi măng này với máu chó không?”. Tôi hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa gạt gạt mấy mảnh xi măng trên mặt đất nói:
“Càng đào vết máu càng sâu, xi măng ngâm máu càng thêm lợi hại, mà bề ngoài cũng không nhiều, điều này chứng minh máu là từ bên trong chảy ngược ra ngoài.”. Hắn sờ sờ những mảnh xi măng đang thâm đen lại, “Bên trong kia không khí không lọt vào được, sắt trong máu cũng không bị oxy hóa, vì thế màu sắc chẳng hề phai nhạt.”
“Từ bên trong chảy ra?” tôi thầm hỏi đó là nguyên nhân gì. Một linh cảm xấu bỗng truyền khắp toàn thân khi tôi bỗng nghĩ tới đây là mộ huyết.
Tiểu Hoa dùng tảng đá tiếp tục đập vài nhát, xi măng ngâm máu tuy rằng không phải rất cứng, nhưng sau khi đập vỡ bề mặt rối tung lên, đá vụn bên trong càng lúc càng nhiều, không thể nào đập tiếp được. Sau đó chúng tôi đợi người bên dưới treo búa tạc đá lên trên, bắt đầu từng điểm từng điểm đập ra.
Loại xi măng trộn đá này bây giờ người ta gọi là bê tông, tính năng chịu lực tương đối tốt, chúng tôi chỉ có thể từ từ đập từng mảng xi măng ra khỏi vách đá, rồi lại tạc đá ra, tiến độ xem chừng rất chậm chạp. Ở trong không gian chật hẹp rất nhanh sau đó hai người đổ mồ hôi đầm đìa, vì sơ xuất hợp tác nên thỉnh thoảng người kia bị đối thương dùng búa gõ vào ngón tay và đầu, khổ không tả xiết.
Cũng không biết đào bới trong bao lâu, bên ngoài trời chỉ còn một khoảng đen kịt, bỗng nhiên tôi đập ra một tảng đá, ngay lập tức liền phát hiện, từ giữa xi măng lộ ra một khớp xương.
Tôi và Tiểu Hoa nhìn nhau, lập tức đẩy nhanh tốc độ tạc vào, gạt những tảng đá xung quanh ra, một bộ hài cốt kỳ quái từ trong tảng đá hiện ra.
Nó đã hoàn toàn phân hủy, nhưng thi thể không hề bị phân tách ra, chúng tôi chỉ đào một chút, vừa có thể nhìn ngay thấy sọ đầu lâu cùng một xương cánh tay, những bộ phận khác vẫn còn nằm trong khối bê tông. Gần như đã vỡ thành từng mảnh vụn. Có thể xác định bộ thi hài này là người, nhưng lại có chút không giống, vì trên những khớp xương kia bị bao phủ bởi một tầng “tóc” kỳ quái. Quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện được thứ mốc meo dính trên kia thực chất là “tóc”, thực khiến người ta kinh hãi.
Búi tóc