*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muộn Du Bình nói xong, chúng tôi nhất thời không hiểu hắn có ý gì, mấy người ngây ra một lúc, đến khi phản ứng lại được, tôi cũng cảm thấy chả hiểu đầu cua tai nheo gì: thi thể này đã chết từ lâu lắm rồi, sao loáng cái đã biến thành thi thể A Ninh, hơn nữa, không phải A Ninh đang đứng đây hay sao.
Mọi người đều vô cùng ngờ vực, mà A Ninh thì nhíu mày, không biết Muộn Du Bình nói vậy là có ý gì.
Muộn Du Bình cũng không để ý đến ánh mắt của chúng tôi, mà cẩn trọng tháo chiếc vòng tay trên xương cánh tay của thi thể mà chúng tôi vừa nhìn thấy, đưa cho A Ninh, liếc nhìn cô nàng.
A Ninh ngơ ngác nhận lấy, ngước nhìn Muộn Du Bình, rồi lại nhìn chiếc vòng tay. Mới đầu, vẻ mặt của cô ta vẫn còn là nghi hoặc, nhưng đến khi cô liếc xuống nhìn đến chiếc vòng tay, vài giây sau, sắc mặt cô ta liền thay đổi, loáng cái liền trắng bệch.
Chúng tôi đứng bên nhìn, vừa thấy nét mặt của cô ta, liền đổ mồ hôi lạnh, đây là cái vẻ mặt gì thế này. Bàn Tử không đầu không đuôi hỏi một câu: “Sao? Thi thể này có thật là của cô không?”
A Ninh không nói gì, nhưng khi cô ta quay đầu nhìn chúng tôi, sắc mặt đã hơi xanh lét lại. Cô ta đưa chiếc vòng tay mà Muộn Du Bình đưa cho chúng tôi xem, sau đó lại vươn tay phải ra đến trước mặt chúng tôi.
Tay trái của A Ninh có đeo một chuỗi đồng tiền xâu lại thành vòng tay, hồi ở Hải Nam tôi có để ý thấy rồi. Khi lạc đường trong thành ma, chuỗi đồng tiền này lại trở thành ký hiệu đặt dưới mấy tảng đá, tổng cộng có bảy đồng, tất cả đều là tiền đồng mười xu do cục Đúc tiền đúc ở An Khánh tỉnh An Huy, lúc đó tôi với cô ta hay đùa giỡn rằng đây có lẽ là ký hiệu giá trị nhất trên thế giới này. Cô ta nói với tôi, sở dĩ cô chọn dùng loại đồng tiền này để xâu thành vòng tay, cũng bởi vì loại vòng tay này trên thế giới tuyệt đối không có cái thứ hai.
Bởi từng có đoạn đối thoại này, cho nên khi cô ta chìa tay và chiếc vòng tay trên tay cái xác nữ ra trước mặt tôi, tôi biết dụng ý của cô ta.
Tôi bèn nhìn thật kỹ chiêc vòng tay trên cánh tay xác nữ, vừa nãy lúc nhìn không có nhìn kỹ càng, bây giờ nhìn kỹ lại, phát hiện chiếc vòng tay này đã bị gỉ đồng xanh lét két thành một chỉnh thể, phủi hết bùn đồng xuống, quả nhiên bên dưới chính là mấy đồng tiền đồng mục nát, phía trên có lờ mờ khắc bốn chữ Ngụy thư “Quang Tự Nguyên Bảo”.
Mới đầu tôi còn không tin nổi, lại cạy bùn ra thêm nữa, liền thấy bên dưới là văn tự Mãn, tức thì khiếp sợ, ngẩng phắt đầu nhìn A Ninh.
“Không cần xem nữa, chính là đồng mười xu.” A Ninh nói với tôi, “Tổng cộng bảy đồng.”
“Đây…” Tôi câm nín không thốt nên lời, nghĩ thầm chuyện này sao có thể?
Vòng tay trên cái xác nữ này cũng chính là bảy đồng mười xu… Nhưng mà, tiền đồng mười xu này cực kỳ hiếm. Bảy đồng trên tay A Ninh, cô ta phải mất mười năm thu thập từng đồng từng đồng một. Chưa nói đến chuyện sao có thể trùng hợp có cùng ý tưởng đến thế, chỉ với mức độ quý hiếm của tiền đồng Quang Tự, cũng khó có thể giải thích được việc này… Có một cô gái trùng hợp cũng có ý tưởng lấy tiền đồng mười xu xâu thành vòng tay, trùng hợp cũng có đủ khả năng kinh tế và con đường có thể mua được bảy đồng tiền, trùng hợp cũng là một người công tác ở vùng dã ngoại, trùng hợp cũng đến nơi này để chúng tôi phát hiện được thi thể, xác suất của trùng hợp như thế là bao nhiêu…
Việc này không phải là khó bề giải thích, mà căn bản là không có khả năng xảy ra…
Những người khác vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi liền kể một lượt cho bọn họ về sự quý hiếm của đồng tiền này, nói xong, bọn họ vẫn không hiểu, Phan Tử nói: “Là hai chiếc vòng tay tiền đồng giống hệt nhau thôi, có lẽ là trùng hợp, loại tiền đồng này có nhiều đồ dỏm mà.”
Muộn Du Bình nhìn A Ninh, lắc đầu.
“Vậy thế tức là sao?” Phan Tử cười khổ: “Như vậy không có thiên lý gì hết, chẳng lẽ cô em đứng trước mặt chúng ta đây là một con quỷ? Vài chục năm trước cô nàng đã chết ở đây rồi?”
Phan Tử nói xong nhìn A Ninh cười cười, nhưng anh vừa cười hai tiếng, liền lập tức không cười nổi nữa. Ngay sau đó, sắc mặt anh biến đổi, lập tức đứng phắt dẩy, sờ con dao trong tay.
Tôi thầm lấy làm lạ, tự nhủ sao thế, cũng quay đầu nhìn A Ninh, vừa nhìn xong, tôi suýt nữa sợ chết ngất luôn.
Chỉ thấy trong làn nước mưa, gương mặt của A Ninh, không biết làm sao mà biến đổi rồi, mặt của cô ta méo mó giống như bị hòa tan vậy, đôi mắt quỷ dị trợn trừng trừng, khóe miệng nhếch lên đến mức độ không tưởng, lộ ra đầy những răng nanh nhỏ li ti…
Trong đầu tôi “ầm” một tiếng, trong lòng gào ầm lên: “Đờ mờ!” rồi thoắt cái sờ con dao đeo bên hông nhanh như chớp, đồng thời lùi về một bên, cố gắng giữ một khoảng cách với cô nàng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi quên béng mất mình đang ở trên cây, vừa lùi một cái, liền hụt chân luôn. Trong nháy mắt, tôi liền rơi xuống dưới.
Toàn thân tôi co rúm lại, nghĩ bụng tiêu đời rồi, lúc này đây không ngã chết cũng trọng thương, vội vàng dùng tay quơ loạn lên khắp các cành cây xung quanh, nhưng không bắt được bất cứ cái gì cả. Đúng lúc này, có người níu lấy thắt lưng quần của tôi, tôi chỉ cảm thấy bên hông đau nhói một cái, như muốn gãy luôn, nhưng tốt xấu gì cũng không té ngã xuống là được rồi.
Người nọ xách tôi kéo lên trên, tôi ổn định được cơ thể bèn quay đầu lại xem hảo hán nào đã cứu tôi, vừa nhìn xong, muốn tè ra quần, người níu lấy dây lưng tôi ấy vậy mà lại là A Ninh, miệng ngoác rộng đầy nước dãi, nhỏ cả lên mặt tôi.
Đúng là muốn chết, dưới tình thế cấp bách, tôi ý thức được để cô ta kéo lên cái mạng nhỏ này của ông đây liền khó giữ nổi rồi, nếu như ngã xuống may ra còn có một đường sống, bèn vội vàng cởi thắt lưng, thế nhưng thắt lưng cứ siết chặt lấy bụng tôi, cởi thế nào cũng không ra được. Da đầu tôi sởn hết cả lên rồi, cố sức kéo mạnh, kéo kéo kéo, bất chợt tôi nghe thấy có người nói: “Tỉnh dậy tỉnh dậy, mẹ kiếp đang nằm mơ cái gì thế?”
Tôi lập tức tỉnh lại, ngồi phắt dậy, đầu cụng phải ngực của ai đó, nghe “Ui da” một tiếng, A Ninh ngồi cạnh suýt nữa bị tôi húc ngã xuống dưới.
Tôi theo phản xạ kéo cô ta lại, lập tức tỉnh táo lại, liền phát hiện mình đang dựa ở trên cây, tay đang kéo dây thắt lưng, đã kéo được một nửa rồi, bên cạnh là cái hố xương rắn đào ra, mưa vẫn đang rơi, đèn mỏ ở bốn phía đâm vào mắt tôi, muốn mở to cũng không mở nổi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tôi, phía trên hố xương rắn được phủ một lớp chăn chống thấm, đèn mỏ treo trên cành cây xung quanh, Muộn Du Bình và Phan Tử đang ngồi ở chỗ kia, mà Bàn Tử đang ngủ bên cạnh tôi, ngáy vang như sấm. A Ninh tay ôm ngực, hiển nhiên là bị tôi húc cho đau quá.
Bấy giờ tôi mới hiểu ra vừa rồi là nằm mơ, tức thì thở phào một cái, sờ sờ trán mình, vẫn còn rất ướt, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mưa hôm qua.
Không biết tôi ngủ thiếp mất từ bao giờ, vừa nghĩ thì mới nhớ ra, trước gọi bọn họ xuống đào bộ xương rắn, nhưng bộ xương rắn bị dây leo xoắn bện vào cũng phải đến mấy chục năm rồi, bên trong một đống nát bét lại rắn chắc, đào suốt nửa ngày chắc đào bới được cái gì, bèn thay phiên nhau nghỉ ngơi, không ngờ suốt đường quá mỏi mệt, vừa đặt lưng đã thiếp đi luôn. Trên mặt toàn là nước mưa, cũng chính là nước dãi A Ninh trong mơ vậy.
Tôi lúng túng cười cười, bèn đứng dậy, lau mặt rồi đi qua đó tiếp tục hỗ trợ. Phan Tử ở bên đó cố tình ý xấu chọc tôi: “Cậu Ba à, cậu vừa nằm mơ cái gì thế? Sao lại muốn cởi quần?”
Tôi vỗ vỗ anh ấy, nhủ thầm lần này đúng là có lý lẽ mà không thanh minh nổi, không khỏi nhớ đến truyện cười về anh kiến trúc sư và cái xe lửa, nghĩ bụng hóa ra chuyện như vậy không phải chỉ trong truyện cười mới có.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không ngủ được bao lâu, cả người đều ẩm ướt, cũng mới chỉ chợp mắt có một chút, ngủ giấc nông quá dễ gặp ác mộng, nhưng dù sao cũng tính là ngủ, tinh thần đã khá hơn nhiều. Kể ra thì giấc mơ này có hơi kỳ quái, chân thực phát khiếp đi được, nghe nói mơ là phản ứng của tiềm thức, tôi nhớ đến mấy thứ về tâm lý mà Lão Dương hồi trước nói với tôi, nghĩ bụng lẽ nào trong tiềm thức của tôi, tôi lại vô cùng sợ hãi cô ả A Ninh này sao? Thế mà lại nằm mơ đến tình tiết như vậy.
Quay đầu nhìn A ninh, cô ta đang dựa mình vào một cành cây khô, thế chỗ tôi nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ hơi tiều tụy, có điều như thế này lại khiến khí thế hùng hổ hung dữ của cô ta giảm bớt không ít, trông có dáng vẻ của con gái rồi. Khuôn mặt méo mó của A Ninh trong giấc mơ tự dưng chồng lên cảnh tượng hiện tại, lập tức khiến tôi cảm thấy nghĩ mà sợ.
Quay đầu xem tiến độ mọi người đến đâu, lại thấy hình như không có tiến triển gì nhiều, bộ hài cốt bị dây leo quấn chặt, lại chịu một phen giày vò, đều bể nát hết cả, bàn tay đã thối rữa và bị khoáng hóa nát thành những mảnh vảy rơi lả tả trong đống dây leo, thoạt nhìn trông hơi giống tiền giấy thời cổ.
Tôi cười tự giễu, thở dài một hơi, rồi hỏi Phan Tử bọn họ có phát hiện gì không, sao lại không đào tiếp.
Phan Tử cầm lấy đèn mỏ ở một bên, chiếu vào trong đống hài cốt, nói không có cách nào lấy ra được bộ hài cốt này, một là các khớp xương đã rữa nát gần hết rồi, vừa đụng vào là vỡ, cứ đào tiếp thì chả còn gì; hai là, bọn họ phát hiện ra vật này.
Tôi theo ánh đèn mà nhìn xuống, liền thấy ở sâu trong đống xương rắn, chỗ dây leo xoắn xuýt, có một thứ gì đó trông như cái đùi gà, chẳng qua có màu đen, hơn nữa, phía trên còn kết một tầng gỉ dày cộm, tôi nằm sấp xuống nhìn thật kỹ, liền phát hiện đó là ba quả lựu đạn kiểu cũ bị buộc lại với nhau. Đã gỉ sét đến mức dính lại với nhau thành một chỉnh thể rồi.
Xung quanh thân quả lựu đạn có một dây đeo vũ khí màu đen, hiển nhiên, ba quả lựu đàn này là được giắt trên túi vũ khí, vác trên người thi thể này.
Tôi nhìn mà không khỏi hít một hơi khí lạnh, lập tức đi lại cũng không dám dùng sức mạnh quá, cẩn thận lùi về sau. Phan Tử nói với tôi: “Đây là Bàn Tử phát hiện trước, nếu không phải Bàn Tử mắt độc, mấy người chúng ta có khi đã bị nổ tung lên trời rồi.”
Tôi kinh ngạc nói: “Thi thể này rốt cuộc là ai, sao lại mang theo vật này?” Cứ coi như là người trong đội ngũ của Văn Cẩm đi, muốn mang trang bị, cũng có thể mang theo thuốc nổ chứ không phải lựu đạn mà. Loại lựu đạn chuôi gỗ kiểu cổ lỗ sĩ này hoàn toàn là vũ khí dùng trong thực chiến, lấy sát thương con người làm mục đích, dùng để nổ phá công trình cơ bản là vô dụng.
“Cậu có nhớ không, bà lão Định Chủ Trác Mã kia từng nói với chúng ta, vào năm 1993 ở nơi này có một nhóm phản động chủ nghĩa dân tộc có vũ trang tháo chạy vào trong Sài Đạt Mộc này, khi dân quân đuổi đến tận sâu trong sa mạc, nhóm người này liền biến mất?” Phan Tử hỏi tôi, “Tôi thấy, hài cốt này chắc là một trong nhóm người đó, có lẽ là nữ tặc, hoặc là gia quyến, năm đó bọn họ biến mất, tôi thấy có lẽ cũng vì vào nhầm trong khu đầm lầy này con mẹ nó rồi. Vài chục năm rồi, nhóm người này không còn xuất hiện nữa, chắc là chết sạch ở nơi đây.”
Phan Tử nhắc đến điều này, tôi mới nhớ ra, nghĩ cũng có lý, có lẽ chuyện là như vậy đi, có điều, tôi không quá đồng tình với quan điểm sau cùng của Phan Tử, khi đó phần tử vũ trang tháo chạy vào trong sa mạc cũng mang theo toàn là súng tốt, tuy nhân số không quá nhiều, nhưng trang bị rất hoàn hảo, nếu bọn họ thực sự tiến vào trong vùng đầm lầy này, không nhất định là chết luôn, có lẽ ở trong này một thời gian sau đó rời đi cũng không chừng. Nơi này không có người ở, rất nhiều kẻ săn trộm đều là từ đây mà tiến vào Khả Khả Tây Lý, săn động vật, sau đó trực tiếp theo đường buôn lậu, đến Nepan, muốn bắt bọn họ lại chẳng có chút dấu vết nào.
Thậm chí, đám người này cũng có thể định cư ở đây, đương nhiên giả thiết này tính khả thi rất thấp, điều kiện ở nơi này không thích hợp cho con người bên ngoài sinh sống. Tôi cũng nghĩ thầm, tốt nhất là không phải, loại người như thế này quá cực đoan, đụng phải không đánh một trận không xong, chúng tôi không súng không pháo, nếu có ai tử thương thì thật uổng những vất vả đã trải qua trước đây, tuy rằng đã cách nhiều năm đến thế, vũ khí của bọn họ có lẽ cũng đã hỏng cả rồi.
Suy nghĩ miên man, Bàn Tử liền tỉnh, tôi bảo Phan Tử đi nghỉ chút, nhưng anh nói mình không ngủ, ẩm ướt như thế, anh một đống tuổi rồi, ngủ một phát là chắc chắn xảy ra vấn đề, ở đây lại có mấy thứ này, người chết này chúng ta cũng không cần suy nghĩ gì thêm nữa, mấy cậu cứ đi nghỉ nhiều một chút, chúng ta sẽ rời khỏi khỏi đây sớm, dù sao mưa cũng nhỏ rồi. Lại đi về phía trước, trời cũng sáng, đến lúc đó tìm một chỗ tốt tốt chút nổi lửa rồi từ từ nghỉ ngơi.
Mặc dù nói thế, nhưng với điều kiện của nơi này, chủ quan muốn đi ngủ nhưng quả thực cũng không ngủ nổi, chúng tôi cùng rúc vào một chỗ, vừa hút thuốc, vừa nhìn ra ngoài trời tối đen, nghe tiếng mưa rơi gió thổi qua rừng rậm. Phan Tử lau súng của mình, ở đây quá ẩm ướt, anh rất lo lắng cho tình trạng của khẩu súng. Người khác thì nói chuyện phiếm, trò chuyện cả một hồi, còn Muộn Du Bình lại ngủ rồi.
Phan Tử kể với tôi nghe mấy chuyện hồi chiến tranh, hồi đó anh ở trong tổ cấp dưỡng, tuổi còn trẻ lắm, có một lần, bộ đội hậu cần bọn họ gặp phải bộ đội đặc chủng Việt Nam, anh nuôi và anh vận tải làm sao mà đánh lại được mấy người Việt Nam từ bé đã phải đánh nhau với Mỹ rồi? Bọn họ sau bị ép vào một khu đầm lầy, bởi vì người Việt Nam hành hạ tù binh, cho nên bọn họ cuối cùng quyết định đồng quy vu tận, hồi đó cảnh vệ bảo vệ cho bọn họ phát cho mỗi người bọn họ một quả lựu đạn, chuẩn bị dùng để hi sinh vào phút chót.
Người Việt Nam rất thông minh, họ tuyệt không ló đầu ra, phân tán ra ẩn nấp mai phục trong rừng rậm kiểm soát bọn họ, bên này bắn một viên, bên kia bắn một viên, không biết được rốt cục họ từ đâu mà tới. Bọn họ vừa đánh vừa lui, lùi đến vũng lầy ở trung tâm vùng đầm lầy, một chân thụt xuống liền ngập đến tận bắp đùi, muốn đi cũng không đi được, lúc này, Đại đội trưởng liền ra mệnh lệnh bảo bọn họ chuẩn bị.
Mọi người cầm lựu đạn, rúc vào trong vũng lầy, thoa bùn lên mặt chỉ chừa hai lỗ mũi. Lần này, người Việt Nam lại lúng túng rồi, không hiểu sao họ không dám tiến vào vũng lầy này, bèn dùng súng bắn một loạt đạn vào đầm, bắn một hồi rồi, bèn rút lui.
Bọn Phan Tử ở trong bùn lầy mà không dám động, sợ là quỷ kế của người Việt Nam, nhẫn nhịn một buổi tối, thấy người Việt Nam đã đi thật, mới cẩn thận chui ra, thế nhưng khi kiểm kế số người lại thấy thiếu mất hai người, tưởng bọn họ bị vùi lấp trong bùn lầy rồi, bèn dùng gậy tre sục tìm trong bùn, cuối cùng móc ra được xác của hai người nọ. Phát hiện hai người kia đã bị xơi sạch rồi, chỉ còn lại bộ da trong suốt, trong lồng ngực không biết có con gì động đậy.
Từ sau vụ đó, Phan Tử bắt đầu sợ đầm lầy, về sau lại bị điều đến trung đội tiên phong đi đánh tác chiến ở hậu phương Việt Nam, cả trung đội bị phục kích chết hết, chỉ còn lại mình anh và anh lính truyền tin, bọn họ bèn chạy trốn tới bên một đầm lầy, Phan Tử thà giết sạch truy binh bằng bất cứ giá nào chứ cũng không chịu lại bước vào cái nơi này nữa.
Phan Tử nói một thôi một hồi, tôi không ngừng ngáp, tôi cũng nghe đến lơ tơ mơ rồi, mí mắt díu cả lại, bèn ngủ gật.
Nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết bao lâu rồi, cảm giác lại sắp nằm mơ, liền cảm thấy có người lắc lắc tôi. Đây là lúc tôi tính khó ở nhất, muốn đạp người này ra để ngủ tiếp, nhưng lại không đạp trúng ai cả, lập tức miệng tôi bị ai đó bịt kín.
Lần này tôi mở mắt, liền thấy A Ninh đang bịt miệng tôi, Phan Tử ở bên khẽ lay lay Bàn Tử, có mấy người hình như là vừa tỉnh dậy, đang nhìn về một phía.
Tôi cũng xoay người ra chỗ đó mà nhìn, liền có một trận gió to thổi vù qua một cành cây trên đỉnh đầu chúng tôi, tán cây to lớn đều rung rung, hình như gió lại nổi lên rồi, thế nhưng đến khi tôi cẩn thận cảm giác lại, lại không cảm thấy xung quanh có gió. Vừa nhìn lên đỉnh đầu, một con trăn to tướng màu nâu đang trườn từ một cái cây khác ở bên cạnh sang bên này.
.
.
————
Truyện cười anh kiến trúc sư và chiếc xe lửa:
Một người phụ nữ gọi điện thoại cho anh kiến trúc sư, phàn nàn rằng mỗi khi xe lửa đi qua là giường của cô lại rung rung lắc lắc.
“Chuyện này thật vô lý,” anh kiến trúc sư đáp, “Tôi sẽ đến xem xem.”
Anh kiến trúc sư đến nơi, người phụ nữ bảo anh nằm lên giường,cảm giác lúc xe lửa đi ngang qua mà xem.
Anh kiến trúc sư vừa lên giường nằm thì ông chồng người phụ nữ về, thấy vậy bèn sừng sộ quát: “Mày nằm trên giường vợ tao làm gì?”
Anh kiến trúc sư sợ hãi trả lời: “Tôi nói tôi đang chờ xe lửa, anh có tin hay không?”
.
Lựu đạn kiểu cũ:
Muộn Du Bình nói xong, chúng tôi nhất thời không hiểu hắn có ý gì, mấy người ngây ra một lúc, đến khi phản ứng lại được, tôi cũng cảm thấy chả hiểu đầu cua tai nheo gì: thi thể này đã chết từ lâu lắm rồi, sao loáng cái đã biến thành thi thể A Ninh, hơn nữa, không phải A Ninh đang đứng đây hay sao.
Mọi người đều vô cùng ngờ vực, mà A Ninh thì nhíu mày, không biết Muộn Du Bình nói vậy là có ý gì.
Muộn Du Bình cũng không để ý đến ánh mắt của chúng tôi, mà cẩn trọng tháo chiếc vòng tay trên xương cánh tay của thi thể mà chúng tôi vừa nhìn thấy, đưa cho A Ninh, liếc nhìn cô nàng.
A Ninh ngơ ngác nhận lấy, ngước nhìn Muộn Du Bình, rồi lại nhìn chiếc vòng tay. Mới đầu, vẻ mặt của cô ta vẫn còn là nghi hoặc, nhưng đến khi cô liếc xuống nhìn đến chiếc vòng tay, vài giây sau, sắc mặt cô ta liền thay đổi, loáng cái liền trắng bệch.
Chúng tôi đứng bên nhìn, vừa thấy nét mặt của cô ta, liền đổ mồ hôi lạnh, đây là cái vẻ mặt gì thế này. Bàn Tử không đầu không đuôi hỏi một câu: “Sao? Thi thể này có thật là của cô không?”
A Ninh không nói gì, nhưng khi cô ta quay đầu nhìn chúng tôi, sắc mặt đã hơi xanh lét lại. Cô ta đưa chiếc vòng tay mà Muộn Du Bình đưa cho chúng tôi xem, sau đó lại vươn tay phải ra đến trước mặt chúng tôi.
Tay trái của A Ninh có đeo một chuỗi đồng tiền xâu lại thành vòng tay, hồi ở Hải Nam tôi có để ý thấy rồi. Khi lạc đường trong thành ma, chuỗi đồng tiền này lại trở thành ký hiệu đặt dưới mấy tảng đá, tổng cộng có bảy đồng, tất cả đều là tiền đồng mười xu do cục Đúc tiền đúc ở An Khánh tỉnh An Huy, lúc đó tôi với cô ta hay đùa giỡn rằng đây có lẽ là ký hiệu giá trị nhất trên thế giới này. Cô ta nói với tôi, sở dĩ cô chọn dùng loại đồng tiền này để xâu thành vòng tay, cũng bởi vì loại vòng tay này trên thế giới tuyệt đối không có cái thứ hai.
Bởi từng có đoạn đối thoại này, cho nên khi cô ta chìa tay và chiếc vòng tay trên tay cái xác nữ ra trước mặt tôi, tôi biết dụng ý của cô ta.
Tôi bèn nhìn thật kỹ chiêc vòng tay trên cánh tay xác nữ, vừa nãy lúc nhìn không có nhìn kỹ càng, bây giờ nhìn kỹ lại, phát hiện chiếc vòng tay này đã bị gỉ đồng xanh lét két thành một chỉnh thể, phủi hết bùn đồng xuống, quả nhiên bên dưới chính là mấy đồng tiền đồng mục nát, phía trên có lờ mờ khắc bốn chữ Ngụy thư “Quang Tự Nguyên Bảo”.
Mới đầu tôi còn không tin nổi, lại cạy bùn ra thêm nữa, liền thấy bên dưới là văn tự Mãn, tức thì khiếp sợ, ngẩng phắt đầu nhìn A Ninh.
“Không cần xem nữa, chính là đồng mười xu.” A Ninh nói với tôi, “Tổng cộng bảy đồng.”
“Đây…” Tôi câm nín không thốt nên lời, nghĩ thầm chuyện này sao có thể?
Vòng tay trên cái xác nữ này cũng chính là bảy đồng mười xu… Nhưng mà, tiền đồng mười xu này cực kỳ hiếm. Bảy đồng trên tay A Ninh, cô ta phải mất mười năm thu thập từng đồng từng đồng một. Chưa nói đến chuyện sao có thể trùng hợp có cùng ý tưởng đến thế, chỉ với mức độ quý hiếm của tiền đồng Quang Tự, cũng khó có thể giải thích được việc này… Có một cô gái trùng hợp cũng có ý tưởng lấy tiền đồng mười xu xâu thành vòng tay, trùng hợp cũng có đủ khả năng kinh tế và con đường có thể mua được bảy đồng tiền, trùng hợp cũng là một người công tác ở vùng dã ngoại, trùng hợp cũng đến nơi này để chúng tôi phát hiện được thi thể, xác suất của trùng hợp như thế là bao nhiêu…
Việc này không phải là khó bề giải thích, mà căn bản là không có khả năng xảy ra…
Những người khác vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi liền kể một lượt cho bọn họ về sự quý hiếm của đồng tiền này, nói xong, bọn họ vẫn không hiểu, Phan Tử nói: “Là hai chiếc vòng tay tiền đồng giống hệt nhau thôi, có lẽ là trùng hợp, loại tiền đồng này có nhiều đồ dỏm mà.”
Muộn Du Bình nhìn A Ninh, lắc đầu.
“Vậy thế tức là sao?” Phan Tử cười khổ: “Như vậy không có thiên lý gì hết, chẳng lẽ cô em đứng trước mặt chúng ta đây là một con quỷ? Vài chục năm trước cô nàng đã chết ở đây rồi?”
Phan Tử nói xong nhìn A Ninh cười cười, nhưng anh vừa cười hai tiếng, liền lập tức không cười nổi nữa. Ngay sau đó, sắc mặt anh biến đổi, lập tức đứng phắt dẩy, sờ con dao trong tay.
Tôi thầm lấy làm lạ, tự nhủ sao thế, cũng quay đầu nhìn A Ninh, vừa nhìn xong, tôi suýt nữa sợ chết ngất luôn.
Chỉ thấy trong làn nước mưa, gương mặt của A Ninh, không biết làm sao mà biến đổi rồi, mặt của cô ta méo mó giống như bị hòa tan vậy, đôi mắt quỷ dị trợn trừng trừng, khóe miệng nhếch lên đến mức độ không tưởng, lộ ra đầy những răng nanh nhỏ li ti…
Trong đầu tôi “ầm” một tiếng, trong lòng gào ầm lên: “Đờ mờ!” rồi thoắt cái sờ con dao đeo bên hông nhanh như chớp, đồng thời lùi về một bên, cố gắng giữ một khoảng cách với cô nàng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi quên béng mất mình đang ở trên cây, vừa lùi một cái, liền hụt chân luôn. Trong nháy mắt, tôi liền rơi xuống dưới.
Toàn thân tôi co rúm lại, nghĩ bụng tiêu đời rồi, lúc này đây không ngã chết cũng trọng thương, vội vàng dùng tay quơ loạn lên khắp các cành cây xung quanh, nhưng không bắt được bất cứ cái gì cả. Đúng lúc này, có người níu lấy thắt lưng quần của tôi, tôi chỉ cảm thấy bên hông đau nhói một cái, như muốn gãy luôn, nhưng tốt xấu gì cũng không té ngã xuống là được rồi.
Người nọ xách tôi kéo lên trên, tôi ổn định được cơ thể bèn quay đầu lại xem hảo hán nào đã cứu tôi, vừa nhìn xong, muốn tè ra quần, người níu lấy dây lưng tôi ấy vậy mà lại là A Ninh, miệng ngoác rộng đầy nước dãi, nhỏ cả lên mặt tôi.
Đúng là muốn chết, dưới tình thế cấp bách, tôi ý thức được để cô ta kéo lên cái mạng nhỏ này của ông đây liền khó giữ nổi rồi, nếu như ngã xuống may ra còn có một đường sống, bèn vội vàng cởi thắt lưng, thế nhưng thắt lưng cứ siết chặt lấy bụng tôi, cởi thế nào cũng không ra được. Da đầu tôi sởn hết cả lên rồi, cố sức kéo mạnh, kéo kéo kéo, bất chợt tôi nghe thấy có người nói: “Tỉnh dậy tỉnh dậy, mẹ kiếp đang nằm mơ cái gì thế?”
Tôi lập tức tỉnh lại, ngồi phắt dậy, đầu cụng phải ngực của ai đó, nghe “Ui da” một tiếng, A Ninh ngồi cạnh suýt nữa bị tôi húc ngã xuống dưới.
Tôi theo phản xạ kéo cô ta lại, lập tức tỉnh táo lại, liền phát hiện mình đang dựa ở trên cây, tay đang kéo dây thắt lưng, đã kéo được một nửa rồi, bên cạnh là cái hố xương rắn đào ra, mưa vẫn đang rơi, đèn mỏ ở bốn phía đâm vào mắt tôi, muốn mở to cũng không mở nổi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tôi, phía trên hố xương rắn được phủ một lớp chăn chống thấm, đèn mỏ treo trên cành cây xung quanh, Muộn Du Bình và Phan Tử đang ngồi ở chỗ kia, mà Bàn Tử đang ngủ bên cạnh tôi, ngáy vang như sấm. A Ninh tay ôm ngực, hiển nhiên là bị tôi húc cho đau quá.
Bấy giờ tôi mới hiểu ra vừa rồi là nằm mơ, tức thì thở phào một cái, sờ sờ trán mình, vẫn còn rất ướt, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mưa hôm qua.
Không biết tôi ngủ thiếp mất từ bao giờ, vừa nghĩ thì mới nhớ ra, trước gọi bọn họ xuống đào bộ xương rắn, nhưng bộ xương rắn bị dây leo xoắn bện vào cũng phải đến mấy chục năm rồi, bên trong một đống nát bét lại rắn chắc, đào suốt nửa ngày chắc đào bới được cái gì, bèn thay phiên nhau nghỉ ngơi, không ngờ suốt đường quá mỏi mệt, vừa đặt lưng đã thiếp đi luôn. Trên mặt toàn là nước mưa, cũng chính là nước dãi A Ninh trong mơ vậy.
Tôi lúng túng cười cười, bèn đứng dậy, lau mặt rồi đi qua đó tiếp tục hỗ trợ. Phan Tử ở bên đó cố tình ý xấu chọc tôi: “Cậu Ba à, cậu vừa nằm mơ cái gì thế? Sao lại muốn cởi quần?”
Tôi vỗ vỗ anh ấy, nhủ thầm lần này đúng là có lý lẽ mà không thanh minh nổi, không khỏi nhớ đến truyện cười về anh kiến trúc sư và cái xe lửa, nghĩ bụng hóa ra chuyện như vậy không phải chỉ trong truyện cười mới có.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không ngủ được bao lâu, cả người đều ẩm ướt, cũng mới chỉ chợp mắt có một chút, ngủ giấc nông quá dễ gặp ác mộng, nhưng dù sao cũng tính là ngủ, tinh thần đã khá hơn nhiều. Kể ra thì giấc mơ này có hơi kỳ quái, chân thực phát khiếp đi được, nghe nói mơ là phản ứng của tiềm thức, tôi nhớ đến mấy thứ về tâm lý mà Lão Dương hồi trước nói với tôi, nghĩ bụng lẽ nào trong tiềm thức của tôi, tôi lại vô cùng sợ hãi cô ả A Ninh này sao? Thế mà lại nằm mơ đến tình tiết như vậy.
Quay đầu nhìn A ninh, cô ta đang dựa mình vào một cành cây khô, thế chỗ tôi nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ hơi tiều tụy, có điều như thế này lại khiến khí thế hùng hổ hung dữ của cô ta giảm bớt không ít, trông có dáng vẻ của con gái rồi. Khuôn mặt méo mó của A Ninh trong giấc mơ tự dưng chồng lên cảnh tượng hiện tại, lập tức khiến tôi cảm thấy nghĩ mà sợ.
Quay đầu xem tiến độ mọi người đến đâu, lại thấy hình như không có tiến triển gì nhiều, bộ hài cốt bị dây leo quấn chặt, lại chịu một phen giày vò, đều bể nát hết cả, bàn tay đã thối rữa và bị khoáng hóa nát thành những mảnh vảy rơi lả tả trong đống dây leo, thoạt nhìn trông hơi giống tiền giấy thời cổ.
Tôi cười tự giễu, thở dài một hơi, rồi hỏi Phan Tử bọn họ có phát hiện gì không, sao lại không đào tiếp.
Phan Tử cầm lấy đèn mỏ ở một bên, chiếu vào trong đống hài cốt, nói không có cách nào lấy ra được bộ hài cốt này, một là các khớp xương đã rữa nát gần hết rồi, vừa đụng vào là vỡ, cứ đào tiếp thì chả còn gì; hai là, bọn họ phát hiện ra vật này.
Tôi theo ánh đèn mà nhìn xuống, liền thấy ở sâu trong đống xương rắn, chỗ dây leo xoắn xuýt, có một thứ gì đó trông như cái đùi gà, chẳng qua có màu đen, hơn nữa, phía trên còn kết một tầng gỉ dày cộm, tôi nằm sấp xuống nhìn thật kỹ, liền phát hiện đó là ba quả lựu đạn kiểu cũ bị buộc lại với nhau. Đã gỉ sét đến mức dính lại với nhau thành một chỉnh thể rồi.
Xung quanh thân quả lựu đạn có một dây đeo vũ khí màu đen, hiển nhiên, ba quả lựu đàn này là được giắt trên túi vũ khí, vác trên người thi thể này.
Tôi nhìn mà không khỏi hít một hơi khí lạnh, lập tức đi lại cũng không dám dùng sức mạnh quá, cẩn thận lùi về sau. Phan Tử nói với tôi: “Đây là Bàn Tử phát hiện trước, nếu không phải Bàn Tử mắt độc, mấy người chúng ta có khi đã bị nổ tung lên trời rồi.”
Tôi kinh ngạc nói: “Thi thể này rốt cuộc là ai, sao lại mang theo vật này?” Cứ coi như là người trong đội ngũ của Văn Cẩm đi, muốn mang trang bị, cũng có thể mang theo thuốc nổ chứ không phải lựu đạn mà. Loại lựu đạn chuôi gỗ kiểu cổ lỗ sĩ này hoàn toàn là vũ khí dùng trong thực chiến, lấy sát thương con người làm mục đích, dùng để nổ phá công trình cơ bản là vô dụng.
“Cậu có nhớ không, bà lão Định Chủ Trác Mã kia từng nói với chúng ta, vào năm 1993 ở nơi này có một nhóm phản động chủ nghĩa dân tộc có vũ trang tháo chạy vào trong Sài Đạt Mộc này, khi dân quân đuổi đến tận sâu trong sa mạc, nhóm người này liền biến mất?” Phan Tử hỏi tôi, “Tôi thấy, hài cốt này chắc là một trong nhóm người đó, có lẽ là nữ tặc, hoặc là gia quyến, năm đó bọn họ biến mất, tôi thấy có lẽ cũng vì vào nhầm trong khu đầm lầy này con mẹ nó rồi. Vài chục năm rồi, nhóm người này không còn xuất hiện nữa, chắc là chết sạch ở nơi đây.”
Phan Tử nhắc đến điều này, tôi mới nhớ ra, nghĩ cũng có lý, có lẽ chuyện là như vậy đi, có điều, tôi không quá đồng tình với quan điểm sau cùng của Phan Tử, khi đó phần tử vũ trang tháo chạy vào trong sa mạc cũng mang theo toàn là súng tốt, tuy nhân số không quá nhiều, nhưng trang bị rất hoàn hảo, nếu bọn họ thực sự tiến vào trong vùng đầm lầy này, không nhất định là chết luôn, có lẽ ở trong này một thời gian sau đó rời đi cũng không chừng. Nơi này không có người ở, rất nhiều kẻ săn trộm đều là từ đây mà tiến vào Khả Khả Tây Lý, săn động vật, sau đó trực tiếp theo đường buôn lậu, đến Nepan, muốn bắt bọn họ lại chẳng có chút dấu vết nào.
Thậm chí, đám người này cũng có thể định cư ở đây, đương nhiên giả thiết này tính khả thi rất thấp, điều kiện ở nơi này không thích hợp cho con người bên ngoài sinh sống. Tôi cũng nghĩ thầm, tốt nhất là không phải, loại người như thế này quá cực đoan, đụng phải không đánh một trận không xong, chúng tôi không súng không pháo, nếu có ai tử thương thì thật uổng những vất vả đã trải qua trước đây, tuy rằng đã cách nhiều năm đến thế, vũ khí của bọn họ có lẽ cũng đã hỏng cả rồi.
Suy nghĩ miên man, Bàn Tử liền tỉnh, tôi bảo Phan Tử đi nghỉ chút, nhưng anh nói mình không ngủ, ẩm ướt như thế, anh một đống tuổi rồi, ngủ một phát là chắc chắn xảy ra vấn đề, ở đây lại có mấy thứ này, người chết này chúng ta cũng không cần suy nghĩ gì thêm nữa, mấy cậu cứ đi nghỉ nhiều một chút, chúng ta sẽ rời khỏi khỏi đây sớm, dù sao mưa cũng nhỏ rồi. Lại đi về phía trước, trời cũng sáng, đến lúc đó tìm một chỗ tốt tốt chút nổi lửa rồi từ từ nghỉ ngơi.
Mặc dù nói thế, nhưng với điều kiện của nơi này, chủ quan muốn đi ngủ nhưng quả thực cũng không ngủ nổi, chúng tôi cùng rúc vào một chỗ, vừa hút thuốc, vừa nhìn ra ngoài trời tối đen, nghe tiếng mưa rơi gió thổi qua rừng rậm. Phan Tử lau súng của mình, ở đây quá ẩm ướt, anh rất lo lắng cho tình trạng của khẩu súng. Người khác thì nói chuyện phiếm, trò chuyện cả một hồi, còn Muộn Du Bình lại ngủ rồi.
Phan Tử kể với tôi nghe mấy chuyện hồi chiến tranh, hồi đó anh ở trong tổ cấp dưỡng, tuổi còn trẻ lắm, có một lần, bộ đội hậu cần bọn họ gặp phải bộ đội đặc chủng Việt Nam, anh nuôi và anh vận tải làm sao mà đánh lại được mấy người Việt Nam từ bé đã phải đánh nhau với Mỹ rồi? Bọn họ sau bị ép vào một khu đầm lầy, bởi vì người Việt Nam hành hạ tù binh, cho nên bọn họ cuối cùng quyết định đồng quy vu tận, hồi đó cảnh vệ bảo vệ cho bọn họ phát cho mỗi người bọn họ một quả lựu đạn, chuẩn bị dùng để hi sinh vào phút chót.
Người Việt Nam rất thông minh, họ tuyệt không ló đầu ra, phân tán ra ẩn nấp mai phục trong rừng rậm kiểm soát bọn họ, bên này bắn một viên, bên kia bắn một viên, không biết được rốt cục họ từ đâu mà tới. Bọn họ vừa đánh vừa lui, lùi đến vũng lầy ở trung tâm vùng đầm lầy, một chân thụt xuống liền ngập đến tận bắp đùi, muốn đi cũng không đi được, lúc này, Đại đội trưởng liền ra mệnh lệnh bảo bọn họ chuẩn bị.
Mọi người cầm lựu đạn, rúc vào trong vũng lầy, thoa bùn lên mặt chỉ chừa hai lỗ mũi. Lần này, người Việt Nam lại lúng túng rồi, không hiểu sao họ không dám tiến vào vũng lầy này, bèn dùng súng bắn một loạt đạn vào đầm, bắn một hồi rồi, bèn rút lui.
Bọn Phan Tử ở trong bùn lầy mà không dám động, sợ là quỷ kế của người Việt Nam, nhẫn nhịn một buổi tối, thấy người Việt Nam đã đi thật, mới cẩn thận chui ra, thế nhưng khi kiểm kế số người lại thấy thiếu mất hai người, tưởng bọn họ bị vùi lấp trong bùn lầy rồi, bèn dùng gậy tre sục tìm trong bùn, cuối cùng móc ra được xác của hai người nọ. Phát hiện hai người kia đã bị xơi sạch rồi, chỉ còn lại bộ da trong suốt, trong lồng ngực không biết có con gì động đậy.
Từ sau vụ đó, Phan Tử bắt đầu sợ đầm lầy, về sau lại bị điều đến trung đội tiên phong đi đánh tác chiến ở hậu phương Việt Nam, cả trung đội bị phục kích chết hết, chỉ còn lại mình anh và anh lính truyền tin, bọn họ bèn chạy trốn tới bên một đầm lầy, Phan Tử thà giết sạch truy binh bằng bất cứ giá nào chứ cũng không chịu lại bước vào cái nơi này nữa.
Phan Tử nói một thôi một hồi, tôi không ngừng ngáp, tôi cũng nghe đến lơ tơ mơ rồi, mí mắt díu cả lại, bèn ngủ gật.
Nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết bao lâu rồi, cảm giác lại sắp nằm mơ, liền cảm thấy có người lắc lắc tôi. Đây là lúc tôi tính khó ở nhất, muốn đạp người này ra để ngủ tiếp, nhưng lại không đạp trúng ai cả, lập tức miệng tôi bị ai đó bịt kín.
Lần này tôi mở mắt, liền thấy A Ninh đang bịt miệng tôi, Phan Tử ở bên khẽ lay lay Bàn Tử, có mấy người hình như là vừa tỉnh dậy, đang nhìn về một phía.
Tôi cũng xoay người ra chỗ đó mà nhìn, liền có một trận gió to thổi vù qua một cành cây trên đỉnh đầu chúng tôi, tán cây to lớn đều rung rung, hình như gió lại nổi lên rồi, thế nhưng đến khi tôi cẩn thận cảm giác lại, lại không cảm thấy xung quanh có gió. Vừa nhìn lên đỉnh đầu, một con trăn to tướng màu nâu đang trườn từ một cái cây khác ở bên cạnh sang bên này.
.
.
————
Truyện cười anh kiến trúc sư và chiếc xe lửa:
Một người phụ nữ gọi điện thoại cho anh kiến trúc sư, phàn nàn rằng mỗi khi xe lửa đi qua là giường của cô lại rung rung lắc lắc.
“Chuyện này thật vô lý,” anh kiến trúc sư đáp, “Tôi sẽ đến xem xem.”
Anh kiến trúc sư đến nơi, người phụ nữ bảo anh nằm lên giường,cảm giác lúc xe lửa đi ngang qua mà xem.
Anh kiến trúc sư vừa lên giường nằm thì ông chồng người phụ nữ về, thấy vậy bèn sừng sộ quát: “Mày nằm trên giường vợ tao làm gì?”
Anh kiến trúc sư sợ hãi trả lời: “Tôi nói tôi đang chờ xe lửa, anh có tin hay không?”
.
Lựu đạn kiểu cũ: