“Lý do gì cơ?” Bên cạnh đống lửa trại ấm áp, cơn mệt nhọc dần dần nguôi bớt, nhưng những vết thương trên người lại ngày càng đau, toàn thân không chỗ nào là không đau nhức. Nhưng tôi không để ý đến những cảm giác khó chịu đó, mà dồn hết tập trung và chú Ba.
Dưới ánh lửa bập bùng, chú Ba trông có vẻ âm trầm. Chú phun ra một làn khói thuốc lớn, rồi mới nói tiếp: “Chú nói mày có tin không?”
Chú nhìn tôi, tôi lấy làm tức cười, đương nhiên là tôi không tin cho nổi, hồi trước lúc ở bệnh viện tôi đã từng thề sẽ tuyệt đối tin tưởng ổng, nhưng tôi đã nuốt lời rồi. Nhưng bản thân ổng cũng đâu có nói thật, ván cờ giữa chúng tôi dường như đã bị cuốn vào một vòng xoáy chết chóc, trong tình cảnh này, bất kỳ lời giải thích nào của chú cũng chỉ là phí công vô ích.
Chú cười khàn khàn rồi nói: “Nếu chú mà muốn lừa mày, thì âu cũng là có lý do để mà không lừa gạt mày không được. Tất nhiên, một khi đã lừa mày thì sẽ lừa đến tận giây phút cuối cùng, chú đã đoán chắc là dù có nói mày cũng chả tin, nói làm chi cho mệt xác, tốt nhất là cứ chờ tìm được cô ấy, rồi mày tự mà hỏi đi.”
Tôi thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm thấy ông chú thân thiết biết mấy ngày xưa giây đây đã xa cách vô cùng, tôi có chút không kìm chế được, buột miệng nói: “Chú Ba, cháu thật không hề nghĩ như thế, cháu cũng muốn trở lại như trước đây, cái hồi mà chú bảo một cháu quyết không bảo hai ấy, nhưng mà, hiện giờ cháu thực sự không nhìn thấu nổi chú, chúng ta đừng lại cãi nhau một trận nữa được không? Chú nhường thằng cháu chú một tí coi nào.”
Chú Ba nhìn tôi, lại châm thêm điếu thuốc, nói: “Cháu trai, đây là lần cuối cùng, chú bảo đảm. Chú quá mệt mỏi rồi, bây giờ, đích thực là lần cuối cùng.”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười khổ, đôi bên không ai nói gì, trong lòng tôi khó chịu cực kỳ, không tả nổi là cái vị gì nữa, chỉ cảm giác như có một nút thắt tắc không thể nào gỡ nổi cứ tắc nghẹn trong lòng tôi, đã thế lại còn không phải nút dây thừng, mà là nút dây thép.
Yên lặng một hồi, chú Ba ngồi bên lại nói với tôi: “Thực ra, chú đã nói với mày rất nhiều lần rồi, chuyện này nước quá sâu, bí mật dính dáng đến nói quá nhiều, ngay bản thân chú cũng không rõ ràng được rốt cuộc chuyện này là như thế nào, cho nên, thực ra thì chú Ba mày cũng hiểu cảm giác của mày lắm.”
Tôi nghĩ bụng ông hiểu cái cục cứt, cứ coi như ông biết ít đi, thì chắc chắn vẫn là biết nhiều hơn tôi cả khối rồi. Trong chuyện này, hai chúng tôi đứng ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau, ổng thì đứng ngay trung tâm, mà tôi thì giờ thế nào đi nữa cũng chỉ là thằng ở ngoài loi choi hóng chuyện, ngay cả cửa vào cũng tìm không ra.
Nhưng thôi, nhiều lời vô ích, cho dù có thế, tôi cũng đã tới được bước này rồi. Tôi nhìn ra hồ nước ngầm bên ngoài tối đen như mực, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao thì tôi cũng đã theo kịp ổng rồi, trừ phi ổng giết chết tôi, bằng không tôi nhất định phải bám theo ổng đến tận phút cuối cùng.
Uống vài ngụm trà ớt, chỗ trật khớp của tôi bắt đầu lên cơn đau, tôi vừa xoa xoa, vừa nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi chú Ba, cuốn băng dì Văn Cẩm gửi cho chú có nội dung gì thế?”
Chú Ba đứng lên bảo tôi tránh ra, sau đó chú lôi từ trong hành lý ra một chiếc laptop. “Chú mày không miêu tả được, tự mày xem đi.”
Tôi đương nhiên là muốn xem, nhưng cũng không ngờ là chú Ba lại chịu chủ động như thế. Chú đặt chiếc laptop lên ba lô của mình rồi bật lên. Hóa ra nội dung cuốn băng đã được cóp vào trong đĩa mềm.
“Chú bảo một thằng người làm chuyển băng ghi hình thành dạng tập tin ấy, tốn đến ba trăm đồng, bản thân chú xem rất nhiều lần rồi, nhưng cũng chẳng nhìn ra được cái gì, mày đừng hy vọng gì nhiều.” Nói rồi mở tập tin ra. “Sắp hết pin rồi, mày xem tạm đi.”
Trên mày hình liền nhảy ra một phần mềm xem video, tôi nhìn quang cảnh chung quanh, cảm giác tình huống lúc này có chút quái gở. Đây là đang ở đâu chứ, ấy vậy mà giờ tôi lại đang xem lapto, lúc này cảm giác “thám hiểm” cũng biến đổi luôn.
Chú Ba rõ ràng không muốn xem nữa, thảy laptop cho tôi rồi đi ra ngoài. Ở bên đó hình như có người phát hiện ra cái gì đó, bảo chú qua xem. Kính Râm chợt xúm lại, ngồi sau lưng tôi, trông dáng vẻ cứ như là đang chuẩn bị xem phim ấy.
Người này làm tôi cảm thấy rất không tự nhiên. Tôi liếc nhìn hắn một cái, hắn vốn không để tâm, thấy tôi nhìn hắn hắn cũng chuyển sang nhìn tôi.
Tôi hết cách, thầm than rốt cuộc đây là cái loại người nào vậy trời, đành thay đổi sang tư thế ngồi cho thoải mái, bấm Play, bắt đầu cẩn thận nhìn vào màn hình.
Sau khi bấm Play, đầu tiên là toàn bộ màn hình tối đen, sau đó từ trong loa phát ra những tiếng ồn ào vô cùng, vừa rất quen lại vừa không nghe ra được là cái gì. Dỏng tai lên nghe mãi mới nhận ra, hóa ra đó là tiếng nước chảy.
Màn hình toàn màu đen, không nhìn thấy gì cả dù chỉ một chút ánh sáng biến đổi, nhưng từ loa lại phát ra tiếng nước chảy, chứng tỏ đoạn phim vẫn đang chạy, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng ầm ầm vọng từ xa xa, có thể tưởng tượng, lúc cuộn băng này đang được quay thì ở hai bên đang có nước chảy xiết, hoặc là đang ở gần một thác nước nào đó, có lẽ còn chưa mở nắp ống kính máy quay, hoặc là vì để che mưa nên không quay được hình ảnh gì.
Tiếng nước vẫn liên tục vang lên, chợt xa chợt gần, chắc là máy quay đang được di chuyển.
Khoảng chừng năm phút sau, ngoài tiếng nước ra tôi còn nghe thấy tiếng vài người thở dốc và tiếng bước chân dẫm lên đá vụn, tiếng bước chân rất loạn, hơn nữa lại chậm, nghe thì cảm thấy đó là vài người đang tập tễnh bước đi, nhưng mấy âm thanh này chỉ xuất hiện một lúc rồi lại im bặt, tiếp theo lại chỉ còn tiếng nước.
Tôi có hơi ngạc nhiên, cuộn băng đầu tiên tôi nhận được ở Cát Lâm có nội dung là cảnh Hoắc Linh đang chải đầu ở dưới tầng hầm ngầm trong trại an dưỡng bí hiểm ở Cách Nhĩ Mộc.
Cuộn băng thứ hai do A Ninh mang tới, nội dụng là một người có dáng vẻ cực kỳ giống tôi đang bò lết ngay giữa đại sảnh trong trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc.
Tôi còn tưởng cuộn băng thứ ba chí ít cũng phải có liên quan gì đó đến trại an dưỡng, nhưng bây giờ xem ra hình như là được quay ở bên ngoài.
Tôi lập tức nhớ lại trận mưa to khi chúng tôi tới đây, ở trong rừng rậm cũng xuất hiện những dòng suối chảy xiết, chẳng lẽ nội dung cuộn băng này chính là lúc đội ngũ của Văn Cẩm năm xưa tiến vào thung lũng này ư? Đây là một tin tức vô cùng quan trọng.
Nghe tiếp, tiếp theo vẫn là tiếng nước chảy lúc gần lúc xa, hình như máy quay lại bắt đầu di chuyển.
Hai cuộn băng lúc trước tôi xem cũng như thế này, cực kỳ đơn điệu, cho nên tôi tự biết mình không được sốt ruột. Điều làm tôi giật mình kinh ngạc đó là tên Kính Râm ở bên cạnh cũng ngồi xem đến là chăm chú.
Kiên nhẫn xem được khoảng hai mươi phút, tiếng nước mới dần dần giảm bớt. Tiếng nước rào rào dần dần trở thành tiếng nước vọng xa xa khi ở trong phòng mà nghe mưa rơi bên ngoài vậy. Cùng lúc đó, tiếng thở dốc của mấy người lại vang lên một lần nữa, lúc này nghe đã rõ ràng hơn nhiều, nhưng còn kèm theo tiếng chim hót, cảm giác hình như mấy người này đã tìm được chỗ cách xa khu vực nước chảy, đây là một không gian tương đối kín đáo.
Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng người đầu tiên vang lên trong toàn bộ đoạn phim, đó là tiếng một phụ nữ, hình như người này đã sức cùng lực kiệt, thở hồng hộc mà nói: “Đây là nơi nào? Chúng ta đã đi ra chưa?”
Không ai trả lời cô, khắp xung quanh chỉ có tiếng thở dốc và tiếng đồ vật va chảm vào nhau loẻng xoẻng, trên màn hình vẫn rặt một màu đen, tôi không khỏi có chút buồn bực, nhưng nghe tiếng thì không thể tua nhanh được, chỉ đành kiên nhẫn tập trung xem.
Sau câu nói kia của cô gái một lúc rất lâu, cũng chỉ toàn tiếng trang bị đặt xuống đất cùng tiếng ho su sụ, rồi tiếng thở dài, rất lâu sau mới có tiếng đàn ông nói chuyện, cũng không phải trả lời cô gái kia, mà là hỏi một người khác: “Có thuốc lá không?”
Giọng nói này vang lên rất xa, na ná như âm thanh nền vậy, nếu không dỏng tai lên nghe kỹ thì không hiểu được. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng rất sâu, đó là giọng nói người này lại có khẩu âm vùng Mân Nam.
Cũng không ai trả lời anh ta. Chúng tôi cũng không biết anh ta đã có thuốc lá hay chưa nữa, nhưng sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng kim loại rơi xuống đất rất to, sau đó, người đàn ông đòi thuốc lá kia mắng: Cẩn thận chút.
Sau đó lại im lặng, hình như máy quay đã dời sang bên ngoài, hoặc là người cầm máy quay đã quay lại chỗ gần khu vực nước xiết kia, tiếng nước lại to lên, có điều chỉ máy phút sau lại quay về như cũ. Giọng người vừa đòi thuốc lá lại vang lên: “Rốt cuộc chúng ta lại đi hướng nào đây?”
Không ai trả lời anh ta, tất cả vẫn như trước, đoạn phim vẫn chạy, nhích dần lên từng chút một, nhưng màn hình vẫn đen sì.
Tôi kiên nhẫn ngồi xem, từng giây từng phút trôi qua, ngay cả tôi cũng bắt đầu thấy không kiên nhẫn nổi nữa. Ngay khi tôi không chịu nổi nữa, định tua về sau một chút, thì Kính Râm ngồi bên túm lấy tay tôi giữ lại.
Tôi thầm lấy làm lạ, nghĩ bụng hắn tính làm gì vậy, bỗng nhiên từ trong loa lại vang lên một câu tương đối lưu loát, khẩu âm Tây Bắc rất nặng, hình như người này giật mình hoảng sợ, kêu lên: Nghe kìa, có tiếng động, mấy thứ kia lại tới rồi!
Tiếp theo là xôn xao một trận, sau đó người khẩu âm Mân Nam kia đè thấp giọng xuống quát: Tất cả đừng ồn!
Những người này hình như đều được huấn luyện rất nghiêm chỉnh rồi, lời vừa dứt, loa hoàn toàn im bặt, tất cả mọi âm thanh trong nháy mắt liền biến mất trong tiếng nước làm nền. Vừa im bặt một cái, tôi chợt nghe thấy trong tiếng nước kia quả nhiên có một tiếng động rất khác thường, nó hòa cùng tiếng nước chảy cho nên không nghe rõ cho lắm.
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng, vội vã chồm đến bên cạnh loa mà nghe, chỉ cảm thấy tiếng động khác thường kia chắc chắn tôi đã nghe thấy ở đâu rồi.
Quả nhiên, tiếng động kia từ xa đến gần, tôi càng nghe càng thấy quen, nghe mãi, rồi chợt tôi không kìm được cơn run rẩy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân làm lông tơ tôi dựng đứng hết cả lên.
Tôi nhớ ra đây là tiếng động gì rồi.
Đây là tiếng kèn hiệu vang lên ở sâu tít trong hẻm núi ngầm trước khi Muộn Du Bình bước vào trong cánh cửa Thanh Đồng khổng lồ.
“Lý do gì cơ?” Bên cạnh đống lửa trại ấm áp, cơn mệt nhọc dần dần nguôi bớt, nhưng những vết thương trên người lại ngày càng đau, toàn thân không chỗ nào là không đau nhức. Nhưng tôi không để ý đến những cảm giác khó chịu đó, mà dồn hết tập trung và chú Ba.
Dưới ánh lửa bập bùng, chú Ba trông có vẻ âm trầm. Chú phun ra một làn khói thuốc lớn, rồi mới nói tiếp: “Chú nói mày có tin không?”
Chú nhìn tôi, tôi lấy làm tức cười, đương nhiên là tôi không tin cho nổi, hồi trước lúc ở bệnh viện tôi đã từng thề sẽ tuyệt đối tin tưởng ổng, nhưng tôi đã nuốt lời rồi. Nhưng bản thân ổng cũng đâu có nói thật, ván cờ giữa chúng tôi dường như đã bị cuốn vào một vòng xoáy chết chóc, trong tình cảnh này, bất kỳ lời giải thích nào của chú cũng chỉ là phí công vô ích.
Chú cười khàn khàn rồi nói: “Nếu chú mà muốn lừa mày, thì âu cũng là có lý do để mà không lừa gạt mày không được. Tất nhiên, một khi đã lừa mày thì sẽ lừa đến tận giây phút cuối cùng, chú đã đoán chắc là dù có nói mày cũng chả tin, nói làm chi cho mệt xác, tốt nhất là cứ chờ tìm được cô ấy, rồi mày tự mà hỏi đi.”
Tôi thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm thấy ông chú thân thiết biết mấy ngày xưa giây đây đã xa cách vô cùng, tôi có chút không kìm chế được, buột miệng nói: “Chú Ba, cháu thật không hề nghĩ như thế, cháu cũng muốn trở lại như trước đây, cái hồi mà chú bảo một cháu quyết không bảo hai ấy, nhưng mà, hiện giờ cháu thực sự không nhìn thấu nổi chú, chúng ta đừng lại cãi nhau một trận nữa được không? Chú nhường thằng cháu chú một tí coi nào.”
Chú Ba nhìn tôi, lại châm thêm điếu thuốc, nói: “Cháu trai, đây là lần cuối cùng, chú bảo đảm. Chú quá mệt mỏi rồi, bây giờ, đích thực là lần cuối cùng.”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười khổ, đôi bên không ai nói gì, trong lòng tôi khó chịu cực kỳ, không tả nổi là cái vị gì nữa, chỉ cảm giác như có một nút thắt tắc không thể nào gỡ nổi cứ tắc nghẹn trong lòng tôi, đã thế lại còn không phải nút dây thừng, mà là nút dây thép.
Yên lặng một hồi, chú Ba ngồi bên lại nói với tôi: “Thực ra, chú đã nói với mày rất nhiều lần rồi, chuyện này nước quá sâu, bí mật dính dáng đến nói quá nhiều, ngay bản thân chú cũng không rõ ràng được rốt cuộc chuyện này là như thế nào, cho nên, thực ra thì chú Ba mày cũng hiểu cảm giác của mày lắm.”
Tôi nghĩ bụng ông hiểu cái cục cứt, cứ coi như ông biết ít đi, thì chắc chắn vẫn là biết nhiều hơn tôi cả khối rồi. Trong chuyện này, hai chúng tôi đứng ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau, ổng thì đứng ngay trung tâm, mà tôi thì giờ thế nào đi nữa cũng chỉ là thằng ở ngoài loi choi hóng chuyện, ngay cả cửa vào cũng tìm không ra.
Nhưng thôi, nhiều lời vô ích, cho dù có thế, tôi cũng đã tới được bước này rồi. Tôi nhìn ra hồ nước ngầm bên ngoài tối đen như mực, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao thì tôi cũng đã theo kịp ổng rồi, trừ phi ổng giết chết tôi, bằng không tôi nhất định phải bám theo ổng đến tận phút cuối cùng.
Uống vài ngụm trà ớt, chỗ trật khớp của tôi bắt đầu lên cơn đau, tôi vừa xoa xoa, vừa nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi chú Ba, cuốn băng dì Văn Cẩm gửi cho chú có nội dung gì thế?”
Chú Ba đứng lên bảo tôi tránh ra, sau đó chú lôi từ trong hành lý ra một chiếc laptop. “Chú mày không miêu tả được, tự mày xem đi.”
Tôi đương nhiên là muốn xem, nhưng cũng không ngờ là chú Ba lại chịu chủ động như thế. Chú đặt chiếc laptop lên ba lô của mình rồi bật lên. Hóa ra nội dung cuốn băng đã được cóp vào trong đĩa mềm.
“Chú bảo một thằng người làm chuyển băng ghi hình thành dạng tập tin ấy, tốn đến ba trăm đồng, bản thân chú xem rất nhiều lần rồi, nhưng cũng chẳng nhìn ra được cái gì, mày đừng hy vọng gì nhiều.” Nói rồi mở tập tin ra. “Sắp hết pin rồi, mày xem tạm đi.”
Trên mày hình liền nhảy ra một phần mềm xem video, tôi nhìn quang cảnh chung quanh, cảm giác tình huống lúc này có chút quái gở. Đây là đang ở đâu chứ, ấy vậy mà giờ tôi lại đang xem lapto, lúc này cảm giác “thám hiểm” cũng biến đổi luôn.
Chú Ba rõ ràng không muốn xem nữa, thảy laptop cho tôi rồi đi ra ngoài. Ở bên đó hình như có người phát hiện ra cái gì đó, bảo chú qua xem. Kính Râm chợt xúm lại, ngồi sau lưng tôi, trông dáng vẻ cứ như là đang chuẩn bị xem phim ấy.
Người này làm tôi cảm thấy rất không tự nhiên. Tôi liếc nhìn hắn một cái, hắn vốn không để tâm, thấy tôi nhìn hắn hắn cũng chuyển sang nhìn tôi.
Tôi hết cách, thầm than rốt cuộc đây là cái loại người nào vậy trời, đành thay đổi sang tư thế ngồi cho thoải mái, bấm Play, bắt đầu cẩn thận nhìn vào màn hình.
Sau khi bấm Play, đầu tiên là toàn bộ màn hình tối đen, sau đó từ trong loa phát ra những tiếng ồn ào vô cùng, vừa rất quen lại vừa không nghe ra được là cái gì. Dỏng tai lên nghe mãi mới nhận ra, hóa ra đó là tiếng nước chảy.
Màn hình toàn màu đen, không nhìn thấy gì cả dù chỉ một chút ánh sáng biến đổi, nhưng từ loa lại phát ra tiếng nước chảy, chứng tỏ đoạn phim vẫn đang chạy, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng ầm ầm vọng từ xa xa, có thể tưởng tượng, lúc cuộn băng này đang được quay thì ở hai bên đang có nước chảy xiết, hoặc là đang ở gần một thác nước nào đó, có lẽ còn chưa mở nắp ống kính máy quay, hoặc là vì để che mưa nên không quay được hình ảnh gì.
Tiếng nước vẫn liên tục vang lên, chợt xa chợt gần, chắc là máy quay đang được di chuyển.
Khoảng chừng năm phút sau, ngoài tiếng nước ra tôi còn nghe thấy tiếng vài người thở dốc và tiếng bước chân dẫm lên đá vụn, tiếng bước chân rất loạn, hơn nữa lại chậm, nghe thì cảm thấy đó là vài người đang tập tễnh bước đi, nhưng mấy âm thanh này chỉ xuất hiện một lúc rồi lại im bặt, tiếp theo lại chỉ còn tiếng nước.
Tôi có hơi ngạc nhiên, cuộn băng đầu tiên tôi nhận được ở Cát Lâm có nội dung là cảnh Hoắc Linh đang chải đầu ở dưới tầng hầm ngầm trong trại an dưỡng bí hiểm ở Cách Nhĩ Mộc.
Cuộn băng thứ hai do A Ninh mang tới, nội dụng là một người có dáng vẻ cực kỳ giống tôi đang bò lết ngay giữa đại sảnh trong trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc.
Tôi còn tưởng cuộn băng thứ ba chí ít cũng phải có liên quan gì đó đến trại an dưỡng, nhưng bây giờ xem ra hình như là được quay ở bên ngoài.
Tôi lập tức nhớ lại trận mưa to khi chúng tôi tới đây, ở trong rừng rậm cũng xuất hiện những dòng suối chảy xiết, chẳng lẽ nội dung cuộn băng này chính là lúc đội ngũ của Văn Cẩm năm xưa tiến vào thung lũng này ư? Đây là một tin tức vô cùng quan trọng.
Nghe tiếp, tiếp theo vẫn là tiếng nước chảy lúc gần lúc xa, hình như máy quay lại bắt đầu di chuyển.
Hai cuộn băng lúc trước tôi xem cũng như thế này, cực kỳ đơn điệu, cho nên tôi tự biết mình không được sốt ruột. Điều làm tôi giật mình kinh ngạc đó là tên Kính Râm ở bên cạnh cũng ngồi xem đến là chăm chú.
Kiên nhẫn xem được khoảng hai mươi phút, tiếng nước mới dần dần giảm bớt. Tiếng nước rào rào dần dần trở thành tiếng nước vọng xa xa khi ở trong phòng mà nghe mưa rơi bên ngoài vậy. Cùng lúc đó, tiếng thở dốc của mấy người lại vang lên một lần nữa, lúc này nghe đã rõ ràng hơn nhiều, nhưng còn kèm theo tiếng chim hót, cảm giác hình như mấy người này đã tìm được chỗ cách xa khu vực nước chảy, đây là một không gian tương đối kín đáo.
Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng người đầu tiên vang lên trong toàn bộ đoạn phim, đó là tiếng một phụ nữ, hình như người này đã sức cùng lực kiệt, thở hồng hộc mà nói: “Đây là nơi nào? Chúng ta đã đi ra chưa?”
Không ai trả lời cô, khắp xung quanh chỉ có tiếng thở dốc và tiếng đồ vật va chảm vào nhau loẻng xoẻng, trên màn hình vẫn rặt một màu đen, tôi không khỏi có chút buồn bực, nhưng nghe tiếng thì không thể tua nhanh được, chỉ đành kiên nhẫn tập trung xem.
Sau câu nói kia của cô gái một lúc rất lâu, cũng chỉ toàn tiếng trang bị đặt xuống đất cùng tiếng ho su sụ, rồi tiếng thở dài, rất lâu sau mới có tiếng đàn ông nói chuyện, cũng không phải trả lời cô gái kia, mà là hỏi một người khác: “Có thuốc lá không?”
Giọng nói này vang lên rất xa, na ná như âm thanh nền vậy, nếu không dỏng tai lên nghe kỹ thì không hiểu được. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng rất sâu, đó là giọng nói người này lại có khẩu âm vùng Mân Nam.
Cũng không ai trả lời anh ta. Chúng tôi cũng không biết anh ta đã có thuốc lá hay chưa nữa, nhưng sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng kim loại rơi xuống đất rất to, sau đó, người đàn ông đòi thuốc lá kia mắng: Cẩn thận chút.
Sau đó lại im lặng, hình như máy quay đã dời sang bên ngoài, hoặc là người cầm máy quay đã quay lại chỗ gần khu vực nước xiết kia, tiếng nước lại to lên, có điều chỉ máy phút sau lại quay về như cũ. Giọng người vừa đòi thuốc lá lại vang lên: “Rốt cuộc chúng ta lại đi hướng nào đây?”
Không ai trả lời anh ta, tất cả vẫn như trước, đoạn phim vẫn chạy, nhích dần lên từng chút một, nhưng màn hình vẫn đen sì.
Tôi kiên nhẫn ngồi xem, từng giây từng phút trôi qua, ngay cả tôi cũng bắt đầu thấy không kiên nhẫn nổi nữa. Ngay khi tôi không chịu nổi nữa, định tua về sau một chút, thì Kính Râm ngồi bên túm lấy tay tôi giữ lại.
Tôi thầm lấy làm lạ, nghĩ bụng hắn tính làm gì vậy, bỗng nhiên từ trong loa lại vang lên một câu tương đối lưu loát, khẩu âm Tây Bắc rất nặng, hình như người này giật mình hoảng sợ, kêu lên: Nghe kìa, có tiếng động, mấy thứ kia lại tới rồi!
Tiếp theo là xôn xao một trận, sau đó người khẩu âm Mân Nam kia đè thấp giọng xuống quát: Tất cả đừng ồn!
Những người này hình như đều được huấn luyện rất nghiêm chỉnh rồi, lời vừa dứt, loa hoàn toàn im bặt, tất cả mọi âm thanh trong nháy mắt liền biến mất trong tiếng nước làm nền. Vừa im bặt một cái, tôi chợt nghe thấy trong tiếng nước kia quả nhiên có một tiếng động rất khác thường, nó hòa cùng tiếng nước chảy cho nên không nghe rõ cho lắm.
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng, vội vã chồm đến bên cạnh loa mà nghe, chỉ cảm thấy tiếng động khác thường kia chắc chắn tôi đã nghe thấy ở đâu rồi.
Quả nhiên, tiếng động kia từ xa đến gần, tôi càng nghe càng thấy quen, nghe mãi, rồi chợt tôi không kìm được cơn run rẩy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân làm lông tơ tôi dựng đứng hết cả lên.
Tôi nhớ ra đây là tiếng động gì rồi.
Đây là tiếng kèn hiệu vang lên ở sâu tít trong hẻm núi ngầm trước khi Muộn Du Bình bước vào trong cánh cửa Thanh Đồng khổng lồ.