Vụ bạo phá vừa rồi vô cùng khủng khiếp, một cột lửa rất lớn cháy ngùn ngụt phóng lên màn trời đêm. Lửa bốc rất cao, không biết có bao nhiêu thứ bị đánh văng lên không trung, mang theo tàn lửa bay tứ phía.
“Đúng là xăng rồi, nổ máy phát điện đấy!” Bàn Tử nói, “Lần này bọn người kia thảm rồi!”
“Sao lại nổ tới mức như vậy?” Bao Da cầm xẻng, “Lũ mèo lớn đó đâu có khả năng cắn nổ máy phát điện được chứ.”
Vừa dứt lời thì bên kia lại thêm vài tiếng nổ lớn vang lên, thanh âm nhỏ dần nhưng vẫn khiến cho phe lão già kia người ngã ngựa đổ (ý là bị thua thảm hại).
Bàn Tử sắc mặt tái nhợt, quay mặt nhìn về một hướng khác, đó là phía cánh rừng bên trái doanh địa của Cầu Đức Khảo:
“Không đúng, cái đệch, vừa rồi là…”
“Là gì?”
“Không thể nào chứ? Kia là tiếng pháo cối.” Bàn Tử nói.
“Pháo cối?” Tôi kinh ngạc hỏi, “Có người dùng pháo cối tấn công bọn họ sao?” Chẳng lẽ đúng thật là quân đội tới đây? Không thể nào, cho dù chỉ có một đội cảnh binh thì cùng lắm là dùng tới súng tự động. Đối phó với những người như chúng tôi dùng súng là đủ, dùng tới cả pháo cối thì không phải quá coi trọng chúng tôi rồi.
Bàn Tử cũng làm ra vẻ khó tin, lại lắng tai lên nghe ngóng tình hình, hy vọng nghe thêm được động tĨnh tiếp theo.
Tôi nhìn về bên phe Cầu Đức Khảo, hình như không còn tiếng nổ nữa, đợt tấn công có vẻ cũng xong rồi. Trừ chỗ hố lửa do nổ vừa rồi ra thì những nơi khác hoàn toàn yên tĩnh, như kiểu tất cả đã bị nổ chết hết.
Bàn Tử nghe được một lúc đột nhiên mắng to, quay đầu nhìn về phía lửa trại đằng sau, gào lên:
“Bao Da, dập lửa đi!”
Còn chưa nói xong, trong bóng đêm lại ánh lên một chấm lửa, tiếp theo có tiếng pháo rất nhỏ vang lên, Bàn Tử lập tức hét:
“Nằm úp xuống!”
Tôi kéo Ách Tỷ và Tú Tú lại bãi đá rồi nằm úp lên chắn cho bọn họ, phía sau nổ ầm một tiếng, lỗ tai của tôi cũng ù đi, thân thể vì chấn động mà văng xa vài thước, một luồng khí nóng tràn tới bàn chân tôi rồi trùm lên toàn thân. Tất cả đá trên bãi đều bị pháo nổ cho nát vụn rơi như mưa xuống đầu.
Chờ tới khi toàn bộ đá rơi hết, Bàn Tử mới chửi lên một tiếng, quay đầu lại nhìn đống lửa của chúng tôi bị nổ cho bay mất, bốn phía chỉ còn vương vãi đầy tàn lửa linh tinh.
“Chiến thuật đánh du kích, trước dùng dã thú lùa người tới cạnh đống lửa, sau đó dùng pháo cối tấn công lửa trại.” Bàn Tử phân tích.
“Cái này cậu cũng biết sao?” Tôi hỏi.
Bàn Tử đáp:” Tam Gia à, ngài không tự hiểu được sao, mà từ lúc nào ngài lại trở nên giống ông cháu quý hóa của ngài tới vậy, chiến thuật này chỉ dùng mắt thường cũng biết được ngay mà.”
Trong lòng tôi thầm mắng, anh ta vẫn tiếp tục nói:” Có điều đối phương chỉ có một người.”
“Dựa vào đâu mà biết được?” Tú Tú mặt đầy tro bụi hỏi.
“Riêng việc chúng ta còn sống cũng đủ để chứng minh rồi. Nếu người kia dùng tới pháo cối để tấn công chúng ta ngay từ đầu thì chắc chắn chúng ta tiêu sạch rồi. Người này là một cao thủ, hắn lại có lợi thế rất lớn đối với khoảng cách. Chúng ta trăm ngàn lần không được thò đầu ra, nếu không còn phải ăn pháo tiếp.”
“Vậy bôi đen người đi.” Bao Da nói
Tôi lắc đầu:” Người bên phe Cầu Đức Khảo kia chắc chắn cũng cùng tình hình với chúng ta, bọn họ cũng sẽ bôi đen người, nếu hai phe vô tình chạm mặt nhau chắc sẽ có sát thương, giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi biến động thôi.”
Vừa nói xong, trong rừng phía trước lại có một ánh lửa bùng lên cùng với đó là tiếng pháo nổ ầm ầm.
Tất cả mấy người bọn tôi đều theo phản xạ mà cúi đầu xuống, tôi thầm gào lên thế quái nào còn muốn nổ nữa sao? Chợt nghe thấy trong không trung có tiếng rít rất nhỏ, đạn pháo hình như là đang bay về phía chúng tôi.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn định cho chỗ này nổ tiếp? Trong lòng tôi mắng to một tiếng. Nhưng lần này tiếng nổ không phải ở ngay bên cạnh chúng tôi mà thật ra là cách chúng tôi đại khái hơn vài trăm thước bên trong rừng kia.
Cách còn xa nên chấn động không mạnh lắm, nhưng bên kia lập tức bùng cháy dữ dội.
Tôi và Bàn Tử cùng nhìn về phía đó, Bàn Tử hỏi tôi:
“Ở đó có cái gì?”
Tôi nhìn, gần như trong giây lát lại có một quả pháo cối nữa bị đánh tới cùng một chỗ đó.
Tôi lập tức biết nơi đối phương công kích tới kia là nơi nào, thôi tiêu rồi.
“Khe đá!” Tôi kêu lên, “Hắn muốn cho nổ cái khe đá kia!”
“Khe á?”
“Mau kéo người bên trong ra khỏi khe đá đi!” Tôi vừa mắng vừa lao lên, bị biết bao nhiêu bụi cây quấn vào chân nhưng vẫn cố chạy một mạch vào trong rừng, tới bên cạnh vách núi, chợt nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn hỏng rồi. Tất cả đá núi trên sườn bên kia đều đã bị tạc sụp xuống, khe đá kia cũng bị chôn bên dưới lớp đất đá. Người canh giữ ở bên trên miệng khe đá chắc cũng lành ít dữ nhiều. Rất có khả năng còn bị đè ở bên dưới, còn Tiểu Hoa và Phan Tử thì không thể đi ra từ đường này nữa rồi.
Tôi xông lên trước, thử di chuyển vài khối đá vụn, sau đó Bàn Tử phải chạy tới kéo tôi trở về, vì gần như là cùng lúc đó lại có thêm một quả đạn pháo nữa rơi xuống trên vách núi, nổ ra đầy trời mưa đá vụn.
Trong ánh lửa tôi thấy xa xa trên triền núi có một người đang đứng.
Tôi nhìn không ra được hình dạng người đó, nhưng tôi nhận ra cái bóng kia, hắn không hề có bả vai.
Bao Da và Bàn Tử muốn lao tới vây quét hắn, nhưng tôi ngăn cản bọn họ, cái bóng kia nhanh chóng xoay người, biến mất trong chớp mắt vào cánh rừng.
Trận tập kích đêm nay tất cả mọi người đều bị tổn thất trầm trọng Tôi trơ mắt nhìn hơn mười phát đạn pháo nã chuẩn xác trên vách núi, khiến cho khe đá bị phá hủy hoàn toàn.
Đạn pháo đó cũng không phải từ cùng một phương hướng phóng ra, rõ ràng là người bắn luôn luôn di chuyển, nhưng đối với hắn thì nới này rất quen thuộc, ban đêm tối tăm như vậy mà hắn vẫn có thể từ bất cứ vị trí nào cũng có thể bắn pháo một cách chuẩn xác, nhằm trúng vào khe đá kia.
Tôi đã đem chuyện mình nhìn thấy quái nhân không vai ở ba nãi kia nói hết ra, Bàn Tử lại không hề có thứng thú. Anh ta chỉ nhìn lên bụng mình, chắc chắn là đang vô cùng phẫn nộ.
Ngay từ đầu tôi chỉ mơ hồ nghĩ được rằng hắn nhất định chỉ muốn phóng hỏa trang bị của chúng tôi, nhưng giờ thì xem ra là có nguyên nhân khác nữa. Hắn chắc chắn là biết được rất nhiều tin tức, nếu có thời gian, tôi nhất định phải nghĩ cách bắt bằng được hắn lại.
Hửng đông sau, chúng tôi chỉnh đốn lại bản thân, thăm dò bên doanh địa của Cầu Đức Khảo thì phát hiện bọn họ so với chúng tôi còn thảm hại hơn- chết mất bảy người, phần lớn vẫn là người một nhà bắn loạn mà chết, người bị thương vô số kể, dường như ai ai cũng bị thương hết.
Linh miêu là từ trong mặt hồ ngoi lên, tôi cùng Cầu Đức Khảo đều đặt trạm canh gác quay về hướng cách rừng, thật không ngờ là lại bị đánh lén từ trong hồ. Sau đó chúng lại còn có vũ khí hạng nặng như vậy nữa, hiển nhiên là ai cũng phải khốn đốn.
Lũ linh miêu kia dường như là đã trải qua huấn luyện, người tấn công bọn tôi lại có thể khống chế hành động của những con vật đó sao? Điều này chúng tôi chưa hề nghĩ tới, khiến tôi đau đầu nhất hiện nay chính là khe đá kia đã bị chặn, chưa nói tới người không cứu được, Tiểu Hoa và Phan Tử cũng sẽ chẳng về nổi.
“Sao bây giờ?”
Đầu óc tôi chỉ xoay quanh vấn đề này, tất cả mọi người nhìn tôi, tôi phải nghĩ ra một đáp án, nếu không tôi đảnh phải nói: Chúng ta ai về nhà đấy thôi.
Có điều là không thể về nhà được! Tôi giữ lại được một Bàn Tử mà mất đi một Phan Tử và Tiểu Hoa sao, giao dịch như vậy là bất hợp lý. Như vậy tôi còn lỗ vốn.
Bàn Tử vô cùng chán nản, vì những vết khắc trên bụng anh ta cũng mất đi giá trị sử dụng, chúng tôi ngồi trên tảng đá, lặng lẽ nuốt chút đồ ăn vẫn còn nồng mùi thuốc súng. Tú Tú nói:
“Tam Gia, ngài phải nghĩ ra biện pháp gì đi.”
Tôi thở dài, biết mình chỉ còn duy nhất một lựa chọn, liền nói với bọn họ, kế hoạch không thay đổi, nhưng hiện tại chúng ta phải thay đổi lộ trình, khe đá bốn phía xung quanh đây đều thông suốt, có lẽ chúng ta sẽ tìm được lối vào khác.”
Bàn Tử lắc đầu:” Không thể nào đâu, chúng ta không còn nhiều thời gian như vậy. Hiện giờ biện pháp duy nhất chính là chúng ta quay lại đường cũ, đi vào trong cái ngách kỳ quái đó mà thôi.”
Chỉ có thể đi vào bằng đường cũ, tuy rằng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng so với ngồi ở đây mà đào từng tảng đá thì việc đó tiết kiệm thời gian hơn.
Vụ bạo phá vừa rồi vô cùng khủng khiếp, một cột lửa rất lớn cháy ngùn ngụt phóng lên màn trời đêm. Lửa bốc rất cao, không biết có bao nhiêu thứ bị đánh văng lên không trung, mang theo tàn lửa bay tứ phía.
“Đúng là xăng rồi, nổ máy phát điện đấy!” Bàn Tử nói, “Lần này bọn người kia thảm rồi!”
“Sao lại nổ tới mức như vậy?” Bao Da cầm xẻng, “Lũ mèo lớn đó đâu có khả năng cắn nổ máy phát điện được chứ.”
Vừa dứt lời thì bên kia lại thêm vài tiếng nổ lớn vang lên, thanh âm nhỏ dần nhưng vẫn khiến cho phe lão già kia người ngã ngựa đổ (ý là bị thua thảm hại).
Bàn Tử sắc mặt tái nhợt, quay mặt nhìn về một hướng khác, đó là phía cánh rừng bên trái doanh địa của Cầu Đức Khảo:
“Không đúng, cái đệch, vừa rồi là…”
“Là gì?”
“Không thể nào chứ? Kia là tiếng pháo cối.” Bàn Tử nói.
“Pháo cối?” Tôi kinh ngạc hỏi, “Có người dùng pháo cối tấn công bọn họ sao?” Chẳng lẽ đúng thật là quân đội tới đây? Không thể nào, cho dù chỉ có một đội cảnh binh thì cùng lắm là dùng tới súng tự động. Đối phó với những người như chúng tôi dùng súng là đủ, dùng tới cả pháo cối thì không phải quá coi trọng chúng tôi rồi.
Bàn Tử cũng làm ra vẻ khó tin, lại lắng tai lên nghe ngóng tình hình, hy vọng nghe thêm được động tĨnh tiếp theo.
Tôi nhìn về bên phe Cầu Đức Khảo, hình như không còn tiếng nổ nữa, đợt tấn công có vẻ cũng xong rồi. Trừ chỗ hố lửa do nổ vừa rồi ra thì những nơi khác hoàn toàn yên tĩnh, như kiểu tất cả đã bị nổ chết hết.
Bàn Tử nghe được một lúc đột nhiên mắng to, quay đầu nhìn về phía lửa trại đằng sau, gào lên:
“Bao Da, dập lửa đi!”
Còn chưa nói xong, trong bóng đêm lại ánh lên một chấm lửa, tiếp theo có tiếng pháo rất nhỏ vang lên, Bàn Tử lập tức hét:
“Nằm úp xuống!”
Tôi kéo Ách Tỷ và Tú Tú lại bãi đá rồi nằm úp lên chắn cho bọn họ, phía sau nổ ầm một tiếng, lỗ tai của tôi cũng ù đi, thân thể vì chấn động mà văng xa vài thước, một luồng khí nóng tràn tới bàn chân tôi rồi trùm lên toàn thân. Tất cả đá trên bãi đều bị pháo nổ cho nát vụn rơi như mưa xuống đầu.
Chờ tới khi toàn bộ đá rơi hết, Bàn Tử mới chửi lên một tiếng, quay đầu lại nhìn đống lửa của chúng tôi bị nổ cho bay mất, bốn phía chỉ còn vương vãi đầy tàn lửa linh tinh.
“Chiến thuật đánh du kích, trước dùng dã thú lùa người tới cạnh đống lửa, sau đó dùng pháo cối tấn công lửa trại.” Bàn Tử phân tích.
“Cái này cậu cũng biết sao?” Tôi hỏi.
Bàn Tử đáp:” Tam Gia à, ngài không tự hiểu được sao, mà từ lúc nào ngài lại trở nên giống ông cháu quý hóa của ngài tới vậy, chiến thuật này chỉ dùng mắt thường cũng biết được ngay mà.”
Trong lòng tôi thầm mắng, anh ta vẫn tiếp tục nói:” Có điều đối phương chỉ có một người.”
“Dựa vào đâu mà biết được?” Tú Tú mặt đầy tro bụi hỏi.
“Riêng việc chúng ta còn sống cũng đủ để chứng minh rồi. Nếu người kia dùng tới pháo cối để tấn công chúng ta ngay từ đầu thì chắc chắn chúng ta tiêu sạch rồi. Người này là một cao thủ, hắn lại có lợi thế rất lớn đối với khoảng cách. Chúng ta trăm ngàn lần không được thò đầu ra, nếu không còn phải ăn pháo tiếp.”
“Vậy bôi đen người đi.” Bao Da nói
Tôi lắc đầu:” Người bên phe Cầu Đức Khảo kia chắc chắn cũng cùng tình hình với chúng ta, bọn họ cũng sẽ bôi đen người, nếu hai phe vô tình chạm mặt nhau chắc sẽ có sát thương, giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi biến động thôi.”
Vừa nói xong, trong rừng phía trước lại có một ánh lửa bùng lên cùng với đó là tiếng pháo nổ ầm ầm.
Tất cả mấy người bọn tôi đều theo phản xạ mà cúi đầu xuống, tôi thầm gào lên thế quái nào còn muốn nổ nữa sao? Chợt nghe thấy trong không trung có tiếng rít rất nhỏ, đạn pháo hình như là đang bay về phía chúng tôi.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn định cho chỗ này nổ tiếp? Trong lòng tôi mắng to một tiếng. Nhưng lần này tiếng nổ không phải ở ngay bên cạnh chúng tôi mà thật ra là cách chúng tôi đại khái hơn vài trăm thước bên trong rừng kia.
Cách còn xa nên chấn động không mạnh lắm, nhưng bên kia lập tức bùng cháy dữ dội.
Tôi và Bàn Tử cùng nhìn về phía đó, Bàn Tử hỏi tôi:
“Ở đó có cái gì?”
Tôi nhìn, gần như trong giây lát lại có một quả pháo cối nữa bị đánh tới cùng một chỗ đó.
Tôi lập tức biết nơi đối phương công kích tới kia là nơi nào, thôi tiêu rồi.
“Khe đá!” Tôi kêu lên, “Hắn muốn cho nổ cái khe đá kia!”
“Khe á?”
“Mau kéo người bên trong ra khỏi khe đá đi!” Tôi vừa mắng vừa lao lên, bị biết bao nhiêu bụi cây quấn vào chân nhưng vẫn cố chạy một mạch vào trong rừng, tới bên cạnh vách núi, chợt nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn hỏng rồi. Tất cả đá núi trên sườn bên kia đều đã bị tạc sụp xuống, khe đá kia cũng bị chôn bên dưới lớp đất đá. Người canh giữ ở bên trên miệng khe đá chắc cũng lành ít dữ nhiều. Rất có khả năng còn bị đè ở bên dưới, còn Tiểu Hoa và Phan Tử thì không thể đi ra từ đường này nữa rồi.
Tôi xông lên trước, thử di chuyển vài khối đá vụn, sau đó Bàn Tử phải chạy tới kéo tôi trở về, vì gần như là cùng lúc đó lại có thêm một quả đạn pháo nữa rơi xuống trên vách núi, nổ ra đầy trời mưa đá vụn.
Trong ánh lửa tôi thấy xa xa trên triền núi có một người đang đứng.
Tôi nhìn không ra được hình dạng người đó, nhưng tôi nhận ra cái bóng kia, hắn không hề có bả vai.
Bao Da và Bàn Tử muốn lao tới vây quét hắn, nhưng tôi ngăn cản bọn họ, cái bóng kia nhanh chóng xoay người, biến mất trong chớp mắt vào cánh rừng.
Trận tập kích đêm nay tất cả mọi người đều bị tổn thất trầm trọng Tôi trơ mắt nhìn hơn mười phát đạn pháo nã chuẩn xác trên vách núi, khiến cho khe đá bị phá hủy hoàn toàn.
Đạn pháo đó cũng không phải từ cùng một phương hướng phóng ra, rõ ràng là người bắn luôn luôn di chuyển, nhưng đối với hắn thì nới này rất quen thuộc, ban đêm tối tăm như vậy mà hắn vẫn có thể từ bất cứ vị trí nào cũng có thể bắn pháo một cách chuẩn xác, nhằm trúng vào khe đá kia.
Tôi đã đem chuyện mình nhìn thấy quái nhân không vai ở ba nãi kia nói hết ra, Bàn Tử lại không hề có thứng thú. Anh ta chỉ nhìn lên bụng mình, chắc chắn là đang vô cùng phẫn nộ.
Ngay từ đầu tôi chỉ mơ hồ nghĩ được rằng hắn nhất định chỉ muốn phóng hỏa trang bị của chúng tôi, nhưng giờ thì xem ra là có nguyên nhân khác nữa. Hắn chắc chắn là biết được rất nhiều tin tức, nếu có thời gian, tôi nhất định phải nghĩ cách bắt bằng được hắn lại.
Hửng đông sau, chúng tôi chỉnh đốn lại bản thân, thăm dò bên doanh địa của Cầu Đức Khảo thì phát hiện bọn họ so với chúng tôi còn thảm hại hơn- chết mất bảy người, phần lớn vẫn là người một nhà bắn loạn mà chết, người bị thương vô số kể, dường như ai ai cũng bị thương hết.
Linh miêu là từ trong mặt hồ ngoi lên, tôi cùng Cầu Đức Khảo đều đặt trạm canh gác quay về hướng cách rừng, thật không ngờ là lại bị đánh lén từ trong hồ. Sau đó chúng lại còn có vũ khí hạng nặng như vậy nữa, hiển nhiên là ai cũng phải khốn đốn.
Lũ linh miêu kia dường như là đã trải qua huấn luyện, người tấn công bọn tôi lại có thể khống chế hành động của những con vật đó sao? Điều này chúng tôi chưa hề nghĩ tới, khiến tôi đau đầu nhất hiện nay chính là khe đá kia đã bị chặn, chưa nói tới người không cứu được, Tiểu Hoa và Phan Tử cũng sẽ chẳng về nổi.
“Sao bây giờ?”
Đầu óc tôi chỉ xoay quanh vấn đề này, tất cả mọi người nhìn tôi, tôi phải nghĩ ra một đáp án, nếu không tôi đảnh phải nói: Chúng ta ai về nhà đấy thôi.
Có điều là không thể về nhà được! Tôi giữ lại được một Bàn Tử mà mất đi một Phan Tử và Tiểu Hoa sao, giao dịch như vậy là bất hợp lý. Như vậy tôi còn lỗ vốn.
Bàn Tử vô cùng chán nản, vì những vết khắc trên bụng anh ta cũng mất đi giá trị sử dụng, chúng tôi ngồi trên tảng đá, lặng lẽ nuốt chút đồ ăn vẫn còn nồng mùi thuốc súng. Tú Tú nói:
“Tam Gia, ngài phải nghĩ ra biện pháp gì đi.”
Tôi thở dài, biết mình chỉ còn duy nhất một lựa chọn, liền nói với bọn họ, kế hoạch không thay đổi, nhưng hiện tại chúng ta phải thay đổi lộ trình, khe đá bốn phía xung quanh đây đều thông suốt, có lẽ chúng ta sẽ tìm được lối vào khác.”
Bàn Tử lắc đầu:” Không thể nào đâu, chúng ta không còn nhiều thời gian như vậy. Hiện giờ biện pháp duy nhất chính là chúng ta quay lại đường cũ, đi vào trong cái ngách kỳ quái đó mà thôi.”
Chỉ có thể đi vào bằng đường cũ, tuy rằng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng so với ngồi ở đây mà đào từng tảng đá thì việc đó tiết kiệm thời gian hơn.