Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Baby Thượng Hải

Chương 27: Loạn

Tác giả: Vệ Tuệ

Giữa màu xanh thẳm sâu và ma quỷ, là tôi.

Billy Brag

Nếu một người sáng tác chỉ luôn nghĩ tới
giới tính của mình sẽ rất tai hại.

Làm một người đàn ông hoặc đàn bà trong sáng
và đơn giản, cũng rất tai hại.

Virginia Woof

Nhà tôi bỗng gọi điện tới. Mẹ tôi bị gãy chân trái, do mất điện không có thang máy, bà bị ngã khi đi thang bộ. Tôi sững sờ một lúc rồi dọn dẹp rất nhanh, lên xe về nhà. Bố tôi đang đi dạy. Trong nhà chỉ có một cô giúp việc, đi lại bận rộn dọn dẹp. Ngoài ra, căn nhà chỉ còn lại một màn tĩnh mịch ghê người khiến người ta như bay bay.

Mẹ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, gương mặt gầy gò và trắng bệch, nhuốm một thứ ánh sáng cũ kĩ và không chân thực, y hệt thứ ánh sáng trên đồ đạc bày quanh nhà. Chân trái bà đã được bó một lớp thạch cao rất dày. Tôi rón rén đi vào, ngồi xuống cái ghế bên giường.

Mẹ mở mắt ra, “Con đến rồi à?”, bà hỏi vắn tắt.

“Có đau lắm không?”, tôi cũng hỏi vắn tắt. Mẹ chìa tay ra, sờ lên các ngón tay tôi. Nhũ đánh móng đã bị tróc một nửa, trông rất kì dị.

Mẹ thở dài, “Tiểu thuyết viết đến đâu rồi?”.

“Chẳng đến đâu cả… Mỗi ngày viết một ít, không biết rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người thích đọc”.

“Muốn làm nhà văn, không nên sợ vấn đề đó…”. Lần đầu tiên mẹ nhắc đến tiểu thuyết của tôi bằng giọng như vậy. Tôi nhìn bà không nói, chỉ muốn cúi xuống ôm chầm lấy bà, muốn nói rằng tôi yêu bà như thế nào, cần sự động viên của bà ra sao, dù chỉ là lời nói. Chúng sẽ giúp tôi trấn tĩnh và tăng thêm sức mạnh. “Mẹ muốn ăn gì không?”, tôi vẫn ngồi đó, cuối cùng không dám ôm bà, chỉ lặng lẽ hỏi.

Mẹ lắc đầu. “Bạn trai con khỏe không?”, cuối cùng bà cũng không biết chuyện Thiên Thiên từng đi cai nghiện.

“Anh ấy vẽ rất nhiều tranh, rất đẹp. Có thể dùng trong sách của con”.

“Con không thể về ở một thời gian sao?… Một tuần cũng được”. Tôi cười với mẹ, “Được chứ ạ. Giường của con vẫn ở chỗ cũ chứ?”.

Cô giúp việc giúp tôi cùng dọn dẹp phòng ngủ nhỏ. Từ sau khi Chu Sa dọn đi, căn phòng này vẫn để trống. Trên giá sách phủ một lớp bụi mờ. Con tinh tinh lông dài vẫn đặt trên giá cao nhất. Ánh sáng cuối ngày hắt qua cửa sổ, rọi vào phòng một vạt nắng ấm.

Tôi nằm trên giường, ngủ thiếp đi. Tôi mơ thấy mình đi chiếc xe đạp trắng vẫn thường đi hồi học cấp ba, lang thang hết đầu đường này tới đầu đường khác, gặp không ít người quen. Tới một ngã tư, đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen lao thẳng tới tôi. Một nhóm người bịt mặt nhảy từ trên xe xuống. Kẻ cầm đầu vung vẩy chiếc điện thoại màu phấn hồng, ra lệnh cho thuộc hạ tống tôi và xe đạp vào thùng xe phía sau. Chúng dùng đèn pin rọi vào mắt tôi, bắt tôi khai ra nơi ẩn trốn của một nhân vật đặc biệt. “Tướng quân ở đâu?”, chúng hỏi dồn, và quát lớn, “Mau khai ra, tướng quân ở đâu?”.

“Tôi không biết”.

“Không được nói láo, chỉ phí công thôi. Nhìn chiếc nhẫn trên tay mày xem. Một con đàn bà ngay cả chồng trốn ở đâu cũng không biết thì thật đáng chết”. Tôi hoảng hồn nhìn xuống tay trái. Trên ngón đeo nhẫn quả nhiên lấp lánh một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp.

Tôi tuyệt vọng vung vẩy hai tay, “Tôi thực sự không biết mà, có giết tôi đi cũng không biết”.

Khi tỉnh giấc, bố tôi đã ở trường về. Sợ ồn đến tôi, căn phòng vẫn im lặng nhưng mùi xì gà thơm từ ban công bay tới khiến tôi biết được bố đã về, sắp tới giờ ăn tối.

Tôi trở dậy, tụt xuống giường, ra ban công chào bố. Bố tôi đã thay quần áo ở nhà, ưỡn cái bụng hơi phệ dưới ánh chiều tà, mái tóc bạc bay trong gió. Ông trầm ngâm nhìn tôi một lúc, “Con ngủ dậy à?”. Tôi gật đầu, nhoẻn cười, “Bây giờ tinh thần con rất tốt, có thể vào núi săn hổ được rồi”.

“Tốt, vậy ăn tối thôi”, ông đập lên vai tôi, vào phòng.

Mẹ tôi đã được dìu ra, ngồi trên một cái ghế có đệm. Trên bàn ê hề thức ăn, thơm điếc mũi.

Buổi tối, tôi chơi cờ quốc tế với bố. Mẹ dựa lưng vào thành giường, chốc chốc lại đưa mắt nhìn hai bố con. Chúng tôi tán đủ các chuyện vụn vặt, đề tài cuối cùng lại liên quan tới việc chung thân đại sự của tôi. Tôi không muốn nói nhiều, vội vã dọn cờ, đi tắm xong lại quay về phòng mình.

Qua điện thoại, tôi báo cho Thiên Thiên rằng tôi sẽ ở lại đây một tuần, và kể cho anh nghe giấc mơ ban chiều, hỏi anh như vậy có ý gì. Anh nói tôi đã linh cảm được tác phẩm sẽ thành công nhưng lại rơi vào cảm giác day dứt về chuyện sinh tồn không tài nào khắc phục được. “Thật thế sao?”, tôi bán tín bán nghi. “Em có thể đối chiếu lại với Ngô Đại Duy”, anh gợi ý.

Một tuần trôi qua thật mau. Tôi cùng mẹ xem tivi, đánh bài, ăn canh đậu xanh ngó sen, bánh vừng, bánh cà rốt và đủ các loại điểm tâm ngọt. Vào đêm trước khi về, bố tôi kêu tôi vào phòng khách, nói chuyện rất khuya.

“Còn nhớ hồi nhỏ, con đã thích đi chơi một mình, nhưng luôn bị lạc đường. Con là một đứa bé gái thích lạc đường”, ông nói.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đung đưa trước mặt ông, hút thuốc và đáp, “Đúng vậy. Giờ đây con vẫn thường lạc đường”.

“Nói cho cùng, con quá đam mê mạo hiểm, thích những kỳ tích xuất hiện. Điều này cũng không bị coi là nhược điểm chết người gì… Nhưng có rất nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ. Trong mắt cha mẹ, con vẫn là một đứa con gái ngây thơ…”.

“Nhưng…”, tôi thử thanh minh. Ông khoát tay, “Cha mẹ không ngăn cản con làm bất cứ điều gì con muốn, vì cũng không thể ngăn được… Nhưng có một điều rất quan trọng là, dù làm gì, con cũng cần phải gánh hết hậu quả có thể xảy ra. Con luôn nhắc tới thứ tự do mà Sartre đã viết, đó chỉ là “tự do lựa chọn”. Một kiểu tự do có tiền đề”.

“Con đồng ý”, tôi nhả ra một hơi thuốc. Cửa sổ đang mở, trong phòng đọc sách có hương thơm dịu của hoa bách hợp đang cắm trong bình. “Cha mẹ luôn hiểu con mình, không cần dùng từ “cổ lỗ sĩ” để coi thường bậc tiền bối”.

“Con có thế đâu”, tôi nói nhưng bụng nghĩ khác.

“Con quá tình cảm. Lúc tuyệt vọng, luôn thấy một màu đen tối. Lúc vui sướng lại vui quá mức”.

“Nhưng nói thật là con thích mình như thế này”.

“Tiền đề của một nhà văn thực sự xuất sắc phải là vứt bỏ trái tim hư danh không cần thiết, phải học được và duy trì được sự độc lập về tâm linh mình trong môi trường hỗn độn. Đừng có vui sướng với thân phận nhà văn của mình. Trước hết con phải là một con người, một người đàn bà, thứ đó mới là nhà văn”.

“Thế nên con luôn mặc váy hai dây, đi guốc cao gót đi khiêu vũ, vui vẻ làm bạn với bác sĩ tâm lý, nghe nhạc hay, đọc sách hay, ăn hoa quả giàu vitamin C và A, làm người phụ nữ thông minh xuất sắc. Con sẽ thường về nhà thăm bố mẹ. Con thề đấy”.

Connie mời Thiên Thiên và tôi cùng ăn tối, tham quan tiệm ăn vừa trang trí nội thất cơ bản.

Bữa tối được ăn ở bộ bàn ghế mây trên ban công ngoài trời. Mặt trời đã xuống nhưng trời vẫn sáng. Cành lá của các cây dương, cây liễu cứ rủ xuống, bay phơ phất trên đầu. Đám phục vụ vừa tuyển, đang được huấn luyện mặc đồng phục hai màu đen trắng, lần lượt đi lên bậc thềm đá, bưng hết món này tới món khác lên ban công.

Connie mặt hơi mệt mỏi, vẫn trang điểm nhẹ nhàng, trên tay kẹp một điếu xì gà Habana, kêu phục vụ đưa dao lên, kiểm tra động tác của cậu phục vụ cắt xì gà đã thuần thục chưa. “Ở đây tôi chỉ tuyển những người chưa làm nghề nhưng thông minh nhanh nhẹn, hy vọng họ không bị ảnh hưởng bởi những thói quen xấu, học nhanh hơn”, bà nói.

Juan không có mặt, ông tạm thời quay về Tây Ban Nha, tuần sau sẽ đưa đầu bếp từ đó sang. Theo kế hoạch, đầu tháng sáu tới, tiệm ăn sẽ chính thức khai trương.

Như đã hẹn, chúng tôi mang tới một số bản thảo tiểu thuyết và những hình minh họa cho bà xem. Bà hút xì gà, lật giở từng bức tranh của Thiên Thiên, khen ngợi không ngớt. “Hãy nhìn xem những màu sắc khác thường này, cả những đường nét có thể khiến người ta phải sững sờ vui sướng nữa. Từ nhỏ, tôi đã biết con trai tôi có năng khiếu mà. Ngắm những bức tranh này, mẹ thực sự rất vui”.

Thiên Thiên không nói năng gì, cứ cắm cúi ăn món cá nướng. Bóc lớp giấy bạc trên đĩa, thịt cá trắng phau phau và nước sốt thơm lừng đã bày sẵn. Cá nướng vừa chín tới, mùi thơm điếc mũi. “Cám ơn”, Thiên Thiên vừa ăn cá vừa chêm một câu. Giữa hai mẹ con đã không còn sự đối kháng kịch liệt và ngờ vực, nhưng vẫn còn tồn tại khoảng cách âm thầm.

“Hai bên tường trên lầu hai vẫn chưa biết trang trí ra sao. Nếu Thiên Thiên đồng ý, giúp mẹ vẽ lên đó, được không?”, đột nhiên Connie đề nghị như vậy. Tôi nhìn Thiên Thiên, “Anh sẽ làm rất đẹp mà”, tôi nói.

Ăn tối xong, Connie dẫn chúng tôi lên xem mấy gian phòng trên lầu hai. Đã bày sẵn bàn ghế bằng gỗ tâm đào và hệ thống ánh sáng tuyệt đẹp. Trong đó có hai gian phòng xây lò sưởi gạch đỏ. Phía ngoài có một lớp gỗ bảo vệ bằng gạch đỏ, phía dưới xếp một đống chai rượu nho và whisky.

Bức tường trước mặt lò sưởi còn trống trơn. Connie nói, “Các con thấy tranh có phong cách gì sẽ thích hợp ở đây?”. “Matisse? Không, có lẽ là tranh theo kiểu Modigliani là tốt nhất”, tôi đáp. Thiên Thiên gật đầu, “Tranh của ông ấy có loại khiến người ta thấy cái đẹp lạnh như hơi trúng độc, khiến người ta không khỏi muốn lại gần, nhưng không tài nào xích lại được… Còn nếu ngắm tranh của Modigliani trước lò sưởi, được uống rượu và hút xì gà nữa thì chẳng khác nào một chuyến du lịch lên thiên đường”.

“Con nhận lời rồi nhé”, Connie cười sung sướng ngắm con trai. “Tôi luôn dùng tiền của bà, nay đổi lại, cũng phải nỗ lực làm cho bà chút gì đó”, ông con trả lời bà mẹ như vậy.

Chúng tôi ở lại tiệm ăn của Connie nghe tình ca La Tinh, uống rượu mãi đến khuya.

Thiên Thiên bắt đầu mặc bộ đồ bảo hộ lao động, cầm theo một nắm bút vẽ, các loại màu tới làm thuê cho mẹ, vẽ lên tường. Để tránh phiền hà, anh chấp nhận ngủ lại tiệm ăn. Connie đã chuẩn bị cho anh một căn phòng phù hợp sống tạm.

Còn tôi vẫn vùi đầu vào cuốn sách, viết rồi xé bỏ, nỗ lực tìm kiếm một cái kết toàn mỹ cho cuốn tiểu thuyết. Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi ngồi trước máy tính, đọc đủ các loại mail điện tử của bạn bè từ các nơi gửi đến. Quả Táo Bay và anh chàng Yisha người Serbia đang yêu nhau mặn nồng. Họ cùng tới Hồng Kông tham dự một liên hoan phim và chụp vô số ảnh gửi cho tôi xem. Tôi nhìn thấy anh ta cùng một đám con trai bày tiệc cocktail bên bờ biển. Họ đều để mình trần, nằm đè lên nhau, trong đó có người đeo khuyên bạc ở đầu vú, ở rốn hoặc đầu lưỡi. “Đó là thế giới đẹp đẽ nhưng điên rồ của anh”, anh ta viết dòng chữ rất thô đậm ở bên dưới như vậy. Shamir viết mail cho tôi bằng tiếng Anh, nói rằng vẫn luôn ghi nhớ hình bóng tôi, như một bức tranh thuốc nước phương Đông, vừa đẹp đẽ vừa nóng bỏng điên rồ tới mức không tưởng, có thể tỏa ra một thứ tình cảm khó chuyển tải thành lời trong một khoảnh khắc, như một bông hồng tỏa hương lan xa trong vườn hoa lúc đêm khuya.

Đây là bức thư tình bất chấp tất cả nhất mà tôi nhận được từ trước tới nay, lại do một người phụ nữ viết. Cảm giác thật kỳ quái xiết bao.

Tri Thù hỏi tôi có muốn lập một trang web cá nhân không, anh ta sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào. Gần đây việc kinh doanh trong công ty anh ta không được suôn sẻ, luôn nhàn rỗi. Madona lại nói viết mail còn mệt hơn nghe điện thoại, đây là cái mail đầu tiên và cũng là cái cuối cùng của cô. Cô chỉ muốn nói với tôi rằng bữa tiệc lần trước rất tệ mặc dù khá vui. Tàn cuộc chơi, cô bị mất điện thoại di động, không biết tôi có nhìn thấy không.

Tôi lần lượt trả lời cho từng người, dùng ngay những từ ngữ đẹp đẽ và nghịch ngợm nhất vừa nảy ra. Về mặt ý nghĩa nào đó, tôi và bạn bè đều là một đám thích dùng những ngôn từ ngày càng khoa trương và ngày càng mất thăng bằng để tạo nên khoái cảm gấp gáp và lạ đời. Đám chúng tôi như một lũ côn trùng nhỏ màu xanh thích ăn đôi cánh tưởng tượng, sống dựa vào nhau bởi thứ tình cảm ấm áp khá chân thực. Đó là những đám dòi bọ sống bám vào xương cốt thành phố, nhưng vô cùng gợi tình và chuyển động ngọt ngào. Mọi sự lãng mạn cổ quái và ý thơ thực sự của thành phố chính là do đám chúng tôi tạo ra.

Có người gọi chúng tôi là “Ling Lei”, có người lại chửi chúng tôi là rác rưởi, có người lại khát khao được gia nhập giới chúng tôi, bắt chước chúng tôi từ cách ăn mặc, kiểu tóc, cách ăn nói và cả cách yêu đương, làm tình. Có người nguyền rủa chúng tôi nên mang cách sống chó má đó tới ẩn giấu trong tủ lạnh và lập tức biến mất.

Vừa tắt máy tính, màn hình đã vụt lóe sáng rồi tắt lịm. Trong máy nghe nhạc là ca khúc “Ánh sáng xanh” của Sonic Youth, cũng vừa vặn hết bài. Câu cuối cùng là “Ánh nắng của nàng là bóng đêm của tôi, ứ ừ ư”. Tôi bước vào bồn tắm, nằm dài trong nước ấm. Có lúc tôi cứ nằm như vậy ngủ thiếp đi, viết một bài thơ liên quan đến đêm tối trong giấc mơ mênh mang nước và xà bông. Chỉ còn nhớ một câu, “Trước khi ban ngày biến mất vĩnh viễn không biết bóng đêm là gì, Khái niệm về nếp gấp bờ môi trên drap trải giường là gì, ứ ừ ư…”.

Trong một buổi đêm không có chút tín hiệu, khí áp rất thấp, oi bức không gió, Mark lái xe tới thẳng nhà tôi, ngồi trong xe gọi điện thoại, “Anh không biết có làm phiền em không nhưng bây giờ anh đang rất muốn gặp em”.

Trong điện thoại, giọng anh nghe mơ hồ xa xăm bởi sóng di động bị nhiễu, nghe cứ rè rè, đang nói bỗng cắt phụt, cũng có thể do máy hết pin. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh anh ném chiếc máy trong xe và điên tiết chửi, “Chó chết thật”. Tôi buông bút, chạy thẳng xuống cầu thang lần đầu tiên không chút trang điểm.

Đèn trong xe màu vàng lờ mờ. Anh mở cửa xe, gần như nhấc bổng eo lưng tôi đặt vào hàng ghế sau.

“Xem anh làm cái gì thế?”, tôi nhìn anh nghiêm chỉnh trong bộ veston thẳng tắp, rồi nhìn mình, một chân đi dép, một chân trần, váy ngủ bị anh vò tới nhàu nát, không khỏi bật cười.

Anh cũng cười, nhưng nhanh chóng nghiêm lại, “Coco, anh muốn báo cho em một tin không hay lắm. Anh sắp phải về Đức”.

Tôi sờ lên thớ thịt như đông cứng trên mặt, “Cái gì?”. Tôi nhìn anh chằm chằm hồi lâu. Anh cũng im lặng nhìn tôi. “Xem ra không phải là tin đồn rồi”, tôi lẩm bẩm, “Chị họ em đã từng báo cho em biết anh sắp chuyển về tổng công ty”.

Anh đưa tay ra ôm choàng lấy tôi, “Anh muốn ở bên em”.

“Không thể được”, trong lòng tôi la lên một tiếng, nhưng không nói nổi câu nào. Chỉ biết dùng môi, dùng lưỡi, dùng răng đón nhận cơn cuồng nhiệt ào ào của anh phủ tới. Không thể thế được, dù tôi đấm vào ngực anh, lấy trộm hết từng hào, từng thẻ tín dụng hoặc chứng minh thư của anh cũng không thể ngăn nổi sự thật này. Người tình Đức của tôi, người đàn ông phương Tây đã đem lại cho tôi biết bao khoái lạc hưng phấn và những kí ức hồn xiêu phách tán bằng tất cả những người đàn ông khác cộng lại, rốt cục anh cũng sắp rời xa tôi. Không thể thế được.

Tôi đẩy anh ra, “Được rồi, khi nào anh đi?”

“Muộn nhất là cuối tháng sau, anh muốn ở bên em từng phút từng giây”, anh vùi đầu xuống, áp sát bầu ngực tôi, chỉ cách lần váy mỏng dính. Được tóc anh cọ xát, đầu vú tôi căng cứng rất nhanh, đóa hoa đêm tuyệt vọng.

Chúng tôi lái xe rất nhanh và êm. Màu sắc của giấc mơ ngày càng tối sẫm, đường ranh giới cứ nhăn nhúm lại, như núi đồi sau ánh trăng. Đêm Thượng Hải luôn có vẻ thương cảm khiến con người phải động tình. Chúng tôi lái như bay trên con đường trơn vắng, bay trong sắc vàng vụn và đèn nê-ông của thành phố. Ca khúc của Iggypop cứ réo rắt trong radio, “Chúng ta chỉ là khách qua đường, những người khách vội vã, ngắm sao đầy trời, đợi chờ cùng tan biến mất với chúng ta”.

Dốc hết sức làm tình, những u uất mãi không dứt, tạo nên chân lý, hủy diệt giấc mơ, làm gì cũng được, nhưng duy nhất có một điều khiến người ta không thể hiểu rằng, tại sao chúng ta có thể rơi lệ bất cứ lúc nào? Giống như ông trời tại sao phải thét lên những tiếng sợ hãi vào đêm trời mưa có sao rơi? Có khoảnh khắc như vậy, tôi cho rằng đêm nay sẽ có điều bất ngờ xảy ra, chẳng hạn như đâm xe, chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong tai nạn và đau buồn kì dị.

Nhưng không có tai nạn, xe tới công viên trung tâm ở Phố Đông nhưng cổng đã khóa. Chúng tôi làm tình trong xe dưới bóng râm của một hàng cây lớn ngoài tường. Chiếc ghế được ngả ra phả mùi da ngai ngái. Bàn chân tôi bị chuột rút co thắt nhưng tôi không nói, cứ để cảm giác không phù hợp đó tiếp tục phát triển, mãi đến khi chất dịch của giấc mơ bám đầy hai đùi.

Tới sáng hôm sau khi tỉnh dậy trong căn hộ của anh, tôi vẫn cho rằng mọi thứ xảy ra chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tình dục rất dễ lan tỏa như vậy, như một giọt mực tàu trên bức tranh truyền thống. Nhưng tình dục không thể thay đổi được điều gì, nhất là khi ánh nắng chiếu vào, ngắm quầng mắt đen của mình trong gương.

Bất kì câu chuyện nào khi phải trả giá mới có kết thúc, và cơ thể vươn ra chiếc ăng ten vờn vã một cơ thể khác, phảng phất chỉ vì cuộc chia ly không lặp lại.

Mark tuyên bố với tôi kể từ ngày hôm nay tới cuối tháng sau, mỗi ngày đều là liên hoan giã biệt. Anh không còn phải thắt cavát từ chín giờ bốn mươi lăm phút sáng mỗi ngày tới công ty đúng giờ nữa. Anh quyết tâm tận hưởng mỗi ngày. Anh khẩn cầu tôi dành thêm thời gian bên anh. Bạn trai tôi đang ở tiệm ăn của mẹ anh, bận rộn vẽ lên tường những bức họa theo phong cách của Modigliani. Tiểu thuyết của tôi chỉ còn vài trang cuối cùng, nhưng mười mấy ngày sau, rất có thể anh không bao giờ gặp lại tôi nữa.

Mãi đến hết đời! Tôi chỉ thấy đau đầu như sắp vỡ tung.

Anh vặn nhạc xuống thật nhỏ, lấy cho tôi viên aspirin từ trong tủ thuốc. Anh dùng một tay mát xa phần lưng và chân cho tôi theo kĩ thuật nghiệp dư học được từ một tiệm thuốc có treo bảng hiệu “mát xa thuần túy”. Anh dùng những câu đặc ngôn ngữ Thượng Hải để chọc cho tôi vui. Từ đầu tới cuối, anh dùng cách phục tùng bị ngược đãi để chiều chuộng cô công chúa phương Đông trong mắt anh. Đó là một thiếu nữ tài hoa có đôi mắt buồn và mớ tóc đen ngang lưng.

Còn tôi cuối cùng cũng hiểu mình đã bị rơi vào một cái bẫy tình ái của người đàn ông Đức vốn chỉ là “bạn tình” này. Qua tử cung tôi, anh đã xuyên tới trái tim yếu đuối của tôi, chiếm được tình cảm mê đắm ẩn chứa sau đôi mắt tôi. Luận điệu chủ nghĩa nữ quyền không thể phá giải được thuật ru ngủ của tình dục. Tôi đã tìm được yếu điểm của người phụ nữ ngay trên con người mình.

Tôi nói dối mình rằng, đó chỉ là một trò chơi, tiêu khiển cho người khác và tiêu khiển cho mình. Cuộc sống là một chốn vui chơi, chúng ta không thể ngừng lại tìm kiếm.

Và bạn trai tôi vẫn ở tiệm ăn, đắm mình trong thế giới riêng của anh. Anh dùng màu sắc và đường nét để tả tình, để cứu vớt cái thế giới mất trật tự này và để cứu chính anh.

Tôi ở lại trong căn hộ của Mark. Chúng tôi trần truồng trên giường nghe nhạc xem băng đĩa, chơi cờ quốc tế. Có lúc thì nấu mỳ Italy hoặc hoành thánh Trung Quốc. Chúng tôi ngủ rất ít, cũng không còn ngắm kĩ mắt nhau. Như vậy chỉ tăng thêm mệt mỏi và buồn rầu.

Khi tinh dịch, nước bọt, mồ hôi thấm từng lỗ chân lông trên người, chúng tôi lại mặc đồ bơi, đeo kính bơi, mang theo thẻ Vip xuống bể bơi. Trong bể bơi hầu như không có ai. Chúng tôi như đôi cá lạ kì quái, bơi đi bơi lại trong hư vô mênh mang, ngập tràn ánh đèn vàng sậm. Càng kiệt sức càng đẹp, càng sa đọa càng vui.

Về tới giường, chúng tôi dùng sức mạnh ma quỷ mới có nổi để kiểm tra năng lượng tình dục còn tồn tại giữa chúng tôi, rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Chúng tôi phát hiện thấy đó là một sức mạnh hoàn toàn phát điên, đầy tà ý. Thượng đế nói đó chính là bụi trần, chúng tôi phải thuộc về bụi trần. Thượng đế nói đó là ngày tận thế, chúng tôi chính ở ngày tận thế. “Đồ chơi” của anh như được làm bằng cao su, lúc nào cũng ngỏng lên, nhất quyết không chịu thất bại, mãi cho đến khi cái của tôi bị chảy máu. Chắc hẳn một số tế bào nào đó trong tử cung của tôi đã chết.

Điện thoại của vợ anh đã cứu tôi. Anh lảo đảo bò từ giường ra, nghe điện thoại. Eva cứ hỏi dồn sao mấy ngày qua không trả lời mail của cô.

Tôi nghĩ bụng, Chúa ơi, cứ làm tình không ngớt, làm gì còn sức mà bật máy tính nữa chứ.

Cô ta đành phải gọi điện hỏi chồng, cuối cùng đã định ngày nào về nước. Họ nói tiếng Đức với nhau, tôi không hiểu. Âm thanh có vẻ lớn tiếng nhưng không cãi cọ.

Đợi anh đặt điện thoại xuống, bò lại lên gường, tôi đạp một cái, anh ngã phịch ra sàn.

“Em phát điên lên mất. Như vậy không ổn đâu. Sớm muộn gì cũng có chuyện thôi”, tôi nói và bắt đầu lảo đảo mặc quần áo.

Anh ôm chân tôi hôn hít, nhặt một điếu thuốc dở trong đám giấy bẩn, châm và rít một hơi, “Chúng ta đều điên rồ, từ khi anh gặp em đến nay. Có biết tại sao anh mê mẩn em không? Bản thân em không chung thủy nhưng lại hoàn toàn đáng tin cậy. Hai điểm này kết hợp trên người em”.

“Cám ơn anh đã nói vậy”, tôi buồn bã ngắm thân hình mình đã mặc xong quần áo. Trông nó quá xấu xí, như một con búp bê đồ chơi vừa bị cưỡng hiếp. Nhưng chỉ cần cởi quần áo ra, sức quyến rũ mê hoặc của nó lại tràn đầy trên da thịt. “Em phải về đây”, tôi nói nhỏ.

“Sắc mặt em đáng sợ quá”, anh dịu dàng ôm tôi.

“Ừ”, tôi nói, lòng buồn trĩu như sa xuống địa ngục. Rất muốn khóc, ghét bỏ mình nhưng lại thương thân. Anh ôm lấy tôi. Những sợi lông tơ vàng óng như vô số những tua xúc giác thò ra, an ủi tôi.

“Em yêu, chắc là em mệt quá đấy. Cơ thể tiêu hao năng lực quá nhiều, tình yêu cũng sinh sôi thêm. Anh yêu em”.

Tôi không muốn nghe những lời lẽ đó nữa, chỉ muốn chạy thoát ra khỏi đây như một trận gió lốc, quay về chốn cũ. Cũng không còn bất cứ nơi nào có thể đem lại cho tôi cảm giác an toàn được nữa. Nhưng tôi vẫn phải chạy tới chạy lui hết từ nơi này sang nơi khác như một con chuột.

Ánh nắng hắt xuống đường một thứ ánh sáng trắng như lưỡi dao, làm mắt bị tổn thương. Tôi nghe thấy máu trong người chảy rần rật, đi giữa đám đông ồn ào mà người như ngẩn ngơ, không biết phải làm gì, không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, không biết mình là ai.

Bình luận
720
× sticky