Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Baby Thượng Hải

Chương 26: Dáng Vẻ Đầu Mùa Hè

Tác giả: Vệ Tuệ

Chúng tôi đang tìm dấu hiệu, nhưng chẳng có gì biểu lộ

Suzanne Vega

Vui sướng, vui sướng, vui sướng. Thanh xuân là gì?

Suede

Ngày mùng 8 tháng 5, máy bay chiến đấu của Mỹ đã ném bom vào Lãnh sự quán tại Nam Tư. Ba quả bom được thả từ trần nhà xuyên thẳng qua năm tầng lầu xuống tầng hầm. Ba phóng viên của tờ “Tham khảo tin tức” và “Nhật báo Quang Minh” đã hi sinh trong khi đang làm nhiệm vụ, ngoài ra còn làm bị thương hơn hai mươi người. Năm rưỡi chiều cùng ngày, sinh viên các trường học ở Thượng Hải đã tập trung trước Lãnh sự quán Mỹ trên đường Ô Lỗ Mục Kỳ. Họ giương cao biểu ngữ và hô to “phản đối cường quyền bạo lực, hãy bảo vệ chủ quyền và hòa bình”. Một số trứng thối và vỏ chai nước khoáng bị ném vào dãy tường xung quanh Lãnh sự quán Mỹ. Học sinh tới ngày càng nhiều, phong trào biểu tình kéo dài tới tận hôm sau.

Madona dẫn một nhóm bạn người Âu Mỹ tới thăm, chụp vài tấm hình, quay về cho chúng tôi xem. Trong hình, tôi bị ấn tượng nhất bởi một đôi tình nhân học đạo diễn của Học viện Kịch nói Thượng Hải. Mỗi người đều giương cao một tờ giấy trong tay, bên trên viết “chủ quyền”, “hòa bình”. Madona nói họ đứng ở hiện trường hơn một giờ đồng hồ, không thèm cựa quậy, im lìm như bức tượng vậy. Cô gái có đôi mắt to, lông mày rậm. Cả hai cùng mặc bộ đồ tình nhân như thanh niên thập niên 50, 60.

Johnson – một người bạn của Madona – còn rút trong ví ra một tập đô la Mỹ loại một đô la cho sinh viên đốt.

“Đừng đánh nhau nữa”, Thiên Thiên nói giọng lo lắng. Mẹ anh hiện mang quốc tịch Tây Ban Nha. Mark, người tình bí mật của tôi là người Đức. Họ đều thuộc phái Nato. Bên cạnh Madona có một đám bạn Mỹ ham chơi suốt ngày cười đùa ầm ĩ.

Mùng 9 tháng 5, giá thị trường cổ phiếu sụt khủng hoảng. Nhà hàng KFC ở quảng trường Ngũ Giác phải đóng cửa. Bắt đầu từ đêm, một loạt hacker đã tấn công mấy trăm trạm của Mỹ. Thông tin của Bộ Năng lượng, Bộ Nội chính của Mỹ đều bị phá hỏng. Trang chủ của Nato cũng bị đẩy vào mấy tấm hình của nạn nhân và quốc kì Mỹ. Trang web của Nato là http:// www.nato.org bị đóng.

Ngày mùng 10 tháng 5, trong bản tin thời sự đặc biệt trên kênh tin tức tiếng Anh buổi tối IBS, tôi vô tình nhìn thấy gương mặt của Mark. Anh thay mặt công ty anh bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc về vụ ném bom, và chia sẻ với gia đình các nạn nhân. Đồng thời còn có nhiều công ty đa quốc gia lớn khác ở Thượng Hải như Motorola, Volkswagen, IBM.

Xem hết truyền hình, Thiên Thiên đang tắm, tôi gọi điện cho Mark. Anh nói yêu tôi, hôn tôi và chúc ngủ ngon.

Việc sáng tác của tôi vẫn rơi vào bế tắc. Có một cảm giác phải nói chuyện với một người về công việc ở quán cà phê, nhưng bạn lại không tài nào tập trung được. Bạn luôn nói được một lúc lại nghĩ sang cái khác, nhìn ngắm người qua đường và cảnh vật ngoài cửa sổ. Tất nhiên nếu coi việc viết về một số phận cá nhân so sánh với việc bàn luận về công việc với một người lạ ở quán cà phê rõ ràng là không thỏa đáng. Sao lại có thể như vậy được chứ? Nếu việc sáng tác có một ngày rơi vào bước đường cùng miễn cưỡng và đau thương đó, tôi thà buông xuôi cho xong.

Chị Đặng và Bố già đều gọi điện tới. Tập truyện ngắn tái bản lần đầu “Tiếng kêu của bươm bướm” sắp xuất bản. Những động tác cuối cùng sau khi xuất bản cũng đã sắp xếp xong. Tại các trường Phúc Đán, đại học Sư phạm Hoa Đông, đại học Sư phạm Thượng Hải đều có người đi liên hệ tổ chức các buổi diễn thuyết với sinh viên và kí tặng sách. Sẽ có đăng tin trên báo chí. Chị Đặng đưa cho tôi danh sách các biên tập viên của một loạt tạp chí thời thượng, nói là họ tự tìm đến, hy vọng tôi có thể cung cấp cho họ một số bài tản văn hay, nhuận bút cao, cũng không mất thể diện.

Vô hình chung, chị Đặng đã đảm nhận vai trò người quản lý của tôi. Nhưng tới giờ chị vẫn chưa nói rõ và tôi cũng không trả tiền công cho chị. Tôi không biết tại sao chị lại nhiệt tình với tôi như vậy. Cách giải thích duy nhất là chị rất lương thiện và coi trọng tiểu thuyết của tôi (có thể ví nhà văn là một tấm cổ phiếu, nếu đầu tư vào họ có thể thắng hoặc thua).

Tôi vẫn không thể viết tiếp, nhưng Thiên Thiên vẽ hình minh họa rất nhanh. Cứ cái đà này, anh phải ngồi chờ tôi viết.

Tri Thù bán cho tôi chiếc máy tính Pentum II, lại miễn phí cho modem và không ít các phần mềm trò chơi điện tử. Như vậy những lúc nhàn rỗi, tôi và Thiên Thiên cùng chơi game. Anh đã nghiện chơi trò “Đế quốc phản chiến”, còn tôi vẫn viết thơ trên máy tính, rồi gửi cho bạn bè qua mail điện tử, bao gồm cả bản viết tiếng Anh cho Shamir và Mark.

“Tìm một lý do để tụ tập thôi. Mình nhớ bảo bối Thiên Thiên của mình quá”, giọng Madona qua điện thoại nghe khàn khàn.

“Đọc tặng cậu một bài thơ… Ngày tháng chết tiệt trôi qua thật chậm, một trái tim ngập chìm trong nước dãi, chịu đựng những giày vò của thời gian đẹp đẽ, đôi mắt người yêu u buồn, ngắm những vết nhăn mới mỗi ngày, dẫu tỉnh lại cũng không thể lái chiếc xe chạy tốc độ 180 tới bờ biển. Tôi vẫn sống, tôi đã chết rồi”.

Vừa đọc xong, cô ta đã cười ha ha, “Đây là bài thơ mình làm hôm nay sau khi vừa thức dậy. Không tệ chứ? Nhà thơ thực thụ không còn trên văn đàn đâu, mà đang điên cuồng trên giường”.

“Mình xong rồi, mấy ngày nay không viết nổi một chữ”, tôi nói thật. “Vì thế cậu nên mở một bữa tiệc để giải hết vận đen, đuổi chúng đi. Ngoài rượu, âm nhạc, bạn bè và những thứ vui điên rồ ra, lẽ nào còn có cách giải quyết gì khác nữa?”.

Tôi gọi một lô điện thoại, “Tháng tám này không có kỳ tích gì xảy ra, vì một loạt tranh bút nước mà Thiên Thiên vừa vẽ xong, vì cuốn tiểu thuyết không thể viết tiếp của mình, vì tình hữu nghị của mọi người, vì sức khỏe và niềm vui, mời mọi người tới tham gia bữa tiệc 1+1+1 của chúng mình”. Tôi phải nói đi nói lại những câu như vậy.

Một ngày trước khi bữa tiệc được tổ chức, tôi bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ Bắc Kinh. Đó là nghệ sĩ hóa trang lưỡng tính luôn khiến trái tim của cả đàn ông và đàn bà tan nát – Bảo bối xinh đẹp Quả Táo Bay – gọi điện cho tôi. Anh khoe ngày mai sẽ tới Thượng Hải làm tạo hình người mẫu trong chiến dịch quảng cáo mỹ phẩm mới. “Vậy tới đi”, tôi vui vẻ nói, “Em có một bữa tiệc còn thú vị hơn”.

Tám rưỡi tối, bữa tiệc “1+1+1” long trọng bắt đầu tại căn hộ của chúng tôi.

Cái gọi là “1+1+1” chính là “một người + một bông hồng + một bài thơ”. Tôi đã mất bao công sức để vẽ nên tất cả chi tiết cho bữa tiệc như tỉ lệ phù hợp phải có giữa nam và nữ. Tuyệt đối không mời những người quá nghiêm túc, không có tính hài hước, đề phòng phá vỡ bầu không khí của bữa tiệc. Cũng may đám bạn tôi đều rất tuyệt, đều là lũ ham chơi, thích hưởng thụ, thích lãng mạn. Căn nhà được dọn dẹp gọn gàng, nhưng không cần quá sạch. Nhưng sáng hôm sau khi bữa tiệc đã kết thúc, tôi tỉnh dậy trong một mớ hỗn độn.

Thiên Thiên rất vui sướng, mặc một bộ đồ truyền thống màu trắng. Trông anh như một thiếu niên Hy Lạp xinh đẹp đứng dưới trăng trên hải đảo.

Cửa mở, từng người bạn lần lượt tới. Họ ôm chào Thiên Thiên, rồi tôi kiểm tra xem họ có mang theo quà tặng đáng yêu do chúng tôi từng yêu cầu không. Chu Sa và Dick tới sớm nhất. Chị thật tươi tắn, mặc váy hai dây màu phấn hồng, hơi giống Gwynneth Paltrow từng đoạt giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất trong năm. Trông chị còn trẻ hơn lần trước, nhà mới đã hoàn thiện nội thất. Dick đã dọn tới sống chung.

“Tranh của Dick bán rất chạy, tháng sau sẽ đi Venice và Lisbon để tham gia một triển lãm quốc tế”, Chu Sa mỉm cười khoe.

“Đi bao lâu?”, tôi hỏi Dick.

“Khoảng ba tháng”, anh đáp. Anh ta đã cắt phăng cái bím tóc, ngoại trừ chiếc nhẫn đầu lâu trên tay phải, cả người anh ăn mặc chỉn chu và sạch sẽ như nhân viên công sở. Trong đó ắt phải có tác dụng chuyển hóa dần dần của Chu Sa. Tôi vốn cứ ngỡ họ sống chung với nhau sẽ không đầy ba tháng, nhưng giờ đây hai người đã chứng minh họ rất đẹp đôi.

“Tôi muốn xem tranh của anh”, Thiên Thiên nói với Dick.

“Hãy để tôi xem tranh của anh trước đã”. Dick chỉ tay lên một loạt tranh thuốc nước treo trên tường, nói, “Không đem chúng ra triển lãm chính thức, thật đáng tiếc”.

“Sau này sẽ làm”, tôi cười với Thiên Thiên.

Madona và một chàng trai người Mỹ cùng xuất hiện. Xem ra chàng cảnh sát đẹp trai Mã Kiện Quân đã đánh một dấu chấm lên một trang giấy lật qua trong pho lịch sử tình ái dài dằng dặc của cô. Tình cảm của cô luôn được xây dựng trong các lần chia tay.

Mặt mũi Madona vẫn trắng bệch, tay kẹp điếu thuốc, mặc áo bó màu đen, quần vải bông màu xanh, giày cao su đế đúc rất dày hiệu Gucci, đeo cặp kính đen để biến cô thành một người phụ nữ bất thường vào ban đêm, thậm chí có phần hơi lập dị (ban đêm đeo kính đen quả thực rất lập dị). Cô giới thiệu chàng trai tóc vàng trông giống lãng tử Hollywood Leonardo DiCaprio cho chúng tôi: “Johnson”, rồi lại chỉ tay, “Coco và Thiên Thiên”.

Johnson không đem theo bài thơ nào. Madona nói: “Mình sẽ kêu anh ấy lập tức ứng khẩu một bài”. Cô nhìn tôi, cười, “Có biết tụi này quen nhau ra sao không? Quen nhau trong tiết mục truyền hình xe duyên “Gặp nhau thứ bảy” trên Đài Phương Đông đấy. Anh ấy là trưởng đoàn cổ động viên cho nam số 6, mình là trưởng đoàn cổ động viên cho nữ số 3. Thực ra đều là những trò tiêu khiển của giới trí thức văn phòng. Chỉ có điều đưa tình công khai trước công chúng khán giả thì kích thích hơn. Mình cũng không nhớ quen cô nữ số 3 đó ra sao, chỉ biết cô ta nói quen mình và muốn nhờ mình làm trưởng đoàn. Sau đó chúng mình ghi hình suốt một ngày. Mình đã quen với Johnson. Anh ấy nói tiếng Hoa rất giỏi. Chờ một lát, anh ấy sẽ ứng khẩu một bài thơ tiếng Hoa ngăn ngắn kiểu Lý Bạch cho”, cô cười.

Johnson có vẻ hơi ngượng ngùng, rất giống vẻ đáng yêu quai quái của DiCaprio trước khi nổi tiếng. “Không được phép mê bảo bối của mình. Mình sẽ ghen đấy”, Madona cười cảnh báo. Họ đã gặp Dick và Chu Sa nhưng không có gì ngại ngùng. Madona còn rộng lượng ôm Chu Sa và tán phét với Dick. Có vẻ như chỉ cần tặng cho bất kỳ người phụ nữ nào một người tình mới, cô ta sẽ tức khắc có được một trái tim rộng mở, không chấp với quá khứ. Đàn bà cũng thích mới nới cũ, đó là thủ pháp quan trọng giúp chính mình hồi phục sự tự tin.

Tiếp đó là Tri Thù mang theo một lưu học sinh nam trường Phúc Đán. Anh ta ôm Thiên Thiên trước rồi mới đến tôi, hôn điên cuồng. “Đây là Yisha”, anh ta giới thiệu, “người Serbia”. Vừa nghe xong, tôi đã thấy tò mò. Anh ta luôn có vẻ u buồn, nhưng rất lịch sự hôn tay tôi, khen rằng tôi rất nổi tiếng ở trường Phúc Đán; rất nhiều nữ sinh đọc sách của tôi đều muốn trở thành nhà văn và anh đã đọc tập truyện ngắn “Tiếng kêu của bươm bướm” của tôi.

Giọng nói và nét buồn luôn đọng trên gương mặt anh ta khiến tôi rất cảm động. Tôi không cần phải lo lắng nữa. Nếu biết được trong căn hộ tôi còn có người Mỹ nữa, không biết anh ta có nổi cơn thịnh nộ không nhỉ? Nhớ lại người Mỹ đã ném hàng chục ngàn tấn bom xuống Nam Tư, giết hại vô số phụ nữ và trẻ em. Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ nhẩy cẫng lên, đánh chết tên Mỹ nào ở gần tôi nhất.

“Ngồi tự nhiên nhé”, Thiên Thiên khoát tay, “Có rất nhiều đồ ăn và rượu. Cẩn thận đừng đánh vỡ bát đĩa và chai rượu nhé”. Tri Thù huýt sáo, “Chỉ cần các bạn sử dụng đồ nhựa, không thể vỡ được”.

Tiếp đó là Bố già và mấy người bạn của anh mang hoa hồng tới, khoe lại bài thơ cũ mang tên “Mảnh ruộng thơ” đã từng công bố ở Phúc Đán bốn năm về trước. Tôi giới thiệu họ với Thiên Thiên. Cái kiểu giới thiệu đi giới thiệu lại như thế này, tôi làm cũng không tồi, giống như pha cocktail hoặc đi hết từ rạp chiếu phim này sang rạp chiếu phim khác.

Cuối cùng là Quả Táo Bay. Anh dẫn theo mấy cô người mẫu tỏa sáng lấp lánh, đều là đồng nghiệp cùng làm việc. Các người đẹp này luôn xuất hiện lộng lẫy ở đủ mọi chốn, trên sân khấu, truyền hình, các buổi tiệc tùng, nhưng đối với họ, người ngoài chỉ dám ngóng vọng mà thôi, như thể cá vàng đẹp đẽ trong bể kính.

Quả Táo Bay tóc tai sặc sỡ như lông chim khổng tước, nhìn từ xa rất giống một bức tranh sơn dầu theo chủ nghĩa lập thể. Thêm vào đó là cặp kính gọng đen rất đẹp (dầu anh không hề cận thị), mặc áo phông D&G, quần bó sọc ca rô đen-trắng. Ngoài quần quấn một tấm khăn hoa mỏng Thái Lan màu đỏ sẫm, như một chiếc váy nhưng gợi tình hơn. Nước da của anh trắng nhưng không nhợt nhạt, ngọt ngào nhưng không ngấy. Chúng tôi ôm hôn nhau kêu chút chít.

Thiên Thiên uống rượu, nhìn từ xa nhưng không lại gần. Anh có phần khiếp sợ đối với những kẻ đồng tính nam, chỉ có thể chấp nhận người đồng tính nữ.

Mọi người vui vẻ trò chuyện dưới ánh đèn dịu dàng và trong tiếng nhạc điện tử du dương. Chốc chốc lại có người mang ly rượu tới đứng khoa tay múa chân trước tranh của Thiên Thiên. Quả Táo Bay không ngừng làm điệu bộ khoa trương, như thể ngắm nhìn các tranh này có thể đem lại cho anh cảm giác thăng hoa tình dục. “Anh phải yêu bạn trai em mất”, anh ta rỉ rả với tôi.

Tôi lấy thìa bạc gõ lanh canh lên ly rượu, tuyên bố tiết mục 1+1+1 chính thức bắt đầu. Có thể tặng một bông hồng cho người mà bạn cho rằng đẹp nhất (không giới hạn giới tính), tặng một bài thơ cho người mà bạn cho rằng thông minh nhất (không giới hạn giới tính), sau đó sẽ căn cứ vào con số thống kê để bình chọn người đẹp nhất và người thông minh nhất. Và nếu tự nguyện, có thể tặng thân thể mình cho người mà bạn muốn tặng (không giới hạn giới tính). Tất nhiên mục 3 có thể lui lại sau khi bữa tiệc kết thúc mới tiến hành. Căn phòng của tôi tuy đủ rộng, nhưng tôi không thể nào đoán trước được xu hướng phát triển của cuộc tụ tập này sẽ ra sao.

Khi tôi vừa dứt lời công bố nguyên tắc của bữa tiệc, mọi người reo hò vang trời. Tiếng huýt sáo, tiếng giậm chân, tiếng ly tách vỡ ồn ào như thể sắp sập cả trần nhà, khiến con mèo đang ngáy ngon lành cũng phải giật nảy như sắp vỡ tim mà chết. Nó lao vọt ra ban công nhanh như một mũi tên. “Nó chết mất!”, một cô gái đi cùng Quả Táo Bay kêu thét lên.

“Không đâu”, tôi nhìn họ chằm chằm. Tôi rất dị ứng với đám con gái thích la hét. Hình như họ quá lạm dụng thanh đới. “Nó sẽ tụt xuống phố theo đường ống máng”.

“Đúng là tuyệt cú mèo”, Quả Táo Bay cười ha hả, sung sướng như chuột sa vại dầu. Những cảnh kích động thế này luôn khiến anh hưng phấn bởi anh luôn không ngừng tìm kiếm những thứ mới lạ và thú vị. “Cậu làm thế nào mà nghĩ ra được trò này?”. Tri Thù cười cười, mỗi vành tai dắt một điếu thuốc lá trắng, trông như anh thợ mộc trong đội xây. “Nếu người mà mình muốn hiến thân là cậu thì sao?”, Madona giỡn chơi, cười tít cả mắt. “Vậy cứ thử xem”, tôi cũng cười, uống rượu, hút xì gà, nghe nhạc quả thực khiến cả người thoải mái vô cùng.

“Nếu người mà anh muốn hiến thân là bạn trai em thì sao?”, Quả Táo Bay cắn môi, mặt rất quyến rũ. “Tôi có quyền từ chối”, Thiên Thiên bình thản đáp. “Đúng vậy, tất cả đều phải được cả hai tình nguyện chấp thuận. Nhưng tôi tin chắc rằng không ai lại từ chối hoa hồng và thơ”, tôi cười, “Ở đây rất an toàn, như thiên đường vậy, mọi người cứ thoải mái, cố gắng chơi thật vui vẻ nhé. Nào bắt đầu từ ai đây? Madona yêu quý, cậu mở màn nhé!”.

Cô vẫn đeo kính đen, tụt giày ra đi chân trần, rút một bông hồng trong bình thủy tinh lớn ra. “Bông hồng tặng Thiên Thiên đẹp trai nhất. Bài thơ tặng Coco thông minh nhất. Còn thân tôi định tặng ai thì đợi lát nữa xem tâm trạng ra sao hẵng tính. Rượu còn chưa uống hết, làm sao mà biết được đêm nay sẽ chia sẻ cùng ai”. Cô ta cười rúc rích, vứt bông hồng cho Thiên Thiên đang ngồi trên sàn, rồi thò tay lấy ra một trang giấy từ trong túi, tạm tháo kính đen gác lên đỉnh đầu, quỳ một gối xuống, bằng một động tác kịch rất khoa trương, cô đọc to, “Chẳng phải của anh, xin đừng hôn, hãy đặt xuống…”. Vừa đọc xong, mọi người đồng loạt vỗ tay. Tôi làm động tác hôn gió, cám ơn cô. Tiếp đó là Johnson. Anh đem bông hồng tặng cho người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh là bà chị họ Chu Sa của tôi, đem bài thơ tặng cho Madona người thông minh nhất. Quả nhiên là bài thơ rất ngắn: “Cô em xinh đẹp, cùng nhau du hành, chim cánh cụt ở Bắc cực mời ta uống, còn không sướng sao?”. Thậm chí tới tiết mục thứ ba, anh ta cũng nói đợi lát nữa mới tính. Madona hỏi: “Có phải anh phải lòng cô Chu rồi? Người Trung Quốc nói “Trong mắt mình, người yêu như Tây Thi”. Nếu anh đã cho rằng cô ấy đẹp nhất, vậy nhất định anh mê cô ấy rồi”. Thoắt một cái, mặt Johnson đỏ bừng.

Chu Sa và Dick vẫn mải âu yếm nhau ở một góc ghế sôpha, tay nâng ly rượu, tâm tình trò chuyện rất thanh nhã và quyến rũ, khác hẳn những người khác chỉ hò hét loạn xạ. Tính cách và phong cách của chị trái ngược hẳn với Madona, như thể một bên là nước, một bên là lửa vậy. Madona nói bằng giọng rất lạ lùng: “Đừng lo, anh là công dân Mỹ tự do, có quyền tự do thích người khác”. Nghe thấy vậy, Dick không nhịn nổi cười, càng ra sức kéo Chu Sa vào lòng anh, ôm chặt. “Em yêu, có người mê em càng hay, vì em thực sự rất quyến rũ”. “Bữa tiệc này phản đối sự đố kị và hằn thù. Chơi trò chơi chủ yếu là để vui thôi”, tôi nói. “Đúng vậy”, Quả Táo Bay đế vào, nhân tiện ôm choàng lấy tôi ở phía sau, kề đầu lên vai tôi. Thiên Thiên giả bộ không nhìn thấy, chăm chú lấy kéo xén xì gà gọt đầu xì gà. Tôi gõ lên đầu Quả Táo Bay một cái, “Tới lượt anh rồi đấy”. “Tôi xin tặng bông hồng này cho người đẹp nhất là tôi, tặng bài thơ này cho người thông minh nhất là Coco, đem thân tôi dâng hiến tặng cho bất kì vị nào có thể làm tôi hưng phấn, bất kể là nam hay nữ”. Anh ta vừa nói vừa liếc vào tấm gương trên tủ quần áo, ngắm nghía chiếc khăn hoa quấn ngoài quần. “Tôi thực sự cảm thấy mình quá đẹp”. “Bọn em cũng thấy vậy”, mấy cô người mẫu đồng thanh phụ họa. Họ vây chặt lấy Quả Táo Bay, như một đàn rắn mỹ nhân vờn một trái táo thơm. “Không ai tặng hoa cho tôi cả. Để không mất mặt, chẳng thà tôi tự tặng mình trước một bông cho xong”. Quả Táo Bay ngậm bông hoa trên miệng, làm động tác bay lượn trong tiếng nhạc du dương, trông thật đẹp mắt vừa quái đản. Bộ râu dưới cằm của anh ta càng tăng thêm vẻ đẹp là lạ đó.

“Tôi tặng hoa hồng cho anh vì tôi cũng thấy anh đẹp nhất”, anh chàng người Serbia đột nhiên nói bằng tiếng Hoa rất lưu loát, “Xin tặng bài thơ cho bạn tôi là Tri Thù. Anh ấy chơi máy tính số một, là người thông minh nhất mà tôi từng gặp”. “Còn chuyện hiến thân, đương nhiên phải tặng cho người mà tôi thấy đẹp nhất rồi”. Mọi người đổ dồn mắt về phía Yisha, như thể thấy một hành khách từ hành tinh khác tới.

Một tràng cười rộ lên, là của Johnson người Mỹ. Yisha thoắt một cái đang ngồi trên sàn, đứng phắt dậy, phủi phủi tàn thuốc trên người, “Có gì buồn cười sao?”. Anh ta nhìn chằm chằm vào Johnson.

“Xin lỗi”, Johnson vẫn không nhịn được cười, “Xin lỗi, chỉ vì tôi không thể nhịn nổi”.

“Giống như máy bay của chúng mày không nhịn nổi bay qua nước tao và thả bom phải không? Giống như quân đội chúng mày không nhịn nổi, phải giết vô số người vô tội phải không? Bọn Mỹ chó chết!… Là một lũ người mà tao chỉ vừa nghĩ tới đã phát buồn nôn. Chúng mày muốn quản lý tất cả, tham lam vô độ. Chúng mày là lũ khốn nạn vô văn hóa, đáng bị phỉ nhổ. Mẹ kiếp!”.

Johnson đứng phắt dậy, “Anh nói cái chết tiệt gì? Tôi liên quan gì tới mấy cái máy bay ném bom khốn nạn ấy? Tại sao làm nhục tôi?”.

“Vì mày là người Mỹ chó chết”.

“Thôi, thôi, uống quá nhiều rồi. Không nên bị kích động”. Tri Thù đứng dậy tách hai người ra. Bố già đang ngồi bên cạnh các em người mẫu xinh đẹp, chẳng nói chẳng rằng, liên tục nghịch các quân bài bài bằng bàn tay nhiều năm lão luyện để thu hút sự chú ý của người đẹp. Về mặt đạo nghĩa, họ ủng hộ anh chàng người Serbia, nhưng về góc độ thẩm mỹ, họ đồng tình với Johnson có dáng dấp như Leornado DiCaprio.

“Có giỏi thì đánh một trận phân cao thấp đi”, Madona cười hi hi khích thêm. Cô luôn sợ thiên hạ thái bình. Quả Táo Bay cũng đi tới giữ tay của Yisha lại vì Yisha nói thích anh nên mới gây ra cuộc cãi vã này, anh rất cảm động.

“Hai người cần tắm nước lạnh không?”, Thiên Thiên hỏi Yisha và Johnson. Câu này không hề có chút giễu cợt, nó xuất phát từ bản tính trong sáng, lương thiện của anh. Đối với anh, tắm là một cách giải quyết đầu tiên tất cả mọi việc rắc rối. Bồn tắm như một mảnh đất phúc an toàn và ấm áp như tử cung của mẹ. Dùng nước sạch tắm rửa có thể giúp mình như thấy cách xa những chao đảo, huyên náo và bụi trần, tách rời khỏi đám lưu manh, xã hội đen, thoát được mọi vấn đề và nỗi khổ đau của mình.

Cuộc tranh cãi giữa các nhân sĩ quốc tế đã kết thúc bình an. Tiết mục lại được tiếp tục. Thiên Thiên tặng tôi hoa, thơ và thể xác. Tôi cũng tặng anh tất cả như vậy. Madona cười giễu cợt: “Hai người còn chơi trò tình cảm vợ chồng mặn nồng sao? Không thấy ngại sao?”. “Xin lỗi, không cố tình làm cậu ghen tị đâu”, Thiên Thiên nhoẻn cười. Tôi bấm bụng ngượng ngùng. Madona và Chu Sa đều biết chuyện giữa tôi và Mark, nhưng làm sao tôi có thể nói cho Thiên Thiên biết điều đó được? Huống hồ cảm giác tình dục mà anh mang lại cho tôi hoàn toàn không giống Mark, hai bên không thể so sánh với nhau được. Thiên Thiên đi sâu vào từng bộ phận trên cơ thể tôi bằng sự gần gụi và tình yêu sâu đậm. Đó là điểm mà Mark không thể đạt được. Tôi thừa nhận về điểm này mình quá tham lam, ích kỉ. Tôi cũng thừa nhận mình không thể khống chế được khát vọng và luôn tìm đủ lý do để tha thứ cho mình.

“Em không thể tha thứ cho chính mình”, tôi đã từng tâm sự với Chu Sa như vậy. Và câu trả lời của chị chính là: “Sự thực là em vẫn luôn đang tha thứ cho em đấy chứ”. Đúng vậy, đúng là như thế.

Chu Sa và Dick cũng lần lượt tặng nhau cả ba thứ. Tri Thù, Bố già và hai người bạn của Bố già đều lần lượt đem thơ tặng hết tôi (rất may mắn, tôi bỗng khắc trở thành người đàn bà thông minh nhất đêm nay. Tôi được nhận một loạt các bài thơ hoặc thơm nức hoặc thối khẳm, chẳng hạn như “Nụ cười của em khiến người chết được hồi sinh, như sản phẩm siêu cấp” là ca tụng tôi; còn “Nàng giống như cuộn thép uốn cong, không giống như sinh vật…” là coi thường tôi; hoặc như “Nàng cười, nàng khóc, nàng chân thật, nàng mơ mộng” lại khá đúng). Thú vị hơn là ba người rưỡi trong số bốn người đàn ông tặng hoa hồng và cam tâm tình nguyện hiến tặng thân xác họ cho mấy cô người mẫu mà Quả Táo Bay dắt tới là đệ tử của trường Phúc Đán. Một nửa người còn lại kia đương nhiên là Tri Thù, do họ dở dang ở Phúc Đán đã bị đứt gánh giữa đường. Đệ tử trường Phúc Đán và các cô người mẫu tuyệt đẹp ra sức đầu mày cuối mắt. Có ghế sôpha, có giường có thảm ở phòng bên, ắt giữ được họ ở lại.

Dick đang ngắm Thiên Thiên treo tranh lên tường. Tôi và Chu Sa ngồi tâm tình trước đĩa dâu tây. “Gần đây em có gặp Mark không?”, đôi mắt chị không nhìn tôi, chỉ hỏi nhỏ.

“Có”, tôi khẽ đung đưa chân. Thiên Thiên vừa thay một đĩa nhạc Jazz. Trong phòng thực lộn xộn. Ánh mắt người nào cũng như trộn cả lòng đỏ và lòng trắng trứng. Không ai chịu nhàn rỗi, mỗi người chơi một kiểu.

“Sao ạ?”, tôi quay lại nhìn chị.

“Công ty có tin đồn là Mark sắp phải rời Trung Quốc, quay về tổng công ty ở Berlin”.

“Thật à?”, tôi muốn thể hiện như vô can. Một chút dịch dâu tây chua chua tứa ra trên đầu lưỡi, bụng chợt quặn lên khó chịu.

“Có thể vì thành tích của anh ấy ở Trung Quốc quá xuất chúng nên được cất nhắc, quay về Berlin thế nào cũng được thăng chức”.

“… Ai mà biết được? Có thể là thật cũng nên”. Tôi đứng dậy, đá cuốn tạp chí dưới chân và tấm đệm ngồi bằng sa tanh đỏ thêu hoa, đi ra ban công. Chu Sa cũng đi theo. “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá”, chị nói nhỏ.

“Nhiều sao quá, đẹp thật”, tôi ngẩng đầu ngắm trời. Trên bầu trời sâu thẳm, các vì sao như những vết thương nhỏ từ một vụ nổ, đang trào ra dòng máu màu bạc. Nếu có cánh, tôi sẽ bay thẳng tới đó hôn từng vết thương. Mỗi lần ân ái với Mark, da thịt đụng chạm đều gây cho tôi cảm giác đau đớn như muốn giãy bay lên. Tôi từng bắt mình tin rằng có thể phân tách giữa thể xác và trái tim của một người phụ nữ. Đàn ông có thể làm được, tại sao phụ nữ không làm được. Nhưng sự thật là tôi phát hiện thấy mình ngày càng tốn nhiều thời gian để nhớ nhung Mark, nghĩ tới giây phút thần tiên muốn chết người kia.

Chu Sa và Dick chào từ biệt. Trước khi về, Chu Sa còn cố đi tới bắt tay Johnson, cám ơn đóa hồng của anh. Xem ra Johnson không vui, cãi nhau với Yisha, người đẹp Chu Sa lại sắp bỏ đi. Madona ôm anh ta, gợi ý ra ban công ngắm sao một lúc.

Tối nay lộn xộn, phức tạp và không thể khống chế nổi, thật ngoài dự kiến. Ba giờ sáng, Quả Táo Bay đưa anh chàng Serbia tới khách sạn Tân Miên Giang mà anh ta đang ở. Bốn người của nhóm Bố già, Tri Thù và bốn cô người mẫu thì nô giỡn trong phòng khách bên cạnh. Tôi và Thiên Thiên, Madona ngủ trên giường trong phòng ngủ. Johnson ngủ trên ghế sôpha.

Năm giờ sáng, tôi lại bị thức giấc bởi tiếng người ồn ào. Bà hàng xóm nhà bên đang gào thét thật chói tai, y như lũ mèo gọi bạn trên mái nhà đêm đêm. Madona đã tụt từ trên giường xuống ghế sôpha. Thân hình trần truồng trắng muốt và thanh tú, như một con bạch xà quấn trên người Johnson. Tay phải cô còn kẹp một điếu thuốc, vừa hút vừa nô giỡn với anh ta.

Tôi định thần nhìn kĩ, thấy cô thật đặc biệt. Cô đổi vị trí, vừa nhìn thấy tôi liền gửi tới một nụ hôn gió, ra hiệu nếu tôi muốn có thể cùng tham gia. Thiên Thiên đột nhiên ôm chặt lấy tôi, thì ra anh cũng thức giấc. Không khí sặc mùi rượu và thuốc lá, đủ làm con mèo nhà tôi chết ngạt.

Trong máy nhạc cứ bật đi bật lại bài “Ánh sáng màu xanh”, nhưng không ai có thực sự ngủ ngon. Tôi và Thiên Thiên hôn nhau trong im lặng và sâu lắng, hôn mãi không chán. Sau khi Madona và Johnson ngừng rên rỉ, chúng tôi ôm nhau ngủ thiếp đi.

Tỉnh giấc vào chiều hôm sau, mọi người đã biến mất không thấy chút bóng dáng, ngay cả một mảnh giấy nhắn lại cũng không thấy. Trên sàn nhà, trên bàn, trên ghế đều tràn ngập thức ăn thừa, tàn thuốc, khăn ăn bẩn, hộp thuốc rỗng, còn có cả một cái tất thối và một quần lót nữ bằng lụa đen. Một cảnh tượng thật đáng sợ.

Do tâm trạng vô thức đã chết chìm tới cực điểm trong bữa tiệc đêm qua, tôi không còn thấy phản cảm với mọi thứ nữa. Tôi vứt rác, dọn dẹp căn phòng, làm lại người.

Rồi tôi ngạc nhiên lắm khi nhận thấy mình lại có thể viết tiếp. Ma lực vô hình thao túng ngôn từ lại quay về trên người tôi. Cảm ơn trời!

Tôi dồn hết sức tập trung vào phần kết của tiểu thuyết dài hơi. Thiên Thiên vẫn tự chơi ở phòng bên như thường lệ. Thỉnh thoảng anh tới nhà Madona chơi điện tử hoặc đua xe giết thời gian. Nhà bếp lại trống trải và bẩn thỉu tới thất vọng. Anh không còn chăm chỉ nấu nướng nữa. Cậu giao hàng của tiệm ăn Tứ Xuyên lại mang cơm tới rất đúng giờ. Chỉ có điều cậu Đinh đợt trước thường giao hàng đã nghỉ việc. Tôi rất muốn biết rốt cuộc cậu ta có đeo đuổi nghiệp sáng tác như cậu hằng mơ ước hay không. Nhưng hỏi người giao hàng mới, cậu ta không biết tí gì.

Bình luận
720
× sticky