Anh mãi không nghe em nói
Anh chỉ nhìn thấy đồ em mặc,
hoặc quan tâm nhiều hơn tới màu tóc của em
Mỗi câu chuyện đều có hai mặt,
Em không còn giống lúc bắt đầu.
Công ty TNHH Hình tượng công chúng
Thời tiết nóng dần, ve sầu kêu râm ran trên các cây bạch dương ở khu tô giới cũ. Những bậc thềm đá còn dính bụi xám và khói xe ô tô thông với những khu vườn bí mật trong thành phố, những tòa biệt thự cổ và những đám người thời thượng luôn xuất hiện lúc nửa đêm khuya khoắt tới không ngờ.
Giày cao gót nện dọc con ngõ dài rêu phong, đi qua con đường với những tòa cao ốc đồ sộ, bước qua giấc mộng mơ màng của cả Đông Tây Nam Bắc, tiếng gõ cửa cạch cạch là tiếng vọng vật chất tuyệt diệu nhất trong lỗ tai thành phố này…
Vào một buổi chiều bất ngờ, tôi vừa viết xong đoạn văn giàu ý thơ này, ngoài cửa đã vọng tới tiếng bước chân của giày cao gót. Tiếp đó là tiếng gõ cửa khe khẽ có tiết tấu. Một người đàn bà đứng tuổi đang gõ cửa nhà tôi.
Bà ăn mặc rất tinh tế, khi nói mang nặng màu sắc lạ và âm cuốn lưỡi. Trong chớp mắt, tôi chợt hiểu vị khách không mời này là ai. “Tất Thiên Thiên không có nhà sao?”. Trông tâm trạng bà khá phức tạp, nhìn ngắm tôi vài giây rồi mỉm cười, “Cháu chính là Coco rồi”.
Tôi vội chỉnh lại mái tóc xõa trên vai, trên tay còn mấy vết mực đen. Tệ hơn nữa là tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ vừa mỏng vừa ngắn. Người cận thị từ năm độ trở lên vẫn có thể thấy rõ tôi không hề mặc gì qua lớp vải trắng. Tôi lồng hai tay với nhau, đặt trước bụng, cố gắng giả vờ làm mọi thứ đều rất bình thường, mời bà vào nhà, rồi chui tọt vào phòng tắm, lấy lại chiếc quần lót tối qua vừa thay từ trong máy giặt ra mặc tiếp. Chỉ có thể làm như vậy. Tôi cuống quýt bới tóc trước gương, kiểm tra xem trên mặt có gì khác thường. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mẹ Thiên Thiên sẽ đột ngột xuất hiện trong căn phòng này.
Ngay từ đầu, sự việc đã khiến người ta ngượng ngập và căng thẳng. Cho tới giờ, tôi vẫn chưa kịp định thần từ lúc đang viết sách. Tôi tin rằng bất cứ cô gái nào cũng đều hốt hoảng như vậy khi mẹ bạn trai mình đột ngột tới thăm căn hộ mà họ sống chung. Nhất là khi chàng trai lại đang bị giam ở một nơi đáng sợ, tách biệt với thế giới bên ngoài bởi nghiện ngập. Tôi phải nói với bà về chuyện con trai bà ra sao? Liệu bà sẽ có phản ứng gì kích động? Liệu có bị ngất không? Có gào thét trách móc tôi tại sao không chăm sóc tử tế con trai bà? Tại sao tôi lại vô trách nhiệm, ung dung ngồi nhà viết tiểu thuyết? Liệu bà bóp cổ tôi không?
Tôi vào bếp lục lọi hồi lâu. Trong tủ lạnh hầu như rỗng không, trong lọ cà phê chỉ còn ít vụn. Tôi ngán ngẩm ngó nghiêng khắp nơi, rồi bắt đầu chuẩn bị ly tách, thìa muỗng, đường. Tất cả chỗ cà phê vụn còn lại, tôi pha được một tách. Nhìn đám bọt trắng bên trên cũng thấy rõ đây là loại cà phê kém phẩm chất bán đầy trong các tiệm rẻ tiền. Tôi nhấp thử một ngụm, cũng may không có vị chua.
Người đàn bà đó vẫn ngồi trên sôpha, ngắm nghía cách trang trí của căn phòng. Ánh mắt bà dừng lại rất lâu trên bức tranh tự họa của Thiên Thiên. Đây là tác phẩm xuất sắc nhất của anh. Anh vẽ ra được vẻ lạnh lùng trong suốt như ở một thâm cốc trong đôi mắt mình. Dưới bút vẽ của anh là một thứ tình cảm thật khó nắm bắt. Khi soi gương để miêu tả kĩ các nét trên gương mặt mình, anh như đang thưởng thức nét vui sướng khó nói nên lời trong nỗi cô đơn. Anh đã vứt đi chàng trai trong gương, rồi lại hòa vào dòng máu ma thuật đó, khiến anh được hồi sinh, khiến anh trong một khoảnh khắc được thăng hoa lên tới đỉnh vũ trụ cao nhất như một làn sương.
Tôi đưa cà phê cho bà. Bà nói cám ơn rồi nhìn tôi thật thẳng thắn. “Cháu đẹp hơn bác tưởng đấy. Bác cứ tưởng cháu khá cao lớn cơ”. Tôi cười, lòng phấp phỏng. “Xin lỗi, bác vẫn chưa chính thức giới thiệu mình. Bác là mẹ Thiên Thiên, cháu cứ gọi bác là Connie”.