Đêm là mọi thứ chuyển động.
Dylan Thomas
Thời tiết ngày càng mát mẻ. Thành phố trở thành một tấm kính trong suốt. Mùa thu miền Nam khô ráo, sáng sủa. Một lớp tình yêu nhàn nhạt xuyên lọt vào trái tim con người. Vào một buổi chiều chẳng bất ngờ tí nào, tôi nhận được điện thoại của Mark. Khi tiếng chào nặng âm Đức vang lên bên tai tôi, phản ứng đầu tiên nhảy vào đầu tôi là, “Một chàng Tây cao lớn đã tới!”.
Trong điện thoại, chúng tôi chào hỏi nhau, khen thời tiết dễ chịu. Mùa này, Berlin mát mẻ hơn Thượng Hải nhưng cảm giác mùa hè cũng rất đáng nhớ.
Trong điện thoại, cả hai đều có phần ngượng ngùng. Tôi biết Thiên Thiên đang nằm trên giường nhắm hờ mắt nghe tôi nói chuyện. Tôi cũng biết tại sao chàng Đức này lại gọi tới. Tình cảnh này thật tinh tế, như chiếc bánh khô quẹt chút bồ đà. Ăn một ít thì không sao, ăn thêm tí nữa cũng không có vấn đề gì. Nhưng chỉ cần cắn miếng thứ ba sẽ xuất hiện một thứ khiến người ta vừa ghét, lại vừa dễ chịu. Có thể tôi chính là loại con gái ngứa chân tay như vậy.
Cuối cùng Mark nói: “Thứ sáu tới có một cuộc triển lãm nghệ thuật tiên phong của Đức tại Cung triển lãm Thượng Hải. Nếu cô và bạn trai muốn tới, tôi sẽ gửi thiệp mời”.
“Tốt quá, cám ơn anh”.
“Thế nhé, tuần sau gặp”.
Thiên Thiên nhắm nghiền mắt như đã ngủ say. Tôi vặn tiếng tivi thật nhỏ. Nó luôn được bật hai mươi tiếng đồng hồ một ngày. Gần đây, chúng tôi đều thích leo lên giường xem tivi và băng đĩa, ôm ấp nhau khi đang xem những bộ phim bạo lực đẫm máu của Queentin Tarantino hoặc cùng thiếp đi trong tiếng thở hổn hển của Uma Thurman hoặc trong tiếng súng chát chúa của John Travolta.
Tôi đốt một điếu thuốc, ngồi trên ghế bành nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy. Nhớ tới người đàn ông cao lớn thơm nức, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười tinh quái. Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên tôi thấy chán ngán. Rõ ràng anh ta trắng trợn quyến rũ một cô gái đã có bạn trai, dẫu biết họ gắn bó mật thiết không rời. Thế nên mọi thứ có thể sẽ rơi xuống bước đơn giản của một trò chơi tình dục.
Tôi đi tới bàn viết, lầm lũi như mọi ngày, bắt tay phát triển chương mới nhất của cuốn tiểu thuyết. Tôi viết về sự xuất hiện ngẫu nhiên của Mark, về những chuyện tất yếu trong cuộc đời tôi. Những linh cảm của tôi đều được ẩn mình trong tiểu thuyết, cùng giải quyết từng bước một theo bước chân mãi không thể quay đầu lại.
Madona và Dick tối đó chợt tới bất thình lình. Qua cánh cửa đã nghe thấy tiếng cô vọng lên từ dưới mấy lầu gác. Họ xách theo một cái đèn pin nhỏ, suýt nữa quên cả số lầu chúng tôi đang ở, chỉ biết gọi toáng lên. Trời tối, họ vẫn đeo kính râm, đi mò mẫm.
“Trời, thảo nào mình cứ cảm thấy tối om. Thảo nào lúc nãy lái xe suýt nữa tông phải người đi xe đạp”, Madona vừa cười vừa gỡ cặp kính đen ra, “Không hiểu sao vẫn còn đeo nó nhỉ?”.
Dick xách theo mấy lon coca, bia, mặc áo len hiệu Espirit, trông nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp. Họ vừa bước vào đã phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. Thiên Thiên đành phải đặt tờ tạp chí tiếng Anh xuống. Tờ tạp chí nổi tiếng vì cung cấp vô số các trò chơi thử trí tuệ. Thiên Thiên mê nhất chơi toán đố và điền ô chữ.
“Bọn mình định lái xe đi hóng gió. Ai dè ra tận đây nên lên chơi luôn. Trong túi mình có đĩa phim đấy, nhưng không biết có hay không”. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, “Có muốn đánh mạt chược không? Bốn người vừa đủ một bàn đấy”.
“Tụi này không có mạt chược”, Thiên Thiên vội đáp.
“Trong xe mình có”, Madona liếc một cái, nhoẻn cười với Dick, “Dick có thể đi lấy”.
“Thôi, nói chuyện thôi”, Dick giơ ngón tay dài mảnh lên gãi đầu, trông có vẻ hơi ngán ngẩm. “Không phiền cô sáng tác chứ?”, anh quay sang tôi hỏi.
“Không sao”, tôi đặt một chiếc đĩa Mono vào máy nghe. Một giọng ca nữ ẩm ướt, đầy thương cảm dần dâng lên như trong bối cảnh một bộ phim ca nhạc kiểu Pháp cổ. Ghế bành rất êm ái, đèn sáng vừa đủ. Nhà bếp bày đầy rượu vang và xúc xích. Dần dần mọi người đều thích cảm giác này. Đề tài vòng qua vòng lại về những lời đồn đại không rõ thực hư.
“Thành phố này nhỏ thật. Một nhúm người đều ở trong giới này hết cả”, Madona nói. Cái giới mà cô nói tới nhằm chỉ các nghệ sĩ, người nước ngoài, lũ dân du lịch vô công rồi nghề, đám ngôi sao lớn nhỏ, chủ tiệm kinh doanh của ngành thời trang, lớp người dị hợm thật sự và giả mạo, những thanh niên thời mới. Cái giới này di chuyển ra ngoài tầm mắt của công chúng, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng cũng chiếm tuyệt đại bộ phận trong cuộc sống thời thượng của thành phố. Họ như những con côn trùng đẹp đẽ bí mật tồn tại và ăn khát vọng. Trong bụng có thể phát ra được thứ ánh sáng mê hoặc màu xanh. Một thứ ánh sáng có thể cảm ứng nhanh chóng đối với văn hóa thành phố và mê mẩn cuộc sống.
“Tôi đã từng gặp cùng một vài gương mặt ở mấy nơi khác nhau liền tù tì ba đêm. Tôi chưa bao giờ biết họ tên là gì”, tôi kể.
“Tối qua mình gặp Mark ở Paulaner. Anh ta nói tháng tới có một triển lãm tranh của Đức”, Madona đột ngột xen vào. Tôi quan sát cô, rồi lại nhìn Thiên Thiên, giả bộ hờ hững nói, “Anh ta có gọi tới, nói lúc đó sẽ gửi thiệp mời tụi này”.
“Lại vẫn trò đó, lại những gương mặt cũ”, Dick nói, “Tất cả sẽ là lũ động vật chuyên dự tiệc”. Cậu ta uống rượu. Càng uống, gương mặt đẹp mê hồn của cậu ta càng trắng bệch.
“Mình không thích những thứ đó”, Thiên Thiên bắt đầu lịch kịch, nhét đầy cần sa vào một cái tẩu. “Người trong giới đó khá nhạt nhẽo và nông cạn. Có một số người tới cuối cùng sẽ tan biến như những bọt bong bóng”.
“Không đến nỗi đâu”, Madona cãi.
“Thượng Hải là chốn ăn chơi”, tôi bướng bỉnh lên tiếng.
“Đó có phải là chủ đề tiểu thuyết của cô không?”, Dick tò mò hỏi.
“Coco, đọc một đoạn những gì em viết đi”, Thiên Thiên nói, đôi mắt anh nhìn tôi sáng rực. Đó là thời khắc anh thấy được an ủi và vui sướng gấp bội phần. Từ sau khi bước vào cuộc sống chung của chúng tôi, việc viết văn đã không còn đơn thuần là sáng tác nữa. Nó liên quan tới lòng chung thủy và thứ tình dục không tài nào chạm tới nổi kia.
Mọi người đều vui sướng, chuyền tay nhau chiếc tẩu nhồi cần sa, mấy chai rượu và tập bản thảo tiểu thuyết.