Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Whitney, My Love

Chương 22

Tác giả: Judith McNaught

Nàng vẫn còn cố thuyết phục khi chiếc xe của họ chạy khỏi nhà Emily. “Ngài biết không,” nàng thì thầm khổ sổ, “tôi chưa bao giờ thích sâm banh.”

Với một tiếng cười nghẹn lại, Clayton vòng tay ôm nàng và kéo cái đầu đau nhức tựa vào vai chàng. “Ta khá là ngạc nhiên khi nghe vậy,” chàng trêu chọc.

Thở dài, Whitney nhắm mắt và ngủ cho đến khi họ về gần đến nhà nàng, thỉnh thoảng nắm chặt tay Clayton mỗi khi chiếc xe bất chợt lắc lư mạnh.

Nàng tỉnh dậy cảm thấy hoàn toàn tỉnh tảo và rất ngượng ngùng. “Tôi không phải là một người bạn đường thú vị,” nàng xin lỗi, ủ rũ cười với Clayton. “Nếu ngài muốn dùng bữa tôi, tôi-”

“Ta sẽ quay lại Luân Đôn trong tối nay,” chàng ngắt lời.

“Tối nay?” Whitney nhắc lại và ngồi thẳng dậy. “Ngài sẽ đi bao lâu?”

“Một tuần.”

Vui mừng bắt đầu rộn lên trong huyết mạch của Whitney và nàng nhanh chóng quay mặt tránh Clayton. Nếu Clayton ở Luân Đôn, Paul và nàng có thể bỏ trốn đến Scotland mà không phải sợ chàng biết về cuộc chạy trốn của họ đúng lúc để có thể ngăn cản. Chuyến đi Luân Đôn của chàng bây giờ mà một vận may hơn cả những gì nàng có thể hy vọng. Nó là một ân huệ. Một phước lành.

Nó là một thảm họa.

Sự nhẹ nhõm nàng đang cảm thấy chuyển sang sợ hãi, và đầu Whitney bắt đầu tràn ngập những làn sóng đe doạ mới. Ôi lạy chúa, Clayton sẽ trở lại Luân Đôn. Như các quý ông khác, chàng có thể dành những buổi tối ở các câu lạc bộ, ăn tối, chơi bài với bạn bè và những người quen. Trong những câu lạc bộ đó sẽ có vô số người đã tham dự buổi khiêu vũ ở nhà Rutherford và nghe đến tin đồn về cuộc đính ước của chàng. Trong không khí thân thiện thoái mái ở câu lạc bộ, các bạn chàng tự nhiên sẽ ép chàng khẳng định hoặc phủ định tin đồn đó. Và Whitney hầu như có thể hình dung ra cảnh Clayton cười toe toét và nói với họ rằng điều đó là đúng. Và nếu chàng làm như vậy, chàng sẽ trông như một tên đại ngốc khi nàng đã bỏ đi với Paul.

Chìm đắm trong khổ sở, Whitney nhắm chặt mắt. Cũng nhiều như sợ sự trả thù của Clayton, mà bây giờ sẽ kinh hoàng hơn bởi vì chàng sẽ cảm thấy bị bẽ mặt công khai, nàng khiếp sợ hơn khi mình là nguyên nhân gây nên sự bẽ mặt đó. Nàng không thể chịu đựng được ý nghĩ người đàn ông kiêu hãnh này trở thành mục tiêu của sự chế giễu và thương hại. Chàng đã không làm gì để phải chịu đựng điều đó. Tối qua, nàng đã thấy mọi người kính trọng và ngưỡng mộ chàng như thế nào. Bây giờ, chỉ vì nàng, chàng sẽ bị sỉ nhục trước mặt họ.

Whitney siết chặt hai lòng bàn tay toát mồ hôi trên lòng. Có lẽ nàng có thể ngăn chặn một vụ tai tiếng công khai. Ngày mai, Paul sẽ về nhà. Nếu họ ra đi vào đêm mai, nàng có thể thông báo cho Clayton gần như cùng lúc, và càng biết sớm về cuộc chạy trốn của nàng, chàng sẽ kể về chuyện chàng đã cầu hôn nàng với càng ít người hơn.

Tất nhiên, nàng phải chắc chắn lời nhắn của nàng sẽ không đưa đến cho chàng quá sớm để chàng có thể đuổi theo họ. Đúng lúc, nàng quyết định, khi cục nghẹn dâng lên trong cổ họng, sẽ là rất cần thiết. Không cần biết Paul sẽ mệt mỏi vì đi lại bao nhiêu, họ phải ra đi trong vòng một tiếng đồng hồ khi Paul về đến nhà. Một khi Clayton đã biết được cuộc chạy trốn của nàng, chàng sẽ không nói với ai là chàng đã đính hôn với nàng. Chàng có thể loại bỏ tin đồn đính hôn với một nụ cười nhạo báng và đơn giản xuất hiện ở các buổi họp mặt của xã hội với một phụ nữ xinh đẹp khác, những người luôn say mê chàng. Và mọi việc sẽ là như thế! Mọi người sẽ tin rằng việc chàng đính hôn với một người không-phải-là-ai và không có xu nào như Whitney Stone chỉ là một lời đồn nhảm nhí, một trò cười.

Paul. Trái tim nàng trĩu xuống khi nghĩ đến chuyện nói với anh là họ phải bỏ trốn. Anh sẽ không muốn làm như vậy; anh sẽ để tâm đến việc danh tiếng của nàng bị phá huỷ do cuộc trốn chạy gây ra. Anh đã thật hạnh phúc vào buổi tối sinh nhật của cha nàng, nói với nàng về những kế hoạch anh đã vạch ra cho họ, những thay đổi mà anh sẽ làm cho ngôi nhà và điền trang của anh để làm nàng vui lòng.

Bàn tay Clayton đỡ cằm nàng và Whitney giật mình lo lắng. “Khi Sevarin trở về,” chàng nói với giọng không thể tranh cãi, “ta muốn nàng thông báo cho anh ta ngay lập tức là nàng sẽ không cưới anh ta. Ta sẽ không chịu đựng được việc người khác khác tin rằng vợ tương lai của ta đính hôn với người đàn ông khác. Giải thích bất cứ lý do gì nàng muốn để từ chối lời cầu hôn của anh ta, nhưng nói với anh ta ngay lập tức. Nàng hiểu chứ?”

“Vâng,” Whitney thì thào.

Clayton trao cho nàng một cái nhìn chăm chú và xuyên thấu. “Ta muốn có lời hứa của nàng.”

“Tôi-” Whitney nuốt nghẹn, thấm thía nhận ra rằng chàng đang tin tưởng nàng trọng danh dự cũng như chàng. Nàng nhìn chàng nặng nề, cảm thấy hoàn toàn tồi tệ khi phản bội sự tin tưởng của chàng. “Tôi hứa với ngài.”

Vẻ mặt chàng dịu lại và chàng nhìn nàng với sự dịu dàng không thể chịu được. ”Ta biết thật khó cho nàng để nói với anh ta, bé con. Ta hứa sẽ bù đắp cho nàng sau này.” Nước mắt tràn dâng trong khoé mắt nàng và cổ họng nàng thít chặt khi chàng âu yếm vuốt nhẹ đường cong thanh tú của má nàng. “Tha lỗi cho ta?” chàng hỏi nàng thật dịu dàng.

Tha thứ cho chàng? Tâm trạng của Whitney sụp đổ dữ dội ở bên trong đến nỗi trong một giây, nàng thực sự định lao vào vòng tay mạnh mẽ của chàng và tuôn ra những đau khổ xáo trộn trong nàng. Đổi lại nàng gật đầu và chăm chú nhìn chàng, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt đẹp trai của chàng như bây giờ – vì nếu nàng còn nhìn thấy chàng lần nữa, nàng biết biểu lộ cuả chàng sẽ chỉ là một cơn thịnh nộ lạnh lẽo.

Họ đang rẽ vào con đường dẫn đến nhà nàng, và Whitney ngây người đi găng tay vào. “Tại sao ngài lại vội quay lại Luân Đôn như vậy?” nàng hỏi khi thời điểm để nói với chàng lời tạm biệt đau đớn cuối cùng đang đến gần hơn trong từng giây.

“Bởi vì ta đã gặp những người phụ trách công việc kinh doanh sáng nay và có một số quyết định đang chờ ta ngay khi ta gặp gỡ với một vài người trong thành phố. Đó chỉ là vấn đề lựa chọn đâu là nơi đầu tư tốt nhất cho những món tiền khá lớn,” chàng cam đoan với nàng, và thêm vào với một nụ cười tươi tỉnh, “Ngược lại với những tin tầm phào nàng nghe được ở bữa tiệc của cha nàng, ta không dành một đời cho những cuộc chơi phóng đãng để giải trí. Ta có 7 bất động sản, một ngàn ruộng đất cho thuê và cả trăm món đầu tư khác, tất cả đang phải chịu sự thiếu quan tâm của ta, vì nó đã được dành toàn bộ và độc quyền cho nàng, người yêu của ta.”

Cỗ xe dừng lại trước cửa nhà nàng, một người gác cửa đến mở cửa và nhấc bậc thang xuống. Whitney bắt đầu quay ra cửa, nhưng giọng nói êm ả của Clayton dừng nàng lại. “Công việc của ta không yêu cầu ta phải ở lại Luân Đôn lâu như vậy, nhưng ta nghĩ nàng muốn có nhiều thời gian một mình sau khi đã đối diện với Sevarin. Trừ phi nàng gửi tin nhắn đến cho ta ở Luân Đôn, ta sẽ ở đó cho đến Chủ Nhật – một tuần kể từ ngày mai.”

Sau khi nói với nàng làm thể nào để liên hệ với chàng ở Luân Đôn, Whitney cảm thấy hy vọng ẩn giấu trong giọng chàng rằng nàng sẽ liên hệ với chàng trước khi hết tuần, và nàng đặt một bàn tay run rẩy lên tay áo chàng, đau đớn cầu xin sự tha thứ và thông cảm của chàng. “Clayton, em-” Nàng nhìn thấy sự hài lòng của chàng khi nàng tự nguyện chạm vào chàng và sử dụng tên riêng của chàng, và giọng nàng vỡ oà. “Chúc chuyến đi tốt đẹp,” nàng cố gắng để nói, quay đi và thẫn thờ trèo xuống xe.

*****

Vừa về đến phòng, Whitney gửi một tin nhắn khẩn đến nhà Paul với chỉ dẫn rằng không cần biết thời gian ông Sevarin trở về, anh phải nhận được tin nhắn ngay. Trong đó, nàng đã yêu cầu anh thông báo cho nàng là anh đã về và đến gặp nàng ngay lập tức tại căn nhà gỗ của người trông rừng. Ít nhất ở đó, nàng sẽ có một chút riêng tư để giải thích tình thế khó khăn của nàng. Giải thích tình thế khó khăn của nàng! Nàng tìm ra ở đâu những từ như vậy? Nàng chán nản tự hỏi.

Đêm xuống vẫn không có tin gì của Paul.

Hai lần sau khi đã thay đồ ngủ, Whitney gần như đã đi xuống đại sảnh để nhờ dì nàng giúp đỡ cho việc chạy trốn. Mỗi lần, lý trí tỉnh táo cảnh báo nàng rằng Dì Anne sẽ không bao giờ ưng thuận việc trốn đi cho dù lý do của Whitney khẩn cấp đến mức độ nào. Dì Anne sẽ chỉ nghĩ đến những thiệt hại không thể thay đổi được đối với danh tiếng của Whitney nếu bỏ trốn với Paul. Dì sẽ không bao giờ hiểu được rằng Whitney không thể, nàng không thể chỉ làm người nhát gan và từ bỏ Paul, thậm chí nếu nàng muốn – mà rõ là nàng không muốn, Whitney tự nói với mình nhưng thấy không thuyết phục lắm. Anh yêu nàng. Anh phụ thuộc vào nàng.

Vì nàng cũng không thể tin Clarissa giữ được bí mật cho nàng, Whitney chậm chạp tự mình gói ghém những thứ cần thiết và giấu vali đi, sau đó nàng trèo lên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một nhiệm vụ khó chịu nhất đối diện với nàng, nhiệm vụ mà nàng sợ hãi nhất phải làm là viết lá thư gửi cho Clayton ở Luân Đôn.

Trong đầu, nàng nhẩm đi nhẩm lại nội dung của nó. Nó giày vò tâm trí nàng cho đến khi nàng cuối cùng đã quyết định thực hiện nó và kéo mình ra khỏi giường. “Paul và tôi đã bỏ trốn,” nàng viết. “Tôi hy vọng một ngày nào đó ngài tìm thấy trong tim mình nếu không phải đã tha thứ cho tôi, ít nhất cũng thấu hiểu.”

Tha thứ? Thấu hiểu? Không bao giờ Clayton sẽ làm vậy. Nàng ngồi ở bàn và chằm chằm nhìn lá thư, tưởng tượng phản ứng của Clayton khi nhận nó. Trước tiên chàng sẽ cười, nghĩ rằng nàng viết vậy để chàng trở về sớm, và sau đó nụ cười của chàng sẽ héo đi…

Run rẩy như là làn sương băng giá của đôi mắt xám đã bao phủ quanh nàng, Whitney lập cập trở lại giường và trốn dưới đống chăn. Nàng không chắn chắn nàng còn có can đảm để trốn đi hay không hay thậm chí nàng có muốn trốn hay không.

Nước mắt chảy xuống má nàng và làm ướt gối khi nàng nghĩ về người đàn ông mắt xám cao lớn mà nàng sẽ đối mặt khi trở về – một người đàn ông đầy sức mạnh, quyết đoán, người sẽ quay đi khỏi nàng với vẻ khinh miệt và ghê tởm, người sẽ không bao giờ cười với nàng, không bao giờ còn ôm nàng trong vòng tay mạnh mẽ của chàng, và sẽ không bao giờ gọi nàng là “bé con” theo cách ngọt ngào của riêng chàng.

*****

Lời nhắn của Paul đến vào lúc 11h sáng hôm sau. Ăn mặc ấm áp để chống lại bầu không khí lạnh lẽo của một ngày đầy mây, Whitney cưỡi Khan quanh sườn đồi và phi nước đại đến ngôi nhà của người gác rừng đã bị bỏ hoang ở một nơi vắng vẻ. Nàng cột Khan bên cạnh con ngựa của Paul, sau đó đẩy cánh cửa kẽo kẹt của căn nhà. Một ngọn lửa nhỏ lập loè mà Paul đã nhóm lên kêu lách tách và bập bùng trong lò sưởi, nhưng không đủ để xua đi cái ảm đạm lạnh lẽo của một căn phòng trống rỗng. Một chuyển động đằng sau nàng, Whitney hồi hộp quay lại.”Paul!”

“Anh tin là em mong chờ anh,” anh trêu chọc. Đứng thẳng từ tư thế uể oải dựa vào tường, anh dang tay ra và nói, “Đến đây.”

Whitney đi thẳng đến anh và tự động ngẩng mặt lên nhận nụ hôn của anh, trong khi tâm trí nàng lựa chọn giữa hàng loạt cách để bắt đầu.

“Anh nhớ em, cô gái,” anh lẩm bẩm trên tóc nàng. “Em nhớ anh chứ?”

“Có,” nàng trả lời lơ đãng, kéo người ra khỏi vòng tay anh. Nàng phải giải thích từ từ, không thể chất tất cả những vấn đề rối beng lên anh ngay trong phút đầu tiên. Nàng đi đến giữa phòng, sau đó quay lại đối mặt với anh. “Paul, em có vài điều nói với anh, những điều mà anh sẽ thấy” – nàng vắt óc tìm từ cho đúng – “ngạc nhiên.”

“Tiếp đi,” Paul giục và nhăn mặt cười. “Anh thích sự ngạc nhiên.”

“Ồ, nhưng anh sẽ không thích điều này!” Nàng bất lực thốt ra. “Anh biết Ngài Westland chứ?”

Paul gật.

“Và anh có nhớ tại bữa tiệc của cha em, mọi người đồn đại như thế nào về Công tước của Claymore, Clayton Westmoreland?”

“Anh nhớ,”

“Vâng, Ngài Westland thực ra là Westmoreland.”

“Vị công tước biến mất?” Paul nói, thái độ lẫn lộn giữa sự thích thú, tò mò và hoài nghi. “Vị công tước sở hữu 55 bất động sản, 400 con ngựa tốt nhất ở Châu Âu, và người mà, nếu trí nhớ về những chuyện đồn đại tại bữa tiệc của anh là đúng, gần như đã định cưới không ít hơn 50 phụ nữ và ai cũng cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ? Vị công tước đó.”

Bỗng chốc lạc hướng, Whitney nói, “Thực ra ông ấy chỉ có 7 bất động sản. Ngài ấy có thể có 400 con ngựa, em không rõ. Nhưng em biết chắc ngài ấy chỉ định kết hôn với một phụ nữ. Giờ thì Paul,” nàng dịu dàng nói, nhưng giọng nàng run rẩy vì căng thẳng, “em biết anh sẽ thấy điều này không có can hệ gì như lúc đầu em cũng vậy, nhưng em chính là người ngài ấy định tiến đến hôn nhân.”

Môi Paul giật giật vì buồn cười khi anh tiến tới và kéo nàng vào lòng. “Nếu ngài ấy kiên quyết theo đuổi,” anh trêu trong khi ngón tay cái vuốt dọc cằm nàng, “Anh sẽ nói với ngài ấy điều anh vừa khám phá ra – rằng khi em không có người bên cạnh, em đã uống rượu nặng dùng để nấu ăn.”

“Anh đang ám chỉ là em bịa đặt?” Whitney há hốc mồm không tin.

“Say như một chiếc xe cút kít,” anh đùa, sau đó nghiêm chỉnh nói. “Dừng ngay việc làm anh ghen tuông. Nếu em giận dữ vì anh đi quá lâu, chỉ cần đơn giản nói vậy.”

Thất vọng, Whitney lùi lại và giậm chân. “Em không cố gắng làm anh ghen tuông! Em đang cố làm anh hiểu là em đã được đính hôn với Clayton Westmoreland từ tháng 6 vừa rồi.” Vậy đó, thế là đã nói ra được!

“Em có thể nhắc lại không?” Paul nói và nhìn nàng chằm chằm.

“Thực ra, em nghĩ là Tháng 7,” Whitney lắp bắp nói. “Anh nghĩ điều đó có quan trọng không?”

Lần đầu tiên Paul nghiêm túc nhìn nàng. “Em đã chấp nhận Westland?”

“Không phải Westland, Westmoreland,” Whitney nhấn mạnh. “Và em không chấp nhận ngài ấy, mà là cha em.”

“Vậy bảo cha em cưới ông ấy đi,” Paul cau có nói. “Em yêu anh, đơn giản là vậy.” Đôi mắt xanh của anh nhíu lại nhìn nàng với vẻ cáu kỉnh chỉ trích. “Em đang chơi trò đùa mà anh không thích tí nào. Những điều này là vô nghĩa.”

“Em không thể làm vậy,” Whitney đập lại đầy tức tối. “Đó là sự thật.”

“Vậy em làm ơn giải thích cho anh làm sau em lại tự nhiên đính hôn từ tháng 7 với một người mà em không gặp cho đến tháng 9.”

Bây giờ thì anh đã thực sự nghiêm túc và Whitney lại ước anh đã không thế. Lấy một hơi dài và ngắt quãng, nàng nói, “Em đã được giới thiệu với ngài ấy ở Pháp, nhưng em đã không để ý đến tên hay nhớ mặt ngài ấy. Lần kế tiếp em gặp ngài ấy ở một buổi tiệc hoá trang vào Tháng 5, và em cũng không thể nhìn thấy mặt. Tại bữa tiệc đó, ngài ấy quyết định muốn cưới em, nhưng biết là chú em đã và đang từ chối tất cả những người cầu hôn em – vì em muốn trở về đây và kết hôn với anh – vì vậy ngài ấy đến đây và trả cho cha em 100,000 bảng để có được em, sau đó ngài ấy bảo cha em gọi em về và chuyển đến trang viên Hodges.”

“Em thực là hy vọng anh sẽ tin tất cả những điều đó?” Paul nạt.

“Không hoàn toàn,” Whitney khổ sở nói, “Nhưng đó là sự thật. Em đã không biết gì cho đến buổi tối anh đi. Em xuống lầu để nói với cha và dì rằng anh và em sẽ kết hôn, và Clayton ở đó. Điều tiếp theo mà em biết là cha em hét vào mặt em rằng em đã đính hôn với Công tước của Claymore, người hoá ra lại ra Clayton, và sau đó mọi việc trở nên tồi tệ hơn.”

“Anh không thể thấy làm thế nào mà điều này có thể tồi tệ hơn,” Paul trả lời với vẻ mỉa mai.

“Ồ, tất nhiên. Ba ngày trước Clayton dẫn em đi Luân Đôn, và ngài ấy nói với một người bạn của mình là bọn em chuẩn bị kết hôn-”

“Vậy là em đã đồng ý cưới ngài ấy?” Paul lạnh nhạt nói.

“Không, tất nhiên là không.”

Paul quay gót và đi về phía lò sưởi. Tựa chân vào lò sưởi, anh chăm chú nhìn lò sưởi, bỏ lại Whitney bất lực nhìn trân trối vào lưng anh. Đột nhiên anh khựng lại, và anh quay người khuôn mặt anh trở nên trắng nhợt với vẻ kinh hãi báo động. “Ý em là gì khi nói ông ấy đã trả tiền cho bố em?” anh hỏi gặng. “Thông thường thì người cha phải cho con gái của hồi môn, không phải ngược lại.”

Whitney nhận ra ngay suy nghĩ của anh đã trôi giạt đến đâu, và trái tim nàng thấy thương hại cho Paul, và cho chính nàng. “Em không có tí của hồi môn nào, Paul. Cha em cũng đã tiêu hết tài sản thừa kế của em rồi.”

Paul ngả đầu tựa vào bức tường đá và nhắm chặt mắt lại, đôi vai rộng rũ xuống chán nản.

Đây là thời điểm để Whitney tự buộc mình vào con đường nàng đã chọn, và nàng đi đến bên anh với đôi chân nặng như chì. Trí óc nàng gào lên rằng nàng không phải làm như vậy, nhưng trái tim nàng không cho phép nàng bỏ rơi anh. Không phải bây giờ, không phải sau khi đã nhìn thẩy biểu lộ đau đớn trên khuôn mặt anh. “Paul, cha em đã nói về hoàn cảnh khó khăn của anh, điều đó không có nghĩa gì với em, hãy tin như thế. Dù thế nào em cũng sẽ kết hôn với anh. Nhưng chúng ta phải tiến hành nhanh chóng. Clayton sẽ ở Luân Đôn sáu ngày nữa và trong khoảng thời gian đó, chúng ta có thể bỏ trốn đến Scotland. Cho đến khi Clayton phát hiện ra rằng-”

“Bỏ trốn!” Giọng Paul kích động và ngón tay anh bấm mạnh vào tay nàng. “Em mất trí rồi à? Mẹ và em gái anh sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được.”

“Không,” Whitney thì thào. “Em mới là bị người hổ thẹn.”

“Chết tiệt sự hổ thẹn của em!” anh quát lên và lắc lắc nàng. “Em có nhận ra em đã làm gì không? Tôi đã tiêu tốn cả một gia tài nhỏ cho năm con ngựa và một cỗ xe!”

Làm sao đó lại là lỗi của nàng? Whitney băn khoăn, chùn bước do sự giận dữ trong mắt anh. Và rồi nàng hiểu. Sự đau đớn chua xót siết chặt tim nàng như một dải băng thép sắc bén, nàng bật ra một tràng cười uất nghẹn và giận dữ. “Anh đã tiêu tốn một gia tài mà anh nghĩ tôi có – món hồi môn mà anh tưởng tượng là tôi sẽ mang theo, đúng không?”

Paul không phải trả lời; nàng có thể nhìn thấy sự thật trong ánh mắt toé lửa của anh. Giận dữ hất tay anh đi, nàng lùi lại. “Năm phút sau khi tôi nhận lời anh, trong đầu anh đã nghĩ đến việc tiêu tiền của tôi, đúng không? Anh không thể đợi để nói chuyện với cha tôi trước! Anh ‘yêu’ tôi nhiều đến nỗi không buồn ở lại đây với tôi và xin phép sự chấp thuận của cha tôi. Tất cả những gì anh quan tâm đến là tiền bạc, và anh thậm chí không thể tiêu tốn nó cho những việc quan trọng. Đất đai của anh đã bị thế chấp, ngôi nhà anh đang ở trong tình trạng ọp ẹp… Paul,” nàng thì thầm, đôi mắt xanh long lanh nước mắt, “Anh là loại đàn ông gì vậy? Sao anh yếu đuối và vô trách nhiệm đến mức mà anh phải cưới tôi chỉ vì tiền, để tiêu tốn vào những con ngựa mà thậm chí anh cũng không cần đến?”

“Đừng ngốc như vậy!” Paul nạt, nhưng mặt anh đã đỏ ửng lên vì ngượng ngùng tội lỗi. “Anh yêu em. Nếu không anh sẽ không bao giờ cầu hôn em.”

“Yêu!” Whitney cay đắng mỉa mai. “Không ai trong các người hiểu ý nghĩ của từ đó! Cha tôi ‘yêu’ tôi và ông ta bán tôi để cứu chính mình. Tất cả những gì anh quan tâm là tiền mà tôi có thể mang lại cho anh. Ít nhất Clayton không xúc phạm sự thông minh của tôi bằng cách tuyên bố yêu tôi. Ngài ấy mua tôi như mua một người đầy tớ, và bây giờ đang chờ tôi để thực hiện thoả thuận đó, nhưng ngài ấy cũng không vờ là ‘yêu’ tôi.”

Paul nặng nhọc thở dài, “Anh sẽ nghĩ ra cách gì đó, nhưng bỏ trốn là không thể. Liệu Westland… Westmoreland sẽ từ bỏ em không?”

Whiteney nghiêm nghị nhìn Paul và bướng bỉnh ngẩng cao cằm. “Không,” nàng kiêu hãnh nói, và tại một thời điểm như thế này, nàng sẽ trả lời anh như vậy cho dù nàng có nghĩ ngược lại. Quay đi, nàng hiên ngang đi đến cửa, sau đó dừng lại liếc nhìn anh qua vai. “Elizabeth Ashton vẫn còn sẵn đó,” nàng chua chát nói. “Tôi chắc chắn là của hồi môn của cô ấy có thể bù lại sự tiêu pha phung phí của anh cho chuyến đi vừa rồi. Anh tốt hơn là bắt đầu nghĩ cách để lấy lại sự quý mến của cô ấy, nhờ đó mà anh có thể đụng đến tiền của cô ấy.”

“Im ngay,” Paul quát lên. “Hoặc là tôi sẽ làm như vậy.”

Whitney đóng sầm cửa khi Paul vừa dứt lời, nhưng cho đến khi có được sự riêng tư trong căn phòng của mình, nàng mới cho phép những giọt nước mắt trào ra. Vùi sâu vào giường, nàng khóc ướt gối cho những ảo mộng tan vỡ của mình. Nàng khóc cho chính mình, cho giấc mơ trống rỗng của nàng và những tình cảm hết lòng nàng đã sai lầm giành cho Paul trong suốt những năm qua. Nàng khóc bởi vì nàng sẵn lòng vì Paul mà phá huỷ danh tiếng của mình, và tất cả những gì anh quan tâm là mẹ và em gái anh. Nhưng hơn tất cả, nàng khóc vì giận dữ với sự ngu ngốc của mình.

Khi Clarissa mang khay đồ ăn tối lên phòng nàng, mắt Whitney đã sưng húp và ngực nàng đau nhói, nhưng cơn bão đau khổ và sự tức tối gần như đã đi qua. Nàng ăn một mình, ý nghĩ rối bời, cơn sầu muộn hoang mang không điểm đầu cũng không có điểm kết.

Trưa ngày hôm sau, Whitney đã không còn giận Paul nữa. Thực tế, nàng có cảm giác có lỗi kỳ lạ. Nàng đã luôn tưởng rằng anh là chàng kỵ sỹ thời nay của nàng trong bộ áo giáp toả sáng, dũng cảm, lãng mạn và hào hiệp, và nó thực sự không phải lỗi của anh khi anh không thể giống như những ảo tưởng đó. Nàng thấy ngày càng tăng cảm giác hổ thẹn và có trách nhiệm khi nàng đã vô thức góp phần làm tình trạng tài chính của anh tồi tệ hơn. Nàng đã sử dụng mọi mẹo vặt nàng có để khiến anh phải cầu hôn với nàng, và bằng việc chấp nhận lời cầu hôn của anh, nàng không cố ý là nguyên nhân khiến anh tiêu những đồng tiền mà nàng không có để mang lại cho anh.

Đến chiều, khi nàng thả bộ thơ thẩn giữa những hàng hoa trong vườn hồng, tinh thần mạnh mẽ của Whitney đã chuyển từ việc chìm đắm trong đau khổ sang việc tìm ra hướng giải quyết. Nhanh chóng, một kế hoạch mơ hồ xuất hiện, Elizabeth yêu Paul, Whitney chắc chắn điều đó. Chắc là phải có vài việc mà Whitney có thể làm để dàn xếp mọi vấn đề với Elizabeth, vì vậy cô ấy có thể dễ dàng tiếp nhận Paul nếu anh quyết định tái hợp với cô ấy.

Whitney ngần ngại và kéo chiếc khăn choàng lụa cuốn chặt hơn quanh vai nàng. Với tình trạng rối tung trong chuyện tình cảm của riêng nàng hiện nay, nàng sẽ là người cuối cùng trên thế giới có khả năng can thiệp vào những chuyện lãng mạn của người khác. Nhưng dù sao, đó cũng là trách nhiệm của nàng, bên cạnh đó, nàng không thể nhút nhát đứng một chỗ và hy vọng là số mệnh sẽ sắp xếp mọi chuyện trở lại đúng trật tự.

Với một sinh lực dồi dào đã bị vùi lấp bao ngày nay, Whitney quyết định sẽ giải quyết vấn đề theo cách của mình. Nàng đi vào nhà và nhanh chóng gửi một lời nhắn cho Elizabeth, sau đó nàng bước vào phòng ngủ, băn khoăn liệu Elizabeth có thẳng thừng từ chối lời mời của nàng. Trong quá khứ, Whitney đã có quá nhiều hành động ghen tuông và cạnh tranh, quá nhiều trò tinh quái và nghịch ngợm, những điều sẽ khiến Elizabeth tội nghiệp dễ dàng nghi ngờ bất cứ sự thay đổi nào của Whitney để trở thành bạn của cô ấy trong thời điểm muộn màng này.

Whitney gần như bị thuyết phục rằng Elizabeth sẽ từ chối không đến nên nàng nhảy lên khi giọng nói êm ái của Elizabeth vang lên từ cửa phòng ngủ. “Bạn – bạn mời mình đến?” Đôi mắt xanh của cô đang bồn chồn lướt quanh phòng và trông như sẵn sàng bỏ chạy .

Whitney cười trấn an cô và ân cần nói, “Ừ, và mình rất vui là bạn đã đồng ý. Mình cất găng tay và mũ cho bạn nhé?” Khi nàng vươn tay ra, Elizabeth lo lắng đặt cả hai tay trên đỉnh mũ, giữ chặt nó trên những lọn tóc của mình, và Whitney nhớ lại một chiếc mũ khác của Elizabeth – một cái mũ rơm được trang trí bởi những dải lụa hồng mà Paul đã khen ngợi vài năm trước. Năm phút sau, chiếc mũ được tìm ra ở dưới chân cái ghế mà Whitney đang đu đưa. Elizabeth cũng đang nghĩ về chuyện đó, Whitney nhận ra, và má nàng nóng bừng khi nhớ lại Elizabeth tội nghiệp đã run lẩy bẩy vì sợ hãi.

“Mình – mình thích cứ đội nó hơn,” Elizabeth nói.

“Mình không thể trách bạn được,” Whitney thở dài. Trong nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, Whitney mời trà và duy trì cuộc độc thoại về những chuyện tầm phào trong nỗ lực để Elizabeth thấy thoải mái hơn, nhưng Elizabeth chỉ trả lời nhát gừng và vẫn ngồi trên mép ghế như thể cô chuẩn bị bay khỏi phòng khi nghe thấy âm thanh cao giọng đầu tiên.

Cuối cùng, Whitney đi vào vấn đề. “Elizabeth,” nàng nói, thấy thật lúng túng khi thú nhận sai lầm của nàng với người con gái mà nàng đã luôn xem như là đối thủ. “Mình nợ bạn một lời xin lỗi cho những hành động bất công mình đã làm với bạn gần đây, cũng như những điều tồi tệ mình đã làm khi chúng ta còn trẻ. Về Paul-” nàng thốt ra. “Mình biết bạn ghét mình như thế nào, và mình không thể trách bạn, nhưng mình muốn giúp bạn.”

“Giúp mình?” Elizabeth ngơ ngác nhắc lại.

“Giúp bạn kết hôn với Paul,” Whitney nói thẳng.

Đôi mắt xanh của Elizabeth mở lớn. “Không! Không, thật đấy, mình không thể,” cô lắp bắp, hai má ửng hồng e thẹn.

“Tất nhiên bạn có thể!” Whitney bày tỏ, đưa đĩa bánh nướng cho Elizabeth. “Bạn là một cô gái xinh đẹp và Paul luôn…”

“Không,” Elizabeth nhỏ nhẹ phản đối, lắc lắc đầu. “Bạn mới là người xinh đẹp hơn. Mình chỉ, ừ, nhiều nhất là xinh xinh.”

Sau khi đã tiến được một bước để thân thiện hơn với Elizabeth, Whitney không chắc chắn khi nói đến những ưu điểm của Elizabeth. “Bạn luôn cư xử đẹp, Elizabeth. Bạn luôn luôn làm và nói những điều phù hợp vào những lúc phù hợp.”

“Những điều phù hợp nhàm chán,” Elizabeth duyên dáng tranh luận. “Không sinh động và thú vị như những gì bạn nói.”

“Elizabeth,” Whitney nói, không thể kìm chế sự buồn cười của mình, “Mình luôn luôn làm những điều cực kỳ kinh khủng, trong khi bạn luôn luôn cực kỳ hoàn hảo.”

Elizabeth thoải mái dựa vào lưng ghế và khúc khích cười. “Đó, bạn thấy không! Mình chỉ biết nói ‘cảm ơn’ nhưng bạn luôn biết nói những điều đặc biệt hơn.”

“Đừng khen ngợi mình thêm nữa,” Whitney cảnh báo với một cái nhìn tươi cười. “Mình sẽ không thắng được, bạn biết không, và chúng ta sẽ ở đây cả đêm để ca tụng lẫn nhau.”

Elizabeth nghiêm chỉnh lại và nói, “Mình rất vui về bạn và Paul.” Thấy cái nhìn sững sờ của Whitney, cô giải thích, “Mọi người đều biết cuộc đính hôn của bạn vẫn là một bí mật, nhưng vì mọi người đều đang nói về nó, mình không nghĩ bạn e ngại nếu mình nhắc đến nó.”

“Ý bạn là gì, mọi người đều đang nói về nó?” Whitney thì thào. “Họ là ai?”

“Ồ, để mình xem. Ông Oldenberry, người bán thuốc nói với Margaret và mình. Ông ấy nói ông ấy nghe từ một cô hầu gái của Quý bà Eubank, người nghe từ Quý bà Eubank, người nghe từ chính mẹ của Paul. Mình cho là mọi người trong làng đều biết.”

“Nhưng nó không đúng!” Whitney hãi hùng kêu lên.

Gương mặt xinh đẹp của Elizabeth tái lại. “Xin đừng nói là điều đó không đúng!” cô xúc động cầu xin. “Không phải bây giờ, không khi mà Peter gần như đã chuẩn bị cầu hôn.”

“Ai sẽ là người Peter sắp cầu hôn?” Whitney hỏi, trong phút chốc bị sao nhãng.

“Mình. Nhưng anh ấy sẽ không làm thế nếu như Paul chưa bị ràng buộc. Bạn biết đấy, Peter nhút nhát, và anh ấy luôn tin là mình có tình cảm bí mật với Paul, điều mà không thật chút nào. Nhưng thậm chí nếu có, cha mình cũng không bao giờ cho phép mình cưới Paul bởi vì anh ấy là một người tiêu pha hoang phí và đất đai của anh ấy đều đã bị thế chấp.”

Whitney ngồi sụp xuống ghế và há hốc mồm nhìn Elizabeth. “Peter Redfern nhút nhát?” nàng lặp lại. “Elizabeth, có phải chúng ta đang nói về cùng một Peter Redfern không? Người đã cố gắng bạt tai mình vào ngày đi picnic khi bạn rơi từ cây xuống?”

“Ừ, anh ấy nhút nhát với những gì liên quan đến mình,” Elizabeth nói.

Vẫn còn hoài khi khiến nàng không nói được lời nào, Whitney hình dung khuôn mặt đầy tàn nhang và mái tóc đỏ, mỏng của Peter, và cố tưởng tượng xem làm sao mà anh ta có thể đoạt được trái tim của người đẹp thanh tao và dễ vỡ như Elizabeth, người luôn luôn có Paul quanh quẩn ở bên. “Có phải bạn đang thành thật nói với mình,” Whitney bật ra thành lời, “rằng bạn chưa bao giờ yêu Paul trong những năm qua?”

“Ừ,” Elizabeth thú nhận ngay. “Nhưng nếu bạn nói với mọi người rằng bạn và Paul không chuẩn bị đám cưới, thì Peter sẽ chỉ đứng lại đằng sau, như anh ấy luôn làm vậy, và để Paul thế chỗ. Và sau đó mình sẽ – mình sẽ-” Elizabeth lần tìm chiếc khăn ren và ngay lập tức những giọt nước mắt nhỏ nhẹ rơi xuống.

Whitney nghiêng đầu một bên. “Bằng cách nào mà bạn có thể khóc như vậy?” nàng ngưỡng mộ hỏi. “Mình luôn luôn thở hổn hển, khụt khịt mũi và nước mắt mình trào ra như suối.”

Elizabeth khúc khích cười trong nước mắt và chấm chấm mắt trước khi ngước lên nhìn Whitney nan vài. “Bạn nói bạn đã làm những điều bất công với mình và bạn thấy có lỗi. Nếu bạn thực có ý như vậy, bạn có thể đợi vài ngày trước khi chối bỏ chuyện với Paul được không? Bây giờ Peter sắp nói anh ấy muốn cưới mình bất cứ lúc nào, mình có thể chắc như vậy.”

“Bạn không nhận ra bạn đang yêu cầu điều gì ở mình đâu,” Whitney nói, căng thẳng. “Nếu một người nghe về tin đồn đó và tin rằng mình thật sự tự đính hôn với Paul, cuộc đời mình sẽ không còn giá trị hơn một đồng fa đin ( = ¼ penni).” Elizabeth nhìn như sắp khóc ào lên và Whitney đứng lên, giằng xe giữa điều chắc chắn là vài ngày thực sự không làm nên điều khác biệt và nỗi sợ không thể giải thích được là vài ngày đó có thể gây ra một thảm hoạ. “Mình sẽ dành cho bạn ba ngày trước khi mình chấm dứt tin đồn,” Whitney lưỡng lự nhường bước.

*****

Sau khi Elizabeth ra về đã lâu, Whitney ngồi trong phòng, nghĩ ngợi và lo lắng. Nếu mọi người, bao gồm cả những người đầy tớ, đang đồn đại rộng rãi về việc nàng đính hôn với Paul, Clayton chắc chắn sẽ nghe được tin đó khi chàng trở về. Chàng đã nói rất rõ ràng chàng sẽ không chịu được chuyện mọi người tin rằng nàng đã từng đính hôn với ai khác ngoại trừ chàng, và Whitney cố nghĩ ra vài bằng chứng nàng có thể chứng minh với chàng đó không phải lỗi của nàng – và nàng thực ra đã nói với Paul là nàng sẽ không kết hôn với anh, đúng như nàng đã hứa với Clayton.

Chàng đã chấp nhận và tin rằng nàng sẽ giữ lời, và Whitney muốn chàng tin rằng nàng đã làm như vậy, nhưng chỉ có một người có thể chứng minh điều đó, đó là Paul, và Paul sẽ không có tâm trạng để giúp đỡ nàng.

Whitney cắn môi, lo lắng nhiều hơn chỉ là việc đánh mất danh dự của nàng. Không có lòng can đảm của ý định cưới Paul mang lại, bây giờ nàng cảm thấy rất rất sợ cơn giận của Clayton. Càng suy nghĩ nhiều về nó, nàng càng bị thuyết phục rằng cách tốt nhất để ngăn chặn một thảm-hoạ-chắc-chắn-xảy-ra là nàng sẽ đi Luân Đôn và giải thích những chuyện đang xảy ra ở đây với chàng. Chàng sẽ ít giận dữ hơn nhiều khi nghe điều đó từ nàng chứ không phải là từ một người lạ, và chàng sẽ biết không thể đổ lỗi cho nàng vì điều đó. Nhất là, nếu nàng thật sự định kết hôn với Paul, như lời đồn nói, tại sao nàng lại trở lại Luân Đôn để gặp Clayton?

Cương quyết, Whitney đứng dậy và đi xuống đại sảnh để đến phòng dì nàng. Nàng kể lại toàn bộ câu chuyện, bao gồm tin đồn về việc nàng đính hôn với Paul và kế hoạch bỏ trốn đã được từ bỏ của nàng. Dì Anne tái nhợt đi nhưng bà vẫn yên lặng cho đến khi Whitney kết thúc. “Cháu định làm gì bây giờ?” bà hỏi sau đấy.

“Cháu nghĩ tốt nhất nếu cháu đi Luân Đôn và ở lại với Emily. Ngay khi cháu đến nơi, cháu sẽ gửi tin nhắn cho công tước là cháu đang ở đó, và tất nhiên ngài ấy sẽ đến gặp cháu. Sau đó cháu sẽ chọn đúng thời điểm để nói về tin đồn ở đây. Cháu không nghĩ ngài ấy quan tâm đến tin đồn đó khi ngài ấy đã tin rằng đó không phải lỗi của cháu.”

“Dì sẽ đi Luân Đôn với cháu,” dì nàng tình nguyện ngay lập tức.

Whitney lắc đầu. “Cháu mong dì có thể, nhưng có một cơ hội mong manh là ngài ấy có thể trở về làng do vậy cháu không thể gặp ngài ấy ở Luân Đôn. Nếu ngài ấy về, ngài ấy sẽ nghe về tin đồn và không nghi ngờ gì sẽ đi thẳng đến đây. Cháu cần dì ở đây để giải thích và làm ngài ấy bình tĩnh.”

“Một viễn cảnh vui mừng,” Quý bà Anne nói cộc lốc, nhưng bà lại cười. “Rất tốt, dì sẽ ở lại. Bây giờ, giả sử cháu gặp đức ngài ở Luân Đôn, cháu sẽ nói gì về lý do mình ở đó?”

Vầng trán mịn màng của Whitney nhăn lại thành một cái cau mày nhăn nhó. “Cháu cho là cháu sẽ phải nói sự thật – rằng cháu sợ rằng ngài ấy trở về làng và tin rằng, mặc dù ngài ấy đã cảnh báo, cháu đã không từ chối Paul. Mặc dù, cháu thấy hết sức tự ái khi phải lao đến Luân Đôn như một con thỏ khiếp đảm trước nguy cơ chịu đựng sự giận dữ của ngài ấy. Người đàn ông đó bước vào cuộc đời cháu có vài tháng, và cháu đã trở thành một con rối, bắt buộc phải nhảy múa theo cách của ngài ấy từ đó. Cháu nghĩ cháu sẽ nói cả điều đó với ngài ấy!” Whitney dứt lời với vẻ nổi loạn.

“Trong khi cháu đang trở nên thành thật với cảm nhận của mình,” Dì Anne khuyên nhủ với một tia sáng hiểu biết trong mắt, “Sao cháu không nói cháu đã nảy nở một tình cảm chân thành với đức ngài và hiện nay cháu đang sẵn lòng để thực hiện thoả thuận kết hôn? Ngài ấy sẽ vô cùng hài lòng khi nghe cháu nói như vậy.”

Whitney vụt đứng lên từ chiếc ghế sô fa như là nàng bị đốt cháy. “Cháu chắc chắn sẽ không nói như thế!” nàng kịch liệt phản đối. “Nghĩ xem ngài ấy chưa bao giờ quan tâm cháu có muốn kết hôn với mình hay không, và không hề nghi ngờ một phút rằng cháu sẽ cưới ngài ấy, cháu không hiểu tại sao phải vuốt ve lòng kiêu hãnh của ngài ấy bằng cách thú nhận rằng cháu muốn kết hôn với ngài ấy. Hơn nữa, cháu cũng chưa quyết định có cưới ngài ấy hay không.”

“Dì nghĩ cháu đã quyết định rồi, cháu thân yêu.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của dì nàng làm Whitney khựng lại khi nàng tiến ra cửa. “Và nếu nó có thể giúp cháu dễ dàng thú nhận những tình cảm của mình, dì sẽ nói với cháu là, theo dì thấy, người đàn ông đó yêu cháu sâu sắc đến mức điều đó có thể làm ngài ấy choáng váng khi nhận ra – và nó rất có thể cũng vuốt ve lòng kiêu hãnh của cháu.”

“Dì sai rồi, Dì Anne,” Whitney buồn bã nói. “Ngài ấy không bao giờ nói quan tâm đến cháu. Cháu chỉ là vật sở hữu mà ngài ấy giành được, không hơn. Đừng bảo cháu hạ mình trước ngài ấy; cháu đã còn rất ít lòng kiêu hãnh, và sẽ không hy sinh nó chỉ để vuốt giận hay tâng bốc cái tôi của ngài ấy.”

*****

Elizabeth xuất hiện mỗi buổi chiều để báo cáo về tiến triển của mình, nhưng cho đến cuối ngày thứ ba, vẫn chưa có lý do gì để ăn mừng. Clarissa và Whitney đang gói ghém đồ đạc cho chuyến đi Luân Đôn vào ngày mai khi Elizabeth lê bước vào phòng, một người lính trở về trong thất bại từ một trận chiến lẽ ra phải dễ dàng chiến thắng. “Cho đến nay Peter không tiến gần hơn đến chuyện cầu hôn hơn mười năm trước đây,” cô nói ủ rũ, ngồi phịch xuống ghế.

Whitney vứt một ôm quần áo trong vào một vali và chăm chú nhìn Elizabeth trong nỗi chán nản bối rối. “Bạn chắc chứ?”

“Chắc chắn,” Elizabeth rầu rĩ nói. “Mình gợi ý là chúng mình dùng bữa tối tại nhà mình tối nay, không có cha mẹ mình, và bạn biết anh ấy nói gì không? Anh ấy nói-” Elizabeth thở dài nặng nề – “rằng anh ấy thích ăn tối với bố mẹ mình.”

“Tên ngốc đó!” Whitney bật ra tức tối. Nàng bắt đầu đi đi lại lại một cách chậm chạp. “Bạn có thể sẵn sàng chấp nhận thất bại nhưng mình thì không – ít nhất không phải với Peter Redfern, hay tất cả mọi người! Tên khờ đó đã tôn thờ bạn từ khi chúng ta là trẻ con. Điều hắn ta cần là vài động cơ thúc đẩy buộc phải cầu hôn không chậm trễ.” Lười nhác, Whitney đá chân vào chiếc vali đầy quần áo vướng đường của cô và nhăn nhó nhìn đống hành lý nằm vương vãi trong phòng. “Mình có cách rồi!” nàng thốt lên, quay tròn Elizabeth với một tia sáng táo bạo và mãnh liệt trong đôi mắt xanh lục mà Elizabeth sẽ nhớ mãi từ nay về sau.

Khiếp sợ, cô ngồi sụp lại trên ghế, “Whitney, cho dù bạn đang nghĩ đến điều gì, chúng ta sẽ không thực hiện nó.”

“Ôi, có chứ, chúng ta sẽ làm!” Whitney hân hoan la lên. “Cô Ashton, tôi bây giờ mời cô đi Luân Đôn với tôi.”

“Nhưng mình không muốn đi Luân Đôn,” Elizabeth lắp bắp nói liều lĩnh. “Mình muốn Peter.”

“Tốt, và tối nay bạn sẽ có anh ấy. Giờ thì nhắc lại theo mình, ‘Vâng, mình sẽ đi Luân Đôn với bạn.’”

“Ừ, mình sẽ đi Luân Đôn với bạn,” Elizabeth nhắc lại. “Nhưng mình không muốn.”

“Tuyệt, bởi vì bạn sẽ không đi. Nhưng mình hỏi bạn và bạn đã đồng ý. Bằng cách này, khi bạn nói với Peter bạn đồng ý đi với mình, bạn sẽ không nói dối anh ấy.” Chủ tâm áp đảo một Elizabeth đang bối rối, Whitney nắm tay cô và kéo cô đến cái bàn viết. “Bây giờ, viết thư và nói với Peter đến ăn tối ở đây với bạn và mình. Nói với anh ấy… ” Whitney đắn đo, ngón tay trỏ ép chặt vào môi, sau đó khúc khích cười với đòn đánh quyết định thiên tài của nàng. “Nói với anh ấy bạn và mình đang lên kế hoạch làm một điều đặc biệt nhất cùng nhau. Điều mà sẽ làm anh ấy kinh ngạc.”

“Peter sẽ không thích chuyến đi Luân Đôn của chúng ta,” Elizabeth nói.

“Anh ấy sẽ ghét cay ghét đắng ý tưởng đó!” Whitney đồng ý với vẻ tự mãn, “Mặc dù mình đã trưởng thành, Peter vẫn nhìn mình như thể anh ấy chờ đợi mình làm những điều kỳ cục bất cứ lúc nào.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời luôn ngoan ngoãn và hiền lành của mình, Elizabeth thể hiện một nét ngoan cố. “Nếu Peter không ủng hộ, mình sẽ không đi.”

Bị chọc tức vì Elizabeth không hiểu được kế hoạch thiên tài của nàng, Whitney nói, “Bạn sẽ không đi. Bạn không hiểu sao, Peter sẽ thấy kinh hoàng trước ý tưởng chúng ta đi cùng nhau. Anh ấy không nghĩ mình đã thay đổi thực sự. Anh ấy vẫn nghĩ mình vẫn là cô gái lanh chanh người thường nhắm vào cái mông của con ngựa cái già của Mục sư Snodgrass với một khẩu súng cao su.”

“Bạn đã làm vậy?” Elizabeth há hốc mồm.

“Ừ, và một loạt những điều khác mà Peter đều biết,” Whitney không hối cải thừa nhận. “Anh ta sẽ cố gắng ngăn cản bạn đi với mình, nhưng bạn sẽ nói rằng mình cứ nhất định như vậy. Mình sẽ ở đó để khẳng định, và khi Peter không thể thuyết phục hai đứa mình, anh ấy sẽ làm điều duy nhất có thể làm.”

“Điều gì?” Elizabeth hỏi, trông đầy hy vọng nhưng vẫn nghi ngờ.

Whitney đưa tay lên. “Tại sao, anh ta sẽ cầu hôn, bạn, con vịt ngốc nghếch!” Nắm bàn tay run rẩy của Elizabeth với vẻ âu yếm và an ủi, Whitney nói, “Xin bạn, hãy tin mình. Không có gì ép một người đàn ông cầu hôn nhanh chóng bằng nỗi sợ rằng bạn sắp rời bỏ anh ta. Và không gì khiến một người đàn ông trở nên dũng cảm và táo bạo trước cơ hội giải cứu một cô gái ngây thơ trước ‘những người bạn không phù hợp’ – trong trường hợp này, người bạn không phù hợp là mình. Nicolas DuVille hầu như không để ý đến mình trừ phi anh ta phản đối vài quý ông tán tỉnh mình, sau đó anh ta lao vào như một thiên thần báo thù để bảo vệ mình trước vài người ve vãn không nguy hiểm gần bằng anh ấy! Điều đó cực kỳ hài hước, mình có thể nói như vậy. Bây giờ, hãy viết lời nhắn đó đi. Trước khi tối nay qua đi, Peter sẽ cầu hôn, bạn chỉ phải đợi và xem thôi.”

Lưỡng lự, Elizabeth làm như cô được hướng dẫn và lời nhắn được một người gác cổng chuyển đến cho Peter.

Ba tiếng đồng hồ sau, mặc sự phản đối của Elizabeth, cô đang mặc chiếc váy gợi cảm nhất của Whitney, chiếc váy tạm thời được làm ngắn lại, những lọn tóc mầu vàng đã được cuốn lại thành một búi tóc bóng mượt. Vẫn đang kháng cự, cô bị Clarissa và Whitney lôi đến trước một cái gương.

“Xem này,” Whitney giục. “Nhìn xem bạn đáng yêu như thế nào-”

Cái nhìn e lệ của Elizabeth di chuyển lên những nếp gấp ôm sát người của chiếc váy lụa tao nhã, đi xuống hông và cái eo nhỏ nhắn, sau đó nhìn trân trối vào vùng cổ để trần. Tay cô nhanh chóng che đi phần trên của bộ ngực căng phồng dưới mép của chiếc váy. “Mình không thể,” cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng.

Whitney đảo tròn mắt. “Có, bạn có thể, Elizabeth. Vì ở Pháp, chiếc váy này sẽ được xem như là chỉ có một tí chút táo bạo nho nhỏ.”

Một tiếng cười khúc khích hồi hộp thoát ra từ Elizabeth khi cô từ từ bỏ tay xuống. “Bạn có nghĩ Peter sẽ thích nó không?”

“Không,” Whitney hồ hởi đoán, “khi mình nói với anh ta là mình nghĩ những chiếc váy của bạn quá kín đáo và mình định mua cho bạn những chiếc khác giống chiếc này khi chúng mình đi Luân Đôn để mặc ở những bữa tiệc chúng ta sẽ tham dự ở đó.”

*****

Tám giờ tối, Peter sải bước vào căn phòng khách tràn ánh sáng đèn nến và để gặp gỡ hai cô gái trẻ đang chờ anh. Sau khi gật đầu cụt lủn với Whitney, anh nhìn quanh phòng tìm Elizabeth, cô đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ lưng quay về phía anh.

“‘Điều đặc biệt’ mà hai cô định làm là gì thế?” anh vặn hỏi.

Elizabeth chầm chậm quay lại và vẻ ngờ vực hài hước đóng băng trên mặt Peter. Anh há hốc mồm nhìn cô với cái quai hàm trễ xuống và cặp mắt đờ đẫn.

Elizabeth, rõ ràng hy vọng một khi anh nhìn thấy cô thì sẽ sụp xuống đầu gối và đề xuất chuyện hôn nhân ngay lập tức, giờ đang chờ đợi trong im lặng. Khi anh không cả nói cũng không cả cử động, cô ngẩng cao cái cằm xinh xắn với vẻ bướng bỉnh và lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm của cuộc đời, cô chủ ý vận dụng những mánh khoé khôn ngoan vốn có của phái nữ. “Ngày mai Whitney sẽ đưa em đi một chuyến dài ngày đến Luân Đôn,” cô giải thích, trong khi hờ hững đi lại, phô bày sự mái tóc nâu đáng yêu của mình trước một Peter đang choáng váng. “Whitney nghĩ em sẽ tạo ra một cuộc cạnh tranh mới ở Luân Đôn với áo váy và kiểu tóc mới. Cô ấy cũng sẽ dạy em làm thế nào để thu hút các quý ông,” Elizabeth nói với đôi mắt to ngây thơ. “Tất nhiên,” cô kết thúc với sự cao hứng tuôn trào, “Em thật hy vọng em sẽ không thay đổi nhiều lắm khi chúng em quay về đến mức khiến anh không nhận ra em…”

Môi Whitney run lên vì tiếng cười ngưỡng mộ mà cô nhanh chóng kìm lại khi tiếng gầm gừ đe doạ của Peter quay quắt về phía cô. “Cô nghĩ cô đang định làm cái chết tiệt gì vậy?” anh ta giận dữ quát lên.

Bằng cách nào đó Whitney cũng xoay xở được để nhìn ngây thơ như Elizabeth. “Tôi chỉ đang cố gắng dìu dắt Elizabeth thôi.”

“Elizabeth sẽ an toàn hơn dưới một cái rìu!” anh ta nổ ra. “Tôi sẽ không cho phép-”

“Thôi nào Peter,” Whitney xoa dịu, gắng hết sức để giữ mặt nàng có vẻ nghiêm chỉnh. “Hãy biết điều. Tất cả tôi định làm chỉ là dẫn Elizabeth đến Luân Đôn và giới thiệu cô ấy với một vài quý ông mà tôi gặp ở một buổi khiêu vũ ở đó trong tuần này. Họ và những người quyến rũ và đủ tư cách nhất, và tất cả bọn họ đều có một gia thế hoàn hảo và danh tiếng không thể chê vào đâu được. Họ có thể nhanh chóng thân thiết, nhưng tôi khá chắc chắn Elizabeth sẽ không yêu say đắm nhiều hơn một hoặc hai người trong bọn họ. Đã đến lúc cô ấy phải kết hôn, anh biết đấy. Cô ấy lớn hơn tôi một tuổi.”

“Tôi biết Elizabeth bao nhiêu tuổi!” Peter giận dữ cào tay vào tóc.

“Vậy anh cũng nên biết anh không có quyền gì đối với những việc cô ấy làm. Anh không phải cha cô ấy, không phải chồng, cũng không phải là người đính hôn. Do vậy hãy chấm dứt tranh luận và chấp nhận thất bại của mình. Tôi sẽ đi xem bữa tối chuẩn bị xong chưa,” nàng dứt lời, vội vã quay đi để giấu tràng cười sắp nổ ra.

Whitney gần như chắc rằng Peter sẽ cầu hôn khi anh đưa Elizabeth về nhà. Nàng đã sai; họ đang đứng tay trong tay khi nàng quay lại phòng khách mười phút sau đó.

“Tôi rất buồn khi phá vỡ kế hoạch của cô,” Peter móc máy, “nhưng Elizabeth sẽ không theo cô đến Luân Đôn. Cô ấy đã đồng ý trở thành vợ tôi. Vậy,” anh ta cáu kỉnh hỏi, “cô phải có gì để nói về nó chứ?”

“Nói gì?” Whitney nhắc lại, hạ mắt xuống để che giấu nụ cười hài lòng của nàng. “Tại sao… anh thật dễ kích động, Peter. Tôi chỉ muốn… đưa Elizabeth đi thưởng ngoạn Luân Đôn thôi.”

Peter, người vốn dễ nóng nảy, liếc nhìn vợ tương lai của mình với vẻ tươi cười và nói với giọng thân thiện. “Vì cô nhất thiết đi Luân Đôn với Elizabeth, cô có thể đi mua sắm đồ đám cưới với cô ấy. Nếu bố cô ấy chấp nhận tôi tối nay, tôi hy vọng cô ấy sẽ đi vào ngày mai, và cô ấy cũng đã nói với tôi rằng cô ấy muốn cô là phù dâu.”

Bình luận