Một tháng sau, Wilson, người hầu nghiêm nghị của gia đình Gilbert thong thả đi xuống hành lang dẫn đến phòng làm việc của Ngài Gilbert và mang thư từ cho ông. Nằm trên cùng đống thư từ là một lá thư từ Anh Quốc. Năm phút sau đó, cửa phòng làm việc của Ngài Gilbert bật mở và ông hét lên với tên hầu. “Thông báo cho Quý bà Gilbert gặp ta ở đây ngay lập lức! Đừng nhởn nhơ, chàng trai. Ta bảo là nhanh lên.” Ông gọi với theo tên hầu vội vã đang chạy quáng quàng trên hành lang, cái đuôi áo khoác đen của hắn bay phất phới sau lưng.
“Chuyện gì thế, Edward?” Anne, đi như bay vào phòng làm việc của chồng theo lời triệu tập khẩn cấp của ông.
“Cái này!” Edward nói, đẩy lá thư từ Martin Stone về phía bà. Anne nhìn từ khuôn mặt trắng bệch của chồng đến chữ ký trên trang giấy duy nhất trong tay bà. “Ông ta gọi Whitney về?” bà đoán với giọng run rẩy.
“Hắn ta nói sẽ hoàn trả tất cả chi phí của con bé trong 4 năm qua ngay khi anh gửi bản tính toán cho hắn,” Edward giận dữ nói. “Và hắn còn gửi cùng lá thư này một khoản tiền lớn đáng nguyền rủa để con bé mua sắm ‘quần áo và nữ trang’ trước khi trở về. Hắn nghĩ hắn là cái tên quái quỷ nào chứ? Hắn đã không gửi một pen-ni nào cho con bé trong suốt thời gian qua. Gã con hoang đó! Hắn sẽ không lấy được bản tính toán nào từ anh, và anh sẽ đảm bảo rằng con bé trở về thật sang trọng. Hắn có thể vứt tiền của hắn như thế-”
“Whitney sẽ trở về nhà,” Anne thì thầm đứt quãng và ngồi sụp xuống một chiếc ghế. “Em – em đã tự lừa dối mình để nghĩ rằng ông ta sẽ quên con bé.” Bà bừng tỉnh. “Em nghĩ ra rồi! V-viết cho Martin ngay lập tức và ám chỉ về một cuộc hôn phối với Nicolas DuVille. Việc đó sẽ kéo dài thời gian cho chúng ta.”
“Đọc lá thư đi, thưa bà. Hắn nói rõ ràng và trắng trợn hết sức có thể rằng con bé sẽ rời khỏi đây trong vòng một tháng kể từ ngày hôm nay, không viện cớ và trì hoãn.”
Anne làm như ông bảo, đôi mắt bà chuyển động đờ đẫn qua từng dòng chữ. “Ông ta nói con bé sẽ dành thời gian còn lại để nói lời tạm biệt với bạn bè và ghé thăm những cửa hàng mũ áo và trang phục.” Bà cố gắng ra vẻ mạnh mẽ. “Ông ta chắc phải đã thay đổi trong bốn năm qua – ông ta không bao giờ nghĩ đến việc Whitney cần thời gian để đặt may trang phục ở Paris, nơi thời trang tân tiến hơn nhiều. Edward,” bà nói, “anh có cho rằng ông ta có thể nhận được lời cầu hôn từ chàng trai mà con bé đã rất yêu mến khi còn là một đứa trẻ?”
“Hắn ta không nhận được lời cầu hôn nào,” Edward nạt nộ, “nếu không hắn ta đã hể hả tung hê nó trong lá thư chết tiệt này, nghĩ rằng hắn ta đã thành công về việc mà hắn ta tin rằng chúng ta đã thất bại.” Ông quay lưng về phía vợ. “Em cũng nên nói với con bé ngay bây giờ và kết thúc nó cho rồi. Anh sẽ lên sau một lúc.”
Whitney đứng lặng người, cố gắng tiêu hóa tin tức mà nàng nghĩ nàng mong mỏi được nghe. “Cháu – cháu vui mừng được về nhà, Dì Anne,” cuối cùng nàng thốt lên. “Chỉ là…” Giọng nàng bé dần.
Vui mừng trở về nhà? Sợ hãi khi trở về nhà! Sợ hãi rằng bây giờ cơ hội đã trao cho nàng, nhưng nàng có thể thất bại. Buồn bã nhớ nhung ở Paris, được vây quanh với những anh chàng nịnh bợ và ái mộ nàng, khác hẳn với việc trở về nhà và cố gắng làm Paul nhìn nàng theo con mắt của họ. Còn phải ứng phó với cha nàng, Margaret Merryton và các bà mẹ, những người luôn khiến nàng có cảm giác thấp kém hơn cả con côn trùng. Trong khi ở đây, có Dì Anne và Chú Edward yêu thương và cười với nàng, những người khiến cho cuộc sống của nàng ấm áp và hạnh phúc.
Dì nàng quay mặt ra cửa sổ nhưng Whitney đã thấy một giọt nước mắt lăn trên má bà. Nàng cắn môi; nếu như Dì Anna đã buồn bã về việc trở về Anh của nàng, thì chắc chắn là nó sẽ sớm diễn ra. Nàng chưa sẵn sàng để đối mặt với mọi người. Nàng quay lại đứng trước gương, hy vọng tìm thấy vài sự trấn an từ diện mạo của mình. Ở Paris, những quý ông nói rằng nàng đẹp. Paul có nghĩ như vậy không? Chiếc gương nhanh chóng bác bỏ ý kiến đó! Nó đã xảy ra, nàng sợ hãi nhận ra. Ngay cả trước khi nàng ra đi, nàng có thể cảm thấy vẻ bề ngoài của nàng rớt xuống. Nàng xấu xí, vụng về, quá cao – thậm chí những ngón tay của nàng vẫn bồn chồn ngọ nguậy không yên như chúng thường vẫn vậy. Và ở đó – trên sống mũi của nàng – nàng có thể nhìn thấy vài vết tàn nhang mờ mờ mà nàng vẫn thấy ghét. Ôi quái quỷ! Whitney nghĩ, đột nhiên khó chịu với chính mình. Những vết tàn nhang không tái xuất hiện trong mắt người khác; những ngón tay không ngó ngoáy, và nàng không, không bắt đầu điểm lại những lỗi lầm và khuyết điểm của nàng trong quá khứ.
Bụng nàng đã thôi không sôi lên vì hãi hùng. Bên trong nàng, một điều gì đó bắt đầu nhen nhóm: hy vọng. Đôi môi nàng cong lên thành một nụ cười xinh xắn. Tôi sẽ về nhà, nàng nghĩ. Tôi sẽ trở về với Paul – về nhà để cho mọi người thấy tôi đã thực sự thay đổi nhiều như thế nào. Tôi thực sự sắp trở về nhà.
Nhưng trở về nhà cũng có nghĩa là rời xa dì và chú yêu quí của nàng.
Nàng quay khỏi chiếc gương và nhìn thấy đôi vai của dì rung lên vì những giọt nước mắt lặng lẽ. “Dì cảm thấy như bị chia làm hai nửa,” Anne nấc lên.
“Cháu yêu dì, Dì Anne,” Whitney thì thầm, những giọt nước mắt nóng hổi dâng trào trong mắt nàng và rơi thành hàng trên hai má. “Cháu yêu dì rất nhiều.” Dì Anne mở rộng vòng tay và Whitney lao vào nó, cố gắng an ủi dì nàng và tìm sự an ủi chính mình.
Dừng lại bên ngoài phòng ngủ của Whitney, Edward so vai và cẩn thận khoác lên vẻ mặt buồn phiền của mình một nụ cười tươi sáng. Siết chặt hai tay đằng sau lưng, ông sải bước vào trong phòng. “Vui vẻ chứ, các quý cô, quý bà?” ông tiến vào với thái độ vui vẻ cứng nhắc, liếc nhìn từ người phụ nữ đang sụt sùi này sang người khác.
Hai khuôn mặt đau khổ, ướt át há hốc miệng nhìn ông với vẻ không thể nào tin được. “Vui…?” nhắc lại đầy vẻ hoài nghi. Bà nhìn Whitney và Whitney nhìn lại bà. Đột nhiên họ bắt đầu cười khúc khích, rồi những tiếng cười khúc khích bùng lên thành một tràng cười ầm ĩ không dứt.
“Phải… à… ừm, tốt. Mừng là thế.” Edward lẩm bẩm, ngạc nhiên bởi hành vi quá khích thay đổi nhanh chóng của hai người phụ nữ. Sau đó, ông đằng hắng giọng. “Chúng ta sẽ nhớ cháu, nhóc con. Cháu là một điều may mắn và niềm vui của hai chúng ta.”
Sự vui vẻ của Whitney bay đi, và những giọt nước mắt lại dâng lên trong mắt nàng. “Ôi Chú Edward,” nàng nghẹn ngào thì thầm, “Cháu sẽ không bao giờ, không bao giờ yêu một người đàn ông nào nhiều như cháu yêu chú.”
Trước sự thất kinh của mình, Edward thấy mắt ông mờ đi. Ông mở rộng vòng tay, và cháu gái của ông bước vào. Cuối cùng khi cơn bão cảm xúc lắng xuống, ba người họ đứng nhìn nhau ngượng ngùng, mỗi người nắm chặt một chiếc khăn tay. Edward là người đầu tiên nói. “Thôi nào, nước Anh không phải là tận cùng của thế giới, đúng không?”
“Cũng – cũng không phải là cánh cửa ngay bên cạnh,” Whitney nói trong lúc chấm chấm mắt.
“Cháu có những người bạn ở đó,” Edward nhắc nàng nhớ. “Và chàng trai trẻ mà cháu rất ngưỡng mộ cũng ở đó – anh chàng tóc vàng không có đủ bộ não để nhận ra một viên ngọc quý khi cô ấy ở ngay dưới mũi anh ta. Tên cậu ta là gì?”
“Paul,” Whitney cung cấp với một nụ cười ướt nước mắt.
“Cậu chàng đó là một gã ngốc – cậu ta nên bắt lấy con trước đây.” Edward dừng lại, sau đó nhìn nàng rất gần, ông nói, “Chú hy vọng bây giờ cậu ta sẽ làm vậy.”
“Cháu cũng hy vọng như thế,” Whitney nhiệt tình nói.
“Chú cũng phần nào nghĩ vậy, nhóc con,” ông nói và nhìn Anne với vẻ anh-đã-nói-với-em-thế-rồi-mà. “Thực ra, chú vẫn thường tự hỏi liệu đó có phải lý do mà cháu chưa bao giờ tiếp nhận một trong những anh chàng theo đuổi cháu ở đây là vì cháu luôn muốn quay lại Anh và khiến cậu ta phải gục ngã. Đó là điều mà cháu sẽ làm, phải thế không?”
“Cháu định sẽ thử,” Whitney thừa nhận, bối rối vì chú nàng đột nhiên trong giống một cậu bé con tinh nghịch.
“Trong trường hợp đó,” ông tiếp tục, “chú mong rằng cháu sẽ đính hôn vào trước khi tuyết rơi.”
“Nếu cháu có thể,” Whitney cười và nói với vẻ nóng vội.
Đút tay vào túi quần ông dường như cân nhắc điều gì đó. “Chú nghĩ rằng tại một thời điểm như vậy, một cô nương cần một người phụ nữ để khuyên bảo. Có thể phải có rất nhiều kế hoạch để cài bẫy một anh chàng chậm chạp như… ờ…?”
“Paul,” Whitney nín thở tiếp lời.
“Đúng, Paul. Cháu biết không cháu yêu,” ông ân cần nói, “cháu có thể thích có dì cháu đi cùng.” Ông liếc nhìn Whitney qua cặp kính. “Điều đó làm cháu vui không?”
“Có ạ!” Nàng hét lên và cười to. “Có, có, có chứ!”
Edward ôm lấy nàng và nhìn người vợ tươi cười qua vai nàng. Nụ cười biết ơn của bà là một sự đền bù xứng đáng cho sự hy sinh của ông. “Chú đã trì hoãn chuyến viếng thăm Tây Ban Nha,” ông nói. “Khi hai người đi, chú sẽ đến đó để thực hiện một số công việc của quốc gia. Sau một hoặc hai điểm dừng chân trên đường, chú sẽ đến Anh và chúc mừng anh chàng mà cháu đã đính hôn, và chú sẽ mang dì cháu về nhà với chú khi chú đi.”
Giờ khi mà ông đã hài lòng vì tính toán khôn ngoan hơn Martin Stone bằng cách cử Anne đi cùng để chắc chắn là Whitney sẽ có một khởi đầu đúng đắn, Edward từ bỏ quyết định ban đầu về số tiền cực lớn mà Martin đã gửi cho Whitney để tiêu xài. Theo đó, hai quý bà và quý cô của ông đã thực hiện những chuyến đi mua sắm bắt đầu từ sáng và kết thúc chỉ đủ thời gian để trang điểm cho những lễ hội buổi tối hoặc ngã sụp xuống giường.
*****
Cha mẹ Nicolas DuVille thay mặt Whitney tổ chức một bữa tiệc hoành tráng vào đêm trước ngày Quý bà Anne và Whitney khởi hành. Cả buổi tối, Whitney sợ hãi nói lời tạm biệt với Nicki, nhưng khi thời điểm đến, anh khiến nó trở nên khá dễ dàng.
Họ đã tranh thủ được vài phút riêng tư với nhau trong phòng chờ của ngôi nhà rộng lớn của cha mẹ Nicki. Nicki đang đứng cạnh lò sưởi, một vai tựa vào thành đá và lơ đãng lặng ngắm ly rượu trong tay. “Em sẽ nhớ anh, Nicki,” Whitney nhẹ nhàng nói khi không thể chịu đựng sự im lặng.
Anh nhìn lên, vẻ mặt anh có vẻ thích thú. “Thật không, cherie?” Trước khi nàng có thể trả lời, anh nói thêm, “Anh sẽ không nhớ em lâu đâu.”
Đôi môi Whitney run rẩy vì tràng cười ngạc nhiên. “Thật không hào hiệp khi nói vậy!”
“Hào hiệp là để cho những anh chàng ít tuổi và những người già cả,” Nicki nói với giọng trầm bổng mang vẻ trêu ghẹo. “Tuy nhiên, anh sẽ không nhớ em lâu, vì anh định đến Anh trong một vài tháng.”
Whitney lắc đầu và nói trong sự vô vọng hoàn toàn, “Nicki, có một người khác. Ý em là ở nhà. Ít nhất là em nghĩ vậy. Tên anh ấy là Paul và… “ Nàng bỏ dở, ngạc nhiên bởi nụ cười toe toét chậm rãi của Nicki.
“Anh ta có từng đến Pháp thăm em không?” anh thận trọng hỏi.
“Không, anh ấy thậm chí còn không nghĩ đến điều gì giống như vậy. Anh biết đấy, em đã rất khác và – anh biết mà, trẻ con, và anh ấy chỉ nghĩ em là một cô bé liều lĩnh, ngang ngạnh và không duyên dáng, người mà… Tại sao anh lại cười như thế?”
“Vì anh rất vui,” Nicki nói với một tiếng cười dịu dàng. “Vui vì biết là, sau rất nhiều tuần để tự hỏi đối thủ của mình là ai, thì hóa ra hắn ta một tên ngốc người Anh nào đó, người mà em đã không gặp bốn năm, và người đã không có đủ khả năng để thấy trước người phụ nữ mà em sẽ trở thành. Hãy về nhà, cherie,” anh cười khoái trá, đặt ly xuống và kéo nàng sát vào anh. “Em sẽ sớm nhận ra rằng trong những vấn đề của trái tim, ký ức là những điều tốt đẹp hơn nhiều so với hiện thực. Và, sau vài tháng, anh sẽ đến, và em sẽ lắng nghe những gì anh muốn nói.”
Whitney biết anh định thổ lộ tình cảm của mình, cũng như nàng biết là sẽ vô ích khi tranh cãi về điều này bây giờ. Ký ức của nàng sẽ không chứng tỏ điều gì tốt hơn hiện thực, bởi vì không có một ký ức của nàng là tốt đẹp. Nhưng nàng không muốn giải thích với Nicki là nàng đã cư xử một cách tồi tệ đến như thế nào, và tại sao Paul không thể tưởng tượng nàng có thể trở thành một cô gái trẻ như hiện tại.
Hơn nữa, Nicki sẽ không nghe; anh đã cúi đầu xuống và chiếm môi nàng với một nụ hôn dài, ngọt ngào và mạnh mẽ.
ANH QUỐC – 1820