Hoảng sợ hơn cả khi chàng nhìn thấy Whitney vấp chân vào mép thảm và ngã lăn xuống nhiều bậc cầu thang đêm hôm trước, Clayton đi đi lại lại trong sảng chờ của Grand Oak, toàn bộ sự chú ý của chàng tập trung vào cánh cửa trên đầu cầu thang. Phía bên kia cánh cửa đó, vợ chàng đang chuẩn bị sinh cho chàng đứa con sớm hơn hai tháng, và cả mẹ và con đang ở trong tay của Hugh Whitticomb.
Trong vòng 24 giờ qua, sự tin tưởng vào tay nghề của Hugh Whitticomb của Clayton ngày càng teo nhỏ lại theo từng phút trôi qua. Đầu tiên, khi Whitticomb đến vào tối hôm trước, ông ta đã khám cho Whitney và đảm bảo với cả nhà là cả mẹ và con dường như vẫn trong tình trạng khá tốt. Sáng nay, ông ta cộng thêm sự khẳng định vào chẩn đoán của mình. “Không có dấu hiệu gì là đứa bé sẽ ra đời sớm vì cú ngã của bà ấy,” ông ta nói với Clayton và những người khác, “nhưng tôi sẽ ở lại đến tối nay, chỉ để đề phòng là tôi sai.”
Từ đó, Clayton đã quá căng thẳng đến mức ban lệnh và kèm theo đó là đe dọa. “Cho dù ông nghĩ là khả năng đứa bé sẽ ra đời sớm là vô cùng thấp, thì ông cũng sẽ ở đây trong vòng hai tháng nữa!” chàng ra lệnh.
Hếch đầu sang một bên, Hugh Whitticomb nhìn chàng với vẻ thông cảm thích thú mà ông luôn cảm thấy cho những người đàn ông sắp làm cha lần đầu tiên. “Chỉ là thắc mắc của tôi thôi, Ngài sẽ làm gì để giữ tôi ở đây?”
“Ta sẽ không có khó khăn gì để tìm được cách, tin ta đi,” Clayton quát.
“Tôi không hề nghi ngờ gì,” Hugh nói với một tiếng cười thầm. “Tôi chỉ là tò mò. Khi mẹ Ngài gặp một cơn cảm lạnh một tháng trước khi Ngài sinh ra đời, tôi tin là cha Ngài đã đe dọa giam giữ tôi trong hầm ở Claymore. Hoặc đó là Bá tước của Sutton? Không… Bá tước chỉ ra lệnh cho xe ngựa của tôi về nhà và sau đó từ chối không cho tôi sử dụng bất cứ cái xe nào của ông ấy.”
Sự thích thú của ông biến mất ngay sau đó, khi cô hầu gái của Whitney bay ra khỏi phòng và nghiêng người ngó xuống tầng dưới. “Bà ấy đang có cơn đau, bác sĩ Whitticomb.”
Đó là nhiều tiếng đồng hồ trước, và kể từ đó Clayton chỉ được phép thăm Whitney hai lần và mỗi lần chỉ vài phút. Nàng nhìn nhợt nhạt và yếu ớt trên chiếc giường lớn, nhưng những cơn đau của nàng chỉ thỉnh thoảng đến nên nàng nở nụ cười xinh đẹp của mình và bảo chàng ngồi cạnh nàng trên giường. “Em yêu chàng, và một lúc nữa thôi em sẽ sinh cho chàng một đứa trẻ khỏe mạnh và xinh đẹp,” nàng nói với Clayton, che dấu sự sợ hãi của nàng dưới những lời an ủi, Clayton đã nhẹ nhõm hơn nhiều – cho đến khi một cơn đau mạnh tấn công nàng khiến nàng cong lưng khỏi giường. “Chàng phải rời đi bây giờ,” nàng nói trong khi cắn chặt môi cho đến khi nó bật máu.
Clayton đã trút cơn thịnh nộ không thể kiềm chế được lên Whitticomb, “Chết tiệt, ông không thể làm gì cho nàng hay sao?”
“Tôi đang làm vài điều cho bà ấy đây,” Hugh trả lời. “Tôi sẽ khuyên ngài xuống lầu để bà ấy không phải lo lắng cho ngài khi cơn đau đến.”
Một tiếng đồng hồ sau, Clayton khăng khăng phải đích thân nhìn thấy là nàng vẫn ổn, và khi người bác sĩ cố ngăn chàng lại ở cửa, Whitney gọi với ra bảo chàng vào. Nàng nhìn nhợt nhạt hơn và trán ướt đẫm mồ hôi. Clayton ngồi xuống cạnh nàng, vuốt mái tóc dày ra khỏi trán, và nghiêm trọng hứa, “Ta sẽ không bao giờ để điều này xảy ra cho nàng lần nữa.”
Một cơn đau khác lại đến trước khi nàng có thể trả lời và Clayton ôm chầm nàng vào tay, rung rung nàng như một đứa trẻ. “Ta xin lỗi,” chàng khản giọng thì thầm, đôi mắt đầy nước mắt khiếp sợ. Sau đó chàng bị đuổi ra ngoài và cánh cửa phòng nàng khoá lại để ngăn chàng.
Whitticomb xuất hiện đều đặn sau đó để thông báo cho cả gia đình những tin tức mang tính khích lệ nho nhỏ, và những dự đoán sai lầm về giờ đứa trẻ chuẩn bị ra đời. Clayton không thể được trấn tĩnh bởi bất cứ điều gì ông nói. Dứt mắt khỏi cánh cửa trên đầu cầu thang, chàng liếc nhìn đồng hồ trong hành lang, thấy rằng bây giờ đã là 9h hơn, sau đó chàng hùng hổ lao qua cánh cửa của phòng khách nơi Stephen và mẹ chàng đang cầu nguyện cũng với Ngài Gilbert và vợ. “Whitticomb là một tên đần bất tài.” Clayton giận dữ nói với họ. “Tôi sẽ đi tìm một bà đỡ, không, hai bà đỡ.”
Bà Gilbert mỉm cười yết ớt. “Tôi chắc là đứa bé sẽ sớm ra đời và mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.” Bà đã không thành công trong việc an ủi Clayton bởi vì bà cũng đang sợ và Clayton có thể nhận ra.
Ngài Gilbert ủng hộ dự đoán của vợ với một cái gật đầu nhấn mạnh và giọng thân mật, “Nó sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Không có gì để lo lắng. Trẻ con sinh ra mỗi giây trong ngày.” Theo nhận định của Clayton, Ngài Gilbert trông còn hoảng sợ hơn bà Gilbert.
Stephen nhấc đầu ra khỏi tay mình và chăm chú nhìn Clayton với vẻ bất lực vô vọng. Stephen, Clayton nhận thấy, có quá nhiều sự tôn trọng với anh trai mình để nói dối về những điều mà anh không tin.
Bà công tước quả phụ đứng lên và bước về phía chàng. “Ta cảm thấy bằng cả trái tim là hiện không có điều gì để lo lắng,” bà run run nói. “Trong trái tim ta, ta cảm thấy Whitney và đứa bé sẽ tuyệt đối ổn.”
Clayton bước đi và tiến đến bình rượu brandy để trên bàn. Lần cuối cùng khi mẹ chàng tiên đoán những điều như vậy là khi con ngựa đực của bà bị ốm. Con ngựa đó đã chết vào sáng ngày hôm sau.
Chàng biết mọi người đang cầu nguyện vì họ không thể làm điều gì khác. Chàng biết rõ ràng như biết rằng Hugh Whitticomb là một thằng ngốc bất tài và nhẫn tâm.
“Đức ngài?”
Mọi người trong phòng nhìn vào Hugh Whitticomb đang đứng ở cửa, trông cực kỳ phờ phạc.
Clayton chết đứng. “Gì?”
“Ngài có muốn lên gác và đón mừng con trai của mình chứ?”
Clayton cảm giác như chàng đã mọc rễ vào chiếc thảm. Chàng phải nuốt xuống cục băng dâng lên trong họng để hỏi. “Còn vợ ta thế nào?”
”Bà ấy làm mọi chuyện thật tuyệt.”
Clayton sải bước khỏi phòng và cưỡng lại sự thôi thúc chưa từng thấy để ôm chặt lấy người bác sĩ tuyệt diệu.
“Bà ấy tặng tôi một vết xước, Alicia ạ. Bà ấy có mất một chút máu, nhưng sẽ khỏe lại. Ngay cả trước khi bà ấy bắt đầu bị chảy máu, tôi không hề có ý định rời khỏi bà ấy ít nhất là cho đến ngày mai. Bà biết đó.”
“Tất nhiên tôi biết,” bà nói với nụ cười đầy nước mắt, sau đó bà xuôi theo thôi thúc mà Clayton đã lờ đi và ôm chặt ông. “Cảm ơn, Hugh,” và thì thầm. “Tôi sợ chết khiếp.” Bà nhìn quanh mọi người. “Tôi không thể mở mắt được nữa. Tôi nghĩ tôi phải đi nghỉ.”
“Tôi tin là tôi cũng sẽ làm như vậy” Quý bà Gilbert nói.
Ngài Gilbert lịch sự đứng lên và nghiêng người hôn vào má vợ, ông nhìn thấy nước mắt thanh thản lấp lánh trong mắt bà. “Đó, đó, em yêu,” ông nói với một tiếng cười nhỏ. “Anh đã nói với em là không có lý do gì để hoảng sợ, không đúng sao?”
“Vâng, Edward,” bà Anne nói, trao cho ông một nụ cười lúng túng.”Anh luôn luôn đúng.”
Ngài Gilbert nghiêng lại gần bà và nhìn sang Stephen, người trông trẻ hơn 15 tuổi so với vài phút trước. “Nhìn Stephen kìa. Cậu ta không hoảng sợ. Các quý bà cứ lo lắng nhiều quá. Sinh con là điều tự nhiên nhất trên thế giới, phải không, Stephen?”
“Vâng, tất nhiên,” Stephen khẳng định và mỉm cười với ông bà Gilbert. Anh đứng lên và bước đến bình rượu. “Cháu nghĩ chúng ta sẽ uống một chút trước khi đi ngủ – chúc mừng nhân dịp này.”
“Đó là một ý hay,” Edward ủng hộ và tham gia ngay với Stephen ở bàn rượu. Ông nhìn vợ lướt khỏi phòng, sau đó nhìn quanh để tìm ông bác sĩ và nhận ra ông ta đã đi ngủ, bỏ lại Stephen và ông trong phòng khách.
“Ngài muốn uống gì?” Stephen nói, ra hiệu về phía dãy những bình và ly rượu bằng pha lê.
“Ta tin là ta muốn một ly brandy,” Edward trả lời.
“Lựa chọn tuyệt vời,” Stephen đáp, đưa cho ông một chiếc ly phù hợp và một bình đầy brandy. Stephen chọn một chiếc ly và một bình uýt ki cho mình.
Hai người đàn ông an toạ trong chiếc ghế xô pha trong yên lặng, sau đó họ rót đầy ly của mình với loại rượu mình chọn. Với ly uýt ki trong tay, Stephen nghiêng ra sau và duỗi thẳng hai chân và đặt chéo chúng trên mắt cá chân. Ngài Gilbert tựa vào chiếc gối đệm với ly brandy và bắt chước tư thế của Stephen, sau đó ông nhìn anh trong yên lặng, một kiểu giao tiếp của đàn ông.
Họ cùng nâng ly và uống một ngụm lớn, sau đó họ chờ đợi để chất cồn bắt đầu xua đi những tàn dư của cơn kinh hoàng.
Stephen uống nhiều hơn ngài Gilbert, nhưng là vì Stephen có nhiều thứ để quên hơn chỉ là nỗi lo sợ về Whitney và đứa bé. Emily đã gửi cho anh một tin nhắn báo là cô đã lấy Glengarmon.