Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Whitney, My Love

Chương 6

Tác giả: Judith McNaught

Ngài Edward Gilbert đứng trước chiếc gương trong phòng khách, đôi mắt ông trọn tròn vì sửng sốt và kinh hoàng khi ông nhìn chằm chằm vào chính mình trong bộ trang phục cá sấu màu xanh lá cây mà vợ ông đã chọn cho ông để mặc trong buổi tiệc hóa trang của nhà Armand.

Ánh mắt ghê tởm của ông trượt từ cái đầu kỳ cục với cái quai hàm hung dữ ngoắc ra sẵn sàng để cắn, xuống đôi chân bò sát nhiều móng vuốt, tiếp đó là cái đuôi bự lê lết trên sàn nhà. Chính xác đoạn giữa cơ thể xanh ngắt của con cá sấu là cái bụng của Edward phồng lên một cách kỳ lạ. Quay lưng lại với chiếc gương, ông nhìn qua vai và thử xoay hông, ông khiếp đảm nhìn chiếc đuôi nhấp nhô phía sau lưng. “Kinh tởm!” ông khịt mũi với vẻ ghê tởm.

Quý bà Anne và Whitney đi vào phòng ngay lúc đó, và Edward quay sang vợ. “Quỷ dữ thánh thần ơi!” ông bùng nổ, rồi giật mạnh cái đầu cá sấu và giận dữ dứ dứ nó về phía bà khi ông lạch bạch đi ngang qua phòng, chiếc đuôi lê lết phía sau. “Liệu anh có thể hỏi, làm thế nào anh hút xì gà được khi đang mặc thứ này?”

Quý bà Anne mỉm cười không chút bối rối khi bà nghiên cứu ông trong bộ trang phục bà đã chọn mà không hề hỏi ý kiến ông. “Em không thể kiếm được bộ trang phục Henry VIII yêu thích của anh, và em hoàn toàn chắc là anh không để tâm đến bộ trang phục hóa trang thành voi-”

“Voi!” Edward chua chát nhắc lại, gầm gừ với bà. “Anh ngạc nhiên là em không mua bộ đó. Em có thể thấy anh bò trên bốn chân và tay, vẫy vẫy vòi và chọc ngà vào mông người ta! Madam, tôi còn có một danh tiếng để gìn giữ, một địa vị -”

“Suỵt, anh yêu,” bà âu yếm vỗ về. “Whitney sẽ nghĩ gì-”

“Anh sẽ nói với em con bé nghĩ gì – con bé nghĩ anh trông giống một con lừa. Mọi người sẽ nghĩ anh trông giống như một con lừa!” Ông quay đầu về phía Whitney. “Nào, cháu yêu, nói với dì cháu là chú trông giống như một con lừa!”

Whitney nhìn ông với vẻ tươi cười đầy thương yêu. “Bộ trang phục của chú rất tài tình và độc đáo, Chú Edward,” nàng lịch thiệp nói, rồi làm ông sao nhãng bằng cách nhắc đến tên của một đối thủ kỳ cựu của ông. “Nhưng, cháu đã nghe là, Herbert Granville định hóa trang thành một một con ngựa.”

“Không, thật sao?” Ngài Gilbert hỏi, ngay lập tức thấy tức cười. “Kết cuộc thế nào?”

Nàng nháy mắt với ông. “Cháu quên không hỏi.”

Ông cười khoái trá và nói. “Để chú đoán xem cháu hóa trang thành ai nào.” Whitney quay một vòng để ông xem xét. Chiếc váy kiểu Hy Lạp bằng lụa trắng mỏng thắt nút ở vai trái với một chiếc trâm gắn đá thạch anh tím, để trần một bờ vai trắng ngà khiêu khích. Những lớp lụa mỏng ôm sát bộ ngực căng tràn và cái eo thon, rồi duyên dáng rủ xuống chấm sàn nhà. Mái tóc dày bóng mượt được cuốn quanh bởi những bông hoa mao lương vàng và violet sặc sỡ. “Venus,” ông khẳng định.

Whitney lắc đầu. “Đây – đây là gợi ý.” Nàng khoác một chiếc áo choàng sa tanh tím qua vai và chờ đợi.

“Venus,” ông tuyên bố lần nữa, còn khẳng định hơn trước.

“Không phải,” nàng nói và hôn vào má ông. “thực ra, bà thợ may đã cố gắng thay đổi thần thoại một chút. Cháu đóng vai Prosperina, nhưng cô ấy luôn được miêu tả là mặc những chiếc váy đơn giản và trẻ con hơn.”

“Ai?” Edward bật ra.

“Prosperina, nữ thần mùa xuân,” Whitney nói. “Nhớ không, chú Edward? Cô ấy luôn xuất hiện với những bông hoa mao lương và violet trên tóc, và mặc một chiếc áo choàng màu tím như cái này?” Thấy chú nàng vẫn còn bối rối, Whitney nói thêm, “Pluto bắt cóc cô ấy xuống trần gian để làm vợ ông ấy.”

“Một việc xấu xa mà hắn đã làm,” Edward lơ đãng trả lời, “nhưng chú thích trang phục của cháu, cháu yêu. Mọi người sẽ bận rộn để cố tìm ra cháu đang đóng giả ai và họ sẽ không có thời gian để băn khoăn con cá sấu béo phị này là ai.” Nói xong ông đưa tay ra cho Whitney và bên còn lại cho Anne, người đang diện một chiếc váy giống như nữ hoàng thời trung cổ, cùng với một chiếc mũ cao và mạng che mặt.

*****

Những tràng cười vang dội khắp phòng khiêu vũ quá đông đúc của nhà Armand, dìm đi nỗ lực của những người nhạc công, sau đó giảm dần rồi biến mất trong làn sóng râm ran của các cuộc hội thoại. Trên sàn nhảy chật cứng, khách khứa trong những bộ trang phục kỳ lạ vật lộn từng khoảng không và cố theo tiếng nhạc mà họ hầu như không thể nghe.

Đứng ở mép sàn, vây quanh bởi những người ái mộ riêng, Whitney ngọt ngào mỉm cười. Nàng nhìn thấy Nicki đến, khẽ cúi đầu chào mẹ anh và bắt đầu tiến thẳng về phía nàng, anh vẫn nhận ra nàng cho dù nàng đang mang chiếc mặt nạ màu trắng che nửa mặt. Anh vừa đến từ một bữa tiệc khác và không mặc trang phục hóa trang. Whitney quan sát anh với một nụ cười thầm; nàng ngưỡng mộ mọi thứ về anh, từ cái vẻ thoải mái của anh trong những bộ quần áo sang trọng cho đến sức lôi cuốn tinh tế của anh. Trong một phút thoáng qua, ký ức về cảm giác miệng anh chuyển động trên miệng nàng mang đến một cảm giác râm ran chạy xuyên qua nàng.

Khi anh đến gần, anh quét một ánh nhìn điềm tĩnh và thẳng thừng qua những anh chàng đang đứng quanh nàng và họ tách ra tạo một khoảng không cho anh cứ như là anh đã ra lệnh cho họ dạt ra. Cười nhe răng một cách xấu xa, anh quan sát chiếc váy kiểu Hy Lạp, chiếc áo choàng tím và những bông hoa violet và mao lương vàng tết quanh mái tóc rực rỡ của nàng. Anh nâng những ngón tay nàng lên môi và cất giọng đủ to để có thể nghe thấy trong những tiếng chuyện trò ầm ĩ. “Tối nay em đẹp đến mê hồn, Venus.”

“Amen!” một quả chuối khổng lồ tán đồng và loay hoay tranh đường đi qua nhóm của Whitney.

“Tuyệt trần!” Một kỵ sỹ trong bộ áo giáo thốt lên, nâng tấm che mặt lên và nhìn Whitney chằm chằm với ánh mắt tán tỉnh và nịnh đầm.

Nicki vứt cho hai người đó một cái nhìn lạnh lẽo trong khi Whitney kín đáo giơ quạt lên. Nhưng đằng sau chiếc quạt lụa, nàng đang cười tươi tắn. Giờ thì đây là thế giới của nàng và nàng cảm thấy ấm áp bởi cảm giác an toàn. Ở Pháp, khi nàng nói gì đó không bình thường, không có những tiếng khịt mũi không tán thành hoặc những tiếng thở dốc vì giận dữ. Thay vào đó, mọi người nói nàng “dí dỏm” và “sôi nổi” và thậm chí còn trích dẫn lời của nàng. Chắc chắn khi nàng trở về Anh mọi việc sẽ như vậy. Nàng đã phạm sai lầm chết người khi còn là một cô bé. Bây giờ nàng đã hiểu biết hơn, và nàng sẽ không tự làm mình xấu hổ lần nữa.

Bên cạnh nàng, nàng cảm thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Nicki di chuyển trên chiếc váy lụa của nàng, nhưng nàng không buồn nói với anh rằng bộ đồ hóa trang không phải là Venus. Dường như không ai trong cả buổi khiêu vũ này nghe đến một phụ nữ nào khác trong thần thoại Hy Lạp ngoài Venus, và chiếc áo choàng tím và những bông hoa violet và mao lương vàng dùng để gợi ý chẳng có ý nghĩa gì đối với họ. Nàng đã sớm từ bỏ việc giải thích.

Khi nàng đang còn cân nhắc để quyết định dành tặng cho ai vinh dự lấy thêm rượu punch thì Andre Rousseau, một trong những người ngưỡng mộ kiên trì nhất của nàng, để ý thấy ly của nàng đã cạn. “Nhưng điều này không được phép, Mademoiselle,” anh ta đột ngột nói. “Tôi không nhận ra rằng ly của em cần được chú ý. Liệu tôi có thể?” anh ta nói, đưa tay về phía chiếc ly tội lỗi.

Whitney đưa nó cho anh ta, và anh ta cúi đầu. “Thật vinh dự, Mademoiselle.” Nhìn các quý ông khác với vẻ hài lòng, anh ta đi về phía chiếc bình thủy tinh khổng lồ luôn được đổ đầy rượu punch.

Bây giờ Paul có nghĩ lấy rượu punch cho nàng là một vinh dự không? Whitney mơ màng tự hỏi. Ý nghĩ Paul Sevarin đỏ cả mặt với sự biết ơn được cho phép làm một việc vặt cho nàng thật lố bịch khiến Whitney mỉm cười. Giá như anh có thể thấy nàng ở đây, bao quanh bởi những người theo đuổi, được tán tỉnh và săn đuổi.

Đột nhiên, Whitney giật suy nghĩ của mình khỏi Paul để trở lại với hiện thực khi nàng nhận ra rằng mình vô tình đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trong bộ trang phục đen tuyền đứng bên kia phòng. Bên dưới chiếc mặt nạ đen che nửa mặt, miệng của người đàn ông đó nhấc lên thành một nụ cười chầm chậm thích thú, và anh ta nghiêng đầu về phía nàng với một cái cúi đầu rõ ràng có ý châm biếm.

Nóng ran người vì bối rối khi bị bắt quả tang nhìn chằm chằm vào người khác, Whitney quay vụt đi khiến nàng gần nhau lật đổ chiếc ly trên bàn tay đang đưa ra của Andre. “Rượu punch của em, Mademoiselle,” anh ra nói và đưa cho nàng ly rượu như thể đang đưa cho nàng một nắm kim cương. Khi Whitney cảm ơn anh ta và cầm ly rượu, anh ta thảm não liếc nhìn chiếc áo ghi lê sa tanh màu mận giờ đang lốm đốm những vết ướt.

Trả lời câu hỏi đầy cảm thông của Whitney về việc làm thế nào mà anh ta bị ướt, Andre nghiêm trang thuật lại những nguy hiểm mà anh ta đã đối mặt trong công cuộc tìm kiếm rượu punch cho nàng. “Thật không thể tin được ai đó có thể tìm đường đi qua đám đông đó, Mademoiselle. Chỉ một lúc sau khi tôi cách xa em, tôi đã dẫm phải một con sư tử say mèm, va vào một quả chuối đã chào hỏi em trước đó, và vấp phải đuôi một con cá sấu và nó đã chửi thề tôi khi tôi trượt chân.”

“Tôi – tôi thật xin lỗi, Andre,” Whitney ái ngại, nuốt lại một tiếng cười rúc rích chực bật ra khi anh ta đề cập đến con cá sấu. “Thật khốn khổ cho anh.”

“Không có gì!” Andre nhanh chóng phủ nhận, cố gắng làm ra vẻ như thực ra đó là một điều gì rất vĩ đại. “Vì em, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Vì em, không có việc gì có thể trở thành quá khó khăn. Vì em, tôi sẽ vượt qua eo biển Măng-sơ trên một chiếc bè, giật trái tim tôi ra khỏi lồng ngực…”

“Có lẽ ngay cả một chuyến đi đến bình rượu punch?” Whitney chòng ghẹo.

Trang trọng, Andre tuyên bố là anh ta thậm chí có thể làm như thế.

Nicki quan sát gã trai trẻ với vẻ thương hại, buồn cười và khinh thường. “Cherie,” anh nói với Whitney trong khi đặt tay nàng vào cánh tay gập lại của anh và hướng nàng đến những cánh cửa kiểu Pháp mở ra sân trong. “Kết hôn với Andre, hoặc chấm dứt hy vọng của gã quỷ sứ tội nghiệp đó. Nếu em không làm thế, hắn ta sẽ nảy ra vài ý tưởng thực sự nguy hiểm cho em, như là băng qua đường chẳng hạn.”

“Em cho là em phải cưới anh ta,” Whitney nói với một nụ cười nửa miệng dạn dĩ. “Rốt cuộc thì chính anh nói rằng anh ta sẽ là một người chồng tốt, vào chính vào buổi tối đầu tiên khi anh đến buổi khiêu vũ ra mắt và khiêu vũ với em.”

Nicki im lặng cho đến khi họ đứng ở bên ngoài khoảng sân trong nhà. “Sẽ là một sai lầm khi em cưới anh ta, vì gia đình của Andre Rousseau và gia đình anh là bạn bè thâm niên, và tình bạn đó sẽ hoàn toàn gãy đoạn nếu anh giết đứa con trai duy nhất của họ, chỉ để khiến em trở thành góa phụ.”

Giật mình bởi những lời đe dọa, Whitney ngẩng phắt đầu lên, chỉ để thấy Nicki đang cười nhăn nhở với nàng. “Anh thật tệ, Nicki. Em thích Andre, và em thích anh. Chúng ta đều là bạn bè.”

“Bạn bè?” anh nhắc lại. “Anh có thể nói em và anh còn hơn thế nữa.”

“Ừm, vậy thì bạn tốt,” Whitney nhượng bộ một cách không thoải mái.

Họ vẫn đứng bên ngoài, trò chuyện với những người quen đi lại qua chỗ họ ở sân trong, trong khi Whitney cố nghĩ ra vài cách nào đó để đưa quan hệ của nàng với Nicki trở lại mối quan hệ thông thường mà họ đã có được cho đến vài tháng trước. Đột nhiên anh nói và Whitney chao người vì ngạc nhiên với chủ đề đó. “Phụ nữ Anh thường được trông đợi kết hôn ở độ tuổi nào?”

“Không muộn hơn 35,” Whitney nói dối ngay lập tức.

“Thôi đi, anh nghiêm túc đấy.”

“Được rồi,” Whitney mỉm cười, cố gắng để tình huống diễn biến một cách nhẹ nhàng. “Không muộn hơn hai mươi lăm.”

“Đã đến lúc em nghĩ đến việc kết hôn.”

“Em thà là nghĩ đến chuyện khiêu vũ.”

Nicki trông như muốn tranh cãi nữa, nhưng anh cân nhắc lại và đưa tay ra. “Vậy chúng ta khiêu vũ nhé,” anh nói cụt lủn.

Nhưng ngay cả thế, anh cũng bị cản trở. Một giọng nói trầm lắng dường như nhảy ra từ bóng tối phía sau họ. “Thật không may, Monsieur, Cô Stone đã hứa nhảy điệu van này với tôi.”

Whitney ngạc nhiên quay lại thấy một người khoác chiếc áo choàng đen hiện ra từ trong bóng tối. Cho dù không có bộ trang phục hóa trang thành quỷ Xa-tăng, Whitney có thể nhận ra nụ cười châm biếm đó – chính là nụ cười mà người đàn ông này đã trao cho nàng từ bên kia phòng khiêu vũ, khi anh ta bắt gặp nàng vô thức nhìn nhằm chằm vào anh ta. “Cô hứa khiêu vũ với tôi điệu này,” Xa-tăng nói khi nàng đang ngập ngừng.

Whitney không có chút ý tưởng nào về việc người quen chưa nhận ra này là ai, nhưng nàng đang bồn chồn muốn lẩn tránh thảo luận thêm về vấn đề hôn nhân với Nicki. “Tôi không nhớ đã hứa với ai điệu nhảy nào tối nay,” nàng do dự nói.

“Cô hứa với tôi một tháng trước đây,” Xa-tăng thông báo với nàng rồi chạm bàn tay bên dưới khủy tay nàng, chỉ dùng một lực vừa đủ để bắt đầu kéo nàng đi với anh ta về phía phòng khiêu vũ.

Giấu một nụ cười trước sự táo bạo quá mức của người đàn ông này, Whitney nhìn qua vai và lịch sự cáo lỗi với Nicki, nhưng nàng có thể cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh gắn trên lưng nàng trên từng bước đi.

Tuy nhiên, Nicki bị bỏ quên khi nàng bước vào vòng tay của quỷ Xa-tăng và thấy mình được quay vòng theo điệu nhạc với người đàn ông đang khiêu vũ với sự duyên dáng thoải mái của người đã từng nhảy điệu van cả nghìn lần trước đây. Quay vòng và quay vòng, họ lướt nhẹ nhàng cho đến khi Whitney không thể kìm nén lâu hơn nữa. “Tôi có thực sự hứa nhảy với ngài tối nay không?” nàng hỏi.

“Không,” anh ta nói.

Câu trả lời thẳng thừng của anh ta khiến nàng bật cười. “Ngài là ai?” nàng hỏi vẻ bí ẩn.

Một nụ cười lười biếng lướt qua trên khuôn mặt rám nắng của anh ta. “Một người bạn?” anh ta ướm lời với giọng trầm ấm.

Whitney cũng không nhận ra giọng anh ta. “Không phải. Ngài là một người quen, nhưng không phải một người bạn.”

“Ta sẽ phải sửa chữa điều đó,” anh ta trả lời với vẻ hoàn toàn tự tin mà anh ta có thể.

Whitney cảm thấy một mong muốn ngoan cố phải làm tiêu tan phần nào sự tự tin ngạo mạn của anh ta. “Tôi e rằng điều đó không thể. Tôi đã có bạn nhiều hơn mức tôi biết phải làm gì với họ, và tất cả bọn họ đều tuyên thệ lòng trung thành đối với tôi cho đến chết.”

“Trong trường hợp đó,” anh ta nói với một nụ cười làm sáng lên đôi mắt xám. “có lẽ một trong số họ sẽ gặp tai nạn – với một chút giúp đỡ từ phía tôi.”

Whitney không thể ngăn lại một nụ cười đáp lại. Những lời nói vừa rồi của anh ta không có ý đe dọa, nàng biết vậy; anh ta chỉ đơn giản là chơi đố chữ với nàng, và việc đối đáp với anh ta thật thú vị. “Ông thật là không tốt khi vội vàng đẩy bất cứ người bạn nào của tôi đi đến kết cục cuối cùng của họ. Bạn tôi có những danh tiếng xấu, và đích đến cuối cùng của họ có thể không có khí hậu trong lành.”

“Một nơi nguy hiểm?” anh ta trêu.

Với một tiếng thở dài tiếc nuối giả vờ, Whitney nghiêm trọng gật đầu. “Tôi e là vậy.”

Anh ta cười với nàng, một tiếng cười khàn khàn dễ lây, và đột nhiên nhìn nàng với ánh mắt đánh giá táo bạo khiến Whitney thấy bồn chồn. Nàng quay đi và cố gắng nghĩ ra xem anh ta là ai. Lúc ở sân trong, anh ta nói tiếng Pháp trôi chảy, nhưng khi ở đây trên sàn khiêu vũ, tiếng Anh của anh ta cũng lưu loát không chút vấp váp. Một phần khuôn mặt không bị che bởi chiếc mặt nạ để lộ làn da nâu rám nắng mạnh khỏe rõ ràng không thể có được trong mùa xuân này ở Pháp. Và cũng không thể ở Anh.

Để phân biệt anh ta giữa hàng trăm người đàn ông nàng đã được giới thiệu trong hai năm qua thật nan giải, nhưng dù sao Whitney vẫn cố thử. Trong đầu nàng thầm điểm lại những người nàng quen, lần lượt loại bỏ hết người này đến người khác vì không cao bằng hoặc có màu mắt không phải màu xám khác lạ của anh ta. Chiều cao, dễ phải hơn 1m88 là đặc điểm nổi bật nhất của anh ta. Nàng xem đi xem lại manh mối đó nhưng vẫn không thể xác định được danh tính của anh ta. Nhưng anh ta lại biết rõ nàng đủ để nhận ra nàng mặc dù nàng đang đeo một chiếc mặt nạ che nửa mặt. Khi điệu van đã chấm dứt, nàng cũng không đi đến gần hơn với việc xác định danh tính của anh ta như lúc bắt đầu.

Whitney bước ra xa anh ta, một nửa đã hướng về phía Nicki đang đứng ở mép sàn khiêu vũ, nhưng người bạn nhảy của nàng vẫn nắm chắc và đặt tay nàng bên dưới cánh tay anh ta, rồi kéo nàng đi về hướng ngược lại dẫn đến cánh cửa mở ra khu vườn ở phía nam của ngôi nhà.

Bước ra khỏi cánh cửa vài bước, Whitney bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có khôn ngoan không khi để một người đàn ông mà nàng còn chưa thể nhận ra đưa nàng ra chỗ tối. Nàng đang định từ chối bước tiếp khi nhìn thấy có ít nhất hai tá khách rải rác trên những con đường lát gạch bao quanh khu vườn thắp sáng bằng những ngọn đèn lồng, bất kỳ ai trong số đó sẽ đến giúp nếu người tháp tùng nàng không cư xử như một quý ông. Không phải Whitney thực sự nghi ngờ việc anh ta là một quý ông, vì nhà Armand vốn nổi tiếng là chọn lựa khách mời rất cẩn trọng. Ra đến bên ngoài, nàng đưa tay ra sau và cởi bỏ sợi dây buộc chiếc mặt nạ nửa mặt, để nó đu đưa trên những ngón tay trong lúc nàng hít vào hương thơm của một đêm hè thoảng mùi hương hoa hồng. Họ đi đến một bộ bàn ghế bằng kim loại trắng vẫn nằm trong tầm nhìn của ngôi nhà và những người khách khác, và người tháp tùng nàng kéo một chiếc ghế cho nàng. “Không, tôi thích đứng hơn,” Whitney nói, lặng ngắm bầu không khí yên ả và vẻ đẹp của ánh trăng bàng bạc.

“Nào, Prosperina, làm thế nào chúng ta thiết lập một tình bạn nếu không ai trong số những người bạn hiện thời của nàng ban cho ta một ơn huệ là chết trong một tương lai báo trước?”

Whitney mỉm cười, hài lòng vì ít nhất có một người ở buổi khiêu vũ này không nhầm nàng với Venus. “Làm thế nào ngài biết tôi là ai?”

Nàng đang đề cập đến việc nàng đang hóa trang thành Prosperina, nhưng rõ rằng Xa-tăng hiểu lầm ý nàng, vì anh ta nhún vai và nói, ”DuVille không đeo mặt nạ, và vì tin đồn nói rằng hai người không tách rời, khi ta nhìn thấy anh ta, ta đã nhận ra nàng.”

Một cái cau màu làm nhăn vầng trán mịn màng của Whitney trước tin tức không mong đợi là nàng và Nicki bị trói buộc với nhau trong những tin đồn.

“Vì câu trả lời đó dường như có vẻ khiến nàng buồn phiền,” anh ta tỉnh khô nói, “có lẽ ta nên chân thực hơn và nói với nàng rằng có những đặc điểm… đặc biệt… của nàng khiến ta dễ dàng nhận ra nàng ngay cả khi có chiếc mặt nạ và trước khi DuVille đến.”

Lạy Chúa! Có phải ánh mắt anh ta thực sự lang thang trên cơ thể nàng, hay đó chỉ là tưởng tượng của nàng? Khi anh ta nghiêng người và thong thả ghé hông ngồi trên chiếc bàn sắt chạm trổ, Whitney đột nhiên thấy không thoải mái. “Ngài là ai?” nàng kiên quyết yêu cầu.

“Một người bạn.”

“Nhất quyết không phải! Tôi không thể nhớ ra ai đó trong số người quen của tôi có cùng chiều cao hay đôi mắt giống ngài, hoặc có những hành động táo bạo thái quá đến như vậy, đặc biệt là một người Anh.” Nàng dừng lại và quan sát anh ta vẻ không chắc chắn. “Ngài có phải người Anh không?”

Anh ta nhìn vào đôi mắt xanh lục đang tìm kiếm của nàng và cười khoái trá. “Ta thật cẩu thả làm sao,” anh ta nhẹ nhàng chế giễu. “Ta nên nói là ‘What ho’ , ‘egad’ và ‘quite so’ – nhờ vậy mà nàng biết được ta là ai.”

Tính hài hước của anh ta thật dễ lây, và Whitney không thể ngăn mình cười đáp lại. “Thật tốt, giờ ngài đã thừa nhận ngài là người Anh, hãy nói với tôi ngài là ai.”

“Vậy nàng muốn ta là ai, bé con?” anh ta hỏi. “Phụ nữ luôn ngưỡng mộ danh hiệu quý tộc – nàng có thích không nếu ta nói rằng ta là một công tước?”

Whitney phá lên cười. “Ngài có thể là một kẻ cướp đường, hoặc thậm chí là một tên cướp biển.” nàng nháy mắt với anh ta. “Nhưng cũng như tôi, ngài nhất định không phải một công tước.”

Vẻ thích thú biến mất khỏi nụ cười của anh ta, thay bằng vẻ bối rối kỳ quặc. “Liệu ta có thể hỏi tại sao nàng quá chắc chắn rằng ta không phải?”

Nhớ lại về vị công tước duy nhất mà nàng từng biết, Whitney táo bạo quan sát anh ta từ đầu đến chân, đáp trả ánh mắt nấn ná của anh ta đang chiếu vào nàng. “Bắt đầu với sự thật hiển nhiên nhất, nếu ngài là một công tước, ngài phải có chiếc kính một mắt.”

“Nhưng làm sao ta có thể sử dụng chiếc kinh đó cùng với cái mặt nạ?” anh ta hiếu kỳ hỏi lại.

“Một công tước không sử dụng kính một mắt để nhìn – nó chỉ đơn giản là một điệu bộ màu mè. Ông ta đưa kính lên mắt và liếc mắt với tất cả các quý cô trong phòng. Nhưng có những lý do khác khiến ngài không thể là một công tước,” nàng không thể kìm lại mà tiếp tục. “Ngài không đi lại với một cây ba-toong, ngài không thở khò khè và khịt mũi, và với sự chân thành nhất, tôi ngờ rằng ngài có thể tuyên bố là mình có chút dấu hiệu gì của bệnh gút.”

“Gút!” anh ta mắc nghẹn và phá lên cười.

Whitney gật đầu. “Không có gậy ba-toong, bệnh gút, thở khò khè và khịt mũi, ngài không thể hy vọng sẽ thuyết phục được ai đó rằng ngài là một công tước. Ngài không thể chọn một vài tước hiệu khác dễ tin hơn? Ngài có thể nâng mình lên thành một Bá tước nếu ngài có tật lác mắt và vẹo chân.”

Anh ta giật đầu ra sau và phá lên cười ngặt ngẽo, sau đó anh ta lắc đầu và nhìn nàng với vẻ quan tâm và gần như dịu dàng. “Cô Stone,” anh ta vờ nghiêm nghị hỏi, “đã có ai dạy nàng rằng tước hiệu quý tộc là để kính trọng, không phải để cười cợt?”

“Họ đã thử,” Whitney thừa nhận với nét cười cợt trên mặt.

“Và?”

“Và, như ngài có thể thấy, họ thất bại.”

Trong một lúc lâu, ánh mắt của anh ta chằm chằm ngắm nhìn vẻ hoàn mỹ trên khuôn mặt tỏa sáng của nàng, sau đó dừng lại ở đôi mắt xanh lục cuốn hút. “Nhưng chứng cứ đầu tiên nói ta không phải là một công tước là do thiếu chiếc kính một mắt.” anh ta nói khá lơ đãng.

Whitney nghịch dải dây buộc của chiếc mặt nạ và mỉm cười khi nàng gật đầu. “Ngài nên luôn mang theo nó bên mình.”

“Kể cả lúc cưỡi ngựa đi săn?” anh ta căn vặn.

Nàng khẽ nhún vai. “Nếu ngài là một công tước, ngài sẽ quá mập để cưỡi ngựa.”

Với một cử động bình thường đánh lừa người khác, anh ta chộp lấy hai cổ tay nàng và kéo nàng về phía trước khiến hông nàng áp sát vào cặp đùi rắn chắc của anh ta. “Thậm chí khi ở trên giường?” anh ta hỏi khẽ.

Sững sờ đến mức không cử động được trước hành động bất ngờ của anh ta, Whitney giật ra khỏi tay anh ta và chiếu vào anh ta một tia nhìn lạnh lẽo trong khi hàng tá những lời chỉ trích sắc bén chực chờ bật ra khỏi đôi môi nàng.

Khi nàng vừa mở miệng, anh ta đứng lên, phủ bóng lên nàng. “Ta lấy cho nàng một ly sâm banh nhé?” anh ta ngọt ngào đề nghị.

“Ngài nên lao thẳng vào – ” Nuốt lại sự tức giận của nàng để tự vệ trước chiều cao đáng sợ và đôi vai đầy sức mạnh của anh ta, Whitney gật đầu. “Làm ơn,” nàng nuốt nghẹn.

Anh ta đứng đó thêm một phút, ánh mắt xám điềm tĩnh soi vào đôi mắt xanh đầy bão tố của Whitney, sau đó anh ta quay đi, sải bước về phía ngôi nhà để lấy sâm banh cho nàng.

Vào giây phút anh ta đi qua chiếc cổng mái vòm, Whitney thở một hơi dài nhẹ nhõm. Quay một vòng, nàng vội vã đi dọc bãi cỏ và bước vào phòng khiêu vũ từ phía đối diện.

Từ lúc đó, buổi tối của nàng trượt dốc. Nàng thấy căng thẳng và hay giật mình, nửa ngờ rằng hình dáng của chiếc áo khoác đen nàng luôn nghĩ là “Xa-tăng” sẽ bám theo nàng trong phòng khiêu vũ, mặc dù anh ta vẫn ở cách nàng một khoảng xa, bao quanh bởi một nhóm người đang cười nói với anh ta.

Khi nàng đứng đợi chú và dì chào tạm biệt ông bà chủ tiệc, Whitney lén lút quan sát hình dáng cao lớn của Xa-tăng di chuyển theo số khách đang ra về ở phía trước họ. Đầu anh ta cúi thấp xuống để lắng nghe gì đó từ một người phụ nữ tóc vàng đang mỉm cười với anh ta. Anh ta cười phá lên trước điều gì đó mà cô ta nói, và Whitney đỏ mặt khi nhớ lại cách mà anh ta đã cười với nàng ở trong vườn. Bực bội, nàng băn khoăn người phụ nữ tóc vàng đi cùng anh ta là ai. Người tình của anh ta, nàng hà khắc kết luận, vì anh ta không lãng phí một giây phút nào với bất kỳ người phụ nữ nào đó trừ phi cô ta sẵn lòng đóng vai đó, dù chỉ để thỏa thuê cho một đêm!

Không hề báo trước anh ta quay lại, và lần thứ hai trong buổi tối hôm nay, Whitney lại bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Ánh mắt của anh ta bắt giữ ánh mắt nàng, và Whitney ngẩng cao cằm, vẫn nhìn anh ta chằm chằm cố làm anh ta bối rối. Một nụ cười là lạ không thể hiểu được hiện lên ở góc miệng anh ta, và anh ta chầm chậm nghiêng đầu về phía nàng. Tức tối, Whitney giật ánh mắt ra khỏi anh ta. Ngạo mạn, tự phụ – nàng không thể nghĩ ra đủ những từ tồi tệ để gán cho anh ta trong đầu mình.

“Có chuyện gì vậy, cháu yêu?” Dì Anne thì thầm bên cạnh nàng.

Whitney bỗng nhiên hồi hộp, sau đó cẩn thận ngẩng đầu về hướng cửa trước nơi Xa-tăng đang khoác một chiếc áo choàng thanh nhã lên vai người phụ nữ tóc vàng. “Dì Anne, dì có biết anh ta là ai không?”

Dì nàng quan sát cặp đôi đó một lúc, bắt đầu lắc đầu ra hiệu không biết, nhưng bỗng nhiên là dừng lại khi người phụ nữ tóc vàng đưa tay lên và cởi chiếc mặt nạ nửa mặt ra. “Đó là Marie St. Allermain – một ca sĩ nổi tiếng,” Anne thì thầm. “Dì chắc chắn thế.” Whitney nhìn thấy một nét hoảng sợ là lạ thoáng trên mặt dì nàng khi bà chăm chú nhìn người đàn ông tóc sẫm màu với chiếc áo choàng đen. “Và nếu cô ấy là St. Allermain, vậy thì anh ta phải là… Lạy Chúa! Đúng vậy!”

Anne quay ngoắt lại với cô cháu gái, nhưng Whitney đang nhìn Xa-tăng đưa tay ôm chặt quanh lưng người phụ nữ tóc vàng đó khi anh ta đưa cô ấy ra khỏi cửa trước. Nàng nhớ đến hai bàn tay đó đã kéo nàng lại gần và đỏ bừng mặt vì cảm giác bị xúc phạm.

“Tại sao cháu hỏi như vậy?” Anne khắt khe nói.

Điều cuối cùng Whitney muốn thừa nhận với một ai đó là nàng đã ngốc nghếch đến mức đi ra khu vườn với một người đàn ông mà cho đến bây giờ thì nàng đã chắc chắn là nàng chưa gặp bao giờ.

“Cháu – cháu tưởng anh ta là một người quen, nhưng bây giờ cháu biết là không phải,” Whitney trả lời và vô cùng nhẹ nhõm khi dì nàng dường như sẵn lòng bỏ qua chủ đề đó.

Tất nhiên là Anne vui lòng bỏ qua chủ đề đó. Bà đã lên kế hoạch và mơ ước không phải chỉ để nhìn thấy Whitney trở thành một cuộc chinh phục khác của Công tước của Claymore. Marie St. Allermain đã là người tình của anh ta gần một năm nay, và có tin đồn rằng, hai tháng trước anh ta thậm chí đã đi cùng cô ta đến Tây Ban Nha để trình diễn theo lệnh của nhà vua và nữ hoàng.

Trong bốn năm qua, lời đồn thổi đã liên kết người đàn ông này với nhiều nhan sắc thuộc giới quý tộc Châu Âu, nhưng hôn nhân không phải thứ mà anh ta đề nghị. Đằng sau người đàn ông quý tộc điển trai đó là một loạt trái tim phụ nữ tan vỡ và những mong ước hôn nhân vỡ vụn có thể làm bất cứ một người phụ nữ có lý trí nào có người thân chưa kết hôn phải run sợ! Anh ta là người đàn ông cuối cùng trên châu lục này mà Anne muốn Whitney có chút ít quan tâm nào.

Người đàn ông cuối cùng trên cả thế giới này!

Bình luận