Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Whitney, My Love

Chương 7

Tác giả: Judith McNaught

Chính xác bốn tuần sau buổi dạ tiệc hóa trang của nhà Armand, Matthew Bennett rời văn phòng và bước lên một cỗ xe sơn màu vang đỏ lộng lẫy với gia huy công tước Westmoreland mạ vàng trên cánh cửa gỗ. Anh ta đặt chiếc cặp da thuộc chứa những báo cáo về Cô Whitney Allison Stone trên chiếc ghế bên cạnh và duỗi dài chân trên chiếc xe sang trọng của công tước.

Trong gần một thế kỷ, gia đình Matthew đã được tin tưởng giao phó những vụ việc mang tính pháp lý riêng của gia đình Westmoreland, nhưng kể từ khi nơi cư ngụ chính của Clayton Westmoreland là ở Anh quốc, cha của Matthew, phụ trách văn phòng luật ở Luân Đôn mới là người quen thuộc với vị công tước này. Cho đến nay, Matthew mới chỉ liên lạc bằng thư từ với Vị công tước hiện thời của Claymore, và hôm nay Matthew đặc biệt lo lắng để tạo được ấn tượng tốt.

Cỗ xe êm ái lướt quanh những sườn đồi xanh ngắt tô điểm bởi những bông hoa dại, cho đến khi ngôi nhà miền quê nước Pháp của công tước xuất hiện. Matthew ngơ ngác chăm chú ngắm nhìn. Tọa lạc trên đỉnh đồi xanh tươi, tòa nhà cao hai tầng xây bằng đá và kính được bao quanh bởi những khoảng sân được đắp cao lên nhìn ra khung cảnh thiên nhiên hùng vỹ trải rộng bên dưới theo mọi hướng.

Cỗ xe dừng lại trước ngôi nhà, Matthew cầm chiếc cặp và từ từ bước lên bậc thềm đá. Anh ta đưa tấm danh thiếp cho người gác cổng mặc chế phục và được dẫn vào một thư viện rộng lớn với những cuốn sách xếp thành hàng trên những kệ tường nông.

Ở một mình trong một lúc, Matthew ngưỡng mộ ngắm những cổ vật vô giá nằm trên những chiếc bàn gỗ hoa hồng sáng bóng. Một bức tranh nổi tiếng của Rambrandt* treo phía trên lò sưởi đá cẩm thạch, và một phần của một bức tường treo đầy một bộ sưu tập lớn những bản khắc in của Rembrandt. Một bức tường dài được thiết kế hoàn toàn bằng những tấm kính và những cánh cửa kiểu Pháp mở ra một khoảng sân lát đá rộng cho một tầm nhìn ngoạn mục phong cảnh miền quê xung quanh.

(* Rembrandt Harmenszoon van Rijn (15 tháng 7năm 1606 – 4 tháng 10 năm 1669), thường được biết tới với tên Rembrandt hay Rembrandt van Rijn, là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Ông thường được coi là một trong những họa sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa châu Âu nói chung và Hà Lan nói riêng. Các tác phẩm của Rembrandt đã đóng góp quan trọng vào Thời đại hoàng kim của Hà Lan thế kỉ 17.)

Ở phía cuối phòng, lệch một chút so với cửa sổ, là một chiếc bàn gỗ sồi lớn, với các cạnh được chạm khắc công phu hình lá và dây leo. Matthew thầm đánh giá chiếc bàn thuộc về cuối thế kỷ mười sáu và dựa trên sự tinh xảo cầu kỳ của nó, có thể nó đã từng ở trong một lâu đài hoàng gia. Bước trên tấm thảm Ba Tư, Matthew ngồi xuống một trong những chiếc ghế da lưng cao đối diện với chiếc bàn, và đặt chiếc cặp da thuộc trên sàn bên cạnh anh ta.

Cánh cửa thư viện bật mở, và Matthew nhanh nhẹn đứng lên, vội vàng liếc một cái nhìn nhanh và đánh giá đối với người đàn ông tóc sẫm màu mà tương lai của mình đang phụ thuộc vào. Clayton Westmoreland vừa qua ngưỡng 30 tuổi, đặc biệt cao lớn và rõ ràng là rất đẹp trai. Có một sự kiên quyết mạnh mẽ trong những bước chân dài và nhanh nhẹn chứng tỏ một cuộc sống khỏe mạnh và năng động, chứ không phải lười biếng và quá ham chơi mà Matthew thường nghĩ về những quý ông giàu có của giới thượng lưu. Có một vẻ mạnh mẽ và uy quyền được kiềm chế một cách thận trọng tỏa ra từ công tước.

Một đôi mắt xám sắc sảo chiếu thẳng vào Matthew và anh ta nuốt nghẹn vì đôi chút hồi hộp khi công tước đi vòng đến sau bàn và ngồi xuống. Công tước gật đầu về phía chiếc ghế bên kia bàn ra hiệu mời Matthew ngồi, và nói với giọng đầy quyền lực điềm tĩnh. “Chúng ta bắt đầu chứ, anh Bennett?”

“Tất nhiên,” Matthew nói. Anh ta đằng hắng. “Thưa công tước, theo chỉ thị của ngài, chúng tôi đã dò hỏi về gia đình và hoàn cảnh của cô gái trẻ đó. Cô Stone là con gái của Susan Stone – người đã mất khi Cô Stone được năm tuổi – và Martin Albert Stone, hiện vẫn đang còn sống. Cô sinh vào Tháng Sáu năm 1813, tại ngôi nhà của gia đình gần làng Morsham, cách Luân Đôn khoảng 7 giờ đồng hồ.”

“Điền trang nhà Stone nhỏ nhưng đất đai màu mỡ, và Martin Stone sống giống như tầng lớp quý tộc địa chủ nhỏ. Tuy nhiên, khoảng 4 năm trước, tình hình tài chính của ông ta có thay đổi đột ngột. Nếu như ngài nhớ, đó là khi một phần của nước Anh chìm trong nhiều tuần mưa rào. Những điền trang như điền trang của nhà Stone không được trang bị đầy đủ hệ thống thoát nước nên đã chịu thiệt hại nặng nề, và Stone rõ ràng bị thiệt hại hơn cả bởi vì không có thu nhập trang trải cho điền trang từ những nguồn khác như vật nuôi.”

“Báo cáo của chúng tôi cho thấy Stone đã giành một khoản vốn cực kỳ lớn và không thận trọng vào những thương vụ đầu tư đầy mạo hiểm, khi những thương vụ đó thất bát, ông ta tăng gấp đôi hoặc gấp ba lượng vốn với hy vọng thu hồi được những khoản đã thua lỗ. Tất cả các khoản đầu tư này đều thua lỗ, và hai năm trước, ông ta đã thế chấp điền trang để có đủ tiền vốn đầu tư vào thương vụ lớn nhất cuối cùng. Ông ta dồn toàn bộ tiền vào một công ty vận chuyển ở thuộc địa. Thật không may, vụ này cũng thất bại.”

“Tại thời điểm này, ông ta đang ngập chìm trong những khoản thế chấp và nợ nần, không chỉ đối với ủy ban thế chấp ở Luân Đôn mà còn với những chủ hiệu địa phương. Điền trang đó đã nhanh chóng xuống cấp đến mức không thể sửa chữa được, và chỉ có một số lượng người làm ít ỏi còn trụ lại ở đó.”

Thò tay vào chiếc cặp da thuộc, Matthew rút ra một tập giấy tờ. “Đây là danh sách những chủ nợ của ông ta, mặc dù có thể còn nhiều hơn nữa mà chúng tôi chưa khám phá ra trong một thời gian điều tra ngắn ngủi.” Anh ta thả nhẹ tập giấy trên mặt bàn chiếc bàn tráng lệ và sau đó ngóng đợi phản ứng nào đó từ vị công tước.

Ngả người trên chiếc ghế, Clayton Westmoreland lướt qua tờ danh sách với vẻ mặt điềm tĩnh. “Lớn đến mức nào?” chàng hỏi sau khi đọc xong trang cuối.

“Tổng cộng, tôi cho rằng ông ta đang mắc nợ khoảng 100,000 bảng Anh.”

Con số khổng lồ không mang lại một chút ấn tượng khác biệt nào đối với công tước, người đưa tập giấy lại cho Matthew và đột ngột thay đổi chủ đề. “Anh đã tìm hiểu được gì về cô gái đó?”

Matthew tự hỏi khi anh rút ra một tập hồ sơ đề “W.Stone,” ai sẽ tìm hiểu thêm về cô gái đó nếu không phải là người đàn ông mà sắp trở thành nhân tình của cô ta? Mặc dù công tước thực chất đã không nói như vậy, Matthew cũng đã đoán rằng Claymore định biến cô gái trẻ đang được nói đến thành nhân tình, cung cấp cho cô ta một chỗ ở thoải mái và một lượng thu nhập. Anh cho rằng sự quan tâm của công tước đến gia đình của cô gái chỉ là sự hiếu kỳ về những trở ngại, nếu có, mà công tước có thể gặp phải từ họ.

Đối với những suy nghĩ mang tính luật pháp của Matthew, tình trạng tài chính đáng báo động của gia đình Stone đã mang đến kết quả có thể đoán trước: Martin Stone sẽ chấp nhận cơ hội này để đẩy tránh nhiệm chu cấp cho con gái mình cho Clayton Westmoreland. Ông ta còn lựa chọn nào khác? Ông ta khó có thể trang trải cho trang phục và đảm bảo đời sống của cô ta lâu hơn nữa. Nếu vấn đề băn khoăn của Stone liên quan đến danh tiếng của cô gái, thì chính danh tiếng của ông ta cũng đang ở trong tình trạng nguy bách hơn nhiều. Một khi các chủ nợ phát hiện ra tình trạng kiệt quệ của ông ta, mà họ có thể biết được bất cứ lúc nào, ông ta có thể đối mặt với không chỉ là sự sỉ nhục và còn là một cuộc sống tồi tệ trong vòng vây của các chủ nợ.

Matthew đỏ mặt khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào tập tài liệu đang mở về cô gái, và anh ta bắt đầu ngay lập tức. “Điều này thật khó tìm hiểu, nhất là về bản tính của một con người, mà không gây ra những nghi ngờ không mong muốn, chúng tôi phát hiện ra rằng Cô Stone được xem là một đứa trẻ khó bảo, hay là… ờ… tâm tính khó đoán. Cô ấy rõ ràng là được ăn học và giáo dục rất tốt với một danh sách dài thầy giáo. Cô ấy nói lưu loát tiếng Pháp, tất nhiên, và cũng thành thạo tiếng Hy Lạp – đủ để thỉnh thoảng giúp chú cô ấy phiên dịch trong những buổi giao tiếp xã hội có mặt những nhà ngoại giao Hy Lạp. Cô ấy đọc được tiếng Italia, Latin, và Đức; cô ấy có thể nói những tiếng đó, nhưng chúng tôi không chắc chắn.”

Matthew ngần ngại, cảm thấy hoàn toàn ngớ ngẩn khi nói với Ngài Westmoreland những gì mà công tước đã biết. “Tiếp tục đi,” công tước nói với một nụ cười uể oải trước sự lúng túng rõ ràng của Matthew.

Gật đầu không thoải mái, Matthew tiếp tục. “Rất nhiều người mà chúng tôi đã dò hỏi nói rằng có một mối bất đồng đáng kể giữa quý cô trẻ đó và người cha. Một số người trong số họ đổ lỗi cho ông ta, nhưng hầu hết đều thông cảm với Martin Stone, một người cha không may mắn của một đứa trẻ nổi loạn và không thể bảo được. Vào năm 14 tuổi, Cô Stone rõ ràng nảy sinh một… ờ… lòng say mê cuồng nhiệt đối với một quý ông tên là Paul Sevarin. Sevarin nhiều hơn cô ấy mười tuổi và chắc chắn là anh ta không thích thú với sự đeo bám trẻ con của Cô Stone hơn là cha cô. Chính vì lý do đó và cũng vì Stone hiển nhiên là không thể quản lý được cô ấy theo bất cứ cách nào, cha cô ấy đành phải gửi cô ấy đến Pháp với chú và dì khi cô gần 16 tuổi. Họ giới thiệu cô với xã hội vào năm 17 tuổi như thông lệ. Kể từ đó, những nguồn tin của chúng tôi cho thấy rằng cô ấy đã trở nên cực kỳ nổi tiếng ở đây. Tất nhiên, khi tình trạng tài chính của cha cô và việc cô thiếu của hồi môn để lộ ra, tình huống sẽ thay đổi ngược lại.” Matthew lớn tiếng dự đoán, sau đó liếc nhìn công tước vẻ biết lỗi, và quay lại với chủ đề chính.

“Cô Stone gần như đã nhận được rất nhiều lời cầu hôn, nhưng cô đã khiến những người theo đuổi thoái chí ngay khi ý định của họ đối với cô trở nên rõ ràng. Những quý ông kiên trì với việc đó thực sự đã đề xuất với chú cô ấy, Ngài Edward Gilbert, và đã bị ông từ chối, tất nhiên là thay mặt Martin Stone. Cách cư xử của cô Stone được thuật lại là hoàn toàn được xã hội chấp nhận, mặc dù về mặt nào đó cũng khác với thông thường. Chuyện này có gì sai ư?” Matthew hỏi lại khi công tước phá lên cười.

“Không. Không sai,” Clayton cười khoái trá. “Ta phải nói rằng thông tin của anh hoàn toàn chính xác.” Trong trí nhớ của chàng, chàng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc của nàng lấp lánh nét cười khi nàng chế nhạo những tước hiệu quý tộc – đặc biệt là tước hiệu của chàng. “Còn gì nữa không?” cuối cùng chàng hỏi.

“Chỉ là vài lời nhận xét, thưa công tước. Chú cô ấy, Ngài Edward Gilbert, như Ngài đã biết, làm việc cho Lãnh sự quán Anh Quốc và được biết đến với một danh tiếng không một vết tỳ. Cô Stone cũng được nhắc đến bằng những từ tuyệt vời cùng với ông, và vợ của ông, Quý bà Anne Gilbert. Hiện nay, mọi người đều thống nhất ý nghĩ là Nicolas DuVille sắp cầu hôn cô – một lời cầu hôn mà Ngài Gilbert không nghi ngờ gì là thấy có khả năng chấp nhận nhất. Gia đình DuVille, tôi chắc là Ngài biết, là một trong những dòng tộc cao quý nhất nước Pháp, và Nicolas là con trai và người thừa kế của họ.”

Matthew đóng tập tài liệu lại. “Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể tập hợp được trong khoảng thời gian đức ngài cho phép, thưa công tước.”

Để mặc người luật sư với suy nghĩ của riêng mình, Clayton đứng dậy và bước đến khung cửa sổ rộng lớn nhìn ra một dãy những ngọn đồi xanh ngát. Khoanh tay trước ngực, chàng tựa vai vào khung cửa và nhìn chăm chú cảnh đẹp hoành tráng ngoài đó, trong khi cân nhắc lần cuối cùng kế hoạch mà nếu nói thành lời bây giờ, sẽ trở thành hiện thực.

Hết lần này đến lần khác, mỗi khi chàng ở Pháp và bất ngờ nhìn thấy Whitney, chàng đều bị nàng thu hút và cười thầm trước những cách mà nàng sử dụng để chối từ những anh chàng tán tỉnh quá dai dẳng của nàng. Họ đã được giới thiệu hai lần, lần đầu tiên nàng còn quá trẻ để chàng có thể để ý đến, và lần thứ hai nàng đang được bao vây bởi một đám những anh chàng nịnh đầm đang cạnh tranh sự chú ý của nàng. Nàng đã lơ đãng liếc về phía chàng mà không thực sự nhìn hoặc nghe thấy tên chàng.

Sau đó, chàng đã tránh mọi cơ hội giao tiếp với nàng, cảm thấy rằng cần phải tốn một thời gian và sự tán tỉnh đáng kể để quyến rũ Whitney vào vòng tay chàng. Mà thời gian thì Clayton có rất ít. Nói đến chuyện tán tỉnh, thì chàng không thể nhớ đã từng phải chủ động quyến rũ một người phụ nữ nào trong cuộc đời trưởng thành của chàng, ít nhất không phải một người miễn cưỡng. Phụ nữ luôn quá sẵn sàng và nóng vội để quyến rũ chàng.

Vậy mà, bốn tuần trước, chàng đã đứng trong vườn của nhà Armand, chìm đắm trong sự hiện diện của nàng và đấu tranh chống lại cơn thúc giục điên rồ là cúi đầu xuống rồi từ từ, không dừng lại hôn lên tiếng cười bất kính trên đôi môi mềm mại và mời gọi của nàng, mang nàng vào bóng tối và làm tình với nàng ngay ở đó.

Nàng là một sắc đẹp quyến rũ, lôi cuốn và khiêu khích, với nụ cười của một thiên thần và cơ thể thon thả, khiêu gợi của một nữ thần, và sự hấp dẫn không thể bị hủy hoại khiến chàng mỉm cười mỗi khi nghĩ về nàng. Và nàng còn có khiếu hài hước, thái độ khinh khi trước những điều ngớ ngẩn rất phù hợp với chàng.

Clayton từ bỏ việc cố gắng hiểu được lý do cho kế hoạch tiếp theo của chàng. Chàng muốn nàng, lý do đó là đủ. Nàng ấm áp, dí dỏm và lẩn tránh như một con bướm đáng ghét. Nàng sẽ không bao giờ khiến chàng nhàm chán như những phụ nữ khác; chàng biết điều đó với sự khôn ngoan của nhiều năm kinh nghiệp giao thiệp với phái yếu.

Ý đã quyết, chàng quay lại và nhanh nhẹn sải bước về chiếc bàn. “Ta sẽ cần chuẩn bị một số giấy tờ, và sẽ chuyển một số tiền lớn khi Stone chấp nhận lời đề nghị của ta.”

“Nếu Stone chấp nhận nó,” Matthew sửa lại theo phản xạ.

Ngài Westmoreland nhướng mày với vẻ mỉa mai. “Ông ta sẽ chấp nhận.”

Cho dù hôm nay rất hồi hộp, Matthew là một cố vấn pháp luật đáng nể, người đã tự rèn luyện mình không bao giờ biểu lộ cảm xúc trước những vấn đề nhạy cảm của một khách hàng. Vậy mà khi công tước bắt đầu đề ra những điều khoản mà theo đó một số tiền đáng kể sẽ được trao cho Martin Stone, Matthew đã ngẩng đầu lên và há hốc miệng vì ngạc nhiên trước công tước.

Clayton đứng ở cửa sổ, lơ đãng nhìn cỗ xe chở Matthew Bennett trở lại Paris lượn trên khúc quanh của con đường trên sườn đồi. Hiện giờ chàng đã rất nóng lòng để mọi chuyện hoàn tất. Chàng muốn Whitney, và chàng muốn nàng ngay lập tức, nhưng chàng sẽ bị nguyền rủa nếu chàng tán tỉnh nàng ở Pháp, xếp hàng đóng vai công tử bột và cúi mình như một con lừa. Chàng sẽ không làm điều đó cho bất cứ một người phụ nữ nào, ngay cả Cô Stone. Bên cạnh đó, chàng cũng đã rời xa Anh quá lâu. Để quản lý những thương vụ làm ăn của mình, chàng phải ở gần Luân Đôn hơn.

Vì điền trang của nhà Stone chỉ cách Luân Đôn 7 tiếng đồng hồ đi xe ngựa, chàng có thể thu xếp công việc và trò tán tỉnh của chàng rất ổn thỏa ở một nơi nào đó gần nhà nàng. Trong trường hợp đó, chàng quyết định phải bảo cha Whitney triệu hồi nàng trở lại Anh ngay khi ông ta ký vào những giấy tờ cần thiết và nắm tiền trong tay.

Không một giây phút nào Clayton nghĩ Martin Stone sẽ từ chối lời đề nghị của chàng hay có tí chút nghi ngờ nào về khả năng quyến rũ Whitney vào vòng tay chàng. Điều làm chàng băn khoăn là mối bất đồng bị đồn thổi giữa Whitney và cha nàng – sẽ có một cơ hội nhỏ nhoi là nếu nàng biết về thỏa thuận này sớm, nàng sẽ chống lại nó chỉ vì để thách thức Martin Stone. Bản năng của Clayton cảnh báo chàng rằng nếu Whitney bị đẩy vào vị thế chống đối chàng, nàng có thể trở thành một đối thủ trẻ rất kiên định. Và chàng không muốn chiến đấu với nàng, chàng muốn làm tình với nàng.

Và còn nữa, thêm một điều phiền phức là tên tuổi của chàng và tiếng tăm cá nhân đi cùng với nó. Chàng khá là thích ý tưởng về một cuộc ve vãn hấp dẫn ở miền quê, nhưng làm sao chàng có thể thành công khi mọi người luôn cúi chào, lúng túng và thận trọng giữ khoảng cách. Và vào lúc những tòa báo phát hiện ra rằng chàng đang sống ở một vùng nông thôn cách biệt, những phỏng đoán về việc chàng đang làm gì ở đó sẽ tạo ra một tình trạng náo động, rồi dân làng sẽ quan sát từng cử động của chàng với sự tò mò cuồng nhiệt, đặc biệt là khi chàng bắt đầu chú ý đến Whitney.

Do Whitney vốn đánh giá thấp về giới quý tộc – và đặc biệt là đối với công tước – Clayton bắt đầu băn khoăn liệu có khôn ngoan hơn nếu như chàng không những giữ kín thỏa thuận với cha nàng, mà còn danh tiếng của chàng, là một bí mật đối với nàng cho đến ngày chàng đã chinh phục được nàng.

*****

Bảy ngày sau, Matthew trở lại ngôi nhà nông thôn Pháp của công tước và được dẫn đến một hàng hiên rộng nơi Westmoreland đang ngồi trong một chiếc bàn sắt chạm khắc, quay lưng về cảnh vật bên ngoài và làm việc với một đống giấy tờ. “Anh dùng brandy với ta nhé, Matthew?” chàng nói mà không nhìn lên.

“Vâng, cảm ơn công tước,” Matthew lẩm bẩm, vui mừng và ngạc nhiên bởi công tước sử dụng tên riêng của mình và thân thiện mời rượu brandy. Công tước của Claymore liếc qua vai nhìn tên đầy tớ đang đứng gần hàng lan can đá, và đồ uống được mang ra mà không cần đến một lời. Vài phút sau, công tước gạt số giấy tờ sang một bên và quan sát Matthew đang ngồi trong chiếc ghế đối diện.

Giống như người đầy tớ, Matthew tự nhận thấy mình đáp lại mệnh lệnh không lời, rút một tập giấy tờ từ chiếc cặp và mang chúng ra. “Đúng như Ngài yêu cầu, tôi đã thêm vào điều khoản là Ngài sẽ chịu trách nhiệm chi trả cho những chi phí cho Cô Stone. Ngài có muốn đặt ra con số tối đa không?”

“Không, ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho cô ấy,” Clayton lơ đãng lẩm bẩm, ánh mắt chàng quét dọc trang giấy. Sau vài phút, chàng đặt tập giấy xuống và cười nhăn nhở với Matthew. “Thế nào,” chàng hỏi, “anh nghĩ gì?”

“Cô Stone sẽ nghĩ thế nào?” Matthew đáp lại và toét miệng cười đáp lại công tước.

“Cô Stone nghĩ gì sẽ không biết được trong một khoảng thời gian. Cô ấy không biết gì về việc này. Vì thế, cô ấy không biết gì về ta.”

Matthew che giấu sự sửng sốt của mình bằng cách uống một ngụm lớn rượu brandy hảo hạng. “Trong trường hợp đó, tôi chúc Ngài may mắn với người cha và quý cô trẻ.”

Công tước gạt đi lời chúc may mắn như là chàng không cần nó, và ngả người vào ghế. “Ta sẽ quay lại Anh trong vòng một tuần để thảo luận vấn đề này với Martin Stone. Giả sử là ông ta đồng ý, ta cần một nơi để sống gần đó. Lưu ý cha anh ở văn phòng Luân Đôn tìm cho ta một nơi ở thoải mái, được chứ? Một nơi khiêm tốn,” sự nhấn mạnh của chàng càng làm Matthew ngạc nhiên. “Nếu có thể, không cách điền trang Stone quá nửa giờ cưỡi ngựa. Ta không muốn lãng phí thời gian không cần thiết để dàn xếp ổn thỏa vấn đề này với Cô Stone, và ta không có chút ý định nào để tốn thời gian vào việc đi lại giữa nơi ở của cha cô ấy và của ta.”

“Một chỗ ở khiêm tốn, không quá nửa giờ cưỡi ngựa đến điền trang Stone,” Matthew máy móc nhắc lại.

Vẻ sửng sốt của người đàn ông mang lại một tia nhìn thích thú trong mắt Clayton. “Chính xác. Và thương lượng hợp đồng thuê nhà dưới tên Westland, không phải Westmoreland. Một khi người làm và ta đã sắp xếp ổn định, chúng ta sẽ kín đáo hết sức có thể, và ta sẽ trở thành một người hàng xóm mới, Clayton Westland.”

“Chắc chắn không phải với Cô Stone?” Matthew nói.

“Đặc biệt với cô Stone!” Clayton cười khoái trá.

Bình luận