Hôm đó là ngày bắt đầu của một tháng những hoạt động xã hội tới tấp đến với Whitney. Với lòng can đảm và quyết tâm, nàng cố tình để khiến mình quá bận rộn để có thời gian suy nghĩ. Hằng đêm nàng lên giường sau khi đã mệt nhoài và ngủ cho đến lúc phải chuẩn bị cho những cuộc hẹn của ngày hôm sau. Nicki là người tháp tùng yêu thích và thường xuyên nhất của nàng, nhưng hai anh chàng phù rể và những quý ông độc thân khác mà nàng đã gặp gỡ ở nhà Emily cũng thường xuyên quẩn quanh bên nàng. Với Emily thường đóng vai trò là người đi kèm, nàng được đưa đến các bữa tiệc đông vui, các buổi hòa nhạc, nhạc kịch, nhà hát và các buổi khiêu vũ. Và nàng gặp gỡ với nhiều quý ông khác ở những nơi như vậy, nhưng người sau đó có thể đoán trước là sẽ xuất hiện ở nhà Archibald để mời nàng đến nhiều bữa tiệc và buổi khiêu vũ hơn nữa.
Nếu Paris đã chào đón nàng, thì Luân Đôn cũng đón mừng nàng với vòng tay rộng mở, hơn nữa ở đây sự quyến rũ và trí thông minh của nàng trở nên quý hiếm hơn. Những lời thì thầm bắt đầu và những cái đầu quay lại khi nàng bước vào phòng. Tính hài hước của nàng bây giờ đã mềm mại hơn, và ngay cả những anh chàng nhút nhát trước đây vốn e ngại để tiếp cận nàng cũng đã lũ lượt kéo đến xung quanh nàng.
Nàng được tán tỉnh và săn lùng. Và nàng vẫn hoàn toàn không hạnh phúc.
Nàng không bao giờ cô đơn. Và nàng cũng chưa bao giờ tìm thấy sự bình yên.
Thi thoảng tại một trong những cuộc hội họp, Whitney có thể nghe thấy tên của Clayton được đề cập đến, và nàng cảm thấy một chút rúng động trong lòng. Nhưng bất cứ ai nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng lại có thể đoán ra được là nàng có để tâm.
Trong tháng đầu tiên chỉ có một lần duy nhất Whitney suýt đụng mặt Clayton. Vị tử tước trẻ là người tháp tùng nàng trong buổi tối đặc biệt đó đang đỡ nàng bước vào xe và rõ ràng tự hào tuyên bố tối nay anh sẽ đưa nàng đến “buổi khiêu vũ của năm,” sau đó quay sang người đánh xe và chỉ dẫn, “Số 10 phố Upper Brook.”
Địa chỉ đập vào mặt Whitney như một bình nước đá. Số 10 phố Upper Brook là địa chỉ của Clayton ở Luân Đôn, địa chỉ chàng đã đưa cho nàng trước đây, đề phòng việc nàng muốn liên hệ với chàng. “Tôi ghét những bữa tiệc lớn,” nàng vội vàng nói với anh ta. “Chúng khiến tôi muốn ngất xỉu!”
“Nhưng Claymore luôn tổ chức những bữa tiệc thú vị nhất Luân Đôn!” anh ta hùng biện với sự nhiệt tình ngang ngửa. “Và tuần trước, em nói rằng em yêu thích những bữa tiệc lớn.”
“Đó là tuần trước. Tuần này những tiếng ồn ào khiến tôi khá mệt mỏi!”
Vị tử tước không nghi ngờ là thấy chuyện nàng dị ứng với tiếng ồn gần đây khá kỳ lạ, nhưng cô Stone lại rất đẹp và thú vị. Và rất nổi tiếng. Do vậy, anh đưa nàng đến nhà hát ôpêra.
Nhưng điều đó đánh dấu sự kết thúc những may mắn của Whitney; nàng nhìn thấy Clayton vào buổi tối hôm sau. Nàng đang ngồi trong nhà hát với Nicki, trong một khoang riêng có tầm nhìn đến sân khấu tuyệt hảo và có năm hàng ghế trước hàng ghế của nàng. Ngay trước khi vở kịch bắt đầu, lọn tóc của nàng vướng vào cái trâm bằng ngọc thạch anh tím, và Nicki nghiêng sang để giúp nàng gỡ ra. Và khi anh làm vậy, mắt Whitney lang thang vô định dọc sân khấu – sau đó tê liệt bất động ở Clayton và Vanessa Standfield, hai người vừa bước vào khoang gần đó với vợ chồng nhà Rutherford đã ở trong đó. Bàn tay của Clayton đặt tự nhiên trên eo của Vanessa Standfield khi hai cặp vui vẻ chào nhau. Không thể dời mắt khỏi họ, Whitney quan sát họ ngồi xuống. Nàng thấy Vanessa nói gì đó với Clayton, chàng nghiêng người lại gần để nghe dễ hơn, và cô ta nói điều gì đó làm chàng giật đầu lại và phá lên cười.
Toàn thân nàng run bắn, Whitney tiếp tục nhìn khi vợ chồng Rutherford quay sang Clayton và Vanessa, rõ là tò mò về sự vui vẻ của chàng. Clayton nói, và chàng rõ là phải nhắc lại những gì Vanessa đã nói, bởi vì Vanessa duyên dáng đỏ mặt, và vợ chồng Rutherford cũng hòa vào tiếng cười.
Trong những dãy ghế ở dưới và những hàng ghế trước nàng, những cái đầu đang vặn vẹo và quay lại, và Whitney nghe những tiếng thì thào về “Claymore”, “Đức ngài” và “Công tước.” Sự hiện diện của Clayton trong nhà hát (với Vanessa bên cạnh) đang thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
“Cherie, em ốm à?” Nicki hỏi, nhăn mặt khi thấy vẻ mặt trắng bệch của Whitney.
Nghĩ rằng nàng sẽ phát ốm, Whitney chuẩn bị đứng dậy. Khi nàng làm vậy, Clayton liếc nhìn lên và thấy nàng. Đôi mắt chàng trở nên cứng rắn như thép, và biểu hiện của chàng thay đổi từ lạnh lùng xa cách thành khinh miệt nhàm chán. Và chàng chỉ đơn giản quay đi. Whitney tự nói với mình rằng nàng phải ở lại cho đến khi vở diễn kết thúc, rằng nàng không, không để Clayton biết rằng sự có mặt của chàng có ảnh hưởng đến nàng. Nàng bỏ về khi tấm màn sân khấu vừa kéo lên được 10 phút. Nàng về vì nước mắt đã bắt đầu rơi thành suối xuống má nàng, và bởi vì nàng ghen, ghen đến quá sức chịu đựng của nàng, ghen đến đau đớn và bất lực khiến nàng không thể kìm chế để ở lại.
Hai tối sau đó, Nicki tháp tùng nàng đến bữa tiệc thứ hai của họ trong buổi tối. Đến rất muộn, Whitney đưa cho người hầu chiếc áo chàng lông sau đó đặt tay lên cánh tay Nicki khi anh dẫn nàng đi qua đám đông đang đợi xe của họ đưa đến để ra về. Gần cuối đám đông, Whitney nhìn thấy Clayton đang giúp Vanessa mặc áo choàng và tươi cười với cô ta đúng như cái kiểu táo bạo và thân mật của chàng, và những ngón tay Whitney run rẩy bám chặt vào tay Nicki.
“Ngài đang dẫn em đi đâu tiếp vậy, ông chủ của em?” Vanessa hỏi Clayton khi Whitney tuyệt vọng đi qua họ.
“Bỏ trốn,” Clayton trả lời cô ta với một nụ cười lỗ mãng. Chàng nhìn lướt qua và thấy Whitney đứng ngay trước mặt, nhưng lần này Clayton không buồn thể hiện sự khinh ghét của chàng. Chàng chỉ nhìn lướt qua nàng như thể nàng không tồn tại đối với chàng, và sau đó chàng chuyển sự chú ý của chàng trở lại với Vanessa.
*****
Một buổi chiều Tháng 12 lạnh lẽo và gió thổi dữ dội hai tuần sau, Nicki cầu hôn. Không hoa mỹ và sôi nổi như những hành động thường ngày của anh, Nicki ôm lấy một Whitney nhợt nhạt vào vòng tay anh và nói đơn giản, “Hãy lấy anh, tình yêu của anh.”
Lời cầu hôn nhẹ nhàng của anh gần như phá hủy sự khống chế tâm trạng vốn đã mỏng manh của Whitney. “Em – em không thể, Nicki,” nàng thì thầm, cố gắng mỉm cười với anh trong khi nước mắt đã dâng đầy trong mắt nàng. “Em ao ước với cả trái tim mình rằng em yêu anh, những sẽ là sai lầm khi em đồng ý với anh, với những tình cảm của em bây giờ.”
“Anh biết chính xác em cảm nhận như thế nào, Cherie,“ anh dịu dàng nói và nâng cằm nàng lên. “Nhưng anh sẵn lòng đánh cuộc là nếu em kết hôn với anh và trở về Pháp, anh có thể làm em quên anh ta.”
Whitney vươn ra và đặt tay nàng lên quai hàm của anh. Nicki là người nàng có thể dựa dẫm và tin tưởng. Nếu nàng từ chối anh bây giờ, anh sẽ ra đi, nhưng nàng không thể bảo mình mang lại cho anh những hy vọng sai lầm. “Người bạn thân yêu của em,” nàng thì thầm nghẹn ngào. “Em sẽ mãi mãi yêu anh, nhưng luôn như là một người bạn của em.” Nước mắt lấp lánh trên hàng mi dày của nàng, và giọng Whitney run rẩy. “Em không thể nói cho anh biết rằng… rằng em thấy vinh hạnh như thế nào khi anh muốn lấy em làm vợ… hay anh có ý nghĩa đối với em như thế nào trong suốt những năm qua. Ôi Nicki, cám ơn anh. Cám ơn – vì tất cả những gì anh đã làm.” Kéo người ra khỏi vòng tay anh, nàng quay đi và bỏ chạy.
Nàng cuống cuồng chạy lên cầu thang, kìm lại những giọt nước mắt khi nàng nghe tiếng cửa chính đóng lại sau lưng anh. Và rồi chúng trào ra, tuôn ra như suối xuống má nàng khi tay nàng ôm lấy mặt và vụt qua cánh cửa phòng đang mở của Emily và Michael, chạy xuống hành lang về đến phòng nàng, nơi đã trở thành địa ngục trần gian của riêng nàng, để khóc hết những thống khổ dường như vô tận trong nàng.
Emily quay lại với Michael, đôi mắt cô mở lớn báo động. “Lạy chúa!” cô kêu lên. “Giờ thì điều gì có thể xảy ra nữa đây? Nếu Clayton Westmoreland gây ra bất cứ điều gì cho cô ấy, em sẽ đối đầu với ông ta với hai bàn tay không.”
Michael kéo Emily về phòng ngủ của họ và đóng chặt cửa lại. “Emily,” anh thận trọng nói, “Claymore đã cưới Vanessa bốn ngày trước đây tại nhà cô ấy. Những người có thể biết được điều đó đang nói về nó.”
“Em từ chối tin vào điều đó!” Emily bật ra. “Từ khi em đến Luân Đôn mấy năm nay, em đã nghe những chuyện tầm phào bất tận về ông ta và hiếm khi nào chúng lại là đúng.”
“Có lẽ vậy, nhưng lần này thì anh tin. Và dù nó đúng hay sai, thì có gì khác biệt? Những tuần qua Whitney đã hoàn toàn quên ông ta.”
“Ôi, Michael!” Emily khổ sở nói. “Sao anh lại thiển cận như vậy?” Không đợi người chồng đang sững sờ của cô trả lời, cô kéo cửa và kiên quyết đi xuống hành lang đến phòng ngủ màu xanh dành cho khách. Cô gõ một tiếng lên cánh cửa phòng Whitney, khi không có tiếng trả lời, cô mạnh bạo mở cửa và bước vào trong phòng. Whitney đang nằm thành một đống trên giường, mắt nàng nhắm chặt, mặt nàng đầy nước mắt.
“Tại sao bạn lại khóc?” Emily hỏi với giọng ân cần nhưng cứng rắn.
Whitney mở mắt và ngồi dậy với vẻ ngạc nhiên bối rối, rồi dò dẫm tìm khăn tay. “Dường như đó là điều tốt nhất mà mình có thể làm trong thời gian gần đây,” nàng buồn bã nói và chấm chấm mắt.
“Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà mình từng nghe. Mình biết bạn khi chúng ta còn là những đứa trẻ, và mình không thể nhớ là bạn đã từng nhỏ nhiều hơn một giọt nước mắt cho đến vài tuần qua. Bây giờ, cô Stone,” cô yêu cầu, “tại sao bạn khóc?”
“Nicki cầu hôn,” Whitney thở dài, quá mệt mỏi để lảng tránh câu hỏi.
“Điều đó khiến bạn quá hạnh phúc đến nỗi òa khóc?”
Whitney mỉm cười nhưng có một vẻ trớ trêu trong giọng nàng. “Mình dường như có một thời gian khó khăn để đối phó với những lời cầu hôn. Bạn nghĩ xem, với những gì mình đã thực hành ở Pháp, mình-”
“Điều gì đã xảy ra với người cuối cùng?” Emily thẳng thừng ngắt lời.
Whitney yên lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó nàng nhún vai và ngoảnh đi. “Cuối cùng thì Clayton không muốn cưới mình.”
“Ồ vớ vẫn! Làm sao bạn có thể khiến mình tin vào một điều ngớ ngẩn như vậy? Mình đã thấy cái cách mà người đàn ông đó nhìn bạn.”
Whitney kéo mình ra khỏi giường và đi đến cái bàn nhỏ kiểu Pháp và lấy cái phong bì Clayton đã gửi cho nàng. Không nói một lời, nàng đưa nó cho Emily.
Emily ngồi xuống một chiếc ghế và bắt đầu đọc. Mặt cô không có phản ứng gì khác biệt khi cô đọc những giấy tờ pháp lý, nhưng cô nhăn mặt với cái ngân phiếu và trợn tròn mắt phẫn nộ khi đọc lá thư của Clayton. “Thật là!” cô gắt lên trong sự bực tức thất vọng. “Gửi cho bạn tờ giấy với những từ ngữ ngu ngốc này. Nếu ông ta không say bí tỉ khi viết nó mình không thể nghĩ là đầu óc ông ta không có vấn đề gì. Nhưng tất cả những điều này-” cô phẩy tay chỉ đống giấy tờ – “giải thích cách cư xử của bạn tại bữa tiệc cưới của Elizabeth? Mình đã thấy cái cách bạn lẩn tránh và phớt lờ ông ta.”
“Mình cũng nên tránh anh ta ở nhà thờ!” Whitney xúc động nói. “Và mình sẽ làm thế, nhưng vì mình nghĩ rằng chúng mình vẫn còn đính hôn. Mình – mình không biết về những giấy tờ này cho đến khi mình trở về đây sau đám cưới. Chúng đi cùng với những đồ đạc bố mình gửi cho mình từ nhà.”
“Chắc chắn là bạn không nổi giận vì công tước rút lời cầu hôn? Theo mình thì ngài ấy đã hành động đúng, khi nhận ra rằng mình đã làm điều sai trái với bạn – và tin rằng bạn không bao giờ có thể tha thứ cho ngài ấy. Mình đảm bảo là ngài ấy chỉ cố gắng giải thoát bạn khỏi một nghĩa vụ mà ngài ấy tin là bạn ghê tởm nó.”
Whitney há hốc mồm nhìn Emily. “Sao bạn có thể khờ dại thế? Emily, anh ta kéo mình lên giường và chiếm đoạt sự trong trắng của mình, sau đó anh ta trả cho mình một tờ ngân phiếu, gửi cho mình một tờ giấy gợi ý cho mình là kết hôn với Paul!”
“Mình cho là,” Emily thở dài, “nếu mình bị ảnh hưởng bởi tình cảm của người trong cuộc như bạn, mình có lẽ cũng cảm nhận theo cách đó. Nhưng xin bạn, hãy khách quan đánh giá, quên đi tờ ngân phiếu. Những từ ngữ đó rất ngu ngốc – nhưng ngài ấy cũng rất cao thượng.” Whitney giận dữ mở mồm để phản đối, nhưng Emily lắc đầu và quả quyết cắt lời nàng. “Whitney, mình đã thấy ngài ấy ở nhà thờ, sau khi gửi cho bạn những tờ giấy này. Ngài ấy yêu bạn – một tên ngốc cũng có thể nhận ra như vậy. Ngài ấy đứng trong nhà thờ với vẻ tôn thờ bạn!”
Whitney nhảy dựng lên. “Anh ta đến nhà thờ vì Elizabeth mời anh ta đến dự đám cưới. Và nếu mình biết điều đó đúng lúc, mình sẽ không tự biến mình thành con ngốc như vậy và-”
“Elizabeth không mời ngài ấy ,” Emily nói với vẻ có lỗi. “Chính mình mời. Mình gửi cho ngài ấy một lời nhắn ở cuối tấm thiệp cưới của Elizabeth là bạn sẽ có mặt ở đó. Và ngài ấy đến vì muốn gặp bạn. Ngài ấy hầu như không quen Elizabeth và Peter, và mình nghi ngờ việc ngài ấy tham gia đám cưới của những người quen sơ sơ mà ngài ấy không quan tâm chút nào.”
Whitney nhìn như nàng sắp xỉu hoặc hét lên. “Bạn nói với anh ta?! Nhưng vì sao – vì sao bạn lại làm như vậy với mình? Anh ta chắc chắn đã nghĩ mình đã xúi bạn làm.”
Emily lắc đầu. “Ngài ấy không thể nghĩ bất cứ điều như thế. Mình đơn giản chỉ nói là bạn sẽ có mặt ở đó. Và ngài ấy đến bởi vì bạn ở đó. Whitney, hãy nghe mình. Ngài ấy đến sau khi đã ký những giấy tờ này; sau khi viết tờ giấy đó, và nhân thể mình thấy nó dường như chỉ là ngu ngốc chứ không phải đáng ghê tởm; và sau khi ông ngài ấy gửi cho bạn tờ ngân phiếu đó.”
Một dòng thác cảm xúc đối lập bao trùm lên Whitney khi Emily nhất quyết tiếp tục. “Ngài ấy có thể biết rằng tình hình tài chính của Paul rất eo hẹp. Mọi người trong làng đều biết trừ bạn.”
“Anh ta biết,” Whitney thừa nhận. “Anh ta ở trong phòng đọc sách của cha mình trong buổi tối mà mình phát hiện ra vấn đề của Paul.”
“Và ngài ấy cũng biết rằng bạn muốn lấy Paul.”
Whitney gật đầu.
“Whitney, vì tình yêu với chúa, bạn không thể hiểu ngài ấy đang cố gắng làm gì hay sao? ngài ấy nghĩ bạn căm ghét mình và biết là bạn muốn lấy Paul, vì vậy, ngài ấy gửi cho bạn cái… món tiền này để giúp cuộc sống của bạn được dễ dàng hơn. Ngài ấy đưa tiền cho bạn để giúp cuộc sống của bạn tốt hơn với người đàn ông bạn yêu. Lạy chúa! Ngài ấy phải yêu bạn hơn cả mình nghĩ, để có thể làm một điều như vậy.”
Whitney khịt mũi chế nhạo và ngoảnh đi, nhưng Emily bước khỏi giường nơi cô đang ngồi và chống nắm đấm tay vào hông. “Whitney, mình nghĩ bạn là một kẻ ngốc! Bạn yêu người đàn ông đó – chính bạn nói với mình như vậy, vì thế đừng có chối. Và ngài ấy yêu bạn. Ngài ấy cầu hôn bạn, giúp đỡ cha bạn mặc dù không phải làm vậy, sau đó ngài ấy đứng đó nhìn bạn tán tỉnh Paul và làm hàng trăm việc khác làm ngài ấy bực tức hơn mức chịu được. Bạn đã nói gì với ngài ấy ở bữa tiệc cưới?” cô hỏi vặn.
Whitney ngước mắt nhìn Emily, sau đó liếc đi chỗ khác, nàng trả lời với giọng nho nhỏ, “mình chế nhạo anh ta khi anh ta nói yêu mình.”
“Bạn chế nhạo ngài ấy?” Emily há hốc mồm. “Điều quái quỷ gì khiến bạn làm như vậy sau khi đứng trong tay ngài ấy ở bậc thềm nhà thờ?”
“Xin bạn!” Whitney kích động rên rỉ, nhấp nhổm trên chân mình. “Mình sẽ nói với bạn vì sao. Bởi vì mình vừa nhận được những giấy tờ này cùng với lá thư và tờ ngân phiếu đáng ghê tởm của anh ta. Bởi vì mình nghĩ anh ta chỉ tham gia hôn lễ của Elizabeth và mình đã quăng mình xuống dưới chân anh ta!”
“Và giờ thì mình đoán là bạn nghĩ ngài ấy sẽ đến để cầu xin bạn?”
Whitney lắc đầu và nhìn chằm chằm sàn nhà. “Không, khi nhìn thấy mình, anh ta hành động như là mình không tồn tại.”
“Bạn trông chờ ngài ấy làm gì khác chứ? Ngài ấy yêu bạn đủ để muốn cưới bạn và đưa cho cha bạn cả một gia sản. Ngài ấy yêu bạn nhiều đến mức gây ra một hành động đáng ghê tởm vì ghen tuông, nhiều đến mức từ bỏ bạn, hy vọng bạn được hạnh phúc, nhiều đến mức đến đám cưới của Elizabeth chỉ để được ở gần bạn. Nhưng tin mình đi, ngài ấy sẽ không đến gần bạn thêm lần nữa đâu.”
Nghi ngờ, đau khổ, cô đơn và tuyệt vọng đan xen trong tâm trí Whitney như một cái kính vạn hoa muôn màu – nhưng hy vọng mong manh mà Emily vừa mang lại cho nàng bừng sáng như tia nắng mặt trời chói chang hơn tất cả. Nàng cúi đầu, mái tóc đổ tràn xuống trước vai, che phủ khuôn mặt nàng. Bằng giọng khổ sở, nghèn nghẹn nàng nói, “Nhưng liệu mình có thể dành lại anh ta mà không phải quỵ lụy không?”
Một nụ cười thư thái vui tươi lướt qua mặt Emily. “Thực ra, mình e là đó là cách duy nhất. Bạn đã chà đạp lòng kiêu hãnh của ngài ấy mỗi khi có cơ hội. Lòng kiêu hãnh của bạn bây giờ cũng sẽ phải chịu tổn thương.”
“Mình sẽ – mình sẽ nghĩ về nó,” Whitney thì thầm.
“Bạn làm thế sao,” Emily tán thưởng, thận trọng đưa ra quân át chủ bài cuối cùng. “Và trong khi bạn đang nghĩ về nó, cũng hãy cân nhắc xem bạn sẽ cảm thấy như thế nào khi ngài ấy cưới Vanessa Stanfield. Tin đồn nói là ngài ấy đã cưới – nhưng chúng chưa bao giờ hoàn toàn chính xác. Có thể ngài ấy đang chuẩn bị kết hôn với cô ta.”
Whitney nhấp nhỏm. “Mình có thể làm gì? Mình không thể nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.”
Emily giấu nụ cười trong khi đi ra đến cửa phòng. “Bạn sẽ phải đến gặp ngài ấy và giải thích tại sao bạn lại cư xử kỳ cục như vậy tại tiệc cưới.”
“Không,” Whitney nói, hãi hùng lắc đầu. “Mình sẽ gửi lời nhắn cho anh ta và yêu cầu anh ta đến đây.”
“Bạn có thể. Nhưng ngài ấy sẽ không đến. Và điều đó cũng chỉ khiến bạn xấu hổ khi cuối cùng bạn cũng phải đến gặp ngài ấy. Tất nhiên, đó là trong trường hợp ngài ấy chưa cưới cô Stanfield.”
Whitney bước tới bàn viết vài rút ra một tờ giấy viết thư, nhưng sau khi Emily đi khỏi nàng dừng lại nghĩ ngợi. Phải có cách gì đó khiến Clayton đến gặp nàng, vài mưu mẹo nào đó nàng có thể sử dụng. Thật là quá bẽ mặt khi phải lê lết đến gặp chàng, đặc biệt khi chàng đang chuẩn bị cưới Vanessa Standfield. Sau nhiều phút suy đi nghĩ lại, mắt nàng trợn lên với ý tưởng vừa xuất hiện và má hồng rực vì xấu hổ. Có một cách – đó là một lời nói dối khó chịu, nhưng bây giờ nàng không có điều kiện để cân nhắc những tiểu tiết. Clayton đã chiếm đoạt nàng và nếu – nếu chàng tin rằng chàng đã khiến nàng mang thai, thì chàng không thể từ chối đến gặp nàng. Và còn gì nữa, chàng chắc chắn không thể cưới Vanessa Stanfield! Không chỉ vậy, chàng cũng sẽ cưới Whitney ngay lập tức! Nhưng nếu chàng yêu nàng nhiều như Emily nghĩ, thì sau khi kết hôn, chàng đảm bảo sẽ tha thứ cho nàng vì đã lừa dối chàng như vậy.
Whitney viết ngày lên tờ giấy, rồi dừng lại. Nhưng dùng cách xưng hô nào cho phù hợp đối với một người không bao giờ muốn biết gì về nàng nữa, nhưng cũng là người được thông báo là anh ta sẽ là cha của đứa con sắp ra đời của nàng? “Thưa ngài?” Không thể! “Thưa Đức ngài?” Kỳ cục. “Clayton?” Không phải trong trường hợp này. Whitney quyết định bỏ qua luôn sự chào hỏi đầu thư. Nàng nghĩ thêm một phút và viết: “Với sự xấu hổ cùng cực, tôi phát hiện ra mình đã mang thai. Vì vậy, tôi yêu cầu ngài gặp tôi ở đây ngay lập tức.” Nàng ký tên “Whitney,” và sau đó đọc lại nó.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng vì hổ thẹn. Điều này thật mất thể diện, bởi vì nó không phải là thật, nó cũng đáng khinh. Điều không thể là Clayton có thể tạo ra một đứa trẻ với một hành động chưa hoàn thành, nhưng Whitney hoàn toàn không biết về điều đó.
Nàng gọi Emily đến và, đỏ bừng đến tận chân tóc, nàng đưa tờ giấy cho Emily đọc. “Mình không chắc là mình có thể gửi nó hay không, thậm chí nếu đó là sự thật,” Whitney nói với một cái rùng mình, đặt tờ giấy vào một cái hộp để những đồ giấy viết không dùng để ngăn chặn những người đầy tớ phát hiện ra.
“Whitney,” Emily cứng rắn nói, “gửi một tin nhắn nói rằng bạn muốn nói chuyện với công tước và yêu cầu được thực hiện nó trong sự riêng tư ở nhà của ngài ấy thay vì một nơi ồn ào như ở đây. Nói với ngài ấy bạn sẽ đến vào ngày mai. Chỉ đơn giản như vậy.”
“Nó không phải ‘đơn giản là vậy’,” Whitney tranh luận, bứt rứt nhìn chăm chú vào một tờ giấy viết thư trắng. “Thậm chí nếu Clayton đồng ý gặp mình, khả năng lớn nhất là anh ta để mình giải thích và sau đó mời mình ra về. Bạn không thể tưởng tượng anh ta đáng sợ như thế nào khi giận dữ đâu.”
“Vâỵ thì đừng cố gặp ngài ấy. Ngài ấy sẽ cưới Vanessa Standfield, và nếu Michael và mình được mời, mình sẽ kể lại tất cả về nó với bạn.”
Với động lực đó, cây bút của Whitney nhanh chóng lướt trên tờ giấy, và lời nhắn được mang đến số 10 phố Upper Brook với một người gác cổng, đã được cho biết từ ông Hodgins – thư ký của Công tước Claymore – nơi công tước đang ở và ông ta sẽ chuyển lời nhắn đến nơi đó.
Người gác cổng trở lại một giờ sau đó. Ông ta báo lại rằng công tước đang đi thăm Quý ông và quý bà Standfield, tuy nhiên đức ngài sẽ trở về dinh thự ở Claymore chiều tối nay. Ông Hudgins đang chuẩn bị đến đó để gặp công tước đã nhận lời nhắn và hứa sẽ chuyển ngay cho công tước khi ông sẽ gặp ngài vào tối nay.
Trong lời nhắn Whitney đã nói với Clayton rằng nếu nàng không nghe tin gì từ chàng cho đến trưa ngày mai, nàng sẽ cho rằng chàng đồng ý gặp nàng vào lúc 5h chiều. Bây giờ, không có gì để nàng làm ngoài việc đợi cho đến trưa ngày hôm sau.