Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Ngày Ân Ái

Hồi 10 – chương 7

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

 Nghi hoặc trong lòng 

Ánh trời chiều xuyên qua tấm màn che mỏng manh mà tiến vào phòng. Cô gái trên giường bệnh ưm lên một tiếng, từ từ mở mắt ra…

“Tỉnh rồi sao?” Bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng của Hoắc Thiên Kình, mùi long đản hương quen thuộc lại vây lấy nàng.

Đôi mắt mờ sương đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của hắn, dường như vẫn còn chưa được thanh tỉnh lắm. Qua một lúc, Úc Noãn Tâm mới hơi khàn khàn nói:

“Thiên Kình, anh quay lại rồi…”

“Xin lỗi, đã làm em sợ.”

Hoắc Thiên Kình vội vã chỉnh giường bệnh lên cao một chút, trong giọng nói dịu dàng lộ vẻ áy náy rất nhiều.

“Em đang ở đâu vậy?”

Úc Noãn Tâm nhìn xung quanh một vòng, thiết kế như cung đình, chăn giường màu trắng, còn có hoa tươi đang tỏa mùi hương thoang thoảng…

“Đây là phòng bệnh của bệnh viện tư nhân, vừa rồi em bị ngất đi.” Hoắc Thiên Kình đau lòng mà vuốt trán nàng, nhẹ giọng nói.

“Ngất đi?”

Úc Noãn Tâm nghĩ lại, trong đầu đột nhiên lóe lên tình cảnh ở Hoắc Thị vừa rồi. Gương mặt tiều tụy dữ dằn của người đàn ông kia lại hiện lên trước mắt nàng. Nàng bỗng nhiên trợn to mắt, tay vội vàng đặt lên bụng…

“Con không sao, đừng lo lắng.”

Hoắc Thiên Kình thấu hiểu tâm tư của nàng, cười mà nắm tay nàng, khẽ hôn những ngón tay mảnh khảnh. “Bác sĩ nói em chỉ bị làm hoảng sợ, tỉnh lại thì không sao nữa.”

Úc Noãn Tâm thở ra một hơi, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

May mà cục cưng không sao, nếu không nàng cũng muốn chết theo.

“Đều do anh không tốt, nếu anh ở bên cạnh em thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Trong mắt Hoắc Thiên Kình toàn là vẻ áy áy với nàng.

Úc Noãn Tâm đưa tay ra ôm cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn. “Thiên Kình, là do em quá nôn nóng được gặp anh, không phải lỗi của anh…”

“Cô bé ngốc…”

Hoắc Thiên Kình nghe thế thì trong lòng thấy ấm áp, giống như có một dòng nước ấm đang từ từ len lỏi trong lòng hắn. Cô gái này làm hắn yêu thương đến tận tâm can

“Cảm ơn em!” Hắn hôn nhẹ lên má nàng, đôi mắt sáng như sao trên trời.

Úc Noãn Tâm ngước mắt lên, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Hoắc Thiên Kình cười, giơ bản báo cáo trong tay lên, niềm vui trong mắt không sao tả được. “Cảm ơn em đã mang hai cục cưng cho anh!”

Có trời mới biết, khi hắn phát hiện kết quả siêu âm trong túi xách của Úc Noãn Tâm, nhìn thấy ảnh cục cưng cùng nhận xét của bác sĩ thì hắn kích động đến nỗi không nói nên lời. Cảm giác thỏa mãn vì niềm vui và chấn kinh này mang tới là trước giờ chưa từng có được, thậm chí còn hơn hẳn những thành tựu có được trên thương trường.

Hắn đã là ba của hai đứa trẻ rồi. Không chỉ như thế, hai đứa trẻ này còn phát triển rất tốt, quả thực là điều kỳ diệu.

Gương mặt trắng nõn của Úc Noãn Tâm nổi lên sắc hồng, nàng hờn dỗi. “Hừ, anh lục túi xách của em, thật quá đáng. Người ta còn muốn cho anh một tin vui bất ngờ.”

“Em đã cho anh một tin vui bất ngờ rất lớn rồi!”

Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, trong mắt tràn đầy vẻ thâm tình. Hắn nhìn hình ảnh trong báo cáo, ngón tay khẽ vuốt ve. “Nhìn xem, con của chúng ta đẹp biết bao.”

Úc Noãn Tâm cười phì một cái: “Thiên Kình, anh thật là, Con còn nhỏ như vậy, ngay cả da thịt cũng còn trong suốt mà anh đã có thể nhìn ra con chúng ta xinh đẹp.”

“Chúng là con của Hoắc Thiên Kình anh, đương nhiên là rồng là phượng rồi.” Trong giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.

“Tự kiêu. Chỉ mong sao sau này cuc cưng không giống anh!” Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy rất ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn cố ý trách hắn.

Nhìn ánh mắt hắn nhìn ảnh của con, ánh mắt ánh tràn ngập tình yêu và khát vọng làm cha, là ánh mắt mà hắn chưa bao giờ có khiến nàng hồi hộp không thôi.

Trong mắt Hoắc Thiên Kình mang theo ý cười dịu dàng. “Con của anh thì đương nhiên phải giống anh rồi.”

Úc Noãn Tâm cười. Lúc này nàng thật sự cảm thấy cực kỳ hạnh phúc,

“Thiên Kình, thật ra em rất muốn biết con là trai hay gái.”

Nàng dựa vào lòng hắn, tham lam mà hít lấy mùi hương của hắn, thân mình mềm mại uể oải mài mặc cho cánh tay rắn chắc của hắn đỡ lấy.

“Con trai hay con gái thì có sao, anh thích hết.”

Hoắc Thiên Kình vươn một bàn tay sờ lên bụng nàng. “Thử tưởng tượng xem, trong này đã có mang hai đứa trẻ thành hình, trên người chúng đang chảy dòng máu của anh, đây là chuyện kỳ diệu biết bao…”

Úc Noãn Tâm nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như dòng nước khẽ chảy. Ai bảo chỉ có phụ nữ mới thay đổi sau khi mang thai, ngay cả đàn ông cũng vậy thôi. Một Hoắc Thiên Kình thế này, nàng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của hắn cùng các con chơi đùa…

Nói thật, nàng càng ngày càng mong chờ hình ảnh tốt đẹp ấy đến.

“Thiên Kình, thật ra em rất muốn cho con trai. Bà nội nói rất đúng, sự nghiệp to lớn của Hoắc gia cần có người thừa kế. Nếu là con gái thì chúng ta sẽ phải lo lắng nhiều hơn.” Úc Noãn Tâm đặt tay lên tay hắn, dịu dàng nói.

Trong mắt Hoắc Thiên Kình có vẻ xúc động, hắn hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Noãn…”

Sao hắn có thể không cảm động được chứ. Nghe những lời này xong thì cả người hắn đều đau lòng vì nàng, không có lúc nào là nàng không đứng trên lập trường của hắn mà nghĩ.

Trong phòng bệnh, hạnh phúc đang lan ra…

“Thiên Kình, em… có thể hỏi anh một chuyện không?”

Một lúc sau, Úc Noãn Tâm đang nằm trong lòng hắn mời ngửa đầu dậy, nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, có vẻ do dự.

Thật ra nàng không muốn phá vỡ không hí hạnh phúc này. Chỉ có điều… có những chuyện nén trong lòng thì rất khó chịu.

“Sao thế? Làm gì mà có vẻ nghiêm túc vậy?”

Mắt hắn hàm chứa ý cười, giống như là sóng biển thâm tình, lẳng lặng mà lan vào lòng nàng…

 Mùi long đản hương thoang thoảng trên tay hắn dần lan ra theo hơi thở của nàng, càng làm nàng cảm thấy uất ức hơn…

“Thiên Kình, cái người gây rối ở công ty hôm nay là ai vậy? Tại sao ông ta lại như thế?” Úc Noãn Tâm vẫn không thể quên được bộ dáng điên cuồng tuyệt vọng của ông ta, thậm chí còn nhớ mỗi một câu ông ta đã nói.

Ông ta nói… ông ta sẽ bị ép chết, cầu xin nàng nói với Hoắc Thiên Kình giúp ông ta…

Ý cười trong mắt Hoắc Thiên Kình dần lan ra tới khóe môi, hắn nhẹ giọng nói: “Ông ta chỉ là một người không đáng nhắc đến, sao lại hỏi tới ông ta?”

“Thiên Kình, mặc dù em không biết ông ta là ai nhưng hình như ông ta đã cùng đường rồi, chuyện này là thế nào vậy?” Úc Noãn Tâm không thể yên tâm được.

Hoắc Thiên Kình hơi im lặng một chút sau đó giải thích: “À, thật ra đây đều là những chuyện trên thương trường, ông ta không biết kinh doanh, công ty vỡ nợ, lại mắc nợ ngân hàng tư nhân của Hoắc Thị mấy chục triệu cho nên đương nhiên là Hoắc Thị phải tịch thu tất cả tài sản cố định của ông ta để gán nợ rồi.”

“Chỉ thế thôi sao?” Úc Noãn Tâm hơi nhíu mày, hỏi.

“Đương nhiên là thế rồi.” Hoắc Thiên Kình cười mà nhìn nàng. “Em đó, lại nghĩ nhiều rồi!”

“Nhưng mà dường như ông ta rất tuyệt vọng…”

“Noãn…”

Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng ngắt lời nàng, dịu dàng ôm nàng vào lòng. “Em phải biết thương trường vốn thay đổi chỉ trong nháy mắt. Những chuyện như hôm nay, những người như hôm nay thì chỗ nào cũng có. Anh rất hiểu tâm trạng của ông ta nhưng nếu như anh phải thương hại mỗi một người như vậy thì ngân hàng của Hoắc Thị phải vận hành thế nào đây?”

Úc Noãn Tâm khẽ gật đầu. Đương nhiên nàng cũng hiểu đạo lý mà Hoắc Thiên Kình nói. Thương trường vốn là chiến trường không có khói súng, ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé vốn là những nguyên tắc do môi trường cạnh tranh mang lại. Thắng làm vua, thua làm giặc là một chuyện đã thành quy luật. Thế nhưng…

“Thiên Kình, có khi nào ông ta nghĩ quẩn không?”

Hoắc Thiên Kình nghe thế thì trên môi nở nụ cười lạnh…

“Loại người này sống trên đời cũng chỉ là tai họa mà thôi, cư nhiên dám nhằm vào em!”

“Thiên Kình…”

Từ trong mắt hắn, Úc Noãn Tâm lại nhìn thấy vẻ tàn nhẫn quen thuộc. Nàng cả kinh: “Ông ta cũng chỉ vì tự bảo vệ mình thôi, hơn nữa ông ta cũng không có ý làm hại em, anh đừng…”

Mặt nàng bị véo một cái. “Thực sự coi chồng em là tên thích giết chóc sao?”

“Đâu có, là tại vẻ mặt vừa rồi của anh đáng sợ quá!” Úc Noãn Tâm bất mãn mà phản đối.

“Yên tâm đi, cho dù anh không làm gì thì loại người này cũng không có năng lực tiếp tục tồn tại!” Hoắc Thiên Kình cười, nói một câu rất khó hiểu.

Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra.

“Anh nói nếu ông ta là đàn ông thì sẽ tự đứng dậy bằng đôi chân mình. Nếu chỉ một mực trông cậy vào cầu xin bố thì thì ông ta còn là đàn ông sao?” Hoắc Thiên Kình thấy vẻ nghi hoặc trong mắt nàng thì từ tốn giải thích thêm một câu.

Nghi hoặc trong mắt nàng dần mất đi như thủy triều rút xuống, nhưng rồi lại nổi lên chút âu lo…

“Nói không chừng ông ta cũng có vợ con, nếu không thì sao lại khẩn trương đến thế…” Nàng thở dài một hơi, quan tâm mà hỏi: “Ông ta… sau này ông ta sẽ thế nào?”

“Anh sẽ suy nghĩ mà kéo dài cho ông ta mấy ngày!”

Trong mắt Hoắc Thiên Kình lại lóe lên vẻ sâu xa rất phức tạp và khó đoán. Nhìn nàng có vẻ muốn nói lại thôi thì vội vàng nói: ‘Đừng cầu xin cho loại người này nữa, anh không kiện ông ta làm em kinh hãi là đã nhân từ lắm rồi!”

“Anh đó, có đôi khi làm việc cũng đừng quá tuyệt tình, phải tích đức cho con nữa, biết chưa?” Úc Noãn Tâm ngửa mặt, giọng điệu có vẻ lên lớp hắn.

“Được, vì em và con, anh thử xem…”

Tâm trạng của Hoắc Thiên Kình có vẻ rất tốt, hắn nở nụ cười. Sau đó chuyền đề tài: “Có điều… bà xã à, có phải em nên đặt tâm tư vào chồng mình hay không?”

“Ừhm…” Úc Noãn Tâm cười, đôi mắt đảo đảo rất tinh ngịch, một tia gian xảo lóe lên…

“Bây giờ mà em quan tâm anh không thôi thì chưa được, bởi vì em còn có một chuyện không hiểu.”

“Còn có chuyện sao?”

Hoắc Thiên Kình ngạc nhiên mà nhìn nàng: “Khi nào thì em biến thành cô nhóc tò mò thế? Coi là anh chương trình mười vạn câu hỏi vì sao hả?”

“Vậy anh trả lời hay là không đây?” Úc Noãn Tâm nhìn hắn đầy khiêu khích, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ quái.

“Người làm chồng như anh sao có thể không trả lời câu hỏi của bà xã chứ, nói đi!” Mặt Hoắc Thiên Kình đầy vẻ yêu thương.

Úc Noãn Tâm nghĩ một lúc lâu mới hỏi: “Trước giờ… bà nội chỉ sinh một mình cô là con gái thôi chứ?”

Thật ra sau đó nàng nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Giai Ý cùng Thẩm Diên giống nhau như thế, nói không chừng là chị em cũng nên.

Hoắc Thiên Kình ngớ ra. “Đương nhiên rồi!”

“Sao anh có thể khẳng định như thế?”

Hoắc Thiên Kình không trả lời nàng ngay, ngược lại dùng ánh mắt kỳ quái mà hỏi Úc Noãn Tâm: “Em sẽ không hỏi câu này một cách vô duyên vô cớ chứ?”

“Vẫn là anh hiểu em.”

Úc Noãn Tâm ôm lấy cổ hắn, đảo mắt: “Hai ngày nay em đã phát hiện một chuyện, có lẽ là anh không biết, cũng có thể là anh biết nhưng cố tình giấu em.”

“Chuyện gì mà thần bí như vậy?” Hoắc Thiên Kình cười hỏi.

Úc Noãn Tâm khịt mũi: “Em thấy chuyện bí ẩn nhất thế gian này cũng không bằng Hoắc gia.”

Hoắc Thiên Kình nhướng mày. “Theo anh biết thì bà nội chỉ sinh mình cô là con gái, thế có gì mà bí ẩn?”

Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu. “Em đã nhìn thấy ảnh của cô ở thư phòng. Anh biết không, cô rất giống với một người phụ nữ khác. Nếu không nhìn cho kỹ thì sẽ cho rằng đó là một người cơ.”

“Rất giống với một người khác? Là ai?” Mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ khó hiểu.

Úc Noãn Tâm nhìn vào mắt hắn, nói từng tiếng: “Chính là một ngôi sao rất nổi tiếng vào lúc đó… Thẩm Diên!”

 “Thẩm Diên?” Hoắc Thiên Kình nhắc lại cái tên này một lần, hơi nhíu mày mà nhìn Úc Noãn Tâm. “Thẩm Diên là ai?”

“Anh chưa nghe qua cái tên này sao?” Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà hỏi

“Tại sao anh phải biết cái tên này?” Hoắc Thiên Kình càng khó hiểu

Úc Noãn Tâm nhìn hắn một lúc, cuối cùng nói: “Thiên Kình, bây giờ em đã là vợ của anh rồi, có phải có chuyện gì cũng không nên giấu em không? Là anh đáp ứng em là sẽ không gạt em nữa.”

“Noãn, anh thực sự không biết Thẩm Diên là ai. Hơn nữa em nói cái gì mà cô rất giống với một người, là giống cô ta sao? Chuyện này dường như rất khó hiểu.” Biểu hiện của Hoắc Thiên Kình có vẻ rất vô tội, làm Úc Noãn Tâm không thể không tin hắn thực sự không biết chuyện này.

“Thật ra hôm nay em đến công ty cũng còn vì nguyên nhân này nữa. À, đúng rồi, không phải anh đã lục túi xách của em sao? Trong đó có ảnh, anh không thấy sao?” Úc Noãn Tâm nói

Hoắc Thiên Kình lấy túi xách qua cho nàng, nói: “Anh chỉ chú ý tới bản báo cáo, không thấy hình ảnh gì hết.”

“Trong mắt chỉ có con thôi!” Úc Noãn Tâm chế giễu rồi lấy từ trong túi ra hai bức ảnh đưa cho hắn xem. “Nè, anh xem.”

Hai bức ảnh chụp hai cô gái ăn mặc khác nhau nhưng gương mặt lại rất tương tự.

Rõ ràng Hoắc Thiên Kình ngẩn ra một chút, nhìn kỹ hai tấm ảnh, lúc này mới giơ một tấm lên. “Bức này là ảnh của cô, trên mặt cô gái trong bức kia có nốt ruồi son mà theo anh nhớ thì cô không có. Nhưng mà hai người thật là giống nhau.”

“Vấn đề là ở chỗ này, sao hai người lại giống nhau thế chứ?” Úc Noãn Tâm nhíu mày, khó hiểu

“Cho nên em mới hỏi anh câu vừa rồi sao?” Hoắc Thiên Kình cười, đặt ảnh xuống. “Người giống nhau cũng là chuyện thường, đây chẳng có gì lạ”

“Anh thật sự không tò mò chút nào sao? Thiên Kình, anh còn nhớ em từng hỏi anh một câu không?” Úc Noãn Tâm nhìn hắn. “Em từng hỏi anh tại sao mẹ lại có phản cảm với nghệ sĩ đến thế. Thật ra anh biết đáp án, đúng không?”

Hoắc Thiên Kình im lặng một lúc, sau đó bất đắc dĩ mà cười. “Vẫn không giấu được em. Được rồi, nói cho em biết vậy.”

Hắn điều chỉnh lại vị trí một chút, thở dài một hơi: “Thật ra khi đó anh không nói là vì anh cũng không chắc sự thật có như anh tưởng hay không. Có một chuyện mà em còn không biết là cô rất thích ca hát, cũng rất muốn làm một ca sĩ. Nhưng cô là tiểu thư của Hoắc gia, sao có thể xuất đầu lộ diện mà làm ca sĩ chứ. Vì thế cô bèn lén mọi người trong nhà đóng vài bộ phim, vai diễn đều là ca sĩ. Mặc dù con người cô rất túy hứng nhưng làm việc cũng biết chừng mực. Cô chỉ chọn những vai phụ mà diễn vì thường thì khán giả sẽ không quan tâm đến thân phận của vai phụ. Thế nhưng sau đó, chuyện này bị Hoắc gia biết được, cũng ngăn cản hành vi này của cô. Em cũng biết đó, ba anh và cô có quan hệ như vậy, có lẽ mẹ biết hành vi trước đây của cô nên có phản cảm với nghệ sĩ cũng là chuyện thường.”

Úc Noãn Tâm ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại…

“Thì ra cô cũng từng đóng phim…”

Hoắc Thiên Kình nhún vai: “Đây cũng không có gì lạ. Phụ nữ mà, đều thích giành được sự chú ý của nhiều người.”

Úc Noãn Tâm trừng hắn một cái: “Ai nói đó, lẽ nào trong mắt anh nghệ sĩ đều hám danh như thế? Đáng ghét!”

“Anh nói sai rồi!” Hoắc Thiên Kình vội vã giơ tay đầu hàng. Vào lúc này, hắn không dám trêu chọc bà lớn này.

“Thế còn nghe được…”

Úc Noãn Tâm không so đo với hắn, tiếp tục nói: “Nói trở lại, đây cũng chỉ là suy đoán của anh thôi. Thiên Kình, anh nói phải chăng…”

Nàng muốn nói lại thôi, giả thiết lớn mật ấy làm nàng thể nói ra ngay được.

Hoắc Thiên Kình khẽ cười, dường như nhìn thấu nghi vấn trong lòng nàng: “Anh biết em đang nghi ngờ điều gì. Thứ nhất, em đang nghi ngờ cô và Thẩm diên có quan hệ huyết thống. Thứ hai, nếu hai người không có quan hệ huyết thống thì ba anh có quan hệ gì với Thẩm Diên hay không?”

“Đúng vậy, Thiên Kình, anh đúng là con giun trong bụng em!” Úc Noãn Tâm ôm lấy hắn, có một người chồng hiểu nàng như thế thì thật tốt, có thể bớt được rất nhiều lời.

“Vậy anh nói hai khả năng này thì khả năng nào cao hơn?”

Hoắc Thiên Kình trầm tư một lúc rồi cười: “Theo anh thì hai khả năng đều có chỗ sơ hở.”

“Tại sao?”

“Em có thể nghĩ mà xem. Giả sử bà nội còn có một cô con gái khác thì không có lý do gì để lưu lạc bên ngoài. Thẩm Diên kia thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ với cô. Bà nội gả vào Hoắc gia rất lâu mới sinh cô, không phải là không có khả năng kinh tế, sao có thể không nuôi nổi một đứa con chứ? Hơn nữa, dường như bà nội cũng không có vẻ gì là mất đi một người con. Nếu Thẩm Diên kia là con của bà nội thì bà nội phải rất quan tâm mới phải chứ, ít nhất là phải biết tung tích của đứa trẻ bị lạc mất ấy chứ. Em đã hỏi qua nội về chuyện Thẩm Diên chưa?”

Úc Noãn Tâm gật đầu. “Đúng là bà nội không biết ai là Thẩm Diên cả. Nếu chỉ là giả vờ thì em chỉ có thể nói khả năng diễn xuất của nội quá tốt.”

Điểm này thì Hoắc Thiên Kình phân tích rất đúng. Nếu Thẩm diên là con gái ruột của bà nội thì những năm nay bà phải quan tâm đến mới phải chứ. Cho dù là cô ta thay tên đổi họ thì bà nội cũng phải biết. Trên đời này làm gì có người mẹ nào nhẫn tâm như thế, chín tháng mang thai khổ sở chỉ có phụ nữ mới hiểu được. Thế nhưng từ thần sắc của bà nội thì nàng thấy bà quả thực không biết Thẩm Diên là ai.

“Vậy khả năng thứ hai thì sao?” Nàng không cam tâm mà hỏi

“Hoắc Thiên Kình lắc đầu. “Khả năng thứ hai càng hoang đường hơn. Lẽ nào em cho rằng anh và Lăng Thần lại nhìn lầm người sao? Cho dù anh nhận sai nhưng Lăng Thần sẽ không nghe lầm tiếng của mẹ mình chứ? Tối hôm đó, anh và Lăng Thần đều nghe được giọng của cô, hơn nữa còn chính mắt nhìn thấy tất cả, tuyệt đối không sai được!”

Chọn tập
Bình luận