Khó giải quyết
Khi tia sáng đầu tiên từ phía chân trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất khiến chói mắt thì Hoắc Thị cũng không vì thế mà thu được sự yên ổn.
Sáng sớm, Hoắc Thị lại xảy ra chuyện xôn xao… sự kiện nhân viên nhảy lầu lại xảy ra lần thứ hai!
Ngay khi giới truyền thông đang tranh nhau đưa tin thì đúng giữa trưa, chuyện nhảy lầu lần thứ ba lại bắt đầu.
Điều này giống như là thủy triều, đợt này chưa lui đợt khác đã tới, mà lần này là ba nhân viên cùng nhảy lầu.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Hoắc Thị đã trở thành mục tiêu chú ý của cả thế giới. Chuyện nhân viên liên tiếp nhảy lầu khiến cả tổng công ty Hoắc Thị không thể ứng phó kịp, bộ phận quan hệ xã hội chỉ ứng phó với phóng viên thôi đã bận đên không có thời gian uống nước, vì chuyện nhảy lầu mà ban quản lý cấp cao của Hoắc Thị không ngừng mở cuộc họp. Từ sáng sớm Hoắc Thiên Kình đã bị tiếng chuông báo thức gọi dậy đến công ty, phần lớn thời gian trong ngày đều ở trong phòng họp.
Mà những nhân viên cấp thấp của Hoắc Thị thì mỗi người đều hoang mang, thậm chí bắt đầu đoán lung tung và tung tin đồn nhảm, trong nhất thời dường như không còn tâm trạng để làm việc nữa.
5 giờ chiều, trong phòng làm việc của tổng tài.
Trời vào thu nên hình như ngày rất ngắn, nắng gắt dần chuyển hóa thành những tia sáng còn sót lại trong ánh chiều tà. Ánh mặt trời vàng rực từ cửa sổ hình bán nguyệt tiến vào. Trên ghế tổng tài, Hoắc Thiên Kình đang ngồi trầm tư, vẻ điên cuồng nóng nảy bị bộ âu phục văn minh của Ý che khuất, nhưng lại không thể giấu được vẻ u ám thâm thúy càng ngày càng dữ dội trong mắt hắn.
Ánh mặt trời vàng rực từ phía sau hắn chiếu tới khiến cho những đường nét anh tuấn trên gương mặt hắn chỗ sáng chỗ tối. Trên bàn làm việc, văn kiện chất thành đống… đều có liên quan đến chuyện nhảy lầu.
Hắn nhấn điều khiển từ xa, màn hình tinh thể lỏng trên tường đột nhiên sáng lên…
“Chúng ta tiếp tục theo dõi sự kiện nhân viên của Hoắc Thị nhảy lầu. Từ sau khi một nhân viên của Hoắc Thị nhảy lầu thì sáng sớm hôm nay lại có một nhân viên nhảy lầu tiếp, sau đó vài tiếng đồng hồ, lúc 12 giờ trưa lại xảy ra sự kiện hai người cùng nhảy lầu! Trước mắt, cảnh sát đã tham gia điều tra nhưng vẫn chưa công bố tình hình cụ thể. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Hoắc Thị đã xảy ra ba lần nhảy lầu, địa điểm là tầng thứ một trăm – tầng cao nhất, bốn nhân viên chết ngay tại chỗ. Tập đoàn Hoắc Thị là tập đoàn tài chính có tiếng hàng đầu thế giới, từ năm thứ ba sau khi thành lập đã lọt vào danh sách 100 công ty lớn nhất thế giới, sản nghiệp của nó trải rộng trên toàn cầu…”
Còn chưa xem hết tin có liên quan, màn hình đã bị Hoắc Thiên Kình tắt mất. Hắn ném điều khiển từ xa sang một bên, ánh mắt rơi vào chồng báo cao ngất trên bàn.
Lúc này, báo chí cũng phát huy sức mạnh đặc thù của nó, có thể kịp thời đưa tin ngày hôm qua, thậm chí là hôm nay.
Lượng tiêu thụ báo chí hai ngày nay đương nhiên là tăng vọt, nhất là những tạp chí về kinh tế.
Cái gì mà hành động tột đỉnh ở tập đoàn tài chính Hoắc thị – suy xét đằng sau sự kiện nhân viên nhảy lầu; Hoắc Thị nên tăng cường ưu tiên vấn đề nhân sự; sự kiện nhảy lầu ở Hoắc Thị – vạch trần chân tướng nội bộ của trùm tập đoàn tài chính; sự kiện nhảy lầu ơ Hoắc Thị khiến cho cổ phiếu giảm mạnh…
“Rầm!” Hoắc Thiên Kình đấm một đấm lên tờ báo, ánh mắt tối sầm càng trở nên sắc bén.
“Ôi, đường đường là tổng tài của Hoắc Thị sao lại nóng nảy đến như vậy?”
Cửa phòng làm việc được mở ra, một bóng người cao lớn tiến vào, ngay sau đó một giọng nói tà mị vang lên, mang theo vẻ nghiền ngẫm…
Dường như Hoắc Thiên Kình không thèm ngước mắt lên, chỉ nhướng mày một cái…
“Kỳ Ưng Diêm, mỗi lần cậu đến phòng làm việc của mình có thể đừng tự nhiên như là vào cổng thành được không?”
Nhưng giọng điệu không thèm đếm xỉa đó lại không có vẻ trách móc chút nào.
Kỳ Ưng Diêm cười cười, nhún vai. “Hoắc tổng kính mến của tôi ơi, mình có gõ cửa rồi, là do cậu không nghe thôi.” Vừa nói vừa đĩnh đạc ngồi đối diện với Hoắc Thiên Kình, có dáng vẻ như là đổi khách thành chủ.
“Hình như hôm nay mình không có hẹn với cậu.”
Khóe môi mỏng của Hoắc Thiên Kình nhếch lên một chút, dựa cơ thể to lớn vào trên ghế, ra vẻ nhàn nhã mà nhìn anh ta, trong mắt lại mang theo ý cười nhè nhẹ.
“Đối với cậu, mình hoàn toàn có thể không mời mà đến.”
Dường như Kỳ Ưng Diêm cũng đã quen với khẩu khí âm dương bất định của hắn nên ra vẻ không có gì kì lạ mà cầm lấy tờ báo bên cạnh xem một chút, cười xì một tiếng…
“Những bài báo này cũng thật lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể từ hiện tượng nhảy lầu phân tích tới vấn đề quản lí của nội bộ tập đoàn Hoắc Thị các cậu. A ha, năng lực phán xét của báo chí thật là mạnh mẽ.” Giọng nói hơi cười cười của Kỳ Ưng Diêm có chút trào phúng cùng chế giễu.
Hoắc Thiên Kình lấy ra hai điếu xì gà Cuba thượng hạng, đưa một điếu cho Kỳ Ưng Diêm, không thèm đếm xỉa mà nói: “Nếu không thì làm sao lấy lòng công chúng được chứ? Chỉ là không ngờ rằng lần này Hoắc Thị lại trở thành con cờ để tiêu khiển.”
“Mức độ giảm của cổ phiếu hình như cũng không lớn lắm.”
Kỳ Ưng Diêm vẫn rất am hiểu cách vận hành của thị trường chứng khoán, vì vậy cho nên cũng chú ý tới giá cổ phiếu hai ngày nay của Hoắc Thị. “Ít nhất cũng không phải như báo chí đưa tin.”
“Đó là kết quả chiến đấu lúc sáng nay, nếu không thứ mà cậu nhìn thấy chiều nay không phải là những con số liên tục tăng đâu.” Hoắc Thiên Kình hít một hơi xì gà, khói thuốc lượn lờ trong không khí có vẻ rất mê hoặc, làm mềm đi những đường nét quá mức cương nghị cứng rắn trên mặt hắn.
Kỳ Ưng Diêm cười. “Đương nhiên, cậu là thiên tài trong giới tài chính, số lần cậu xoay chuyển tình thế tại thị trường chứng khoán cũng không dưới một trăm rồi, mỗi lần trều lấy tư thế của người thắng lợi xuất hiện trước mặt mình. Có điều nói đi phải nói lại, dù ông trùm như Hoắc Thị hắt hơi một cái thôi thì thị trường chứng khoán toàn cầu đều bị chấn động một thời gian. Một khi Hoắc Thị xảy ra chuyện thì có khả năng sẽ dẫn tới một cơn bão lớn trong giới tài chính, cậu nói xem làm sao truyền thông không biết điều này chứ? Từ sáng tới tối, dưới tình huống còn chưa biết lí do cụ thể mà đã tạo nên tin tức gọi là sự thật!”
Hoắc Thiên Kình thì lại không để những bài báo này vào mắt, thờ ơ mà cười, sau đó đôi mắt sâu thẳm đối mặt với Kỳ Ưng Diêm, đôi môi mỏng từ từ nở một đường cong hoàn mĩ…
“Cậu đến đây, không phải chỉ để xem xem giá cổ phiếu của Hoắc Thị ra sao chứ? Mình biết cậu vẫn có thói quen mua cổ phiếu của Hoắc Thị!”
“Đương nhiên!”
Kỳ Ưng Diêm đặt điếu xì gà lên chiếc gạt tàn bên cạnh, trên mặt lộ ý cười nhè nhẹ: “Này, mình ném không ít tiền vào Hoắc Thị, lỡ như sụt giá thì chẳng phải mình lỗ to sao? Đương nhiên là phải quan tâm mới được.”
Hoắc Thiên Kình nhìn anh ta, sau một lúc, dường là như hiểu ra mà chế giễu…
“Trên đời này cũng chỉ có cậu là chán ngắt như vậy!”
“Đó gọi là loại người nào thì chơi với loại bạn ấy, mình tẻ nhạt thì chẳng phải cậu càng tẻ nhạt hơn sao?” Trong giọng nói nhẹ nhàng của Kỳ Ưng Diêm có chứa vẻ châm chọc, nhưng những lời sau đó lại trở nên nghiêm túc hẳn…
“Mình á, trước giờ vẫn luôn là người có lòng tốt, nhìn hai ngày nay cậu bị cảnh sát quấn lấy mà thấy đau lòng. Nói thật, luật sư đại diện của Hoắc Thị các cậu có vẻ quá yếu ớt, làm thế nào mà lâu như vậy vẫn chưa thu phục được bọn cảnh sát?”
“Có trách thì trách Kỳ đại luật sư cậu quá cao giá, không chịu vào Hoắc Thị nho nhỏ của chúng tôi.” Trong mắt Hoắc Thiên Kình có chứa ý cười nhè nhẹ.
Kỳ Ưng Diêm nhướng mày, giống như đang nghe hắn kể chuyện cười vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng. Một lúc sau nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh…
“Thật ra, quen cậu lâu như vậy rồi mà trong lòng mình vẫn còn có một nghi vấn.”
Hoắc Thiên Kình nhìn anh ta.
Kỳ Ưng Diêm tiếp tục nói: “Có đôi khi mình thật sự nghi ngờ cậu có phải là người Trái Đất hay không. Kể từ khi cậu tiếp quản Hoắc Thị đến nay, những nguy cơ lớn nhỏ cũng xuất hiện không ít nhưng dường như mỗi lần nhìn thấy cậu thì cậu đều có vẻ thản nhiên như thế, cậu không có lúc phải khẩn trương sao?” (có, nhưng dành cho chuyện khác anh ạ! ==’)
Dường như cái tên này rất thông thạo thương trường, cho dù phải đối mặt với áp lực lớn hơn đi nữa thì vẫn có dáng vẻ như đang chơi bài tú lơ khơ vậy. (tức là cho dù bài rất thảm nhưng cũng phải thể hiện như là tốt lắm ý!)
“Nếu đây là sự sùng bái cùng khen ngợi của cậu đối với mình thì mình hoàn toàn tiếp nhận.” Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ vinh hay nhục cũng cũng không sao.
“Ok!” Kỳ Ưng Diêm nhún vai, cười cười rồi trở lại vấn đề: “Nói đến vụ án nhảy lầu đi, mình nghĩ chuyện này cậu không muốn giao cho mình xử lí cũng không được.”
Thật ra chuyện nhân viên nhảy lầu cũng không có gì đáng kinh, có trách thì trách hôn kì của Hoắc Thiên Kình sắp đến gần mà bọn họ lại là bạn thân, cho nên đương nhiên anh ta phải nhúng tay vào điều tra chuyện này, trở thành luật sư toàn quyền đại diện cho hoắc Thị.
Hoắc Thiên Kình cũng hiểu rõ mục đích lần này anh ta đến, sự ăn ý trong nhiều năm này thì không cần nói nhiều làm gì.
“Kết quả điều tra của phía cảnh sát phát hiện, mấy người nhân viên nhảy lầu đều có một điểm chung là nợ rất nhiều tiền cho vay nặng lãi ở bên ngoài. Từ biểu hiện bên ngoài thì có vẻ đều là vì trốn nợ mà chọn tự tử. Nhưng… điểm này khiến mình rất nghi ngờ.”
Kỳ Ưng Diêm nghe thế thì gật đầu. “Mình đã xem qua tư liệu phía cảnh sát, quả thật là thế. Mấy nhân viên này vẫn có thói mê cờ bạc, hơn nữa mỗi lần thua bạc đều vay tiền nặng lãi. Cứ như thế thì tiền lời thật sự là con số không nhỏ, đối với nhân viên như bọn họ mà nói thì tiền thưởng nửa năm một lần hoàn toàn không đủ để giải quyết vấn đề. Thiên Kình, thật ra mình cũng hiểu nghi ngờ của cậu. Cậu hoài nghi tại sao bọn họ đã sớm mắc nợ rất nhiều nhưng lại chọn nhảy lầu vào lúc này, hơn nữa dường như còn bàn bạc trước.”
“Mình nghi ngờ trong đó có người xúi giục!”
Mặt Hoắc Thiên Kình có vẻ đăm chiêu, sau đó nhìn Kỳ Ưng Diêm. “Hôm nay người chịu trách nhiệm nhóm điều tra của công ty đã nói với mình rằng khi bọn họ đến thăm viếng gia quyến của người chết, đem một số tiền trợ cấp lớn đến trong tay người nhà thì hình như trên mặt bọn họ không có bao nhiêu thương đau, cứ như là bọn họ đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này, lẽ nào không kì lạ sao?”
“Ừ…”
Kỳ Ưng Diêm nghe xong, có vẻ suy tư mà gật đầu. “Theo lời cậu nói thì phía sau chuyện nhảy lầu còn có một chân tướng không muốn cho ai biết, xem ra vụ án này có nghi vấn rồi.”
“Ưng Diêm, bên bộ phận quan hệ xã hội cũng có tư liệu rất kỹ càng về người nhảy lầu, cậu có thể đến chỗ họ mà lấy, vụ này giao hết cho cậu đó! Cũng phải tóm được người kia cho mình!” Hoắc Thiên Kình bắt chéo chân trái lên chân phải, trong giọng nói thờ ơ kia mang theo vẻ tín nhiệm không chút che giấu.
“Không dám, không dám!”
Kỳ Ưng Diêm lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, khóe môi nở nụ cười quỷ quái. “Chỉ cần đến lúc đó cổ phiếu của Hoắc Thị các cậu có thêm hoa hồng của mình là được.”
Hoắc Thiên Kình cười. “Vậy mình có cần nói thêm câu ‘rất vinh hạnh’ hay không?”
“Ha ha…” Tiếng cười sang sảng của Kỳ Ưng Diêm tràn ngập trong phòng làm việc.
Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, Hoắc Thiên Kình nhấn nút nghe…
“Hoắc tiên sinh, Úc tiểu thư đến rồi.”
Noãn?
Trên mặt Hoắc Thiên Kình có vẻ hơi nghi hoặc, ánh mắt lạnh lẽo lập tức trở nên dịu lại, sau đó ra lệnh: “Để cô ấy vào đi!”
“Dạ, Hoắc tiên sinh!”
Kỳ Ưng Diêm nhạy cảm mà bắt sự được thay đổi trong mắt hắn, hiểu ra mà cười: “Xem ra khi đó cậu quyết định kết hôn không phải là nhất thời xúc động, quan hệ giữa hai người các cậu… dường như thật sự đã thay đổi.”
Hoắc Thiên Kình chỉ cười mà không nói gì, nhưng lại có vẻ “cậu thật lắm chuyện” mà nhìn anh ta một cái.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó, Úc Noãn Tâm thanh nhã xuất hiện trong phòng làm việc. Có lẽ là không ngờ Kỳ Ưng Diêm cũng có mặt nên không khỏi xấu hổ mà cười: “Thật xin lỗi, em không biết các anh đang bàn chuyện.”
“Qua đây, Noãn!”
Hoắc Thiên Kình lại có vẻ không chút để ý, cũng không chút có ý định che giấu sự yêu thương đối với nàng, tay hắn duỗi ra, giọng nói trầm thấp lộ ra mệnh lệnh nhưng sủng ái.
Mặt Úc Noãn Tâm đỏ lên, xấu hổ mà bước tới, nắm lấy tay Hoắc Thiên Kình, lại bị hắn thuận thế mà ôm lấy đặt trên đùi mình.
“Thiên Kình, để em ngồi trên ghế là được mà.”
Nàng cực kì xấu hổ, nhất là khi thấy Kỳ Ưng Diêm dùng ánh mắt chấn kinh mà nhìn cử chỉ ám muội của hai người thì hai má vốn đã ửng hồng giờ lại càng như quả táo chín.
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ yêu kiều của nàng thì lại càng yêu thương, khẽ cười: “Ưng Diêm cũng không phải người ngoài, hơn nữa em là vợ của anh, anh muốn ôm thế nào thì ôm.”
“Thiên Kình…” Úc Noãn Tâm thật muốn vùi cả mặt vào trong lòng hắn, nếu sớm biết thế thì nàng đã không đến đây.
Kỳ Ưng Diêm lại không thể tin nổi mà lắc đầu. Đây còn là Hoắc Thiên Kình mà anh ta quen biết sao? Trong mắt hắn là thứ gì vậy? Trong ánh mắt vốn rất hờ hững kia lại có thêm một thứ gọi là “dịu dàng”…
“Thiên, Thiên Kình…”
Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu, sau khi thấy dáng vẻ ngẩn tò te của Kỳ Ưng Diêm thì bỗng cười: “Ánh mắt này của cậu sẽ khiến cho mình liên tưởng tới hai chữ ‘hâm mộ’ đó. Cậu cũng nên suy nghĩ đến việc tìm người thích hợp đi, bác gái vẫn luôn phát rầu vì chuyện hôn nhân của cậu.”
Kỳ Ưng Diêm nhún vai: “Tha cho mình đi!”
Úc Noãn Tâm nghe thế thì không nhịn được mà cười. “Anh là một luật sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới luật sư, chắc là những cô gái thích anh cũng xếp thành hàng dài rồi. Cứ như những nữ nghệ sĩ trong công ty của chúng tôi, vừa nghe đến tên của anh thì lập tức mê dại ra.”
Kỳ Ưng Diêm nghe xong, đôi mắt hẹp dài nổi lên rung động mê người, ngay cả khóe môi cũng cong lên rất đắc ý…
“Noãn Tâm à, trong số những chị em của cô có ai đẹp như cô không? Tên Thiên Kình này ra tay quá sớm, nếu tôi gặp cô trước thì…”
“Cậu muốn chết sao?” Hoắc Thiên Kình không chờ anh ta nói xong thì giọng điệu uy hiếp đã vang lên.
Kỳ Ưng Diêm liên tục làm động tác đầu hàng, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Đây gọi là bạn bè… có người khác phái thì không có nhân tính nữa. Nói trở lại, Thiên Kình – cái tên này là một người có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ, sau này cô phải chuẩn bị tâm lí cho tốt.”
Úc Noãn Tâm càng thẹn thùng.
“Này này này, cậu nói xong chưa vậy, mình nhớ cậu vẫn thường rất bận mà?” Giọng của Hoắc Thiên Kình rõ ràng lại có thêm không ít cảnh cáo.
“Thấy chưa? Tôi không nói gì nữa vậy.” Kỳ Ưng Diêm nhún vai. “Để cho Hoắc đại thiếu gia của cô đi xử lí chuyện khó giải quyết vậy.”
“Chuyện khó giải quyết?” Úc Noãn Tâm nghe xong thì lo lắng mà hỏi: “Là có liên quan tới chuyện nhảy lầu sao?”
Hoắc Thiên Kình không muốn giấu điều gì, liền gật đầu một cái. “Lần này Ưng Diêm giúp tiếp nhận vụ này.”
“Thế thì tốt rồi, có luật sư Kỳ thì nhất định mọi chuyện sẽ giải quyết tốt. Thiên Kình, em nghe nói hôm nay lại có 3 nhân viên nữa nhảy lầu sao?” Trong đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ cực kỳ lo lắng.
Kỳ Ưng Diêm nghe thế thì cười cười…
“Noãn Tâm à, quả thật chuyện này vẫn chưa xong nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ toàn quyền xử lí chuyện này. Mặt khác, Thiên Kình…” Anh ta dời mắt sang Hoắc Thiên Kình, cười rất quỷ dị. “Ai nói mình đang giúp đỡ? Cậu phải chuẩn bị một khoản phí cho luật sư thật lớn vào!”
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười.
Úc Noãn Tâm thấy dáng vẻ ung dung tự đắc của hai người họ thì nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần vơi đi. Sáng nay, khi nàng nhìn thấy tin tức mới thì lại bắt đầu lo lắng, mãi cho đến trưa lại xảy ra chuyện nhảy lầu thì nàng cũng đứng ngồi không yên. Suy nghĩ rất nhiều cho đến chiều thì vẫn không nhẫn được mà đến Hoắc Thị xem xem.
Nàng cứ tưởng rằng trên dưới Hoắc Thị sẽ vì thế mà cực kỳ hỗn loạn, thậm chí trên mặt của mỗi người sẽ có vẻ tiêu cực muốn bãi công. Nhưng khi bước vào Hoắc Thị nàng mới phát hiện thì ra mình nghĩ sai rồi. Mặc dù thỉnh thoảng nhân viên cũng sẽ có bàn tán nhưng công việc trong tay thì tiến hành vẫn đâu vào đấy. Trừ bầu không khí làm việc khẩn trương, nhanh nhẹn thường ngày thì gần như Hoắc Thị không có gì thay đổi nhiều.
Thật ra nàng không hề biết rằng bầu không khí nhanh chóng yên ổn trở lại là kết quả của cuộc họp suốt mấy tiếng đồng hồ của ban quản lí.
“Noãn, tối nay em muốn ăn gì, bây giờ anh đặt chỗ?” Trong lòng Hoắc Thiên Kình vui nhất là nhìn thấy Úc Noãn Tâm đích thân đến Hoắc Thị, chứng tỏ trong lòng nàng rất quan tâm tới hắn.
“Thiên Kình…”
Thật ra điều Úc Noãn Tâm quan tâm nhất chính là Hoắc Thị làm cách nào an ủi gia quyến của người chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ung dung của hắn thì hình như không cần phải hỏi tiếp nữa, vì thế dịu dàng cười. “Tùy anh, em nghe anh vậy.”
Nàng yêu hắn, cho nên tin rằng hắn hoàn toàn có khả năng xử lí tốt tất cả mọi vấn đề.
Tai Kỳ Ưng Diêm nhọn lên, lập tức chồm người tới…
“A ha, mình thích đồ ăn của nhà hàng Ler U. Thiên Kình, cứ đặt chỗ đó đi.”
Hoắc Thiên Kình nhướng máy nhìn anh ta một cái. “Cậu thích? Vậy được, cứ đặt chỗ đó cho cậu, nhưng mình và Noãn sẽ không đi.”
“Tại sao? Này, cậu sẽ không nhỏ mọn đến thế chứ? Mời ăn một bữa thôi mà cũng không chịu?” Kỳ Ưng Diêm bất mãn mà kháng nghị.
Hoắc Thiên Kình cười rất nham hiểm, hàm răng trắng sáng lóa lên…
“Cho nên mới nói cậu mau đi tìm một cô gái đi, nếu không cứ làm kỳ đà cản mũi thì thật không hay.”
“Hoắc Thiên Kình, cậu thật là vong ân bội nghĩa, cư nhiên lại nói thế?”