Buổi tối bất an
“Lăng Thần…”
Ánh mắt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm lưu chuyển, lóe lên tia sáng long lanh như thủy tinh: “Em thực sự không ngờ anh và Hoắc tiên sinh lại là anh em họ, nếu hai nhà là thân thích, tại sao hình như hắn ta khắp nơi đều nhằm vào anh?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tả Lăng Thần hiện lên một chút khác thường, một lúc sau mới mỉm cười đáp: “Thật ra cũng không có gì, anh và hắn từ nhỏ quan hệ cũng tốt, chỉ là con người khi trưởng thành thì trách nhiệm và áp lực phải gánh vác sẽ tăng lên, thương trường như chiến trường, có đôi khi vì lợi ích mà cha con cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi là anh em?”
Úc Noãn Tâm lặng lẽ nhìn anh, nghe anh nói cũng không phải không có lý, thế nhưng… Lòng của nàng luôn luôn bất an, nàng có một dự cảm mãnh liệt, chính là Lăng Thần cũng không chịu nói thật với nàng…
Hôn lễ được chuẩn bị một cách long trọng, đều do một mình Tả Lăng Thần lo liệu.
Khoảng thời gian này địa vị của Úc Noãn Tâm được nâng cao rất nhiều, hơn nữa còn có một số báo chí lá cải công bố tin tức nàng sắp gả vào Tả Thị giàu có, trong thời gian ngắn, giá trị của nàng được đun sôi sùng sục, từ trước đến giờ chưa từng cao như vậy, may mà Tả thị kiểm soát truyền thông hợp lý, bằng không, nói không chừng chuyện ba năm trước sớm đã có hôn ước chắc cũng bị bới móc ra rồi.
Một người phụ nữ có liên quan đến hai nhà quyền thế, đây chính là tin tức nóng bỏng nhất của giới giải trí, chính vì vậy, những hợp đồng muốn đưa tới Úc Noãn Tâm cũng nhiều đếm không xuể, công ty âm nhạc cũng tranh thủ thời cơ, dày công chuẩn bị phát hành cho nàng album nhạc đầu tiên, hơn nữa nàng vẫn đang đóng phim, mỗi ngày cơ bản phải bay tới bay lui. Mà Tả Lăng Thần cũng hết sức ủng hộ sự nghiệp của nàng, chỉ là mỗi khi đón nàng về nhà, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mệt mỏi thì lại đau lòng không nhịn được.
Tả Lăng Thần đối tốt với nàng, nàng nhìn thấy, cũng cảm giác ấm áp ở trong lòng, nàng âm thầm thề rằng, nàng sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương người đàn ông này.
Lễ trao giải từ thiện qua đi sau đó là giải thưởng lớn hàng năm của giới ca nhạc.
Ngu Ngọc ngồi được lên vị trí thiên hậu từ thiện như mong muốn, vì sự nghiệp diễn xuất sau này của cô ta mà càng phải đặt nền móng cho thật vững chắc.
Đại sảnh của lễ trao giải ca nhạc hàng năm.
Chiếc đèn thủy tinh lộng lẫy tỏa ra ánh sáng xa hoa chói mắt.
Trong phòng khách rộng gần mười ngàn mét vuông của lễ trao giải được xếp một loạt ghế dựa bọc vải nhung đỏ, trên từng chiếc ghế đều ghi tên của các ca sĩ. Các ngôi sao tốp năm tốp ba thuận lợi lên sân khấu, dưới sự quan tâm của hơn một ngàn phóng viên, cười nhẹ nói khẽ, muôn vàn dáng vẻ muôn hình vạn trạng, phong thái mê người. Nổi tiếng có, không nổi tiếng có, mỗi người đều thể hiện phong độ tao nhã, ôn hòa, khiêm tốn trước ống kính.
Giải thưởng dành cho người mới tranh nhau rất kịch liệt, ngoại trừ Úc Noãn Tâm ra còn có ba ca sĩ của công ty khác được đề cử, bọn họ từ nhỏ đều đã học thanh nhạc, nhạc cụ, có thể thấy rõ ràng là thực lực hàng đầu.
Đây là lần thứ hai Tiểu Vũ cùng Úc Noãn Tâm tham gia lễ trao giải, lần này thì nàng nắm chắc thắng lợi, loại giải thưởng này tuy nói là phải dựa vào thực lực, nhưng mức độ được quan tâm chú ý thường ngày của người mới cũng cực kỳ quan trọng, vì vậy khi khách quý đứng ở trên đài xúc động nói ra ba chữ “Úc Noãn Tâm” thì những buồn bực tích tụ khá lâu trong lòng Tiểu Vũ rốt cục được quét sạch, vui đến phát khóc.
Úc Noãn Tâm dường như không ngờ mình lại giành được giải thưởng, khi khách quý đọc tên lần thứ hai, nàng mới có phản ứng, tâm trạng xúc động lập tức thể hiện trong mắt, rồi tức khắc bình tĩnh lại, đi lên khán đài, bộ lễ phục màu trắng sang trọng khiến nàng càng thu hút sự chú ý của đông đảo giới truyền thông.
Bộ lễ phục này là đêm qua Tả lăng Thần đưa cho nàng, bởi vì gần đây hắn vừa vội vàng chuẩn bị hôn lễ vừa vội vàng cạnh tranh hạng mục với Hoắc Thị, sáng sớm nay đã đáp máy bay riêng ra nước ngoài họp, cho nên không thể cùng tham gia lễ trao giải với nàng.
Trên bục nhận giải thưởng, Úc Noãn Tâm tay cầm giải thưởng bằng thủy tinh, dưới ánh đèn, bộ váy màu trắng tôn lên da thịt nõn nà của nàng, mái tóc đài đen nhánh xõa xuống, gương mặt đẹp như hoa lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, cặp mắt đen trong veo dường như làm cho người ta đắm chìm vào trong đó, giờ phút này nàng trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người.
Sau lễ trao giải chính là tiệc tối do nhà tài trợ tổ chức, vài khu vực được mở ra để kí giả thuận tiện phỏng vấn. Được nhiều phóng viên vây quanh nhất chắc chắn là Tiêu Minh Hi.
Hắn không chỉ là diễn viên nổi tiếng, còn có năng khiếu âm nhạc thiên phú, không chỉ tự sáng tác, còn có một giọng hát hay trời cho, ôm đồm nhận hết bốn trong mười giải thưởng uy tín nhất: nam ca sĩ được yêu thích nhất của năm, đĩa nhạc hay nhất của năm, giải thưởng xuất sắc nhất của năm và giải thưởng sáng tác hay nhất của năm.
Còn Úc Noãn tâm cũng trở thành tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông, phóng viên vây quanh phỏng vấn nàng cũng không ít, tuy nàng chỉ nhận giải thưởng dành cho người mới nhưng hiển nhiên lại được quan tâm hơn cả người vừa giành được giải thưởng ca hậu – Phỉ Tỳ Mạn
“Chúc mừng em, Noãn Tâm!” Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Tiêu Minh Hi đưa một ly rượu sâm banh tới trước mặt Úc Noãn Tâm, vẻ mặt tươi cười chúc mừng.
Úc Noãn Tâm tiếp nhận ly rượu, ấm áp cười: “Minh Hi, nên là em chúc mừng anh mới đúng, hàng năm đều ôm nhiều giải thưởng như vậy, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ.”
“Không cần hâm mộ anh, anh nghĩ không bao lâu nữa những giải thưởng này cũng sẽ rơi vào tay em, không chỉ như vậy, anh có cảm giác em còn có hy vọng ngồi lên vị trí của ảnh hậu, ca hậu, anh sẽ không nhìn lầm người, em tuyệt đối có năng lực này!” Tiêu Minh Hi cùng nàng cạn ly, ôn nhu nói.
“Minh Hi, đừng trêu em nữa, sao có thể như vậy được? Ảnh hậu Ngu Ngọc diễn xuất tinh tế, ca hậu Phỉ Tỳ Mạn rất có năng lực, em không bì được.”
“Biết lượng sức mình như thế là tốt!”
Một giọng nói khinh thường vang lên cắt đứt câu nói của Úc Noãn Tâm, ca hậu Phỉ Tỳ Mạn tay bưng một ly cooktail đi đến, nhìn Úc Noãn Tâm từ trên xuống dưới vài lần, bên môi hiện lên nụ cười như có như không.
“Chúc mừng cô, Úc Noãn Tâm, giải thưởng người mới xuất sắc nhất có rất nhiều ca sĩ mới muốn đạt được. Có điều, nhân vật chính trong câu chuyện tình ái với hoàng tử, cô đây vẫn khiến tôi hoài nghi, lẽ nào cô chỉ có thể không ngừng dựa vào đàn ông để lên sao? Đầu tiên là Hoắc tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, sau đó là Tả tiên sinh tuổi trẻ tài cao, bây giờ lại muốn quyến rũ Minh Hi? A! Tôi nghe nói không phải là cô sắp gả cho Tả tiên sinh sao? Cô sẽ không một chân đạp nhiều thuyền đấy chứ?”
Chiếc ly trong tay Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy.
Tiêu Minh Hi thấy thế, bỗng mở miệng “Phỉ Tỳ Mạn, tất cả mọi người đều biết cô nói chuyện luôn sắc sảo, nhưng Noãn Tâm là người mới, cô ít nhiều cũng nên bớt đi một chút, bằng không lại thành hù dọa người mới.”
“Minh Hi, anh hiện giờ đang nói giúp cho cô ta? Cẩn thận giới truyền thông sẽ nhấn chìm anh.” Phỉ Tỳ Mạn bất mãn nhìn anh, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Tôi chỉ quan tâm tới nhân vật mới mà thôi, giới truyền thông luôn thích viết bậy bạ, tùy bọn họ thôi.” Tiêu Minh Hi cười ha ha sang sảng, tràn đầy khí phách.
Phỉ Tỳ Mạn hờn giận nhìn hắn, “Anh đã thích làm đề tài cho giới truyền thông, thì tùy anh thôi, dù sao cũng đừng có trách em không báo cho anh trước.” Nói xong, tức giận lườm Úc Noãn Tâm, rồi bỏ đi.
“Úc Tâm, đừng trách cô ta, cô ta nói chuyện luôn như vậy.” Tiêu Minh Hi đi tới bên Úc Noãn Tâm, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Úc Noãn Tâm mỉm cười, “Em không có trách cô ấy, thực ra nghi vấn của cô ấy cũng không phải không có lý, em hiện cũng không biết thành quả của mình là do thực lực hay dựa vào những lời đồn đại kia.” Giọng điệu hờ hững có chút tự giễu.
“Đừng như vậy, thực lực của em tất cả chúng ta đều nhận thấy, em phải biết rằng, cho dù có nhiều lời đồn đại, nhưng nếu không có thực lực thì cũng chẳng làm nên chuyện gì, em làm việc nghiêm túc, diễn xuất và ca hát đều được công chúng công nhận, vì vậy nghìn vạn lần không nên tự coi nhẹ mình, biết không?” Tiêu Minh Hi dịu dàng nhìn nàng, trong mắt lộ tia sáng tán thưởng.
Úc Noãn Tâm trong lòng ấm áp, cuối cùng nở nụ cười, như cánh hoa anh đào mỹ lệ bay bay rơi vào trong mắt Tiêu Minh Hi, làm vẻ mặt hắn càng thêm ôn nhu, thâm tình.
Nhất thời, tâm trí hắn tự nhiên ngẩn ngơ …
Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi một câu: “Noãn Tâm, em thực sự phải gả cho Tả Lăng Thần sao?”
“Ngày cưới đã được định rồi, Minh Hi, em thành tâm mời anh tới tham dự.” Úc Noãn Tâm cười tươi như hoa, nhìn hắn, không chút nào giấu giếm sự thật.
Tiêu Minh Hi thoáng cau mày, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, trong lòng càng cảm thấy mùi vị khó chịu.
“Em đang ở thời kì sự nghiệp phát triển rất tốt, cứ kết hôn như vậy, có phần hơi đáng tiếc…”
“Lăng Thần đồng ý với em, anh ấy ủng hộ quyết định của em, sẽ không ép buộc em rút lui khỏi ngành giải trí.” Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, giọng nói dịu dàng nổi lên hương vị hạnh phúc.
“Nhưng mà…” Tiêu Minh Hi muốn nói lại thôi.
Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhìn hắn, đợi hắn nói nốt.
Tiêu Minh Hi nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, dứt khoát nói: “Anh cảm thấy em và anh ta không hợp nhau!”
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
“Vì sao nói như vậy?”
Tiêu Minh Hi thản nhiên đáp: “Trực giác! Có đôi khi, người ngoài nhận ra, nhìn vào một đôi tình nhân thì cảm thấy vậy, nhưng bọn em ở cùng một chỗ thì không có cảm giác này, thật giống như … em cũng không phải người phụ nữ thực sự phù hợp với anh ta.”
“Minh Hi …”
Úc Noãn Tâm giật mình thoáng sửng sốt, không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới khẽ cười nhẹ, “Anh học được thuật xem tướng từ khi nào vậy?”
“Noãn Tâm, có lẽ cảm giác của anh không đúng, tóm lại, đây là lựa chọn của em, tuy nói anh rất không cam lòng, nhưng vẫn là chúc mừng em.” Tiêu Minh Hi không chút che giấu tình cảm yêu quý trong lòng của mình đối với nàng.
Úc Noãn Tâm không khó nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, trên môi nở một nụ cười, “Minh Hi, có thể có được một người bạn như anh, em thực sự rất vui, em cho rằng trong làng giải trí này không có tình bạn thật sự, nhưng anh khiến cho em một lần nữa nhìn nhận lại, sau này bất kể thế nào, em vẫn xem anh là người bạn tốt nhất.”
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, tựa như hoa sen trong ao đong đưa theo gió, khéo léo cự tuyệt tình cảm của hắn đối với nàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói lên sự chân thành thực sự.
Nâng ly rượu lên trước mặt hắn…
Tiêu Minh Hi nở nụ cười, nhưng trong mắt lộ ra vẻ cô đơn chưa từng có, nhưng vẫn chạm ly với nàng lần thứ hai.
Hai chiếc ly trong suốt va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, vang vọng trong lòng hai người, rất lâu…
Không khí buổi tối rất trong lành, hai bên đường lá cây xanh tươi xào xạc trong gió.
Úc Noãn Tâm một mình đi trên con đường vắng vẻ, muốn cho đôi chân thêm thoải mái, liền tháo đôi giày cao gót cầm trong tay, chân trần trực tiếp bước trên mặt đường, cảm giác thoải mái như vậy đã lâu rồi bản thân chưa từng có được.
Xe đã để cho Tiểu Vũ đi, với lại đi bộ hơn mười phút là về tới nhà, bởi vậy Tiểu Vũ cũng không lo lắng nhiều.
Nàng hít sâu một ngụm không khí, có vẻ tràn ngập hương vị ban đêm…
Dường như, càng gần hôn lễ, tâm tình nàng càng khẩn trương, so với hưng phấn và mong chờ của ba năm trước, ba năm sau, ngày hôm nay nàng càng nhiều lo lắng bất an hơn…
Nàng cảm thấy dường như có chuyện gì đó sẽ phải phát sinh.
Đang nghĩ ngợi, bỗng một chiếc xe thể thao màu đen, giống như một quả tên lửa phụt từ xa tới, khí thế khiếp người của nó khiến người ta không thể không chú ý đến, nó đột ngột dừng lại bên cạnh nàng.
Úc Noãn Tâm dừng bước, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn, trời ạ, sẽ không phải là gặp kẻ xấu chứ?
Giật tiền? Cướp sắc? Hiện giờ nàng thực sự không có một đồng tiền, chỉ có chiếc váy đang mặc và đồ trang sức là có giá trị…
Đang suy nghĩ miên man, cửa sổ chiếc xe thể thao chậm rãi hạ xuống.
Gương mật cương nghị, anh tuấn, toàn thân lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác run sợ…
Chủ nhân chiếc xe mặt không biến sắc, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm…
Trong lòng Úc Noãn Tâm đột nhiên căng thẳng, tại thời khắc này, toàn thân đều trở nên cứng ngắc.
“Hoắc, Hoắc tiên sinh?” Thấy rõ chủ nhân của chiếc xe, giọng nói của nàng trở lên khẩn trương.
Sao hắn lại xuất hiện trên con đường này?
Cửa xe mở ra, lộ ra cặp chân rắn chắc mà thon dài trong chiếc quần tây, Hoắc Thiên Kình xuống xe, một thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo áp đảo xung quanh, hắn quan sát Úc Noãn Tâm từ trên xuống dưới trong giây lát, khi nhìn thấy một đôi bồng đảo tuyết trắng mướt như ngọc lộ ra, đôi mắt u tối càng trở nên thâm u hơn…
Hoắc Thiên Kình xoay người, mở cửa xe cạnh vị trí lái, tư thế tuyệt đối không cho phép cự tuyệt, giọng nói ra lệnh đã được hắn tập thành thói quen, mang theo vẻ quân vương bá đạo.
“Lên xe, tôi đưa em về!”
“Không cần, Hoắc tiên sinh, phía trước không còn xa nữa.” Úc Noãn Tâm vội vàng khước từ, ngay cả ngữ điệu cũng lộ ra vẻ cảnh giác, “Hoắc tiên sinh hẳn là bề bộn nhiều việc, tôi không quấy rầy nữa.”
Nói xong câu đó, nàng vội vội vàng vàng xoay người rời đi, không khó nhận ra bước đi nhanh chóng chạy trốn của nàng.
Nhìn dáng vẻ chống đối của nàng từ phía sau, nét mặt Hoắc Thiên Kình thoáng chút trở nên mịt mù, ngay sau đó, hắn nhanh chóng tới bên nàng, như hổ vồ mồi, kéo nàng vào trong lòng.
Úc Noãn Tâm giật mình kêu lên một tiếng, lại bị hắn càng ôm chặt hơn.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Hoắc Thiên Kình, tức khắc bao vây nàng, tân trí nàng không khỏi cứng lại, nhất thời đã quên mất giãy giụa.
“Không dám ngồi xe tôi, sợ tôi ăn em?” Cên môi Hoắc Thiên Kình nở nụ cười gian tà, nét cuồng ngạo chậm rãi kéo dài tới tận đuôi lông mày.
“Tôi… Không đâu.” Úc Noãn Tâm ngập ngừng nói, “Chỉ là, tôi sắp về tới nhà rồi.”
Chưa kịp nói xong, Hoắc Thiên Kình liền đem nàng trực tiếp nhét vào trong xe.
“Sầm.” Cửa xe đóng lại, trái tim Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy.
“Không cần căng thẳng, em theo Tả Lăng Thần tới Ngự thự, cũng không bị dọa thành cái bộ dạng này.”
Đáy Hoắc Thiên Kình mắt hiện lên một nét cười, đóng cửa xe, liếc nhìn Úc Noãn Tâm đang rất căng thẳng, bỗng hướng người về phía nàng…
“Ngài làm gì?” Nàng không khỏi sửng sốt, hai tay che trước ngực.
Hoắc Thiên Kình chậm rãi nhếch miệng, trong mắt như không nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, chủ động cài dây an toàn cho nàng.
“Yên tâm, đêm nay tôi sẽ không chạm vào em.” Giọng nói thản nhiên, hiện rõ ý trêu tức.
Khuôn mặt Úc Noãn Tâm không khỏi ửng đỏ tảng đá lớn trong lòng cũng hơi thả xuống.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười nơi đáy mắt, thu hồi bàn tay to lớn, những ngón tay thon dài như có như không lướt qua cặp đùi dưới lớp váy dạ hội của nàng, khởi động xe.