Quyết định khiến người khác trợn tròn mắt.
Úc Noãn Tâm bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi mở miệng: “Hoắc tiên sinh quá lời rồi, tôi chỉ là một quân cờ trong tay anh mà thôi, một quân cờ thì còn có thể có cảm xúc gì?”
Bàn tay đang nắm nhẹ cằm của nàng đột nhiên tăng thêm lực, ánh mắt vốn dịu dàng cũng đột nhiên trở nên sắc bén…
Gió, bỗng nhiên thổi qua, thổi bay những cánh hoa rơi trên người Hoắc Thiên Kình…
Úc Noãn Tâm lại thấy trong đôi mắt đen như màn đêm của hắn có chút nguy hiểm rất quen thuộc…
Nàng lẳng lặng chờ đợi… chờ đợi cơn thịnh nộ ập đến, nhưng nàng thực sự không biết mình đã nói sai điều gì? Một lần nữa khiến cho hắn mất hứng?
Từng phút từng giây trôi qua…
Dần dần, những ngón tay đang niết cằm của nàng nhẹ nhàng thả lỏng, sau đó buông ra, bàn tay to vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng: “Đi thay quần áo đi, tôi chờ em!”
Ánh mắt Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, tập trung nhìn hắn, lại thấy hắn không có chút ý muốn giải thích nào, cũng bèn lặng lẽ đứng dậy…
Rốt cuộc khi xe dừng lại thì Úc Noãn Tâm mới biết Hoắc Thiên Kình dẫn mình đi đâu.
Giờ này phút này bầu không khí trong biệt thự vô cùng áp lực, giống như có mây đen từ phía chân trời ùn ùn kéo tới, nặng nề đè nén tại lòng người.
Anna Winslet vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sôpha trong phòng khách, ánh mắt từ trên mặt Hoắc Thiên Kình đảo qua Úc Noãn Tâm, lại từ Úc Noãn Tâm đảo về Hoắc Thiên Kình.
“Thiên Kình, có phải là con nên cho mẹ một sự giải thích hợp lý hay không, ít nhất mẹ cũng có thể ăn nói với bác Phương!” Sau một lúc, rốt cuộc bà cũng mở miệng, trong giọng nói có áp lực rất rõ ràng.
Hoắc Thiên Kình nhận lấy chén trà do quản gia đưa tới, hương trà thoang thoảng phiêu đãng tỏa ra.
“Con và Phương Nhan hai người không hợp nhau, kết hôn ngược lại là làm hại cô ấy!” Hắn thản nhiên mở miệng nói một câu, sau đó nhàn nhã uống một ngụm trà.
Trên mặt Anna Winslet hiện lên chút ẩn nhẫn, sau đó dời mắt về phía Úc Noãn Tâm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén…
“Úc, cô thì sao? Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô từng lấy thân phận là vị hôn thê của Lăng Thần xuất hiện ở biệt thự, bây giờ cô lại cùng con trai tôi xuất hiện trước mặt tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
Úc Noãn Tâm nặng nề thở dài, nói thật ra nàng thực sự không muốn đối mắt với người phụ nữ này, quá mức nghiêm khắc cùng sắc sảo, nhưng lần này nàng thực sự bị người đàn ông bên cạnh hại chết rồi, ai mà biết hắn thế nhưng lại có thể lôi nàng đến biệt thự, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây?
“Tôi…”
“Mẹ à, chuyện tình cảm vốn dĩ là không thể nói rõ ràng được, phụ nữ của Tả Lăng Thần cuối cùng thích con, lựa chọn con cũng không phải là một hai lần, Noãn Tâm cũng không ngoại lệ, tuy rằng trước đây cùng Tả Lăng Thần yêu nhau cũng không có nghĩa là cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau…” Hoắc Thiên Kình không cho Úc Noãn Tâm có thời gian giải thích, sau khi cắt đứt lời nàng liền kéo tay nàng nắm vào lòng bàn tay, đột nhiên ở bên tai nàng nhỏ giọng ái muội nói: “Tôi nói có đúng không, Noãn?”
Chân mày Úc Noãn Tâm nhíu lại, nhìn Hoắc Thiên Kình giống như nhìn thấy quái vật, muốn rút tay ra nhưng lại bị hắn nắm càng chặt hơn.
Anna Winslet thấy thế, ánh mắt càng không vui…
“Ầm…”
Anna Winslet đem chén trà trong tay đặt mạnh lên bàn, lạnh giọng quát: “Thiên Kình, con không phải là trẻ con, phải biết rằng hôn nhân không phải là trò đùa! Mẹ mặc kệ bên ngoài con có bao nhiêu đàn bà nhưng tốt nhất ngoan ngoãn thu hồi quyết định hủy hôn cho mẹ, con đột nhiên đưa ra quyết định này khiến mặt mũi của Phương gia còn biết đặt vào đâu? Phương gia tuy không bằng Hoắc gia nhưng dù sao trước kia cũng có giao tình, bây giờ con tiếp quản Hoắc Thị cũng không cần làm quá tuyệt tình.”
“Mẹ lầm rồi, người đưa ra quyết định hủy hôn là Phương Nhan mà không phải là con, hôm nay con đến là muốn nói một tiếng Hoắc gia và Phương gia không thể kết làm thông gia.” Hoắc Thiên Kình dựa người vào sôpha, thái độ có chút cương quyết.
“Đồ khốn!”
Anna Winslet hoàn toàn bị con trai chọc giận, bà tràn ngập giận dữ, đột nhiên cao giọng nói: “Con luôn luôn làm việc chín chắn có chừng mực, lần này sao lại tùy hứng như thế? Con gạt được mọi người nhưng có thể gạt được mẹ sao? Con là con trai của mẹ, tính cách như thế nào người làm mẹ như ta tự nhiên hiểu rõ nhất, rốt cuộc là ai đưa ra việc hủy hôn trong lòng mẹ biết rất rõ! Cho dù con không nể mặt bác Phương thì ít nhất cũng giữ thể diện cho mẹ chứ? Hoắc gia hủy hôn trước, con để mặt mũi người làm tiền nhiệm chủ tịch như mẹ vào đâu hả?”
“Mẹ lầm rồi, sỡ dĩ con làm như vậy là muốn giữ thể diện cho mẹ! Mẹ có thể nghĩ lại mà xem, nếu như Phương Nhan gả lại đây thì sẽ như thế nào? Tất cả mọi người đều biết Hoắc Thiên Kình con vẫn không ngừng có đàn bà ở bên ngoài như cũ, cô ấy lại độc thủ khuê phòng! Như vậy có khác gì làm cho cô ấy chết dần chết mòn? Đến lúc đó thể diện của mẹ có thể càng thêm khó coi.” Giọng Hoắc Thiên Kình không hờn không giận, thong thả ung dung mà nói.
Anna Winslet bị những lời này của Hoắc Thiên Kình chọc tức không nhẹ, bà cố áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Vậy được, mẹ hỏi con, con muốn người phụ nữ như thế nào? Thiên Kình, con phải biết rằng xuất thân từ danh gia vọng tộc thì căn bản là không có quyền tuyển chọn, hôn nhân chẳng qua chỉ là một cán cân trao đổi quyền lợi cùng tiền tài mà thôi, Phương gia không được thì còn có những nhà môn đăng hộ đối khác, mẹ tuyệt đối không để cho loại đàn bà không đứng đắn làm con dâu trưởng của Hoắc gia ta!” Nói xong, bà cố ý liếc qua khuôn mặt không chút biểu tình của Úc Noãn Tâm.
Hôm nay con trai mang cô gái này về biệt thự đã khiến lòng bà bất an rồi, mong là thái độ của Thiên Kình đối với cô gái này chỉ là chơi đùa mà thôi…
Úc Noãn Tâm không khó để cảm giác được ánh mắt của bà tràn ngập địch ý, nhất là sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của bà thì vẻ không vui tràn ra trong mắt, có điều nàng nhẫn nhịn vì dù sao người phụ nữ này cũng là trưởng bối.
“Mẹ, hôm nay con về đây chỉ là muốn nói cho mẹ Hoắc gia cũng Phương gia không còn có quan hệ gì, về phần con muốn cưới người phụ nữ như thế nào vào nhà thì hoàn toàn là quyết định của con!” Giọng nói của Hoắc Thiên Kình trầm thấp mà kiên định.
“Con…”
“Ai da, là Noãn nha đầu sao? Là con bé tới sao? Ê, ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đẩy ta qua bên đó?” Một giọng nói hiền lành mà cao ngạo vang lên, mang theo vẻ vui sướng hưng phấn.
Là Hoắc lão phu nhân! Chắc là bà nghe được động tĩnh mới đi ra, vẫn là đầu tóc uốn xoăn, mang kính lão như trước, khuôn mặt hồng hào vừa thấy là biết hết sức khỏe mạnh, quần áo tươi đẹp trên người lại khiến cho bà lão trở nên vô cùng dễ thương.
Sự xuất hiện của Hoắc lão phu nhân phá tan sự lạnh lùng bế tắc trong không khí, giống như một tia sáng hân hoan chiếu vào lòng Úc Noãn Tâm. Nàng vô thức đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn luôn hờ hững hiện lên chút ý cười, lẳng lặng, giống như pháo hoa xinh đẹp nhen nhóm lên trên gương mặt bình tĩnh…
“Hoắc lão phu nhân…”
“Đẩy nhanh lên chút đi, ngươi chậm chạp quá!” Hoắc lão phu nhân vừa thúc giục người hầu vừa liên tục ngoắc Úc Noãn Tâm, “Noãn nha đầu, thật là cháu rồi, bà còn tưởng rằng cháu quên bà mất rồi chứ.”
“Hoắc lão phu nhân.” Trong lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy ấm áp, tiến lên tiếp nhận xe đẩy, chậm rãi đẩy lão thái thái đến bên cạnh sôpha.
Cả quá trình Hoắc lão phu nhân đều nắm chặt tay Úc Noãn Tâm, giống như sợ không cẩn thận một chút sẽ làm lạc mất nàng.
“Gọi bà, cái gì mà Hoắc lão phu nhân? Bà không thích nghe!” Bà quay đầu lải nhải trách cứ.
Trên mặt Úc Noãn Tâm xuất hiện một chút xấu hổ, cúi đầu kêu: “Bà…”
Anna Winslet thấy thế, ánh mắt hiện lên bất mãn, bà cao giọng quát người hầu: “Còn không mau tiến lên hầu hạ lão phu nhân? Úc là khách, sao có thể thất lễ như vậy được?”
Người hầu vội vã bước lên lại bị Hoắc lão phu nhân quát xuống…
“Ai cho ngươi bước lên? Có con bé Noãn ở đây ta không cần bất cứ kẻ nào!”
“Mẹ…”
“Con đó, đừng luôn nghiêm túc như thế, con xem con bé Noãn sợ đến nỗi không dám nói câu nào, khó khăn lắm con bé mới đến biệt thự một lần, lẽ nào muốn dọa con bé chạy mất sao?” Hoắc lão phu nhân bất mãn quở trách Anna Winslet, rồi lập tức nhiệt tình kéo tay Úc Noãn Tâm, vẻ mặt sáng rực lên: “Noãn Tâm à, bà nghe nói cháu và Lăng Thần hủy bỏ hôn ước rồi phải không?”
Ồ?
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm xấu hổ: “Bà…”
“Ai, bà già như ta cũng thật là, theo lý mà nói thì cháu và Lăng Thần hủy hôn bà nên cảm thấy buồn mới đúng, chỉ có điều bà vừa nghĩ đến việc cháu sẽ có cơ hội ở bên cạnh bà già này, bà liền thấy vui vẻ trong lòng.”
“Xì…” Hoắc Thiên Kình nhịn không được mà cười ra một tiếng.
“Mẹ…” Anna Winslet nhịn không được mà tiến lên nói: “Lúc này mẹ nên đi nghỉ rồi, để người hầu đẩy mẹ về phòng được không?”
“Không được!”
Vẻ mặt Hoắc lão phu nhân không vui, trừng mắt với con dâu một cái nói: “Con làm sao vậy? Hôm nay con bé Noãn đến biệt thự cũng không nói cho ta biết một tiếng, bây giờ lại đẩy ta đi ngủ? Đừng tưởng là ta không biết con muốn ức hiếp con bé Noãn! Con nhỏ này…” Bà nhìn Úc Noãn Tâm “Nếu có ai ăn hiếp con thì con nói cho bà, có bà ở đây không ai dám làm gì con!”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, sao con có thể ức hiếp cô ấy được?” Trên gương mặt nghiêm túc của Anna Winslet có phần bất đắc dĩ.
“Còn không có ức hiếp sao? Vậy con vừa nói cái gì mà không thể để cho loại phụ nữ không đứng đắn vào nhà? Có phải con đang nói con bé Noãn là loại phụ nữ không đứng đắn hay không?” Hoắc lão phu nhân vỗ vào tay vịn xe lăn, giận đến nỗi đầu tóc cũng lắc lư.
“Bà à…” Úc Noãn Tâm thực sự không nhịn được nữa, tuy rằng thấy Hoắc lão phu nhân vẫn luôn hướng về phía mình thì rất ấm áp nhưng rốt cuộc bọn họ mới là người một nhà, không thể vì một người ngoài như nàng mà sinh ra bất đồng.
“Thật ra Hoắc phu nhân cũng không có ý gì khác, bà đừng tức giận nữa, chọc tức đến cơ thể sẽ khiến mọi người lo lắng đó ạ.”
“Vậy con cũng lo lắng sao?” Hoắc lão phu nhân khẩn trương hỏi.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên rồi, con mong rằng cơ thể của bà có thể mãi mãi khỏe mạnh, nếu không con sẽ rất đau lòng.”
“Ai da, vẫn là con nhỏ Noãn quan tâm ta, các ngươi phải học hỏi người ta, toàn là suốt ngày chọc bà già ta lo lắng, nhất là con đó Thiên Kình!” Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay của Úc Noãn Tâm, đem mắt nhìn sang Hoắc Thiên Kình.
“Bà nội, sao vô duyên vô cớ lại lôi con vào vậy?” Hoắc Thiên Kình buồn cười nhướng mày, giọng nói trầm thấp đối với Hoắc lão phu nhân tràn ngập tôn kính.
Hoắc lão phu nhân ‘hừ’ một tiếng: “Là bận tâm về con đó! Làm cho bà đau đầu nhất là chuyện hôn sự của con! Nhưng may mà con không có cưới Phương Nhan về nhà, nếu không bà già này sẽ buồn bực chết đi được.”
“Mẹ…”
“Không có nói chuyện với con, câm miệng lại!” Hoắc lão phu nhân bất mãn trừng con dâu.
Vẻ mặt của Hoắc Thiên Kình lại rất thích thú, hắn đến trước mặt Hoắc lão phu nhân rồi ngồi xuống, cố ý nhẹ giọng hỏi: “Vậy bà nói xem con cưới ai thì sẽ không làm bà buồn bực?”
Úc Noãn Tâm ở bên cạnh vô thức liếc Hoắc Thiên Kình, trái tim không hiểu sao đập mạnh một cái.
Hoắc lão phu nhân không khó phát hiện ra trong mắt cháu nội lướt qua chút gian xảo, cười ha ha, sau đó đem tay Úc Noãn Tâm nhét vào lòng bàn tay của Hoắc Thiên Kình…
“Đương nhiên là con bé Noãn rồi, chỉ có con cưới nhỏ Noãn thì bà già này mới có thể vui vẻ được, trong lòng vui vẻ thì sức khỏe mới tốt.”
Cả người Úc Noãn Tâm run lên, muốn rút tay về lại bị Hoắc Thiên Kình nắm càng chặt hơn, hơi thở của nàng cũng theo đó mà trở nên gấp gáp.
“A…”
Hoắc Thiên Kình làm bộ có chút đăm chiêu, ánh mắt đen nhìn về phía Úc Noãn Tâm như là một loại đánh giá hoặc như là vui đùa, giọng nói mang vẻ tươi cười tràn ngập nửa thật nửa giả: “Đây là một biện pháp vẹn cả đôi đường.”
“Cái gì?”
“Không được!”
Giọng nói vô cùng kinh ngạc của hai người phụ nữ vang lên, một người là Anna Winslet, một người là đương sự Úc Noãn Tâm.
Hoắc lão phu nhân nhíu mày nhìn con dâu của mình rồi lại nhìn Úc Noãn Tâm, lập tức giống như là dỗ dành trẻ con mà nói: “Nhỏ Noãn à, sao lại không được hả, dù sao con cũng không gả cho Lăng Thần, vậy thì làm vợ của Thiên Kình đi, đây mới gọi là phù sa không chảy vào ruộng của người khác.”
“Bà à, con…”
“Mẹ, mẹ đừng quá tùy hứng, chuyện hôn nhân của Hoắc gia là chuyện rất nghiêm túc, không thể vì một câu nói của mẹ mà quyết định được.” Lúc này Anna Winslet thật sự nóng nảy, tức giận trừng mắt nhìn Úc Noãn Tâm.
“Ta tùy hứng? Nói cho con biết, ta nhìn người là chính xác nhất, sao lại tùy hứng? Con một hai cho rằng Phương Nhan thật tốt, ta lại nhìn không ra cô ta có điểm nào bằng con bé Noãn của ta!”
Hoắc lão phu nhân cao giọng quát, không thuận theo cũng không buông tha: “Thiên Kình, con cũng cho rằng bà nội là hồ đồ rồi sao? Con nói cho bà nội biết con có muốn cưới con bé Noãn hay không?”
Anna Winslet cùng Úc Noãn Tâm đều thần sắc khẩn trương mà nhìn Hoắc Thiên Kình, nhất là Úc Noãn Tâm, lòng của nàng nhấp nhỏm không yên, muốn chạy trốn nhưng rồi lại nhịn không được mà hãm sâu vào…
Hoắc Thiên Kình ôm lấy vai Hoắc lão phu nhân, giọng nói trầm thấp tràn ngập vẻ trấn an: “Được được, bà nội, bà đựng vội kích động, con cưới Noãn Tâm là được mà.”
Lời của hắn làm cho Hoắc lão phu nhân lập tức trở nên vui vẻ, nhưng ngoài hai người bọn họ, đối với hai người phụ nữ lại có hiệu quả không thua gì một quả bom nguyên tử.
“Thiên Kình, con nói cái gì?” Anna Winslet tưởng rằng mình đang nghe lầm, khuôn mặt nghiêm túc sớm đã bị sự kinh ngạc bao trùm.