Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Ngày Ân Ái

Hồi 6 – Chương 19

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Khác thường

Trong phòng tắm, hơi nóng lượn lờ.

Cơ thể cao lớn của Hoắc Thiên Kình ngâm mình trong nước. Cái bồn tắm này đối với hắn mà nói dường như hơi nhỏ, rõ ràng hắn cũng không phải vừa lòng lắm.

“Không cần dè dặt từng li từng tí như vậy. Tôi làm việc liên tục suốt 72 tiếng đồng hồ, sẽ không có tinh lực nhanh như vậy mà muốn em!”

Nhìn vẻ mặt thận trọng cùng phòng bị của nàng, khóe môi của hắn lại nổi lên hơi giần giật xấu xa.

Ồ?

Gương mặt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm đột nhiên đỏ lên, trong mắt vừa thẹn vừa giận. Dường như là trút cơn giận, nàng tăng thêm sức bôi sữa tắm lên cho hắn.

Hoắc Thiên Kình cúi đầu nở nụ cười, nhìn kĩ xảo vụng về của nàng, đôi mắt đen nhìn nàng không chớp, rất lâu mà không nói gì.

Không khó để cảm nhận được sức nóng từ trên đầu, Úc Noãn Tâm mất tự nhiên ngẩng đầu lên, lại chạm vào ánh mắt trong suốt của hắn, tay không khỏi hơi chút run rẩy, lập tức mất tự nhiên mà hắng giọng nói: “Xem ra tôi phải dọn nhà thôi, một người lạ cũng có thể tùy tiện đi vào thì rất nguy hiểm”.

“Đối với em mà nói, tôi là người xa lạ sao?” Trên đầu vang lên giọng nói bất mãn của đàn ông, trầm thấp và không vui.

Úc Noãn Tâm âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời, nhưng tay lại hoạt động nhanh hơn.

Phục vụ hắn tắm rửa xong xuôi, mong rằng hắn lập tức rời đi. Hiện tai lòng nàng rất loạn, chỉ muốn ở một mình.

Ngay sau đó, chiếc cằm mảnh mai của nàng bị ngón tay thon dài của hắn nâng lên, sức lực rất nhẹ nhàng nhưng cũng không dễ tránh né.

“Có nhớ tôi hay không?” Ma xui quỷ khiến mà! Hắn không ngờ lại buộc miệng hỏi ra một câu như thế, ngoài kinh ngạc thì dường như cũng rất mong đợi câu trả lời của nàng.

Giọng nói trầm thấp như âm thanh thiên nhiên, nhẹ nhàng lọt vào tai, mang theo vẻ mê hoặc.

Đôi mắt đẹp hàm chứa vẻ nghi hoặc. Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng câu hỏi này của hắn khiến nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng… khi nghe được câu hỏi đó, trái tim không thể khống chế mà run rẩy một chút…

“Sao anh không hỏi tôi và Lăng Thần chia tay chưa?”

Vấn đề này mới là điều hắn nên quan tâm không phải sao?

Ngón tay đang nắm cẳm của nàng hơi dùng sức khiến cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Dường như hắn không nghe được câu hỏi của nàng, lại hỏi một lần nữa:

“Hai ngày nay có nhớ tôi không?”

Giọng nói trầm thấp thậm chí không cần nâng cao, nhưng lộ ra sự kiên quyết và tra xét khiến người nghe không thể lẩn tránh.

Ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại để ý đến câu trả lời như vậy. Có điều… nếu hắn đã là người chiếm đoạt, như vậy điều mà hắn muốn không chỉ đơn giản là cơ thể của nàng đi.

Trong giây lát, trong mắt Úc Noãn Tâm có vẻ rất khó hiểu nhưng nhanh chóng liền trở nên yên lặng, giống như thủy triều dần rút đi, lưu lại là vẻ bình tĩnh cùng lãnh đạm vốn có.

“Không có!” Nàng trả lời rất kiên quyết, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại mang theo sự lạnh lùng như một chiếc roi da.

Trên cằm truyền đến một trận đau nhức. Nàng không khỏi nhíu mày. Không khó để cảm nhận được sự không vui của hắn.

Rốt cuộc hắn muốn thế nào đây? Buộc nàng cùng người nàng yêu nhất chia tay, còn định dùng thủ đoạn này để làm loạn lòng của nàng? Lẽ nào… hắn hận Tả Lăng Thần đến thế, tuyệt tình như thế? Ngay cả để cho nàng nhớ tới Lăng Thần ở trong lòng cũng không được sao?

“Em thông minh như vậy sẽ không làm trái ý tôi. Cho nên em chỉ có thể chia tay với Tả Lăng Thần!”

Giọng của Hoắc Thiên Kình trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. Bàn tay hoàn toàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nâng lên, cúi người xuống, giọng nói trầm trầm khẽ lướt qua bên môi nàng: “Tôi nói rồi… cái mà em cho tôi không đơn giản chỉ là thân thể, còn cả trái tim của em nữa!”

“Anh đừng có quá đáng!”

Úc Noãn Tâm vội đẩy hắn ra, đứng dậy. Chiếc váy dài trên người do hơi nước trong phòng tắm mà có hơi ướt nhẹp. Những đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện khiến đáy mắt Hoắc Thiên Kình đột nhiên tối sầm lại.

Hoắc Thiên Kình cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Noãn, đừng làm mình làm mẩy với tôi. Em là đàn bà của tôi, tôi muốn yêu cầu em thế nào cũng không quá đáng! Qua đây!”

Trong mắt Úc Noãn Tâm tràn ngập sự cảnh giác. Nàng nhíu mày theo dõi hắn như thể đang nhìn chằm chằm vào dã thú.

“Hoắc Thiên Kình, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Thế nào?” Hoắc Thiên Kình nhìn nàng buồn cười, nhún vai nói: “Ý muốn của tôi rất đơn giản, chính là muốn em phục vụ tôi tắm rửa cho xong!”

Úc Noãn Tâm sửng sốt…

Người đàn ông này là cố ý đây, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Nàng căm tức mà nhìn hắn, còn hắn thì cong miệng lên đối diện với nàng. Dường như rất thích nhìn dáng vẻ nàng trong cơn phẫn nộ.

“Phục vụ anh tắm có phải hay không? Được rồi”. Sau một lúc lâu nàng đột nhiên chuyển biến thái độ, khuôn mặt xinh đẹp lại nổi lên vẻ tươi cười…

Nụ cười kia, có vẻ dịu dàng và phục tùng hắn, nhưng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh cười long lanh nước mắt từ trong mắt nàng chậm rãi lan ra đến cánh môi đẹp như hoa anh đào.

Ánh mắt Hoắc Thiên Kình nhìn Úc Noãn Tâm, trong nháy mắt có vẻ thất thần và giật mình. Lúc này đây hắn mới hiểu được cái gì gọi là “ngoảnh đầu nhìn lại, một nụ cười trăm ngàn quyến rũ.”

Úc Noãn Tâm ngoan ngoãn bước lên, cầm lấy cái gáo gỗ, chậm rãi múc đầy nước. Lợi dụng hắn thất thần không đề phòng, vẻ tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, giơ cao cái gáo gỗ lên, nước… trút xuống như mưa…

Trong nháy mắt Hoắc Thiên Kình trở nên ướt sũng!

Bọt nước theo những đường nét trên khuôn mặt kiên nghị của hắn mà ròng ròng chảy xuống…

Nhìn bộ dạng thảm hại này của hắn, trong lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy vui sướng. Nhưng khi nhìn thấy hắn chằm chằm nhìn mình không hề chớp mắt thì nàng ném cái gáo gỗ trong tay sang một bên.

“Khụ, là anh nói muốn tôi phục vụ anh tắm rửa nha. Như vậy nhanh hơn so với ngâm mình không phải sao?”

Nàng cố lảng tránh ánh mắt của hắn. Vừa rồi tuy rằng nàng rất vui sướng, nhưng… nàng quên rằng người đàn ông này là một ông chủ không dễ chọc, sao có thể dễ dàng tha thứ cho hành động “đại nghịch bất đạo” này của nàng.

Đàn bà bên cạnh hắn cẩn thận từng li từng tí hầu hạ hắn còn không kịp nữa là, nàng làm hành vi lớn mật này nói không chừng sắp bị hắn xé xác… (*Sắp bị ăn mạt tịnh thì có =]] )

Quả nhiên, quai hàm của Hoắc Thiên Kình có chút cứng đờ. Trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng cũng có chút sâu xa cùng phức tạp khiến nàng không hiểu nổi.

Úc Noãn Tâm vô thức lùi ra sau một chút. Tuy rằng hắn không có nổi giận nhưng bộ dạng này của hắn cũng khiến nàng có chút sợ hãi.

Trong nháy mắt cơ thể nàng bị bàn tay to của hắn kéo lại. Nàng lo sợ thở hổn hển một chút, lại phát hiện bàn tay của hắn đang lướt dọc xuống theo cánh tay của nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng…

Không ngờ động tác lại giống như … của tình nhân.

Tim nàng đập ‘thình thịch’ một tiếng, hành động khác thường này của hắn làm nàng hơi hoảng hốt.

“Thật là một cô bé ngốc…” Sau một lúc lâu, cuối cùng giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình vang lên, nghe ra không có chút không vui hay giận dữ nào, ngược lại có phần nuông chiều và sủng nịch.

Úc Noãn Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hắn không tức giận sao?

Nhưng ngay sau đó, nàng liền nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một chút giễu cợt. Còn chưa kịp giãy giụa thì đã thấy bàn tay to của Hoắc Thiên Kình dùng sức một cái, cả người Úc Noãn Tâm chìm vào trong bồn tắm.

Càng ghê hơn chính là… cả người nàng lại ghé vào trên cơ thể to lớn của Hoắc Thiên Kình. Bởi vì sợ bị sặc nước, bàn tay nhỏ bé của nàng còn vô thức nắm chặt thắt lưng hắn…

Hiển nhiên, cơ thể mềm mại lập tức nhạy cảm nhận ra được vật nam tính kiêu ngạo đang thức tỉnh.

“Noãn, thì ra em gấp rút nhớ nhung yêu thương tôi như thế!” Dường như tâm tình Hoắc Thiên Kình rất tốt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, bên môi lộ ra vẻ hài hước trêu chọc.

“Anh… đê tiện!” Lửa giận lan ra trong mắt Úc Noãn Tâm. Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi lại bị hắn ôm càng chặt hơn.

“Này, rốt cuộc anh có muốn tắm hay không?”

Hoắc Thiên Kình nghe xong, tiếng cười trầm trầm vang dội trong lồng ngực rắn chắc của hắn.

Bàn tay xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng, khẽ vuốt ve như là thương tiếc, lại như là uy nghiêm cảnh cáo…

“Noãn, hành động vừa tồi cũng chỉ có em mới dám làm mà thôi. Tuy rằng rất trẻ con, nhưng…” Hắn kéo nàng đến gần, ánh mắt mỉm cười nhưng giọng nói lại thong thả mà mệnh lệnh: “Đừng lặp lại lần thứ hai!”

Úc Noãn Tâm xoay mặt qua một bên, hờn dỗi không nhìn đến hắn.

Nàng đã biết lòng dạ của người đàn ông này nhỏ như cây kim. Sao có thể không có phản ứng với hành động vừa rồi của nàng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng mơ hồ lộ ra vẻ bất mãn cùng tức giận, Hoắc Thiên Kình lại cười, cô gái trong lòng mềm mại như thế làm cho hắn có chút tâm ý viên mãn.

Không ngờ hắn lại dung túng hành vi “đại nghịch bất đạo” này của nàng. Nếu đổi là Ngu Ngọc hoặc là người đàn ông nào khác, hắn sớm đã tức giận không thể át nổi rồi.

“Nói em nhớ tôi!” Bàn tay hắn dọc theo lưng nàng hướng xuống phía dưới, dừng lại trên kiều mông của nàng.

Úc Noãn Tâm rốt cuộc quay đầu lại nhìn hắn. Như thể nghe được chuyện tức cười nhất thế gian, nàng lạnh lùng nói:

“Anh nói gì?”

Nàng không có nghe lầm đó chứ?

Vẻ tươi cười bên môi của Hoắc Thiên Kình càng sâu hơn. Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng gần như muốn chạm vào môi nàng, lại ra lệnh nói: “Nói cho tôi biết, em rất nhớ tôi!”

Cánh tay rắn chắc của hắn quấn lấy nàng, ngay cả giọng nói trầm trầm gợi cảm, bỗng chốc khiến nàng có chút hoảng hốt.

“Tôi nói rồi, tôi không nhớ!”

Nàng phản ứng lại rất nhanh, lạnh lùng mở miệng.

Trên đời không ngờ còn có loại đàn ông này, dĩ nhiên ép buộc người khác đi tưởng nhớ hắn!

Hắn cũng quá bá đạo khiến người ta phải tức lộn ruột đi?

“Không nói sao?” Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cần cổ mềm mại của nàng.

“Không nói.”

“Vậy được…” Tính khí của Hoắc Thiên Kình hôm nay dường như tốt đến phát sợ, nhưng càng giống như là đang thích thú chơi trò mèo vờn chuột hơn. Hắn nhếch miệng cười: “Không nói, vậy thì làm đi…”

Úc Noãn Tâm sửng sốt.

“Làm? Làm cái gì?”

Nét cười bên môi Hoắc Thiên Kình trở nên xấu xa cùng tà mị. Đôi mắt vốn đen thẳm sâu xa nổi lên vẻ u ám quen thuộc, hắn cúi đầu vào bên tai nàng nói nhỏ: “Làm tình…”

Úc Noãn Tâm đột nhiên trợn trừng mắt. Nàng không khó để nhận ra ánh mắt chằm chằm của hắn nhìn nàng rõ ràng đã biến đổi …

Nàng thở hổn hển, không ngừng hoảng hốt mà nói: “Anh… rõ ràng mới nói mình không có tinh lực mà.”

Nàng không muốn nha.

“Em có thể tự mình xem xem rốt cuộc tôi có tinh lực hay không?” Hoắc Thiên Kình cười rất tà ác.

Mặt Úc Noãn Tâm trở nên đỏ bừng. Không cẩn nhìn nàng cũng có thể dễ dàng cảm nhận được. Cho nên vừa rồi nàng vẫn luôn không dám động đậy.

Nói thật, nàng rất sợ sức vận động kinh người của người đàn ông này…

“Chính mình tới ngồi lên đi!” Hoắc Thiên Kình dựa thẳng người vào bồn tắm, ánh mắt mang theo vẻ tuần tra và mệnh lệnh.

Úc Noãn Tâm vội vàng lùi ra xa hắn nhưng ánh mắt lại vô ý đảo qua vật to lớn sớm đã ngóc đầu lên của hắn. Nàng vội vã quay mặt đi, xấu hổ mà nói: “Tôi, tôi… hôm nay thân thể khó chịu.”

“Cơ thể khó chịu?” Hoắc Thiên Kình cười cười, chống người lên niết lấy cằm của nàng, buộc trong mắt nàng chỉ có một mình hắn…

“Là cơ thể thấy khó chịu hay là trong lòng khó chịu, hả?”

Vẻ tươi cười bên môi của hắn tuy rất nhẹ nhưng đáy mắt từ từ trở nên có chút lạnh giá…

“Tôi…” Úc Noãn Tâm chí ít vẫn biết người đàn ông này không thể trêu chọc, muốn nói ra những lời khiến mình thoải mái, nhưng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.

Hôm nay dáng vẻ của hắn tuy là rất vô hại nhưng… sư tử nguy hiểm rốt cuộc vẫn không thể thay đổi được bản tính.

“Cho em thời gian hai ngày còn không đủ thích ứng sao? Từ thời khắc em gật đầu thì em đã là người đàn bà thuộc về Hoắc Thiên Kình tôi rồi. Việc mà em phải làm là hiểu được phải làm sao để hầu hạ tôi hài lòng, hiểu chưa?” Giọng nói trầm trầm của Hoắc Thiên Kình mang theo mệnh lệnh không nộ mà bản thân nó đã tự uy.

Úc Noãn Tâm không gật đầu, cũng không lắc đầu. Có chăng chỉ là cụp hàng mi dài xuống, bàn tay ở trong nước vô thức nhanh chóng nắm chặt lại…

Chọn tập
Bình luận