Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Ngày Ân Ái

Hồi 10 – chương 8.1

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Phát hiện bất ngờ 

Chân mày của Úc Noãn Tâm nhíu chặt vào nhau, Hoắc Thiên Kình thấy thế thật rất muốn cười, đưa tay vuốt qua chân mày nàng, nhẹ giọng nói:

“Anh thấy em đúng là bị bệnh nghề nghiệp rồi, thật ra có đôi khi hiện thực rất đơn giản.”

Nhìn vào đôi mắt đang cười của hắn, Úc Noãn Tâm hơi nghiêng đầu sang một bên: “Thật ra nếu như những suy đoán của em là chính xác thì mới là đơn giản, sự thật mà các anh nghĩ mới là phức tạp.”

“Em cho rằng anh và Lăng Thần sẽ nhận lầm người sao?” Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi, trong mắt là vẻ đau đớn không che giấu được.

Úc Noãn Tâm hiểu tâm trạng của hắn, nhẹ giọng nói: “Nhưng trước sau gì em vẫn khó có thể tiếp nhận được thân thế của lăng Thần!”

“Sự thật là thế, khó chấp nhận thì cũng đã xảy ra rồi.” Trong giọng nói của Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ phức tạp rối ren.

“Vậy… anh thật sự cho là Lăng Thần giết ba sao?”

Úc Noãn Tâm biết lúc này không thích hợp nói đến chuyện này, nhưng nàng nhất định phải biết rõ tâm tư của hắn.

Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình trở nên hơi nặng nề, một lúc sau mới khẽ nói:”Ít nhất cậu ta không cho anh một lời giải thích để vứt bỏ nỗi nghi ngờ.”

Úc Noãn Tâm nhìn hắn không chớp mắt, không nói gì thêm, chỉ chìm vào trong suy tư… Đêm khuya, ánh trăng chỉ còn lại một vầng sáng hơi nhàn nhạt…

“Đừng… không… Á…”

Úc Noãn Tâm bỗng mở mắt, ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại…

‘Noãn, sao thế?”

Thân mình dầm dề mồ hôi của nàng lập tức được hắn ôm lấy, bàn tay mang theo mùi long đản hương nhè nhẹ khẽ phủ lên trán nàng, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lo lắng…

Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ một lúc thật lâu mới quay lại hiện thực được. Nàng dựa cơ thể không còn chút sức lực nào của mình vào ngực Hoắc Thiên Kình, mỏng manh mà nói:

“Không sao, em xin lỗi, làm anh thức giấc rồi…”

Người nàng bị hắn xoay lại, Hoắc Thiên Kình dịu dàng mà lau mồ hôi trên trán nàng, vén tóc nàng sang một bên, lo lắng hỏi:

“Lại nằm thấy ác mộng sao?”

Hắn phát hiện gần đây số lần nàng nằm thấy ác mộng bỗng nhiều hơn, trước đây cách vài ngày mới xảy ra hiện tượng này, nhưng hiện tại dường như mỗi đêm nàng đều thấy ác mộng.

Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng trong ánh đèn tường nhàn nhạt, Hoắc Thiên Kình đau lòng không thôi.

Úc Noãn Tâm gật đầu, lại ngẩng lên nhìn hắn một cách bất lực. “Thiên Kình, cơn ác mộng mấy ngày nay rất giống thật, em rất sợ…”

“Mơ thấy gì vậy?”

Hoắc Thiên Kình dịu dàng vỗ về nàng, giống như là đang an ủi một con thú nhỏ bị kinh hãi vậy, cực kỳ nhẫn nại.

Úc Noãn Tâm hưởng thụ sự ấm áp từ hắn, nhẹ giọng nói: “Em mơ thấy anh rời xa em… Vẫn là giấc mơ đó, còn nữa, trong mơ toàn là máu, rất đáng sợ… Em tìm anh khắp nơi nhưng lại không thấy…”

Trên mặt nàng lộ ra vẻ bất lực bàng hoàng, giống như một chú nai con bị lạc đường trong rừng rậm vậy, ngay cả đôi mắt mờ sương cũng tràn ngập vẻ kích động khiến người ta đau thương.

“Cô bé ngốc…”

Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy nàng, dịu dàng mà hôn lên tóc nàng. “Chỉ là nằm mơ mà thôi, đừng lo lắng như thế,”

“Nhưng Thiên Kình…”

Úc Noãn Tâm ngẩng gương mặt nhìn có vẻ tái nhợt lên, vẻ lo lắng trong mắt không sao tả xiết. “Giấc mơ này quá giống thật, em rất sợ…”

Bên môi Hoắc Thiên Kình cong lên một nụ cười nuông chiều, ngay cả lòng hắn cũng bị vẻ lo lắng vì sợ mất mát trong ánh mắt nàng làm xúc động, nhẹ nhàng an ủi: “Không phải bác sĩ của em cũng đã nói rồi sao, sở dĩ em nằm thấy ác mộng là vì tâm trạng của em quá khẩn trương, cho nên em phải thả lỏng người, không thể có bất cứ áp lực tâm lý gì, thế mới không nằm thấy ác mộng.”

Thật ra đối với hiện tượng nằm ác mộng của Úc Noãn Tâm, kết quả giám định của bác sĩ là như thế. Trong quá trình mang thai, tâm trạng cùng cảm xúc của thai phụ sẽ trở nên rất nhạy cảm, chất lượng giấc ngủ không cao cũng là vấn đề có thể xảy ra. Mặc dù Hoắc Thiên Kình rất lo cho tình trạng này của nàng nhưng lúc này, ngoại trừ việc an ủi nàng, ở bên cạnh nàng thì cũng không có cách nào hay hơn. Thậm chí hắn đã mời bác sĩ tâm lý chuyên trị liệu tâm lý cho thai phụ nhưng dường như cũng không có cải thiện gì nhiều.

Dường như Úc Noãn Tâm không quá tán thành với lý do an ủi của Hoắc Thiên Kình, hàng mi dài khẽ khép lại, dường như là đang nghĩ ngợi điều gì. Một lúc sau mới như bừng tỉnh ra mà nói:

“Thiên Kình, em biết tại sao rồi!”

“Tại sao?”

“Là vì em làm mất Yi Fei Si nên mới thế này…”

Thần sắc của Úc Noãn Tâm rất khẩn trương, thậm chí là luống cuống không biết làm thế nào.

Hoắc Thiên Kình nghe thấy lý do này thì bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: “Noãn, sao em lại nghĩ thế?”

“Thiên Kình, thật là vậy đó, từ lúc em làm mất nhẫn thì bắt đầu nằm ác mộng…”

Úc Noãn Tâm hoảng hốt mà nhìn vào ánh mắt quan tâm của Hoắc Thiên Kình. “Yi Fei Si có nghĩa là hạnh phúc, nếu em làm mất hạnh phúc thì…”

“Noãn, đừng nghĩ lung tung.”

“Không, Thiên Kình, nhất định là thế…”

Tay Úc Noãn Tâm run run: “Cặp nhận này rất linh, mà em lại làm mất nó…”

Hoắc Thiên Kình không chờ nàng nói xong liền ôm chặt nàng vào lòng, trong giọng nói an ủi mang theo vẻ cực kỳ cố chấp. “Noãn, anh sẽ không rời xa em, tin tưởng anh, được không…”

Đêm hơi lạnh, ánh trăng mềm mại lượn lờ đang lẳng lặng tràn ra ngoài cửa sổ

Phòng làm việc của tổng tài trong Hoắc Thị

Sau tiếng gõ cửa rất lịch sự, Kiêu tiến vào với một bộ âu phục đen.

“Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Thiên Kình đưa tài liệu đã ký cho trợ lý rồi nhìn Kiêu…

“Mọi chuyện làm thế nào rồi?”

 Kiêu hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn luôn rất tự tin lại có chút xấu hổ. Anh ta bước lên, lấy một cái hộp từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Hoắc Thiên Kình…

“Hoắc tiên sinh, xin lỗi…”

Hoắc Thiên Kình hơi ngẩn ra một chút rồi mở hộp…

Trong chiếc hộp trang sức tinh xảo, một chiếc nhẫn có hình dáng kỳ lạ đang phát ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, là Yi Fei Si.

Hắn nhướng mày nhìn Kiêu…

Kiêu thở dài một hơi, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói: “Hoắc tiên sinh, tôi đã hỏi qua không ít nhà thiết kế trang sức, thậm chí là thợ thủ công tôi cũng hỏi qua nhưng họ đều nói không biết chất liệu của chiếc nhẫn này.”

Hoắc Thiên Kình lấy chiếc nhẫn trong hộp ra. Chiếc nhẫn này vẫn luôn đeo trên tay hắn. Nhìn Úc Noãn Tâm mỗi đêm đều gặp ác mộng, lại trải qua sự khủng hoảng vì bị mất nhẫn nên chỉ có thể bảo Kiêu mang chiếc nhẫn của hắn tìm nhà thiết kế hay thợ thủ công làm lại một chiếc khác.

Thật ra hắn không hề tin tưởng ý nghĩa của Yi Fei Si bởi vì hắn hoàn toàn không phải một người mê tín. Nhưng hắn biết vào lúc này Úc Noãn Tâm rất nhạy cảm, hơn nữa chất liệu và hình dáng của chiếc nhẫn này đều độc nhất vô nhị, cộng thêm có ý nghĩa là trao gửi hạnh phúc cho nên một khi bị mất thì tất nhiên nàng sẽ suy nghĩ lung tung.

Nói cho cùng thì đây đều là do tâm lý tạo thành, có điều cởi dây thì cần người buộc dây, Hoắc Thiên Kình tin rằng chỉ cần để Úc Noãn Tâm nhìn thấy Yi Fei Si thì có thể qua được khúc mắc trong lòng.

Thế nhưng hắn đã sai người tìm khắp biệt thự trên đảo mà vẫn không thấy chiếc nhẫn, cho nên chỉ có thể bảo Kiêu nghĩ cách làm ra một chiếc khác.

Không ngờ…

“Lẽ nào không thể đổi thành chất liệu khác sao? Chỉ cần hình dáng giống nhau là được!” Hoắc Thiên Kình cho rằng đây chỉ là một chuyện rất đơn giản.

Dựa vào trình độ chế tác trang sức hiện nay, kiểu dáng này có thể làm khó được những nhà thiết kế cao cấp nhất sao chứ?

Ai biết…

Kiêu khẽ lắc đầu. “Sau đó tôi cũng dặn như thế nhưng sau khi nhà thiết kế và thợ thủ công nhìn thấy hình dáng của nó thì không thể tìm ra chất liệu có thể tạo nên kiểu dáng như vậy, ngay cả những bậc thầy thiết kế trang sức trên thế giới đều không có cách nào. Có lẽ là chỉ có chất liệu đặc biệt này mới tạo ra được kiểu dáng như thế.”

Hoắc Thiên Kình lại ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, hơi ngẩn ra. “Nói cách khác kiểu dáng của chiếc nhẫn này là tự nhiên chứ không phải nhân tạo sao?”

“Đúng vậy, Hoắc tiên sinh. Đây là chỗ khiến cho các nhà thiết kế không thể làm được.” Kiêu nói.

“Còn có cách nào khác không?”

Lúc này Hoắc Thiên Kình mới phát hiện mình thực sự đã xem thường chiếc nhẫn này, không ngờ một thứ mua từ một gian hàng nho nhỏ mà cũng có thể làm khó được những bậc thầy trên thế giới

Kiêu khẽ lắc đầu: “Ngoại trừ đến chỗ bán chiếc nhẫn này hỏi xem có còn nữa không thì không có cách nào khác.”

Chân mày Hoắc Thiên Kình dần chau lại, trong mắt lóe lên vẻ không sao thấu được.

“Hoắc tiên sinh, có cần sai người đi đến chỗ bán chiếc nhẫn này hỏi không?”

Mặc dù Kiêu không hiểu sao Hoắc Thiên Kình lại có hứng thú với một chiếc nhẫn kỳ lạ như vậy nhưng với sự hiểu biết của anh ta về Hoắc Thiên Kình, nếu hắn đã quan tâm đến một thứ gì thì nhất định nó rất quan trọng.

Hoắc Thiên Kình đeo lại chiếc nhẫn lên tay, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ tự đi!’

Thật ra sau khi nói xong câu này thì hắn cũng biết là không thể, bởi vì hắn nhớ rất rõ bà chủ cửa hàng kỳ quái đó đã nói Yi Fei Si là độc nhất vô nhị trên thế giới. Nếu đã độc nhất vô nhị thì sao còn có cái khác chứ?

Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu Hoắc Thiên Kình thì hắn không khỏi tự giễu mình. Những lời như thế là mánh khóe của người bán háng, nếu không sao bán được hàng chứ? Có lẽ cách nói độc nhất vộ nhị cũng là thủ đoạn chào hàng của bà ta thôi, sao có thể không mua được chiếc khác chứ?

Kiêu nghe thế thì gật đầu. “Hoắc tiên sinh, xin hỏi còn có căn dặn gì nữa không?”

Hoắc Thiên Kình hơi suy tư một lúc, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ nghiêm túc, đặt một bức ảnh lên bàn…

“Đi tra cho tôi tất cả tư liệu về người này!”

Kiêu bước lên lấy tấm ảnh, gương mặt luôn bình thản lộ vẻ nghi hoặc.

“Hoắc tiên sinh, đây không phải…”

“Đây không phải cô của tôi!”

Hoắc Thiên Kình nhìn thấu vẻ nghi hoặc trong mắt Kiêu,, thản nhiên nói: “Tên của cô ta là Thẩm Diên, là nữ nghệ sĩ nổi danh một thời!”

Kiêu theo bên cạnh hắn rất lâu rồi, đương nhiên là rất quen thuộc với những người trong Hoắc gia. Cho dù chưa từng thấy người nhưng cũng đã thấy qua ảnh, đây là điều kiện cần của một vệ sĩ. Có điều ngay cả Kiêu mà cũng nhận lầm người thì có lẽ sự tình không đơn giản.

Quả nhiên trong mắt Kiêu có vẻ kinh ngạc, nhìn cho kỹ người phụ nữ trong ảnh thì mới ngộ ra.

“Thật là giống…”

“Kiêu, tra xem người phụ nữ này còn sống hay không, còn nữa…”

Giọng nói vẫn thường bình thản của Hoắc Thiên Kình bỗng ngập ngừng, dừng lại một lúc mới nói thêm một câu:

“Tra cho tôi quan hệ giữa Thẩm Diên và cô tôi!”

“Hoắc tiên sinh?”

Kiêu hiểu ý tứ trong lời của hắn nhưng vẫn hơi kinh ngạc

“Nhớ đó!”

Hoắc Thiên Kình không có ý giải thích, thấp giọng ra lệnh: “Chuyện này không được phép cho bất cứ ai trong Hoắc gia biết!”

“Tôi hiểu rồi, Hoắc tiên sinh.” Kiêu lập tức trả lời, hơi cúi người rồi bước ra khỏi phòng.

Hoắc Thiên Kình dựa cả người vào lưng ghế, trên gương mặt anh tuấn từ từ đọng vẻ nghiêm trọng…

 Chuyện mà Úc Noãn Tâm phải làm sau khi thức dậy là đi thăm hỏi bà nội cùng thỉnh an mẹ chồng.

Từ sau khi nàng có thai cũng chưa hề có được một ngày yên ổn. Có lẽ là vì nàng đoạt được vị trí ảnh hậu chưa được bao lâu thì đã gả vào Hoắc gia, sau đó lại có thai nên chỉ cần có thời gian là đám phóng viên lại nghĩ mọi cách để moi được ít tin tức có liên quan đến nàng, thậm chí là lén chạy đến biệt thự, cố gắng tìm vài đề tài để nói.

Thế nhưng nàng luôn được Hoắc Thiên Kình bảo vệ rất nghiêm ngặt, ra ngoài thì ngồi trong xe, có vệ sĩ mở đường cho nên nhiều lúc phòng viên chỉ đành đứng phía sau mà ngó.

Cuối cùng chỉ có thể dựa vào paparazzi, tìm vài thứ từ trong đống rác mà người hầu quăng ra ngoài rồi tự nhận là những tin tình báo có ích làm Úc Noãn Tâm dở khóc dở cười.

Tiểu Vũ cũng thường gọi đến, xuất phát từ tình cảm bạn bè mà hỏi ý kiến nàng. Bởi vì dù Úc Noãn Tâm đã có thai nhưng độ nóng vẫn rất cao, có rất nhiều người không thể quên được hình ảnh của nàng trên màn ảnh nên vẫn gửi lời mời như thường.

Sáng hôm đó, Úc Noãn Tâm nói chuyện điện thoại với Tiểu Vũ xong, chuẩn bị xuống lầu tản bộ. Đương nhiên là hành động này không thể để cho Hoắc lão phu nhân biết, nếu không bà lại la ầm lên.

Đi ngang qua phòng của Anna Winsnet, Úc Noãn Tâm vô thức dừng chân lại, do dự không biết có nên gõ cửa vào vấn an chút hay không thì lại phát hiện lúc này cánh cửa phòng luôn được đóng kin kia lại đang hé mở.

Úc Noãn Tâm từng đi vào phòng của bà, kết cấu và diện tích không khác lắm so với phòng của nàng và Hoắc Thiên Kình. Nếu đang ở trong phòng ngủ, cho dù cửa bên ngoài có mở thì cũng sẽ không nghe rõ người bên trong phòng ngủ đang nói gì.

Nhưng lúc này, ngay lúc Úc Noãn Tâm đang do dự thì lại nghe thấy giọng của Anna Winsnet, dường như bà đang nói chuyện diện thoại. Từ những âm thanh loáng thoáng, không khó nhận ra bà không ở trong phòng ngủ mà ở phòng ngoài.

Điều này cũng giải thích được tại sao cửa phòng chỉ khép hờ. Có khả năng là bà muốn ra ngoài thì nhận được điện thoại.

Lúc này, Úc Noãn Tâm vốn nên thức thời rời đi, dù sao thì nghe người khác nói điện thoại là một hành vi không lịch sự. Thế nhưng giọng nói khác thường cùng câu “rốt cuộc anh muốn thế nào” của bà đã làm nàng quyết định nghe đến cùng.

Trong phòng, giọng của Anna Winsnet vô cùng sốt ruột, cũng rất đè nén, dường như có chuyện gì đó đang từ từ ngấm vào tai Úc Noãn Tâm.

“Anh đủ chưa vậy? Hết lần này đến lần khác! Nhiều năm như vậy mà chưa chịu thôi sao?” Lại là một tiếng phẫn nộ bay ra khỏi phòng.

Úc Noãn Tâm ở ngoài cửa ngẩn ra, trong lòng có dự cảm bất an…

Trong mắt người ngoài, mẹ chồng nàng luôn là một người uy nghiêm chững chạc, rất biết khống chế cảm xúc của mình, cho dù có gặp những chuyện phẫn nộ thì đều có thể kiềm nén được, mặt không đổi sắc. Thế nhưng hôm nay sao lại giận dữ trong điện thoại vậy chứ?

Hơn nữa… dường như bà thực sự gặp phải vấn đề gì đó. Nhiều năm như vậy?

Câu này có ý gì chứ?

Úc Noãn Tâm đang bực bội thì nghe thấy bà giận dữ mà dập diện thoại. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng nấp vào chỗ ngoặt. Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng giày cao gót của mẹ chồng vang vọng trên cầu thang.

“Bảo tài xế chuẩn bị xe, 10 phút sau tôi muốn ra ngoài!”

Không khó nhận ra trong giọng nói cố gắng bình thản của Anna Winsnet có chứa vẻ giận dữ, có lẽ là có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi.

“Dạ, bà chủ.”

Là giọng của quản gia, thậm chí Úc Noãn Tâm còn có thể nghe được tiếng quản gia gọi cho tài xế bảo chuẩn bị xe.

Nàng không hề có thời gian suy nghĩ mà liền rút di động ra, lén gọi một chiếc xe…

Xe liên tục lắc lư trên đường. Có lẽ là do đường khó đi mà ngay cả chiếc xe phía trước cũng chạy rất chậm. Cũng chính vì thế mà Úc Noãn Tâm mới có thể thuận lợi theo sau, nếu không chỉ bằng taxi thì sao có thể theo xe riêng của Anna Winsnet chứ?

Có điều làm Úc Noãn Tâm cảm thấy nghi hoặc là sao bà lại đến chỗ thế này?

Lẽ nào… thật sự có liên quan đến cuộc gọi kia?

Khi mẹ chồng nàng vội vội vàng vàng ra ngoài thì Úc Noãn Tâm đã cảm thấy chuyện khác thường. Mặc dù biết nếu chuyện theo dõi bà bị phát hiện thì sẽ rất thảm, nhất là quan hệ hai người đang căng thẳng nhưng làm sao được, nàng luôn cảm thấy hôm nay bà rất lạ, nếu không nhìn cho tận mắt thì cả ngày hôm nay nàng sẽ thấy bất an.

Càng đi thì đường càng gập ghềnh, xe cộ xung quanh cũng ít đi rất nhiều, ngay cả tài xế taxi cũng bắt đầu chê cái chỗ quỷ quái này.

Úc Noãn Tâm vô thức quan sát bên ngoài một chút, đây là một nơi ngày càng xa nội thành, cũng không phải là nơi có những ngôi nhà cao cấp. Nhìn cảnh sắc ngày càng hoang vu bên ngoài, chắc hẳn nơi này có rất ít người ở.

Sao bà lại đến đây chứ?

Đang nghĩ ngợi thì đã nghe tài xế kêu một tiếng…

“Chiếc xe phía trước đã chạy chậm lại rồi.”

Úc Noãn Tâm nhìn lên trước, cả kinh. “Bác tài, làm phiền bác rẽ xe vào chỗ ngoặt và dừng lại, đừng để bị phát hiện.”

Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại. Úc Noãn Tâm chờ trong xe chứ không xuống ngay. Khi lái xe của Hoắc gia đi rồi mới trả tiền, xuống xe.

Sự hoang vu xung quanh làm Úc Noãn Tâm kinh hãi, may là không khí nơi này rất trong lành, thậm chí có hơi thở của thiên nhiên. Chẳng qua chỗ có quá ít người làm nàng không rảnh mà thưởng thức không khí này, ngược lại nảy sinh dự cảm bất an…

Tại sao mẹ chồng nàng lại đến đây? Thậm chí là bảo tài xế của mình rời đi?

Úc Noãn Tâm càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Khi nàng nhìn thấy bóng của bà khuất sau một bức tường thì lập tức bám sát theo…

 Anna Winsnet bước đi một cách rất cẩn thận. Đây là một con đường nhỏ chưa được sửa chữa, đối với người đã quen đi lại thì không là gì nhưng đối với một bà chủ công ty xuất thân giàu có, vô cùng chú ý đến hình tượng như Anna Winsnet thì lúc nào cũng phải để ý xem có bụi đất bám vào giày cùng váy áo hay không.

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng bám theo sau. Con đường này rất hẹp và chật chội, may mà có rất nhiều chỗ ngoặt nên cho dù người phía trước luôn quay đầu lại nhìn thì nàng cũng có thể tìm thấy chỗ nấp.

Cuối cùng con đường nhỏ nhấp nhô này cũng kết thúc trước một ngôi nhà nhỏ màu trắng…

Anna Winsnet dừng bước trước căn nhà, dường như không có ý định đi vào.

Úc Noãn Tâm vội vàng nấp sang một bên, may mà chỗ nấp này có thể làm cho nàng nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Anna Winsnet. Trên gương mặt uy ngiêm của bà lộ vẻ phức tạp rối ren, như là một sự kiềm nén bất mãn cùng tức giận, lại như là bất đắc dĩ, không thể không thỏa hiệp…

Nhân lúc này, Úc Noãn Tâm đánh giá căn nhà màu trắng kia một chút. Nói là căn nhà màu trắng, chẳng bằng nói là một ngôi nhà hai tầng được thiết kế rất độc đáo. Bốn phía đều trồng hoa anh đào rất tươi tốt, Úc Noãn Tâm không khó tưởng tượng được đến mùa hoa anh đào nở rộ thì chắc hẳn nơi này rất đẹp…

Có điều lòng nàng vẫn cò những nghi vấn chưa được phá giải. Rốt cuộc là người thế nào mà có thẩm mĩ như vậy. Tuy nói chỗ này vắng vẻ hoang vu nhưng căn nhà này vẫn rất tao nhã lịch sự. Dường như mẹ chồng nàng cũng không xa lạ gì với chỗ này, dọc đường đi cũng không nhìn bản đồ gì, rõ ràng đây không phải lần đầu đến.

Bà đến đây để gặp ai?

Chân mày Úc Noãn Tâm nhíu chặt lại…

Ánh mặt trời chiếu xuống nóc căn nhà màu trắng kia, tạo ra những tia sáng chói mắt. Trong nhất thời, Úc Noãn Tâm nhớ đến những yêu ma quỷ quái dưới ngòi bút của Bồ Tùng Linh. Ở một nơi hoang vu lại nhìn thấy một ngôi nhà thoạt nhìn có vẻ rất đẹp, nhưng lại xây trên một ngôi mộ hoang để mê hoặc người ta…

Nghĩ đến đây, không hiểu sao Úc Noãn Tâm lại rùng mình một cái, cho dù là dưới ánh dương ấm áp nhưng nàng vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng…

Anna Winsnet ở ngoài chờ không bao lâu thì thấy cửa ngôi nhà màu trắng kia từ từ mở ra…

Úc Noãn Tâm nín thở, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ mở ra kia, khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt…

Trước sân nhà xuất hiện một người, một người đàn ông. Khi thấy Anna Winsnet thì dừng lại, đứng trước mặt bà.

Úc Noãn Tâm không nhìn rõ diện mạo của người đó, nhưng từ vẻ mặt của Anna Winsnet thì không khó nhận ra sự kích động của bà, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh kia đã xuất hiện sự thay đổi.

Hai người nói rất nhỏ, cộng thêm do khoảng cách mà Úc Noãn Tâm hoàn toàn không nghe được họ đang nói gì.

Chỉ thấy Anna Winsnet rút một bì thư từ trong túi ra. Bì thư rất mỏng, không dán tem…

Úc Noãn Tâm buồn bực, thời đại này không ai viết thư nữa, gửi email là được. Có lẽ trong bì thư cũng không phải là thư mà mà một thứ gì khác?

Đang nghĩ vậy thì nàng thấy người đàn ông mở bì thư ra, từ trong đó lấy ra một thứ gì đó như tờ giấy. Ông ta nhìn thoáng qua, ra vẻ hài lòng mà gật đầu, quay người định đi thì lại bị Anna Winsnet kéo lại…

Úc Noãn Tâm cả kinh…

Thứ ở trong bì thư không phải là thư mà là… chi phiếu!

Vì góc nhìn, nàng không nhìn rõ được tình hình nhưng chi phiếu thì có thể nhìn ra được…

Tại sao Anna Winsnet lại chạy đến chỗ xa xôi thế này, là vì đưa chi phiếu sao? Tờ chi phiếu này là cho ai?

Đang lúc nghi hoặc, Úc Noãn Tâm nhìn thấy cách đó không xa, dường như Anna Winsnet đang tranh chấp với người kia. Hình như người kia muốn đi nhưng Anna Winsnet lại kéo chặt không buông. Bời vì tranh chấp mà vị trí của hai người đã thay đổi…

Sau khi nhìn thấy được diện mạo của người đàn ông kia thì Úc Noãn Tâm bỗng trợn tròn mắt…

Người đàn ông trong ngôi nhà màu trắng kia, cả đời này nàng cũng không quên được…

Bộ dáng điên cuồng thô bạo của ông ta, hàng râu quai nón…

Hơi thở của Úc Noãn Tâm dần gấp gáp, sắc mặt cũng trở nên khó coi…

Đây không phải người chạy đến công ty của Thiên Kình gây sự sao? Lúc đó còn lấy nàng làm vị cứu tinh nữa…

Sao lại là ông ta?

Ông ta là chủ của ngôi nhà này ư?

Sao mẹ chồng nàng lại gặp người này? Còn nữa, tại sao lại đưa chi phiếu cho ông ta?

Lẽ nào…

Chọn tập
Bình luận