Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 56: Chương 28.1: Thanh tra

Tác giả: Tiểu Thạc Thử 5030
Chọn tập

Thứ năm tại trường học, từ sáng sớm đã có người đến thông báo, thứ sáu thị trưởng Chu Cẩn Du sẽ tới trường để thanh tra.

Nhà trường cực kỳ coi trọng chuyến đi thăm của lãnh đạo thành phố lần này. Cho nên toàn trường đều đang gấp rút chuẩn bị.

Học sinh cấp ba cũng được nghỉ học nửa buổi để đi dọn vệ sinh quanh trường. Học sinh cấp một cấp hai còn thảm hại hơn, nghỉ học cả một ngày, buổi sáng quét dọn vệ sinh, buổi trưa mặt trời lên đến đỉnh đầu vẫn phải nai lưng ra nhổ cỏ trên sân thể dục.

Các thầy cô giáo cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là thu dọn văn phòng cho sạch sẽ, sau đó phải chỉnh sửa những tư liệu, giáo án cho kỹ càng, còn cả sổ đầu bài, bài tập, chương trình học, chính trị học cả một đống lớn vân vân.

Sau một ngày làm việc cật lực thì mọi việc cũng đã ổn, đồng thời từ trong ra ngoài đều rực rỡ hẳn lên. Hai bên sân trường được cắm những là cờ màu tung bay trong gió. Những bông hoa nhỏ trong bồn cũng đang nở ra đẹp vô cùng.

Sáng sớm thứ Sáu, ban lãnh đạo nhà trường đều tập trung ở cửa trường học, không ngừng nhìn ra phía con đường lớn. Theo lịch hẹn, tám giờ khách sẽ tới, nhưng mãi tới chín rưỡi mới thấy bóng dáng của đoàn xe.

Đi đầu là mấy chiếc xe cảnh sát, phía xa xa có một chiếc xe màu đen đang tiến lại gần. Chờ sau khi xe dừng lại, Cao Phẩm Nghiêm mới dẫn các lãnh đạo của nhà trường tới nghênh đón.

Chu Cẩn Du được rất nhiều người bảo vệ xung quanh tiến về phía trường. Xung quanh còn có rất nhiều máy ảnh máy quay phim của đám phóng viên không ngừng tác nghiệp.

“Trời, thị trường Chu trẻ thật đấy. Không biết anh ta đã kết hôn chưa?” Lưu Quế Lan ghé vào bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu nói với mấy đồng nghiệp xung quanh.

“Chị hỏi cái này làm gì, dù anh ta có chưa kết hôn cũng đâu tới lượt chị.” Cô giáo Lưu ở bên cạnh trêu ghẹo.

“Này, là giáo viên rồi đấy, sao suy nghĩ lại đen tối như vậy chứ. Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, con chị bây giờ cũng đã lên đến đại học, vậy mà còn trêu chị mấy vụ này nữa là sao.” Lưu Quế Lan trừng mắt nhìn cô giáo Lưu bên cạnh.

Người bên cạnh thấy hai người đấu khẩu cũng cười theo. Có những giáo viên còn đang dạy học vẫn chú ý đến cổng trường, còn văn phòng của bọn người Vương Tĩnh Kỳ do không có lớp nên đều đến bên bệ cửa sổ ngó đầu ra nhìn xuống.

“Đừng giận nữa, ý của cô giáo Lưu là dù chị có già hơn mấy tuổi nhưng nhìn chị vẫn thanh xuân phơi phới mà.” Vương Dĩnh vỗ vai Lưu Quế Lan an ủi.

Lưu Quế Lan cũng không phải tức giận thật, nghe Vương Dĩnh nói xong lại cười nói vui vẻ như trước. Mấy người tiến về phía cửa sổ nhìn xuống.

Trong phòng mới chỉ có Vương Tĩnh Kỳ là được gặp Chu Cẩn Du, những người khác đều chưa gặp bao giờ.

“Chao ôi, trông vóc dáng thật không nhỏ, còn cao hơn hiệu trưởng của chúng ta nửa cái đầu, anh ta ít nhất phải cao một mét tám.”

“Xa quá, không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắc không tệ.”

“Đúng vậy, chị xem dáng đi của anh ta kìa, thật phóng khoáng.”

Trong khi các cô giáo còn đang bàn tán thì Chu Cẩn Du và hiệu trưởng đã vào tới phòng hội đồng.

Chu Cẩn Du ngồi trong phòng hội đồng, vừa nghe Cao Phẩm Nghiêm phát biểu vừa theo dõi những tài liệu của trường học trong tay.

Lúc đến không chỉ có Chu Cẩn Du mà còn có cả bộ trưởng bộ giáo dục của thành phố Trịnh Kim Quốc. Ở thành phố D, ngôi trường này là một trong những trường thuộc top đầu, bất kể là tỉ lệ đậu đại học hay khả năng quản lý đều cực tốt. Vậy mà bây giờ lại thấy Chu Cẩn Du vừa xem tài liệu vừa chau mày khiến cho Trịnh Kim Quốc vô cùng lo lắng đứng ngồi không yên. Nếu như phó thị trưởng không hài lòng với trường học này, chức quan này của ông ta cũng đừng mong giữ được.

Một lúc sau, hiệu phó của trường cũng bước lên báo cáo những điểm nhấn trong khả năng quản lý trường học. Lúc này, Chu Cẩn Du chợt quăng tập tài liệu đang cầm trong tay lên bàn, cũng không biết đã xem xong chưa, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận không muốn xem nữa của anh ai cũng sợ, đặc biệt là Trịnh Kim Quốc, ông cảm giác giống như đang ngồi trên đống lửa.

Trái tim của ông ta đã già yếu, làm sao chịu được cảm giác lo lắng này, ông khẩn trương phóng ánh mắt cầu xin giúp đỡ qua cho thư ký Lý.

Chọn tập
Bình luận