Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 86: Chương 52: Nói chuyện

Tác giả: Tiểu Thạc Thử 5030
Chọn tập

Beta:Devil

Hôm đó, Trương gia và Vương Tĩnh Kì lại cùng nhau tới cục cảnh sát một lần nữa.

Trương Mẫn hoàn toàn là gen di truyền của Trương gia, thích nghe những lời ngon ngọt, trong phòng làm việc lúc này cô ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy hai cái mũ cảnh sát thì chỉ biết ngồi im không dám nói lời nào.

Sau đó Trương Mẫn cũng chỉ biết nhằm vào người nào đó mà đặt lời bịa .

Trương Dương muốn bảo vệ em gái, nhưng không biết nói thế nào cuối cùng cũng phải ngồi im.

Ở bên cạnh, vừa cùng một người cảnh sát nói rõ sự việc, Vương Tĩnh Kì cũng cảm thấy choáng váng, hiện tại hiệu suất làm việc của cảnh sát cao như vậy sao? Cô còn chưa trình bày xong thì bên kia đã bị buộc tội, hơn nữa anh trai cô ta cũng bị bắt. Không lẽ là bị liên đới.

“Các người làm cái gì vậy, cho dù là cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt người.” Trương Dương bị cảnh sát bắt đi, không đành lòng kêu lên. Nhưng so với những người cảnh sát cao to này thì sức hắn không thấm vào đâu nên đành chịu bị bắt.

Nhưng ở đây cũng không có ai để ý đến hắn, cho nên Vương Tĩnh Kì cũng chỉ trơ mắt nhìn Trương Dương bị cảnh sát bắt.

Lúc này Triệu Giang và Trương Phượng cũng vừa mới đến nơi, thấy Vương Tĩnh Kì ngồi ở ngoài, lúc nãy Trương Dương có gọi cho bà kể rõ mọi chuyện, cho nên hiện tại bà xem Vương Tĩnh Kì như cái gai trong mắt, hận không thể đem cô băm vằm thì làm sao có thể chủ động mở miệng nói chuyện.

Cho nên bà chính là trừng mắt liếc cô, đi ngang qua kênh kiệu dẫn con gái đi tìm Trương Dương. Bà vẫn cho rằng Trương Dương vẫn đang ở bên trong chờ. Đúng là Trương Dương ở bên trong chờ nhưng là sẽ nói chuyện với bà qua một cái song sắt.

Vương Tĩnh Kì nhìn thấy Trương Dương như vậy, cũng không thèm quan tâm. Nếu không phải còn có văn bản cần cô kí thì cô cũng đâu cần phải ở lại.

Lúc Triệu Giang và Trương Phượng đi vào bên trong, ở đại sảnh không thấy con của mình, bà có chút buồn bực, thấy nữ cảnh sát phía trước liền chạy tới hỏi.

Khi biết cả hai đứa con của mình cùng bị bắt, bà thật sự hoảng sợ đến nỗi suýt chút nữa thì ngất xỉu. Tại sao lại như vậy chứ?

Triệu Giang lấy lại bình tĩnh rồi chạy nhanh tới hỏi nữ cảnh trước mặt: “Cô cảnh sát à, tại sao con tôi lại bị bắt, nó đâu có phạm tội?” Bà nói mà như sắp khóc. Thế này thì thằng bé làm sao có thể nhìn mặt ai trong công ty đây.

Nữ cảnh sát giương mắt nhìn người hai mẹ con trước mặt, mắt mang tia khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Có người báo, Trương Dương phạm tội ngoại tình, hiện tại đang điều tra.” Cô vô cùng chướng mắt với những người như vậy.

Mẹ con Triệu Giang choáng váng, vẫn là Triệu Giang phản ứng nhanh, nhất định là do Vương Tĩnh Kì giở trò.

Bà dường như phát điên lên tiến về phía Vương Tĩnh Kì.

Vương Tĩnh Kì đang ngồi ở trên ghế nhìn ra bên ngoài trong lòng lại hiện lên những cảm giác vô cùng kỳ quái. Cô thật không ngờ Triệu Giang lại tiến về phía mình.

Khi cô kịp phản ứng thì Triệu Giang đã ở trước mặt, trốn đã không còn kịp rồi, cô bất đắc dĩ nhắm lại mắt chuẩn bị.

Ai biết được Triệu Giang không kiềm chế được kêu to, Vương Tĩnh Kì có chút phản ứng không kịp.

Cô mở to mắt, đứng xem trước mặt một anh chàng cảnh sát cao to, đang cố gắng khống chế Triệu Giang. Trương Phượng ở bên cạnh đang cố gắng nói để giải cứu cho mẹ.

“Ở cục cảnh sát mà ngang nhiên hành hung nhân dân, có phải cũng phạm tội không.”

Một câu nói kia, đã làm cho hai mẹ con nhà họ Trương hoảng sợ.

Cảnh sát thấy hai người yên tĩnh, nên mới buông ra, nhưng vẫn nghiêm khắc cảnh cáo: “Nơi này là cục cảnh sát chứ không phải nơi các người đánh nhau. Nếu còn tiếp tục thì đừng trách tôi.” Hắn nhìn hai mẹ con bây giờ thì hài lòng rời đi.

Sau đó quay sang phía Vương Tĩnh Kì ôn hòa nói: “Vương lão sư không cần phải sợ, ở đây nếu có chuyện gì cô chỉ cần nói với tôi là được.” Hắn nói xong còn cố tình liếc nhìn hai mẹ con nhà họ Trương.

Vương Tĩnh Kì đã hiểu được vấn đề, lúc nãy cô có nghe thấy ai đó nói Chu cục trưởng. Thật là biết lợi dụng các mối quan hệ.

“Thật sự là cảm ơn anh Chu cục trưởng.” Vương Tĩnh Kì cảm kích nói.

“Vương lão sư đừng khách khí, đây là việc tôi phải làm .” Nói xong hắn định đi ra, nhưng nhớ tới việc cục trưởng phân phó, liền hỏi: “Vương lão sư, cô quen hai người này sao? Nếu cô bị uy hiếp thì chúng tôi sẵn sàng bảo vệ.”

Lúc trước hắn có nhận được điện thoại của cục trưởng nói là muốn chiếu cố cho Vương Lão sư, hơn nữa hắn cũng muốn được thăng chức nên nhân cơ hội này làm luôn.

Lại thêm người nhà Trương gia kiêu ngạo ương ngạnh, tội cũng không phải là giả , còn có cả thế lực phía sau cô gái này thì sao hắn không vui vẻ làm được.

“Chu cục trưởng thật sự là thật cám ơn người , hai người kia tôi có quen, hai người đó giờ cũng đã bình tĩnh, cho nên không cần làm phiền anh .” Vương Tĩnh Kì không biết trong lòng Chu cục trưởng nghĩ như thế nào, cô và anh ta lần đầu tiên gặp, một chút giao tình đều không có, cho nên không tiện nhờ vả.

Sau khi Chu cục trưởng đi rồi, Vương Tĩnh Kì lạnh lùng quay đầu lại nhìn người trước mặt.

“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky