Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở trong phòng hội nghị, nghe giọng nói giáo viên ở trên dạy lâu đầu cô đều bao quát hết thảy.
Nếu không phải là đồng nghiệp trên cùng mặt trận giáo dục, nên cô đối với người đứng đầu vẫn duy trì một chút tôn trọng thì cô đã sớm nằm trên mặt bàn ngủ rồi.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn chung quanh các giáo viên phía trước khác một chút, phần lớn tình hình cũng giống như cô.
Ôi, loại huấn luyện máy móc này thật sự không có ýtứ, chỉ là người bên trên đang khuôn sáo nói thỏa thê kia lại không thực sự là giáo viên đứng ở trên bục giảng, họ chắc là không biết sách vở đều là tĩnh, mà bọn nhỏ dưới bục giảng mới là động. Mỗi một đứa nhỏ một tính cách, không có học sinh hoàn toàn giống nhau, cho nên hoàn toàn không thể sử dụng tài liệu giảng dạy. Giáo dục tuyệt đối là dạy theo trình độ.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở hàng cuối cùng, không thể ngủ gật nên rất nhàm chán, cô cũng không có chuẩn bị trước tạp chí cho nên chỉ có thể ngồi quan sát các giáo viên phía trước để giải sầu.
Đầu tiên là cô tìm kiếm mấy giáo viên của trường mình, một hồi lâu cô mới nhận ra hai người ở hàng ghế thứ hai phía trước là Ngô Mật Nhi và Mục Văn.
Thấy hai người ghé đầu vào cùng nhau không biết đang nói thầm cái gì, nhưng cô khẳng định không phải là nội dung giáo viên nói ở trên khán đài. Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ cảm thán, hai người này thực sự gian quá mức, trong chuyện gì cũng đều muốn dồn nén người khác thành một khối, tới nghe giảng thế nào cũng phải chiếm vị trí phía trước. Cái này cũng được, người ngồi ở vị trí kia điểm cũng không sao cả, nhưng ở trước mặt người giảng dạy như vậy thì không được thành thật lắm, đây không phải là cho giáo viên ở trên mặt mũi sao, phải biết rằng lần này cho bọn họ huấn luyện giáo dục thực sự có thể sẽ làm giám khảo cuộc thi giảng dạy. Lúc này phạm lỗi với họ khi đem lớp giảng dạy thành cái dạng gì mới thì làm sao có thể có thứ tự tốt được chứ.
Vương Tĩnh Kỳ âm thầm lắc đầu, cô tiếp tục nhàm chán tìm đối tượng quan sát thì cảm thấy di động rung một chút.
Cô lấy ra thì thấy Chu Cẩn Du gửi tin nhắn tới.
“Em ra ngoài một chút, Bí thư Lý đang ở hành lang an toàn tầng hai đợi em.”
Vương Tĩnh Kỳ đóng di động lại, cô nhìn xung quanh như là ăn trộm. Cô sợ người khác phát hiện ra hành động của mình, sau đó dọn dẹp tài liệu và bút trên bàn một chút rồi mang theo túi khom người theo phòng họp đi ra.
Cô còn chưa đi đến hành lang an toàn đã nhìn thấy Bí thư Lý mới nhìn thấy lúc sáng đang đứng ở đó nhìn về phía cô.
“Ngại quá, để anh đợi lâu, thị trưởng Chu tìm tôi có việc gì sao?” Vương Tĩnh Kỳ cố gắng để mình nói chuyện thật tự nhiên.
Cô biết quan hệ của mình và Chu Cẩn Du có giấu diếm được người khác thì cũng không có khả năng giấu diếm được Bí thư Lý Việt bên người này. Nhưng dù sao cô cũng muốn cho mình chút mặt mũi nên cuối cùng tự thôi miên ở trong lòng rằng hắn không biết, hắn không biết.
“Cô giáo Vương khách khí rồi. Thị trưởng Chu bảo tôi xuống dưới đón cô, vậy hiện tại chúng ta đi thôi ạ.” Lý Việt làm bí thư nhiều năm như vậy nên hắn cũng biết suy nghĩ của người khác có tác dụng cực kỳ đúng lúc. Hắn vốn là chân chạy, chỉ cần phục vụ tốt Thị trưởng Chu thì những cái khác hắn cũng không cần biết.
Vương Tĩnh Kỳ thấy hắn không nói Chu Cẩn Du tìm cô làm gì cũng không hỏi lại, cô và hắn cùng vào thang máy lên trên.
Đến tầng mười hai, thang máy ngừng lại, Vương Tĩnh Kỳ đi theo ra ngoài thang máy. Mắt cô thỉnh thoảng ngắm xung quanh, cô thấy tầng làm việc của Chu Cần Du cũng không có gì bất đồng với các nơi khác ở phủ thị chính, cũng là tường trắng, cửa dày, gạch lát nền sáng choang, có nhiều hơn một chậu hoa ở hành lang, cũng chỉ như vậy thôi.
Lý Việt dẫn Vương Tĩnh Kỳ đi đến trước cửa văn phòng của Phó thị trưởng, hắn cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó dùng tay ra dấu mời.
Tuy rằng trong lòng Vương Tĩnh Kỳ nói thầm, hiện tại bí thư đều kiêu ngạo như vậy sao, tiến vào văn phòng *oss lại có thể không cần gõ cửa, nhưng cô vẫn bước chân vào văn phòng.
Văn phòng này vượt quá sự tưởng tượng đơn sơ của Vương Tĩnh Kỳ, đại khái thì có hơn hai mươi bình lớn nhỏ ở trong phòng. Đối diện cửa đặt một cái bàn, phía sau là một cái ghế da màu đen thoạt nhìn rất thoải mái, ở đằng sau bên phải ghế dựa còn có một cánh cửa, đoán rằng là nơi nghỉ ngơi của lãnh đạo. Cái này Vương Tĩnh Kỳ biết đến là bởi vì phòng làm việc của hiệu Trưởng Lý trường Nhất Trung cũng có một phòng nghỉ ngơi như vậy.
Ở bên trái cửa dựa vào tường đặt hai ghế sofa nhỏ màu nâu bằng da thật, trước sofa là một bàn trà bằng kính, mặt trên đặt một cái gạt tàn thuốc lá, một cái bình hoa nhựa.
Một mặt khác, nơi xử lý công việc lại đặt một cái giá sách, trên giá bày chi chít các loại sách. Làm Vương Tĩnh Kỳ bất ngờ ngoài ý muốn là ở bên cạnh giá sách còn có một bàn để máy tính nho nhỏ, trên mặt bàn là một màn hình máy tính tinh thể lỏng.
Phải biết rằng sau này máy vi tính có rất nhiều, nhưng giai đoạn này còn chưa có thông dụng, màn hình tinh thể lỏng có rất ít, tối thiểu thì Vương Tĩnh Kỳ cũng chưa nhìn thấy loại này ở trong phòng làm việc của giáo viên trường trọng điểm Nhất Trung.
“Cô giáo Vương, Thị trưởng Chu đang khai mạc một hội nghị quan trọng, nhất thời hồi lâu cũng chưa về, ngài ấy dặn dò tôi đưa cô đến phòng làm việc của ngài ấy nghỉ ngơi, nếu cô thấy nhàm chán thì có thể xem sách, máy tính cũng có thể lên mạng, nếu cô có hứng thú cũng có thể sử dụng, nếu cô mệt thì bên kia có phòng nghỉ chuyên trách cho lãnh đạo cô có thể vào trong chợp mắt một chút.” Lý Việt thông báo lại lời dặn dò của lãnh đạo một lượt, sau đó nhìn Vương Tĩnh Kỳ xem cô có vấn đề gì không.
“A, vâng, nơi này, nơi này không có gì cơ mật tôi không thể nhìn chứ.” Đối với việc có thể hoạt động tự do cô đương nhiên là rất vui, nhưng cô muốn hỏi một chút, trên ti vi chung quy không phải nhìn thấy văn phòng lãnh đạo đều có một đống lớn bí mật sao, nếu không cẩn thận thì chính mình lại nhìn thấy cái không nên nhìn thì có thể bị giết để giệt khẩu nha.
Lovenoo: Bạn Kỳ à, bạn xem nhiều phim quá rùi chăng (T.T)!!!
“Ha ha, cô giáo Vương nói đùa, đây là phòng làm việc của Thị trưởng Chu, không có gì cơ mật cả, cô cứ yên tâm ở trong này nghỉ ngơi đi. Cô muốn dùng trà hay cafe để tôi mang tới cho cô.” Lý Việt làm hết phận sự nói.
“Không cần làm phiền anh, tôi không khát.” Vương Tĩnh Kỳ làm sao có thể đĩnh đạc sai khiến người ta rót nước cho mình, người ta là thư ký của thị trưởng nha. Hiệu trưởng trường Nhất Trung thấy Bí thư Lý cũng phải cúi đầu khom lưng mà.
“Vâng, vậy mời cô tùy ý, phòng nghỉ của thị trưởng có tủ lạnh nhỏ, bên trong có một ít đồ uống và bánh ngọt, nếu cô cần thì có thể dùng.” Lý Việt nói chuyện thực rõ ràng, lễ phép làm cho người ta cảm thấy được tôn trọng.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong thực sự thấy thoải mái, đối với hắn cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Cô còn có gì phân phó nữa không?” Lý Việt thấy đã nói xong dặn dò của lãnh đạo liền lễ phép hỏi một câu cuối cùng, hy vọng mình có thể đem lời dặn dò của lãnh đạo làm chuyện tình chu đáo một chút.
Hơn nữa lấy hiểu biết của hắn với Thị trưởng Chu thì mấy ngày nay nhìn thấy biểu hiện của Thị trưởng Chu hắn có thể khẳng định cô giáo Vương ở trong cảm nhận của thị trưởng không giống với cảm nhận của hắn, tối thiểu bây giờ là không giống như vậy. Nên hắn phải chí công vô tư, tuy rằng không đến mức lấy lòng nịnh bợ nhưng cũng cẩn thận và chu đáo.
“Không có. Tôi ở đây xem sách là được rồi, anh có việc gì phải làm thì đi đi, không cần phải để ý đến tôi.” Vương Tĩnh Kỳ khách khí nói.
“Được, tôi đến phòng họp, nếu cô có chuyện gì thì có thể đến phòng thư ký bên cạnh tìm người.” Lý Việt thấy Vương Tĩnh Kỳ không có phân phó gì liền đóng cửa phòng làm việc lại rồi đi nhanh về phía thang máy.
Trong phòng hội nghị Thị trưởng Chu vẫn đang chờ hắn đến báo cáo công tác đấy.
Lại nói sau khi Vương Tĩnh Kỳ một mình ở trong phòng làm việc vẫn không dám tùy tiện lộn xộn trở mình, chính là ghế dựa sau bàn làm việc cô cũng không dám đến ngồi.
Lòng nhát gan của cô tự tìm lý do, vị trí bé nhỏ như vậy làm sao có thể so với ghế sofa lớn thoải mái, cô làm sao phải ngồi ở đó.
Sau đó cô nhìn hướng giá sách không chớp mắt, cô chuẩn bị tìm một quyền sách để giết thời gian.
Trên giá sách sách nhiều vô số nhưng đại đa số đều là sách chính trị, kinh tế Vương Tĩnh Kỳ không muốn xem, cô nhìn từ trên xuống dưới tìm một lần, ở góc cuối cùng cô tìm được một quyển tạp chí nhưng vẫn là cái loại giới thiệu doanh nhân về chính trị các quốc gia.
Trên đó toàn bộ giá sách cô muốn tìm một cái tạp chí làm đẹp cũng không có.
Cô cầm sách ngồi lên sofa lật xem, không được một lúc đã cảm thấy đau xương sống chỗ thắt lưng. Cô sờ sờ sofa rồi khinh bỉ nghĩ đến, cái sofa này thoạt nhìn rất đắt tiền nhưng cũng không ra làm sao, còn không bằng cái sofa bằng vải bố ở nhà của mình.
Lovenoo: Tĩnh Kỳ à, bạn thật là ba chấm, sofa xịn của anh Du mà bạn nỡ khinh bỉ như vậy(-.-!)
Cô ở trên sofa bằng da thật nghiêng ngả một hồi thì cảm thấy khí lạnh dưới thân như tản ra, cô nghĩ nghĩ rồi cầm lấy tạp chí đi tới cửa phòng nghỉ, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi vặn khóa cửa.
Lọt vào tầm mắt của cô giống như văn phòng làm việc đều là một phòng rộng lớn, phòng này được trang hoàng so với phòng bên ngoài hoa lệ hơn không ít. Không còn là tường trắng nữa mà đã dán giấy tường màu lam. Ở góc tường có cái quầy bar nho nhỏ, bên trên còn có máy pha cafe và máy ép trái cây, trên tủ rượu còn có mấy chai rượu màu đỏ, bênh cạnh còn có một cái tủ lạnh trắng cao bằng nửa người.
Ở dưới rèm cửa sổ là một cái giường lớn khoảng 1m8, trên giường có chăn đệm đầy đủ đều là màu lam nhạt. Bên cạnh giường có tủ quần áo bốn cửa.
Vương Tĩnh Kỳ quay đầu nhìn văn phòng lại nhìn cái giường lớn thoải mái trước mặt, trong lòng đấu tranh một hồi, hai suy nghĩ trái ngược nên làm, không nên làm đều đã xong, hiện tại cô cẩn thận giống như có chút chậm chạp, chính mình nằm một lát ở trên giường chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Cô an ủi chính mình như vậy rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng nghỉ, sau đó cởi áo khoác ngoài và giày ra rồi nằm ở trên giường lớn.
Ừ, cái này cũng không sai biệt lắm, so với cái cái ghế sofa không dùng được kia thì đích thực tốt hơn nhiều.
Vừa nằm nghỉ trong chốc lát cô liền nhớ đến lời nói của Bí thư Lý nói hình như có đồ ăn ngon ở trong cái tủ lạnh kia, cô đứng lên mặc áo, đi dép rồi khom người mở cánh cửa tủ lạnh màu trắng kia ra.
Tủ lạnh không quá lớn, ngoài mấy bình nước khoáng và mấy bình nước trái cây ra thì có vài cái bánh ngọt. Cô lấy ra một cái bánh phủ Socola, sau đó lấy một chai nước chanh rồi đóng tủ lạnh lại. Khóe mắt cô vô tình đảo đến bên trong quầy bar, cô phát hiện thấy bên trong quầy bar có một túi lớn đồ ăn vặt.
Vương Tĩnh Kỳ đem những thứ đang cầm trên tay để xuống đầu giường rồi lấy cái túi lớn kia ra, bên trong có mực xé sợi, hạt dưa, ô mai, kẹo sữa, chủ yếu còn hai hộp khoai tây chiên.
Cô cao hứng chọn đồ ăn vặt mình thích bên trong túi, tất cả đều lấy đến bên đầu giường, cứ như vậy cô nằm sấp trên giường ăn một miếng bánh, uống một ngụm nước chanh lại bắt đầu ăn một miếng khoai tây chiên.
Không biết thời gian cô ăn hết bao nhiêu thì chợt nghe thất cửa phòng nghỉ có người đẩy vào, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy Chu Cẩn Du đi đến.
“Anh họp xong rồi à.”