Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 180: Chương 145: Tổ thanh tra

Tác giả: Tiểu Thạc Thử 5030
Chọn tập

Lần đầu tiên trong đời Chu Cẩn Du được thưởng thức mùi vị bị người ta giam giữ, anh nằm một mình trên cái giường trong phòng giam, nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Buổi sáng vừa đến chỗ làm, anh liền bị mấy người đàn ông mặc tây trang ngăn lại, bọn họ lấy thẻ thanh tra ra, nói là muốn anh phối hợp điều tra.

Lúc đó điều đầu tiên anh nghĩ tới là gì? Đúng rồi, là mất mặt.

Anh không cảm thấy mình bị người ta đưa đi như vậy, sẽ có hậu quả như thế nào, ngược lại anh cảm thấy, cả đời anh tự xưng là thông minh, vậy mà đến cái thành phố D nhỏ bé này, lại bị cái lão già họ Triệu kia tính kế.

Chưa kịp giao phó bất cứ chuyện gì, liền bị mấy đồng chí thanh tra kia dẫn tới đây.

Chu Cẩn Du lại nhìn xung quanh căn phòng giam, chỗ này chỉ cỡ mười mét vuông, đặt một cái giường dành cho một người ngủ, một cái ghế, một cái bàn, hết.

Mặc dù đơn giản nhưng cũng coi như sạch sẽ.

Nghĩ lại mấy câu hỏi mà sáng giờ bọn họ hỏi, anh cảm thấy đại đa số nhân viên làm việc rất chính trực, thiện lương, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi trong số đó, tên là Phùng Hạo, hẳn là đã bị quyền lực và tiền bạc cám dỗ rồi.

Vừa vào đã nói ngay một câu “Xin anh hãy thành thật khai báo, giữa anh và cô Duyệt Tâm ở câu lạc bộ tư nhân Lan Uyến có quan hệ gì không thể cho người khác biết hay không.”

Cứt chó, bây giờ trừ vợ anh ra, anh không thèm nhìn mấy người phụ nữ khác dù là nửa con mắt, làm sao mà có quan hệ không thể cho người khác biết với ai được. Lúc đó Chu Cẩn Du nghe câu hỏi của anh ta xong thì cười, sau đó thay đổi thần thái, rất nghiêm túc nói với Phùng Hạo: “Anh bạn, bây giờ chuyện các anh cần làm là thu thập chứng cứ để phục vụ cho việc điều tra bức thư tố cáo, chứ không phải cứ như vậy mà định tội cho tôi, cho nên xin chú ý lời nói của anh, trong lúc này bất kỳ một lời nói, một hành động nào của anh, cũng không phải là hành vi cá nhân.”

Chu Cẩn Du nói chuyện không cứng không mềm như vậy, làm gương mặt Phùng Hạo lúc trắng lúc xanh, đại khái anh ta cũng ý thức được mình có hơi gấp gấp bức bách Chu Cẩn Du. Anh ta quay qua nhìn đồng nghiệp ngồi bên cạnh, chỉ đành phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Người lớn tuổi nhất trong tổ thanh tra đứng dậy đưa một điếu thuốc cho Chu Cẩn Du. Sau đó cho hai người châm thuốc, lúc này ông ta mới chậm rãi nói: “Phó thị trưởng Chu, anh hiểu lầm rồi, ban Kỷ luật Thanh tra chúng tôi nhận được thư tố cáo ẩn danh, nói là tác phong sinh hoạt của anh có vấn đề, có quan hệ không minh bạch với một cô gái làm ở hộp đêm, lại còn từng vì chuyện đó mà bị đưa lên báo. Cho nên tỉnh lý đặc biệt thành lập một tổ điều tra, yêu cầu chúng tôi điều tra cho rõ việc này. Chúng tôi chỉ làm việc theo nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không để người tốt bị oan uổng, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người nào làm chuyện xấu.”

“Có những lời này tổ trưởng Khổng, tôi rất yên tâm, tôi cũng tin rằng người tốt sẽ không bị oan uổng.” Chu Cẩn Du khẽ gật đầu.

Sau đó, mấy nhân viên bắt đầu tra hỏi anh, về những thông tin liên quan đến Duyệt Tâm và câu lạc bộ tư nhân Lan Uyến.

Mấy người khác thì bình thường, chỉ có mình Phùng Hạo mỗi lần đặt câu hỏi, sẽ hỏi lắc léo muốn lừa Chu Cẩn Du rơi vào bẫy. Chỉ có điều những người ngồi ở đây không có ai ngu ngốc, cho nên chút chiêu số đó của anh ta căn bản không đủ để dùng.

Mà Chu Cẩn Du cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, trong tình huống đó, anh kiên quyết không thèm trả lời câu hỏi của Phùng Hạo, mỗi lần Phùng Hạo đặt câu hỏi, Chu Cẩn Du lại làm như không có nghe thấy, ngậm miệng không đáp.

Phùng Hạo cho là Chu Cẩn Du cố ý không nể mặt anh ta.

Đúng thật là Chu Cẩn Du cố ý, một người không biết cách xử sự như vậy, thật không nên vào làm việc ở chỗ này.

Sau một ngày điều tra, Chu Cẩn Du phải trở lại trong phòng giam này, một mình vượt qua đêm dài đằng đẵng.

Sau khi ngẫm lại hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Chu Cẩn Du lại nghĩ, cả ngày nay mình không về nhà, không biết cô vợ nhỏ của mình có biết tự chăm sóc cho bản thân không nữa, đừng bạc đãi con anh là được rồi.

Không biết Lý Việt có biết ứng phó tình huống hay không, tốt nhất là đừng nói cho Tĩnh Kỳ biết anh bị người ta đưa đi điều tra, nếu để vợ anh biết, không chừng cô lại ở nhà một mình lo lắng không yên.

Chỉ ó điều bình thường mặc dù vợ anh có chút lười biếng, hơi ngây thơ, anh biết, cô vẫn còn có chút khôn vặt, Lý Việt có thể giấu giếm được chuyện này với vợ anh sao? Nếu không cẩn thận để cô ấy biết thì phải làm sao?

Chu Cẩn Du nằm không yên, càng nghĩ đến chuyện đó anh càng cảm thấy băn khoăn, anh bắt đầu đứng ngồi không yên trong phòng giam rồi.

Trong phòng giám sát, Phùng Hạo nhìn trong máy theo dõi thấy bộ dạng phiền não của Chu Cẩn Du, hô to: “Nhìn kìa, nhìn kia, Chu Cẩn Du bắt đầu xao động rồi, ban ngày nhìn tự tin lắm, khí thế vững vàng lắm, chắc chắn đều là giả bộ, bây giờ không kiên trì nổi nữa rồi.”

Anh ta đầu nhìn tổ trưởng: “Tổ trưởng, tôi muốn đích thân thẩm vấn ban đêm đối với Chu Cẩn Du, thừa dịp tinh thần anh ta yếu ớt hốt hoảng, nhất định có thể hỏi ra chân tướng.”

Nghĩ đến cam kết người kia đã hứa với mình, Phùng Hạo cảm thấy thật kích động.

Mấy người ngồi bên cạnh nhìn nhau, sau đó tổ trưởng Khổng nói: “Tiểu Phùng à, ngày nay cậu cũng đủ mệt rồi, vụ của Chu Cẩn Du cậu đừng quan tâm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Tất cả mọi người đều không phải người ngu, vụ án này nhìn qua thì thấy có vẻ mờ ám, nhưng bọn họ nhúng tay vào điều tra, đều không tìm được bất kỳ manh mối gì, chỉ bằng một bức thư tố cáo, cộng với tin tức của tờ báo lá cải đưa tin, đã muốn định tội người ta, có thấy Phùng Hạo rất ngu không?

Hơn nữa thân phận củ Chu Cẩn Du là ai, bọn họ vừa vào tổ thanh tra đã c biết, nếu như thật sự có chuyện gì, bọn họ còn có thể công bằng chấp pháp, nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có, muốn bọn họ dứt khoát đổ tội cho Chu Cẩn Du, bọn họ cũng không dám làm, dù sao bọn họ cũng không muốn mất đi công việc.

Mà không biết tên Phùng Hạo rốt cuộc là bị cái gì kích thích, tinh thần hôm nay lại không tỉnh táo như vậy, to gan nhiều lần muốn hãm hại Chu Cẩn Du, nếu cứ để cho anh ta ở lại chỗ này, đoán chừng cuối cùng mấy người bọn họ cũng sẽ bị liên lụy vì anh ta, cho nên bọn họ hàm ý nhìn nhau, đồng lòng muốn Phùng Hạo ra khỏi đây.

Phùng Hạo kinh ngạc một hồi, đương nhiên anh ta biết câu nói của tổ trưởng ẩn chứa hàm ý trong đó, bình thường lúc tổ thanh tra cần phải điều tra một vụ án, nhân viên điều tra không phải muốn về nhà là về được, bây giờ tổ trưởng kêu anh ta về nghỉ ngơi, ngụ ý đó không cần nói cũng biết.

“Tổ, tổ trưởng……”

“Tôi nói rõ, trạng thái tinh thần bây giờ của cậu thật sự không thích hợp để tiến hành công tác điều tra, hay là bây giờ cậu cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, rồi mới có thể hoàn thành tốt công việc không phải sao.”

Cứ như vậy, gián điệp mà Triệu Khánh Dương đưa vào bị người ta đuổi về.

Sau khi Phùng Hạo đi về, tổ trưởng Khổng nhìn màn hình giám sát hỏi: “Các cậu thấy thế nào?”

Không cần nói rõ, mọi người đều biết ý tứ của tổ trưởng Khổng.

“Thông tin điều tra được của ngày hôm nay, cộng với khẩu cung của phó thị trưởng Chu, thư tố cáo này chắc chắn là vu khống.”

“Ừ, cái đó là báo lá cải đưa tin, hình như có người đứng đằng sau thao túng.”

“Nngười phụ nữ Duyệt Tâm này, chúng ta đã tìm kiếm mấy ngày nay, đến bây giờ còn chưa tìm được, chúng ta không có nhân chứng, không có cách nào đoán được cô ta có thật sự mang thai hay không, cũng không đoán được đứa bé có phải con của Phó thị trưởng Chu hay không nữa.”

……

“Tôi hiểu ý của mọi người rồi, đêm nay tôi sẽ hoàn thành bản báo cáo, hơn nữa tôi cũng sẽ viết tình huống của Phùng Hạo vào đó, để cấp trên quyết định chuyện này phải xử lý như thế nào, mọi người có ý kiến gì không?” Tổ trưởng Khổng hỏi.

Không có ai lên tiếng, tổ trưởng Khổng gật đầu một cái, dẫn đầu đứng dậy: “Mọi người cũng bận rộn cả ngày rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ban đêm tổ trưởng Khổng một mình ngồi làm việc hăng say dưới đèn bàn, cây bút trong tay viết sột soạt, trong lòng nhớ lại cuộc gọi hôm nay của lão thủ trưởng, yêu cầu ông làm một chuyện, chính là phải xét xử công bằng theo luật pháp.

Rạng sáng ngày hôm sau Chu Cẩn Du rửa mặt sạch sẽ xong, ngồi yên tĩnh trên ghế chờ đợi nhân viên thanh tra tiếp tục đặt câu hỏi, kết quả anh ăn xong điểm tâm, ngồi trong phòng giam chờ đợi thật lâu, cũng không thấy một người nào tới đây.

Mãi cho đến buổi trưa, mới thấy tổ trưởng Khổng đi tới: “Phó thị trưởng Chu nóng lòng chờ lắm phải không? Báo cáo đưa lên tỉnh lý, chờ phê duyệt rồi chuyển về, làm cậu phải chờ hơi lâu.”

Chu Cẩn Du cười: “Tôi không nóng nảy, đợi một chút cũng không sao, mọi người đều phải bận rộn làm việc mà, vốn là ở nhà tôi có một mình cô vợ mang thai cần phải được chăm sóc, một ngày nay tôi không có về nhà, không biết ở nhà ra sao rồi.”

“Ha ha, thật không ngờ, phó thị trưởng Chu phong lưu phóng khoáng như vậy, nhưng lại là một người chồng tốt biết quan tâm đến vợ xon. Chuyện này nếu để phụ nữ ở thành phố D biết, không biết bọn họ sẽ đau lòng tiếc nuối tới cỡ nào nữa!” Tổ trưởng Khổng cười ha ha nói giỡn.

“Để anh Khổng chê cười rồi, bây giờ ở thành phố D tôi cũng bị mất hết mặt mũi, không có người náo thích tôi, bọn họ nhìn thấy tôi mà không ném trứng thối là tôi đã cảm kích lắm rồi.” Chu Cẩn Du cũng trêu ghẹo nói.

“Cậu Chu cứ nói đùa, lần này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu.” Vẻ mặt tổ trưởng Khổng nghiêm túc.

“Vậy thì thật là cám ơn nhiều.”

Chu Cẩn Du bắt tay với tổ trưởng Khổng, bày tỏ sự vui mừng và cảm kích trong lòng.

Sau đó, anh ký tên lên một vài giấy tờ, đều là tư liệu đã điều tra được, anh nhìn kỹ qua một lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới ghi tên Chu Cẩn Du  vào.

Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, nhân viên thanh tra mới trả lại anh hai cái điện thoại di động.

Chu Cẩn Du mới vừa mở máy, bên trên lần lượt hiện lên một loạt tin nhắn.

Đầu tiên Chu Cẩn Du gọi điện thoại cho Lý Việt, kêu anh ta lái xe tới đón người, sau đó lại gọi điện thoại cho ông cụ Chu ở thủ đô, cuối cùng mới gọi về nhà cho vợ anh.

Kết quả trong nhà không có ai nghe máy, Chu Cẩn Du gọi vào điện thoại di động của cô, nghe thông báo tắt máy, anh nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng, suy nghĩ một lát, anh lại gọi cho mấy cô bạn của Vương Tĩnh Kỳ, cũng không có tin tức gì của vợ anh, anh thật sự hoảng sợ rồi.

Tổ trưởng Khổng vẫn luôn đứng bên cạnh Chu Cẩn Du, biết anh đang gấp gáp cái gì, suy nghĩ một chút nói: “Cậu Chu, cậu bình tĩnh một chút đi, nếu buổi cô ấy có đi ra ngoài, chắc chắn trong camera giám sát của chung cư có ghi lại, xem băng giám sát, không sợ không tìm được cô ấy đâu.”

Chu Cẩn Du đang hoảng loạn, lúc này được người khác nhắc nhở, anh lập tức bình tĩnh lại, cười nói: “Hôm nay không biết phải cảm ơn anh Khổng bao nhiêu lần, lần sau có quay lại thành phố D, mặc kệ như thế nào, anh Khổng cũng phải nể mặt tôi, cho phép tôi chiêu đãi anh Khổng thật tốt.”

“Đừng khách khí, tôi không quen được tiếp đón như vậy đâu, bây giờ đừng nói đến chuyện này, trước tiên phải tìm được cô Chu đi đã.” Tổ trưởng Khổng cũng cười ha ha.

Chu Cẩn Du gật đầu, lại gọi cho Lý Việt, kêu anh ta cho người theo dõi, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm được vị trí của Tĩnh Kỳ.

Chọn tập
Bình luận