Cô cầm cái ly không biết nên làm gì tiếp theo, lần này cô thật sự chột dạ, bởi vì cái cô mới uống, là nước sôi.
Chu Cần Du nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tĩnh Kỳ, trong mắt tràn ngập vui vẻ, anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào dễ xấu hổ như vậy, nhìn cần cổ mảnh khảnh của cô dần đỏ lên, còn có xu hướng lan xuống dưới, ánh mắt anh chợt tối lại.
“Thị trường Chu, ngàn vạn lần anh cũng đừng xem thường phụ nữ nhé, phụ nữ bây giờ ghê gớm lắm đấy.” Ngô Mật Nhi trong lòng căm tức bản thân không phải người đầu tiên khiến thị trưởng Chu chú ý, lại để cho Vương Tĩnh Kỳ đoạt trước. Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè như muốn trốn xuống gầm bàn của Vương Tĩnh Kỳ kia, đôi mắt đảo đảo chợt nghĩ ra một chủ ý.
“Cô giáo Vương nhìn vậy thôi nhưng lại đứng trong đội ngũ giáo viên tinh anh của trường đấy, bình thường việc gì cũng tranh đua trước người khác, từ bữa ăn này có thể nhìn ra đấy, mọi người nói có đúng hay không, ha ha!” Ngô Mật Nhi tự mình nói xong, liền che cái miệng nhỏ nhắn cười ha ha.
Theo lời của cô ta, mọi người liền quay sang nhìn trên bàn ăn chồng chất đống xương của Vương Tĩnh Kỳ, đều buồn cười.
Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy hôm nay không phải cô ném mặt mũi của mình đến nhà bà ngoại, mà là vứt tận ngoài vũ trụ luôn rồi. Nhưng cô vẫn cố gắng khống chế bản thân không cúi đầu, vào những lúc như thế này thì không thể tạo điều kiện để cho người ta cười cợt mình thêm nữa.
“Xem ra hôm nay trưởng phòng Triệu chọn nơi này để mời khách quả thật rất chính xác, đồ ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của các vị giáo viên đấy chứ.” Ánh mắt Chu Cẩn Du lạnh lùng, nói.
Những người khác nghe xong cũng nhao nhao phụ họa trưởng phòng Triệu tìm thấy nhà hàng tốt, đồ ăn rất ngon, còn trêu ghẹo Vương Tĩnh Kỳ, bảo cô sau này giới thiệu cho mọi người những món ăn ngon. Lời này của Chu Cẩn Du xem như giải vây cho Vương Tĩnh Kỳ.
Ngô Mật Nhi trông thấy mình chà đạp Vương Tĩnh Kỳ không thành, ngược lại còn khiến cho Vương Tĩnh Kỳ càng được chú ý, trong lòng thầm hối hận, hối hận đã mời cô tới dùng cơm, cô ta vội vàng rót một ly rượu đầy cho mình.
“Thị trưởng Chu, ly này của tôi đại diện cho toàn thể giáo viên chùng tôi kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã quan tâm đến những giáo viên chúng tôi, cũng xin phó thị trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, vì quốc gia, cũng vì thành phố D bồi dưỡng thêm nhiều học sinh, bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài có ích cho xã hội.” Cô ta nói xong, thật sự đem ly rượu trong tay uống cạn, uống xong còn lật ngược ly rượu xuống, ý nói mình đã cạn ly.
Chu Cẩn Du nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt trước mặt mình, mặc dù cũng nâng ly nhấp một ngụm, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.
Vừa rồi cô ta âm thầm bêu xấu người khác mấy câu, còn có những hành động không có chừng mực, điều này khiến anh rất không thích. Người có tâm kế muốn giẫm đạp người khác để leo lên như vậy anh đã gặp nhiều rồi.
Vả lại dù kế hoạch của cô ta là gì, rõ ràng khi anh đến mời rượu vị giáo viên đại biểu cho trường, ánh mắt của người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô ta nhìn cô ta với vẻ rất không hài lòng, nếu như anh đoán không sai, chắc hẳn đây chính là lãnh đạo của trường.
Hừ, lãnh đạo đang ở ngay trước mặt lại dám làm ra động tác này, người này về sau nghĩ cũng đừng nghĩ muốn leo cao.
“Trưởng phòng Triệu, mặc dù tôi biết mọi người đều là giáo viên, nhưng còn chưa biết danh tính là gì, có thể giới thiệu cho tôi một chút hay không.” Chu Cẩn Du lướt qua Ngô Mật Nhi, trực tiếp nói chuyện với Triệu Vệ Quốc.
Hành động này khiến cho Ngô Mật Nhi mặt đỏ bừng, chỉ là mặt cô ta đánh phấn quá dầy, người khác muốn nhìn cũng nhìn không ra, nhưng cũng khiến cho cô ta biết, động tác vừa rồi của cô ta quá đường đột.
Phó hiệu trưởng đứng bên cạnh cũng chú ý tới ánh mắt của cô ta, trong lòng đánh bộp một phát, âm thầm hối hận.
Đều do Vương Tĩnh Kỳ, nếu không cô cũng sẽ không xúc động như vậy. Đúng, đều là do con tiện nhân Vương Tĩnh Kỳ kia, ở nơi nhiều người như vậy, lại còn dám quyến rũ người ta, thật sự không biết xấu hổ.
Cô ta như tìm được con đường để mình phát tiết, đem mọi sai lầm của mình đổ lên đầu người khác, trong tâm cũng thầm căm hận Vương Tĩnh Kỳ.