Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 83: Chương 49: xử lý

Tác giả: Tiểu Thạc Thử 5030
Chọn tập

Beta:Devil

Vừa mới tới cửa phòng bệnh, Vương Tĩnh Kỳ đã nghe thấy tiếng mắng: “Bà là người chết hay sao vậy hả, không thấy tôi muốn ngồi xuống sao, sao còn không đến giúp tôi một chút. Bệnh viện này một người tốt cũng không có, hôm nay chờ bác sĩ đến đây, tôi phải tố cáo cái kia *** đi. Tôi không tin, ai nha……”

Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy thì nhíu mày lại, biết đây là ba tâm trạng không tốt, lại đang ép buộc mẹ.

Cô đẩy cửa phòng vào, liền thấy một chân ba mình treo giữa không trung, người còn có tinh thần dựa vào giường bệnh mắng chửi người khác, thân thể chắc là không có vấn đề gì đi.

“Mẹ, con mang điểm tâm đến cho ba mẹ đây, hai người mau ăn đi.” Vương Tĩnh Kỳ đau lòng cho mẹ của mình nói.

Vương mẹ thấy con gái mới sáng sớm đã đưa cơm tới đây, có chút đau lòng, liền tới nhận đồ trên tay cô. “Sớm như vậy, con tới đây làm gì, ở bệnh viện còn có mẹ, mẹ tới căn tin mua chút đồ ăn là được rồi, con cứ yên tâm mà đi làm là được.”

Tối qua, thuốc tê tiêm cho Vương ba hết hiệu lực, chân ông đau đến không chịu được, ông kêu vợ mình tìm bác sĩ tới, cái kia *** khiến ông chịu đựng, do ông đắc tội người ta nên phải chịu đựng đau đớn cả đêm, làm sáng ra tính tình cũng rất nóng nảy, nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ khỏe mạnh, tươi tỉnh vào thăm, tâm tình ông càng thêm khó chịu, mắng tô “Mày còn biết đến đây, trễ như vậy rồi, muốn để ba mày đói chết phải không?”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn Vương ba trên giường một cái, trong mắt ông đều là tơ máu, xem ra là bị giày vò cả đêm, nên cũng không so đo với ông. Cô cứ thế mang cặp lồng cơm đến, mở ra, lại từ trong ba lô mang ra hai cái chén, đem cháo trong hộp giữ nhiệt đổ ra.

“Mày chỉ cho ba mày thế thôi sao, đây là mày đang mong ba mày chết sớm một chút phải không?” Vương ba thấy đồ ăn đưa tới chỉ có canh suông quả thủy gì đó liền mở miệng mắng.

“Đúng vậy đó ba, có điều người ta đều nói tai họa ngàn năm, con phỏng chừng nguyện vọng của con ngay cả một nửa cũng không thực hiện được.” Vương Tĩnh Kỳ thì thầm trong miệng, đem bát cháo tới trước mặt Vương ba.

Vương ba nghe xong lông mi dựng thẳng lên, mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin nổi. Con ông ra sao ông biết, bình thường trầm mặc ít nói, cho dù bị ai đánh, ai mắng đều cúi đầu chịu đựng. Sau khi nghe những lời thì thầm này của con gái, ông có thể không kinh ngạc sao, nó không phải ăn gan hùm mật gấu vào đấy chứ.

Vương Kiến Phương khi ở nhà luôn là người nói một không nói hai, thình lình bị con gái phản bác như vậy, mặt mũi giấu trong áo hay trong chăn đều chịu không được, tay vừa muốn đem đồ ăn trên bàn nhỏ hất đổ hết xuống, nó không coi ông ra gì phải không.

Vương Tĩnh Kỳ sao có thể không biết tính tình ba mình, vừa thấy sắc mặt của ông, liền biết ông muốn làm gì.

“Ba, ba nên để ý một chút, con chỉ mang đến hai chén cháo thôi, nếu na không uống, vậy chỉ có thể chịu đói, một lát nữa con còn phải đi làm, không có thời gian hầu hạ ba đâu. Đương nhiên, mẹ con sẽ ở đây chăm sóc ba, nhưng mẹ cũng không có tiền đâu ba à.” Vương Tĩnh Kỳ ở một bên lành lạnh nói, ý tứ chính là nếu ba đem cháo hất đổ, vậy ba sẽ không có cháo để uống nữa, trong người mẹ lại không có tiền, không thể ra ngoài mua đồ ăn cho ba.

Vương Kiến Phương đúng là bị lời nói của cô uy hiếp, nếu ông đi lại bình thường được, ông đúng là cái gì cũng không quan tâm, mình muốn làm gì thì làm, muốn hất đổ bàn ăn thì hất, nhưng là bây giờ ông không thể đi lại được, nếu bây giờ hất đổ bàn ăn, chắc chứn sẽ phải chịu đói.

Ông cũng suy nghĩ cẩn thận, nhiều năm qua ông cũng để dành được chút tiền, nhưng tiền kia là để ông dưỡng lão, vợ ông cũng không biết, nếu giờ nói cho bà ấy biết sổ tiết kiệm để ở đâu, không phải là tự đem bí mật lộ ra sao, cho nên đêm qua, sau khi tỉnh dậy, ông đã suy nghĩ rất kỹ, dù sao cũng là con cái mình, mình nằm viện, tiền cũng phải là tự mình phải trả đi, đây chính là trách nhiệm của con cái ông phải đảm nhận.

Vương Kiến Phương trong lòng suy nghĩ cẩn thận một lần nữa, “hừ” một tiếng, đem bàn tay đang nâng lên chuẩn bị hất bàn ăn chuyển thành nâng bát cháo lên, uống cạn bát cháo.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy, khóe miệng cong lên, đem bánh bao cùng dưa muối trong ba lô ra, sau đó nhìn đồng hồ một chút, nói “Mẹ, tới giờ rồi, con đi làm trước đây. Chờ tới giờ nghỉ trưa con lại tới.”

“Không cần đâu, con chú tâm làm việc là được rồi, giờ nghỉ trưa cũng đừng tới, ở đây có mẹ coi ba con là được rồi.” Vương mẹ thấy con gái phải chạy đi chạy lại thì đau lòng, không nhị được nói.

“Cái gì không cần tới, tôi là ba nó, tôi bị thương, phải nằm viện, nó không tới hầu hạ, ai tới hầu hạ? Là một giáo viên, một chút đạo hiếu cũng không hiểu sao chứ. Hôm nay tới trường xin phép lãnh đạo nghỉ đi, trong lúc ba mày nằm viện mày phải ở lại bệnh viện, đừng đi làm.” Vương ba bá đạo nói.

Vương Tĩnh Kỳ âm thần bĩu môi, ba cô thực sự cho mình là thái thượng hoàng sao, nằm viện một người hầu hạ còn chưa đủ, còn phải thêm một người cho ông sai bảo sao chứ.

“Cũng được, vừa hay hôm nay con không muốn đi làm, xin phép nghỉ rất phiền toái, hay hôm nay con trực tiếp nghỉ việc luôn, có thể ở lại bệnh viện toàn tâm toàn ý chăm sóc ba.” Vương Tĩnh Kỳ là bộ không sao cả nói.

Vương ba nghe xong lời này của cô cũng sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được, mắng “Bây giờ mày cút cho tao, còn muốn ba mày nuôi mày cả đời hay sao hả, nằm mơ đi.” Ông thật vất vả đem được hàng tồn kho này xuất đi, để cho cô tự nuôi sống chính mình, làm sao có thể để cô trở về ăn bám vào ông được.

“Đây là ba nói nha.” Vương Tĩnh Kỳ cũng không tức giận, thu thập xong đồ đạc, liền chào Vương mẹ, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Ngồi trong xe bus, Vương Tĩnh Kỳ nghĩ lại tình hình lúc nãy khi ở chung với ba cô liền thấy buồn cười, sao đời trước mình lại sợ ba như vậy chứ, kỳ thật chỉ cần dùng đứng phương pháp, với tính cách này của ba cô cũng rất dễ thu phục.

Khi chuông báo hiệu vang lên, Vương Tĩnh Kỳ mới tới cửa văn phòng, rước lấy cái nhìn chăm chăm của lão yêu bà, cô cũng không còn sức nói gì, cầm giáo án nhanh chóng tới lớp.

Cô dạy hai lớp liên tiếp, sau khi kết thúc cũng đã hơn chín giờ sáng. Vương Dĩnh theo ngay sau cô, hỏi han tình huống nhà cô một chút.

“Tĩnh Kỳ, ba cậu sao rồi?” Hôm qua, mọi người trong phòng ký túc xá đã biết chuyện ba Vương Tĩnh Kỳ nhập viện nhưng cũng không biết nguyên nhân gì, vì sao phải nhập viện.

Trong văn phòng, mọi người cũng im lặng, nhấc lỗ tai lên nghe.

“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là bị ngã, nên xương đùi bị gãy, phải nằm viện một thời gian thôi.” Vương Tĩnh Kỳ thấy thật cảm ơn sự quan tam của mọi người.

“Ai, Tiều Vương à, người ta vẫn nói đã thương xương cốt phải dưỡng một trăm ngày, người lớn tuổi gãy xương không phải là việc nhỏ đâu, cần phải chú ý tĩnh dưỡng cho tốt.” Cô giáo Triệu lớn hơn cô mấy tuổi, biết được nhiều hơn, sợ Vương Tĩnh Kỳ không đủ cẩn thận, liền nhắc nhở cô.

“Đúng vậy, Tiểu Vương, người già khác với người trẻ tuổi chúng ta, người trẻ tuổi bị đúng trúng có thể xem nhẹ, nhưng người già xương giòn, gãy xương là chuyện lớn, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, chăm sóc chu đáo, nếu không sẽ để lại di chứng đó.”Lưu Quế Lan làm bộ như người từng trải nói.

“Phốc, chị Lưu, nghe chị nói cảm giác như nghe người đã muốn bảy mươi, tám mươi tuổi nói vậy.” Vương Dĩnh ở bên cạnh không khống chế được cười.

“Ai nha, tôi sao lại không biết chứ, tại cô không biết , nhà tôi đó ai ai…..”

Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười nhìn mọi người trong văn phòng bàn luận, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không ai hỏi căn nguyên sao ba cô lại bị té, không cô thật không biết phải trả lời như thế nào.

Cô nhanh chóng đem sách bài tập trên bàn chấm xong, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, liền đứng dậy đi tới văn phòng lão yêu bà.

Lão yêu bà đương nhiên không cấp cho cô sắc mặt tốt, biết Vương Tĩnh Kỳ tới xin phép, trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói “Cô phải biết hiện tại cô là giáo viên cấp ba, bây giờ là thời điểm then chốt của học sinh, cho dù cô có việc gì gấp gáp đi nữa, cũng phải cố gắng, không được chậm trễ bài giảng. Sắp tới là thời gian học sinh làm bài kiểm tra định kỳ tháng, tôi nói trước, tôi không cần biết trước mặt ban giám hiệu cô thể hiện như thế nào, chỉ cần thành tích của lớp không tốt, tôi liền không để cô đứng lớp này nữa.”

Vương Tĩnh Kỳ thấy bà đồng ý, cũng không quay trở lại văn phòng, bây giờ cô đang vội, không nghe thấy lão yêu bà nói cái gì, coi như nghe tai này, ra tai kia thôi, nếu bà ấy thực sự không vừa ý cô, thì chuyển cô ra khỏi tổ cấp ba đi.

Chọn tập
Bình luận