Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 140: Chương 105: Nhà họ Chu (hai)

Tác giả: Tiểu Thạc Thử 5030
Chọn tập

Mẹ Chu Cẩn Du nghe thấy lời nói của cháu trai, thì kinh hỉ nhìn sang con trai nhỏ của mình, “Cẩn Du, Tiểu Vịnh nói là sự thật sao? Con có bạn gái rồi? Con nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Các con khi nào thì kết hôn?

Ngô Khánh Linh cũng bày ra bộ dáng quan tâm, cũng hỏi liên tục không ngừng: “Đúng vậy, Cẩn Du mau nói với thím hai đi, tình huống nhà gái thế nào.”

Chu Cẩn Du giương mắt nhìn thấy mọi người trên bàn đều không ăn, chỉ gắt gao nhìn mình, cho dù là hai đứa cháu Tiểu Thao nhỏ tuổi nhất cũng đều nháy mắt tò mò nhìn mình, trong lòng anh thầm thở dài một tiếng, buông bát đũa, lau miệng, nói: “Là có một bạn gái, người thành phố D, gia thế rất bình thường nhà không có bối cảnh, mới tham gia công tác được hai năm, chính là một cô bé bình thường.”

Anh vốn muốn nói là cô gái, nhưng lại có chút lo lắng, cảm thấy tình huống của Vương Tĩnh Kỳ vẫn nên nói là một cô bé sẽ đảm bảo hơn chút.

Chu Cẩn Du đã sớm biết chuyện của mình và Vương Tĩnh Kỳ sẽ không giấu được, hơn nữa anh cũng không cảm thấy mình có điều gì cần thiết phải che dấu, không nói đến hiện tại anh cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ rất tốt, chính là nếu anh tìm một cô gái không tốt, nhưng chỉ cần anh xem trọng, thì không có ai có thể ngăn cản anh được. Hơn nữa, đám người trong nhà vốn cũng bởi vì việc này mà là phiềm mình, hiện tại mình cũng đã có bạn gái, tại sao lại có thể để cho bọn họ dùng việc này đến để làm quấy nhiễu mình đây.

“Tốt tốt tốt, có bạn gái là tốt rồi, gia thế bình thường cũng không có việc gì, chúng ta cũng không ham muốn cái này.” Ông cụ người đứng đầu nghe chính mồm cháu trai thừa nhận xong, trên mặt cười đều thành hoa cúc, trong lòng ông nghĩ, chỉ cần cháu trai không thích đàn ông, thì hết thảy người khác ông đều có thể chấp nhận.

Đến tuổi này của ông, căn cơ nhà họ Chu đã rất ổn định, một người bình thường hay một chuyện thông thường đều không lay động được nhà họ Chu, hiện tại việc ông quan tâm nhất chính là con trai mình lo hôn sự cho cháu trai nhỏ.

Quách Nhã Tĩnh thấy rất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, trong lòng cô ta có chút sốt ruột, bởi vì cô ra đã đáp ứng nhà họ Vương. Sẽ tìm thời gian để giới thiệu con gái nhà họ Vương với chú em nhà mình, đương nhiên chính là biến thành thân cận.

Con gái nhà họ Vương là Vương Diễm Diễm cũng coi như là mỹ nữ nổi tiếng, cô ta đã gặp qua vài lần. Diện mạo cũng được, nhưng chính là cách ăn mặc quá diêm dúa loè loẹt. Không giống con gái nhà đứng đắn, nhưng hiện tại không phải thanh niên đều thích cái luận điệu này sao.

Mẹ Vương Diễm Diễm cùng cô ta ở cùng một đơn vị, được cùng phân công quản lý hai ngành, một người là quản lý tài vụ một người là quản lý nhân sự, đều là thực quyền, nhưng đều nói núi không thể có hai cọp, trong một đơn vị, đương nhiên là không thể có hai nữ cường xuất sắc như vậy. Cho nên nhiều năm như vậy hai người ở trong đơn vị đều chung sống hoà thuận bên mặt ngoài. Nhưng bên trong lại không ngừng ngáng chân đối phương.

Một thời gian trước mẹ Vương Diễm Diễm đột nhiên bày tỏ khuất phục với cô ta, làm cho cô ta có chút không dám tin, cuối cùng mới biết được bà ta là bởi vì coi trọng em họ của ông xã mình, cũng coi là chú em của cô ta, nên mới chủ động khuất phục, muốn cô ta làm mối từ trong.

Gia thế nhà họ Vương cô ta cũng biết, tuy không hiển hách bằng nhà họ Chu, nhưng cũng bóng dáng nhà họ Vương cũng có chút thấp thoáng trong các ngành quan trọng. Nếu không sao nhiều năm như vậy, mẹ Vương Diễm Diễm lại có khả năng cùng mình “Chung sống hoà bình”.

Càng nghĩ, nếu Chu Cẩn Du thật sự cũng Vương Diễm Diễm kia ở cùng một chỗ như trong lời nói. Thì nhà mình bên này chỉ có lợi chứ không có chỗ nào xấu cả, cho nên cô ta cần gây khó dễ một đoạn thời gian, làm đủ mọi thái độ xong. Cũng nhận lời làm chuyện này.

Đương nhiên cô ta cũng đã nghĩ qua kết quả, nếu hai người vừa mắt nhau đương nhiên là tốt, có lẽ công việc sau này của cô ta sẽ càng thuận lợi. Nếu hai người không để nhau vào mắt, thì cũng không mắc mớ gì đến cô ta cả, cô ta chỉ phụ trách an bài hai người thân cận, cho nên mặc kệ như thế nào có được hay không thì cô ta ở bên trong đều có thể kiếm chút lợi ích.

Nhưng không nghĩ tới Chu Cẩn Du nhiều năm như vậy cũng không tìm được đối tượng mà lần này trở về lại nói có bạn gái, cô ta đã đáp ứng nhà họ Vương an bài thân cận rồi phải làm sao bây giờ?

Quách Nhã Tĩnh nhìn bà mẹ chồng ngày thường thích soi mói nhất một chút, cũng là bộ dáng cảm thấy hứng thú, cô ta cắn chặt răng nói: “Ông nội. Nói cũng không phải như vậy, cái loại dân chúng nhỏ bé như thế sao xứng với Cẩn Du chứ. Cẩn Du là thân phận gì, về sau mang đi ra ngoài không phải là làm cho người nhà bị chê cười sao.”

Gia tộc lớn như nhà họ Chu. Hôn nhân của bọn nhỏ vốn đều tồn tại chút ít mục đích chính trị, chỉ có cường cường liên thủ thì gia tộc mới có thể hưng thịnh lâu dài.

Đời thứ ba nhà họ Chu trừ Chu Cẩn Du ra, thì những người khác đều phải đối mặt như thế, Quách Nhã Tĩnh không biết Chu Cẩn có khả năng là cái ngoại lệ kia.

Những thứ này trong lòng mỗi người đều tựa như gương sáng, nhưng không ai lấy ra nói trước mặt mọi người.

“Nhã Tĩnh, đừng nói lung tung, cái gì gọi là dân thường nhỏ bé, chúng ta chính là dân chúng, chính là tính chất công việc của chúng ta khác biệt với họ mà thôi, không cần lấy thân phận hay không thân phận ra nói chuyện.” Ngô Khánh Linh trừng mắt liếc con dâu một cái, mở miệng khiển trách.

Bà gả vào nhà họ Chu bốn mươi năm, đối với tính tình ông cụ đều hiểu rõ, vốn lúc ông cụ còn tại vị, đối với công việc luôn cẩn trọng, nhưng đạo lí đối nhân xử thế của những phương diện này cũng không trở nên u mê, những ông bạn chiến hữu ở đây lúc trước cũng ăn nhiều thiệt thòi, cũng biết tính tình ông cụ chính là cố chấp.

Mấy năm nay, một đám các cụ này đểu đã qua đời hoặc lui xuống dưới, tính tình ông cụ cũng càng ngày càng như đứa nhỏ, cuối cùng thường hay cùng bọn tiểu bối ôn lại những năm đó, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ có được những ngày tốt đẹp, đều là công lao của nhà nước, ông cụ là được nhà nước bồi dưỡng để đi vào quân đội, việc kiên quyết phải làm đều vì người dân phục vụ, cho tới bây giờ ông đều làm đầy tớ vì nhân dân phục vụ, cho nên ông cụ phi thường chán ghét người trong nhà tự nắm giữ thân phân cao hơn so với người khác, vừa như vậy, lại vừa như thế.

Hơn nữa, cho dù là có chướng mắt cô gái như vậy, cũng không được nói trắng ra như thế, rất làm mất lòng người.

Nhìn thấy sắc mặt chị dâu cả có chút khó coi, chỉ biết là chị dâu cả cũng không vừa ý.

Quả nhiên ông cụ hơi nhíu mày khi nghe xong lời nói của con dâu thứ hai mới buông lỏng nói, “Lời nhà lão nhị này ta thích nghe, ta và các con đã nói qua bao nhiêu lần, cha ta ông nội của ta khi đó đều là ở nông thôn làm lão nông kiếm đất ăn, nếu không lúc trước trong nhà sẽ thật sự không sống nổi, ta cũng sẽ không bỏ nhà cửa cầm súng đi đánh đuổi chó Nhật. Sau đó nhà nước tín nhiệm ta, cho ta công việc để làm, ta đây đều toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Các con về sau cũng phải như vậy, mặc kệ làm ở vị trí công tác gì, mục đích của các con đều giống nhau, vì nhân dân phục vụ biết không?” Ông cụ lại bắt đầu luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, ông nói xong còn nhìn nhóm con cháu, muốn nhìn bọn học cam đoan.

“Cha, cha yên tâm, chúng con và những đứa trẻ nhà họ Chu đều nghe lời.” Chu Hoằng Nghị nhanh nhẹ hạ cam đoan trấn an cha già, ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, tuy bác sĩ nói thân thể ông vẫn còn tốt, nhưng cũng nói không cho ông cụ có cảm xúc dao động quá lớn, sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ.

Ánh mắt không vui của tất cả mọi người đều liếc nhìn kẻ gây chuyện Quách Tĩnh Nhã một cái, sau đó đều nhao nhao dụ dỗ ông cụ Chu.

Ông cụ Chu nhìn con cháu đều nghe lời như vậy. Vừa lòng gật gật đầu, trên mặt lại cười tươi.

“Ha ha, Cẩn Du con mau nói với ông nội. Cô bé kia bao nhiêu tuổi, chừng nào thì con dẫn về nhà cho ông nội gặp đây.”

“Đúng. Mau cùng nói với mẹ, cái cô bé kia trong nhà còn có những người nào, làm công việc gì. Tại sao các con biết nhau.” Giang Văn Ngọc cũng có bộ dáng sốt rột.

Nhìn vẻ mặt vội vàng đầu đầy tóc bạc của Giang Văn Ngọc ai có thể nghĩ tới bà vốn là một người phụ nữ kiên cường cố chấp. Lúc tuổi trẻ, ở nhà trừ ông cụ ra, bà nói một thì không có hai, chính hai đứa con gái trong hai đứa con sinh đôi một trai một gái của mình cũng đều bị bà hướng cho tới mục đích lớn lao từ nhỏ, đó là tìm đối tượng kết hôn cũng do một tay của bà, lúc trước bọn nhỏ cũng không có tuân theo mà nổi dậy. Nhưng đều bị bà dùng ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh trấn áp xuống, hiện tại hai đứa con gái đều trôi qua hoà hợp mỹ mãn. Chỉ có đứa con trai nhỏ bị ông cụ nuôi nấng này là ngoại lệ.

Nhiều năm như vậy, cũng đã lớn bằng đấy tuổi, bà cũng không mài được tính tình của đứa con trai nhỏ này, bà và ông cụ đều có suy nghĩ giống nhau, chỉ cần trước khi hai người bọn họ nhắm mắt xuôi tay, có thể nhìn thấy con trai nhỏ cháu trai nhỏ kết hôn sinh con, cuộc sống hạnh phúc là bọn họ cũng thoả mãn rồi.

“Ôi, bà nội, bà đừng hỏi một lúc nhiều như vậy. Làm cho chú nhỏ trả lời như thế nào được.” Chu Hàm ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đúng đúng, hỏi một đống, hỏi một đống.” Ông cụ nhận phê bình. Sau đó lại trông mong nhìn Chu Cẩn Du, hy vọng anh có thể nhanh chóng nói.

Chu Cẩn Du nhìn người thân trên bàn, cảm thấy có lẽ lộ ra một chút cũng thoả đáng, “Cô ấy là một giáo viên, qua năm sẽ hai mươi lăm tuổi, bộ dáng bình thường, chính là một người bình thường.”

“Giáo viên được, giáo viên được, về sau vấn đề giáo dục cho đứa nhỏ của các con sẽ không lo nữa.” Ông cụ nghe xong gật gật đầu.

“Hai mươi lăm tuổi à. Hơi trẻ một chút, nhưng cũng tạm được.” Giang Văn Ngọc nghĩ qua lễ mừng năm mới con trai mình đã ba mươi ba rồi. Hai người kém nhau tám tuổi, cũng không tính là vấn đề lớn gì.

“Bộ dáng bình thường à? Không có khả năng đi. Ngay cô bé xinh đẹp cháu gái Lưu trưởng phòng mà em còn chướng mắt, em sẽ coi trọng một người bình thường sao, không phải là giống nhà Trần tư lệnh …….” Quách Tĩnh Nhã cả kinh sợ hãi, nói ra phần sau như ý thức được mình nói không đúng, chính mình liền che miệng lại.

Ý tứ kia mọi người ngồi ở đây nghe đều hiểu, không phải là nói cô bé nhà người ta muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, cho nên mới vụng trộm dùng mánh khoé quyến rũ Chu Cẩn Du sao. Chuyện như vậy thường xuyên có ở trong vòng luẩn quẩn của bọn họ, năm trước còn nghe nói con trai Trần tư lệnh ở bên ngoài làm một nữ sinh lớn bụng, người ta tìm tới tận cửa yêu cầu phụ trách.

Mà miệng cô ta nói cháu gái Lưu trưởng phòng, là năm đó lúc Chu Cẩn Du về nhà, đã an bài một đối tượng thân cận, bộ dáng rất đẹp, cái gì cũng xứng với anh, kết quả là Chu Cẩn Du cho con nhà người ta ba chữ “Không thấy thích”, liền phất tay áo rời đi.

Ánh mắt Chu Cẩn Du lạnh lùng nhìn lướt qua chị dâu thứ ba, muốn nói trong nhà người anh phiền chán nhất, không ai khác chính là cái chị dâu thứ ba này, gia tộc lớn dạy dỗ con gái, nhưng trong công việc lại là một người hẹp hòi, lúc người khác nói chuyện cho dù không liên quan đến hiển hách của cô ta, thì cô ta không ở bên trong chọc ngoáy hai cái, thì giống như cả người cô ta sẽ không thoải mái vậy. Cô ta muốn phát biểu ý kiến cũng được, nhưng không phải lúc nào cũng nên nói những lời người khác không thích nghe, đây không phải là tự tìm việc sao.

“Cô câm miệng, không nói được thì đừng nói, ngồi ngốc một bên đi.” Anh ba Chu Ngạn Kiều quát lên.

Quách Nhac Tĩnh mấp máy miệng, thấy tất cả mọi người đều làm như không có nghe thấy, cũng không dám nói cái gì, chỉ uỷ khuất ngồi ở một bên không lên tiếng nữa.

“Tiếp, nói cho ông nội biết, cái cô bé kia tên là gì vậy.”

“Ông nội, cô ấy tên là Vương Tĩnh Kỳ.”

“Được, vừa nghe tên đã thấy chính là cô gái tốt.” Ông cụ Chu vỗ đùi nói.

“Ừ, tạm được, rất cần mẫn, bình thường đều dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cái gì cũng có thể làm.” Chu Cẩn Du biết ông nội mình thích nhất dạng cô bé gì, chính là người giữ khuôn phép cần cù chăm chỉ.

“Tốt, tốt, nói cho con biết, ông nội muốn gặp một lần, Cẩn Du, con chừng nào thì dẫn người về cho ông nội xem.”

“Ông nội, nào có nhanh như vậy, chúng con vừa mới quen thời gian không lâu, còn chưa tới nơi tới chốn.”

Chọn tập
Bình luận