Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Miêu Miêu bối rối, cô làm gì có phụ huynh?
Trịnh Thâm?
Người kế bên còn buồn bực hơn cô, thẳng thừng nói tục: “DM!”
Sắc mặt cả lớp cũng không quá tốt, cuộc họp phụ huynh hàng năm, chính là lúc các giáo viên thay nhau kể khổ, nam sinh trở về không tránh khỏi một phen no đòn, nữ sinh thì bị cắt bớt tiền tiêu vặt.
Sao Uông Thư Ngọc không biết mưu tính của bọn họ chứ, nói thẳng: “Đến hết, không được nói phụ huynh gọi điện thoại cho cô.”
Xong rồi, không tránh được rồi.
Miêu Miêu nháy mắt, quên đi, nhờ Trịnh Thâm đến vậy.
Rồi sau đó cúi đầu, tiếp tục học, cô muốn thi tốt hơn, nên phải càng thêm cố gắng.
Không có thành công nào mà không phải trả giá, chuyện xưa đó mặc dù đã cũ, nhưng có đạo lý, có cày cấy, thì có thu hoạch.
Muốn kết quả sau này thật tốt, thì nên nỗ lực, nên cố gắng.
Lấy một bộ đề thi tổng hợp ra, bắt đầu làm.
…
Buổi tối về đến nhà, Miêu Miêu cân xong, lại giảm một ký. Liếc nhìn Trịnh Thâm, tâm trạng một lời khó nói hết.
“Anh.”
“Hả? Sao thế?” Trịnh Thâm ngẩng đầu, cười nhìn cô.
“Thứ hai có cuộc họp phụ huynh…”
Trịnh Thâm sửng sốt, rồi sau đó nhếch môi cười, hai hàng răng trắng cực kỳ bắt mắt.
“Được! Nhất định sẽ đến đúng giờ!”
…
“Lão Ngưu.” Trịnh Thâm sải bước đi vào.
Ngưu Đồ sờ đầu trọc: “Gì?”
“Cho tôi một bộ tây trang, cao quý, có khí thế.”
“Để làm gì?”
Nhếch miệng cười to: “Họp phụ huynh cho vợ tôi.”
Ngưu Đồ vỗ bàn một cái: “Cậu chờ anh, anh bảo Tiểu Nhụy chọn cho cậu! Người ta làm công việc có văn hoá, ánh mắt rất tốt!”
“Được!” Nếu để Ngưu Đồ chọn, anh cũng không yên lòng.
Lúc tan việc thì tây trang đã đến rồi, đám anh em bắt anh mặc vào xem thử, Trịnh Thâm nghĩ cũng phải, để bọn họ giúp một tay.
Thay xong, không được tự nhiên kéo kéo.
“Má! Thâm ca của em đẹp trai vậy sao?!”
Trịnh Thâm nhìn vào gương, tương đối hài lòng.
Vóc dáng cao gần một mét chín, bắp thịt cương tráng có lực, vô cùng giống người mẫu nam trong Fashion Magazine.
Một đám người gào khóc hô to.
“Đẹp quá đẹp quá mà.”
Trịnh Thâm đánh tay cậu ta ra: “Đừng đụng!”
Ngay cả Ngưu Đồ cũng sờ đầu, dựng thẳng ngón tay cái, nhưng trong lòng hơi chua, vì sao ông đây không có vóc người tốt như vậy.
Có cái này, đệt. Còn cần tiêu tiền cho gái làm gì?
Trịnh Thâm dứt khoát mặc quần áo này trở về, dọc theo đường đi nhiều người bắt chuyện, tuy nhiên anh không hề liếc mắt qua, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không biết có thể làm Miêu Miêu mê mẩn không?
Dĩ nhiên phải mê rồi!
Cô vốn có tình cảm khó nói với Trịnh Thâm, anh mặc tây trang màu đen, đứng ở bên cạnh bàn ăn, ngoắc cô: “Mau đến ăn cơm.”
Trong lòng Miêu Miêu thót một cái, thình thịch thình thịch dừng không được.
Trịnh Thâm bới cơm cho cô xong, theo lệ thường vuốt đầu cô, Miêu Miêu đỏ mặt, cả tai cũng nóng hừng hực.
Trong lòng Trịnh Thâm âm thầm mừng rơn, không uổng công anh đặc biệt nghiên cứu một hồi, mở đèn màu gì cho thích hợp.
…
Sáng sớm thứ hai, Trịnh Thâm đến tiệm cắt tóc, người ta vốn đang ngủ, bảy giờ đột ngột có người kêu to.
Vừa mở cửa, thấy là thủ lĩnh đội bảo vệ ở nightclub kế bên, cũng hơi sợ, ngoan ngoãn cắt tóc cho anh.
Về phần tại sao là bảy giờ, bởi vì vừa đúng sau buổi tự học của Miêu Miêu.
Soi gương, rất vui, đẹp lắm!
Hiếm khi anh vui vẻ như vậy, trả cho chủ hiệu 10 đồng: “Không cần thối.”
Chủ hiệu: “…” Thối đại gia ông! 50 lận mà!
Không trách Trịnh Thâm không biết, anh còn chưa bao giờ gội đầu ở thành phố nữa mà, trong trấn có ba năm đồng tiền, nam thì ba đồng, ngay cả cắt cũng chỉ mới năm đồng.
Anh cảm thấy mình cho nhiều, nhưng lại thấy mặt chủ hiệu đen như mực.
Đến trường học mới tám giờ, hẹn mười giờ nên còn khoảng hai tiếng.
Mới vừa đứng ở bồn hoa, lập tức lại nhảy xuống, hôm nay mặc thế này, không thích hợp ngồi chồm hổm ở đây.
Đợi đến hơn chín giờ, phụ huynh mới lục tục bắt đầu vào, Trịnh Thâm đánh giá một chút, sải bước đi vào, vuốt tóc, bày ra gương mặt xem như ‘nhã nhặn’.
Trình Nhuế sợ choáng váng, người đàn ông này trông khá đẹp trai, sao cười lên lại dọa người như vậy.
“Xin hỏi Miêu Miêu ngồi ở đâu?”
Khá căng thẳng, anh nói chuyện hơi lớn tiếng.
Trình Nhuế nào biết anh đang nói cái gì, bị giọng nói ‘hung ác’ của anh làm sợ hết hồn.
Ngơ ngác đứng đó.
Trịnh Thâm theo bản năng trợn mắt, Trình Nhuế sắp khóc rồi!
Một bạn học khác nhìn lướt qua, chỉ vào góc phía sau.
Trịnh Thâm nhìn sang, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ngu si, Miêu Miêu nhà mình thật ngoan, ở đây toàn chơi bời, chỉ có Miêu Miêu của mình học tập nghiêm túc.
Bạn xem cô ấy dễ thương, hiểu chuyện như vậy.
Tầm mắt quét qua Đoàn Trạch bên cạnh, mặt chợt tối sầm, sao vẫn là cậu ta?!
Đi đến, giọng nói nhẹ nhàng chảy nước: “Miêu Miêu.”
Miêu Miêu vui vẻ quay đầu, lập tức đứng lên, tiến lên từng bước, đối phương đỡ cô, thuần thục vuốt đầu cô.
Đoàn Trạch: Anh của Miêu Miêu, sao trông không giống cậu ấy vậy?
Trình Nhuế: Móa! Miêu Miêu mềm mại như vậy, sao anh trai lại…
Hiển nhiên, bọn họ đã lầm thành anh ruột.
Đoàn Trạch cũng không biết trong lòng nghĩ gì, đứng lên: “Anh, ngồi đi ạ.”
Thái độ lấy lòng không cần nói cũng biết.
Trịnh Thâm hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý đến cậu. Đoàn Trạch đen mặt, anh là gì thế hả?
Mười giờ, phụ huynh đã đến được kha khá.
Mẹ của Đoàn Trạch thật sự một lời khó nói hết… Vừa thấy Trịnh Thâm thì ánh mắt sáng lên.
“Xin chào, tôi là mẹ của Đoàn Trạch, anh là?”
Cứ có liên quan đến tên ngồi cùng bàn ‘xấu xí’ của Miêu Miêu, Trịnh Thâm tuyệt đối không muốn để ý, nhưng động tĩnh thế này khiến những người khác nhìn qua, không muốn làm Miêu Miêu mất mặt.
“Miêu Miêu … Phụ huynh.” Ở giữa câu hơi bị nghẹn một chút.
“Phụ huynh ngồi ở chỗ của học sinh ngồi, các bạn học đứng lui về phía sau.”
Thật may là Miêu Miêu và Đoàn Trạch ngồi ở hàng cuối cùng, hai người đứng ở cái ghế phía sau.
Đoàn Trạch nhìn ngó, đứng lên, kéo Miêu Miêu qua, mình ở phía sau đè bả vai cô.
Ai biết cô giáo sẽ nói bao lâu, vẫn nên đứng cho vững thì hơn.
Lúc này mẹ Đoàn Trạch mới nhìn về phía Miêu Miêu, cười bắt chuyện: “Miêu Miêu thật… Dễ thương, mặt có phúc tướng, tương lai ừm, có phúc khí!”
Miêu Miêu cười khan, Đoàn Trạch nhìn thẳng vào bà ta.
Mẹ Đoàn không nhìn Đoàn Trạch, lại đặt ánh mắt trên người Trịnh Thâm: “Tôi thường nghe Đoàn Trạch nhà chúng tôi nhắc đến Miêu Miêu, là một bạn học rất dễ thương.”
Mặt Trịnh Thâm càng đen hơn, mẹ Đoàn không thức thời, tiếp tục lẩm bẩm: “A Trạch nhà chúng tôi là đứa bé ngoan, bọn nó hòa thuận với nhau, có bạn cùng chơi.”
Mẹ Đoàn vì muốn tiếp cận, cả con trai cũng có thể bán đứng.
Cái rắm chứ bạn chơi, thành niên à, bạn chơi cái rắm! Nhìn về phía Đoàn Trạch đang hơi đỏ mặt.
Trịnh Thâm mài răng, cúi đầu, nói với Miêu Miêu bên cạnh: “Vợ ơi…”
Giọng nói chỉ có ba người nghe thấy.
Miêu Miêu, mẹ Đoàn… Đoàn Trạch.