Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Diệp Gia Thịnh đút tay trong túi, vui vẻ cười với cô, lúc không mặc cảnh phục thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, cũng ít đi loại cảm giác bức người.
“Huấn luyện viên Diệp?” Miêu Miêu kinh ngạc.
Anh ta tiến lên từng bước, có chút không biết làm sao, người đàn ông này, công việc quanh năm cần phải trưng bộ mặt lạnh, cho nên nụ cười trông sẽ không được tự nhiên lắm.
“Phải thế nào em mới đổi cách gọi?”
Miêu Miêu lúng túng vò đầu cười ngốc, không phải cô không đổi miệng, mà cô không biết phải đổi thế nào.
Huống chi chuyện Nhan Duyệt lần trước… Chưa nói cô không quen thân với Diệp Gia Thịnh, hơn nữa cô là người đã có bạn trai.
“Huấn luyện viên Diệp đón Diệp Minh à?”
Diệp Gia Thịnh cười gật đầu: “Gần đây nghỉ phép, không có gì làm.”
Miêu Miêu nghĩ đến đêm 30 anh ta vẫn còn đuổi bắt phạm nhân, cũng không dễ dàng gì.
“Nghỉ phép rất tốt.” Không giống Trịnh Thâm, ngày ngày hận không thể nghỉ phép nhưng hoàn toàn không được.
“Em… Hôm nay có lớp à?”
Miêu Miêu lắc đầu: “Hôm nay không có lớp, đến đăng ký nhận sách giáo khoa thôi ạ.”
“Vậy em đi đi, không làm chậm trễ em nữa, anh đợi Diệp Minh ở đây.”
“Vâng.” Cười gật đầu, xoay người đi bộ vào trường.
Cô bé này vẫn rất phòng bị anh ta!
Diệp Gia Thịnh nắm thành đấm để ở chóp mũi, đột nhiên nở nụ cười, ba tháng giải quyết vấn đề cá nhân, vẫn nên quý trọng thời gian, khó lắm mới gặp được cô gái trúng ý mình.
…
Diệp Minh gầy rồi.
Lúc Miêu Miêu nhìn thấy cậu ta vẫn rất kinh ngạc, hiện giờ vẫn là một cậu bé múp míp, nhưng không còn là kiểu cứ nhúc nhích thì thịt cả người run rẩy nữa.
“Ôi, Miêu Miêu.”
“Hả?” Nhìn về phía Hạ Uyển Lâm bên cạnh.
“Cậu có cảm thấy Diệp Minh gầy xuống thì rất đáng yêu không? Còn rất đẹp trai…”
“Cậu ấy vẫn rất đáng yêu mà.” Miêu Miêu nháy mắt, Diệp Minh rất tốt, vẫn luôn thật đáng yêu.
Hạ Uyển Lâm hận không thể cào tường: “Cậu nói xem sao cậu ta gầy nhiều vậy chứ? Tớ muốn gầy nhưng sao không gầy nổi đây?”
Cô ấy che thịt trên bụng mình, trên thực tế cô không mập, chỉ hơi có thịt dư trên bụng thôi.
“Cậu có thể chịu nổi loại khổ cực này à?”
Hạ Uyển Lâm ôm lấy thịt trên bụng: “Một giây thì được.”
Miêu Miêu xem thường: “Cậu á, một giây thì thề son sắt, một giây sau nhìn thấy đồ ăn là quên ngay.”
“Hu hu, không được vạch trần tớ!” Hạ Uyển Lâm kêu khóc.
Cô quả thật rất bội phục Diệp Minh, trước kia Miêu Miêu cũng là cô béo nghịch tập, nhưng cô không được tận mắt chứng kiến, nên không bị tác động mạnh mẽ như vậy.
Diệp Minh lột xác dưới sự chứng kiến của cô đấy! Thấy tận mắt khi cậu ấy mập như thế nào, sau đó gầy lại ra sao.
Phòng học do trưởng lớp tạm thời tìm được, sau khi phát sách, lại thông báo sự sắp xếp của trường học với bọn họ cho học kỳ mới, rồi giải tán.
Diệp Minh ngồi phía trước, Miêu Miêu ở dãy thứ tư sau cậu ba hàng, cậu rất muốn quay đầu nhìn, nhưng sợ bị cô phát hiện, trong lòng nhảy nhót lung tung, hốt ha hốt hoảng.
Cuối cùng sau khi trưởng lớp nói giải tán, lấy dũng khí quay đầu lại.
Miêu Miêu và Hạ Uyển Lâm là hai cô gái duy nhất trong lớp, đang bị một đám người vây quanh nói này nói kia.
Cô cũng không vội trở về, cùng ngồi nói chuyện phiếm với đám Hạ Uyển Lâm. Trước kia cô không thích giao tiếp với mọi người, bây giờ đang cố gắng vượt qua ải này.
Trao đổi với mọi người quả nhiên có ích! Cô bắt được một tin tức hữu dụng.
“Nhóm thí nghiệm khoa hóa lại tuyển người à?”
Nam sinh được hỏi khá kích động: “Có rồi, yêu cầu tích lũy là 3.8, Miêu Miêu có thể thử đấy!”
Quả thật trong lòng cô khẽ động, điểm số của cô học kỳ trước tích được 4.3, cửa thứ nhất đã qua, cuộc thi phía sau vẫn có 50%.
Nhóm này tương đương với nhóm tinh anh khoa hóa, kiến thức của khoa hóa lấy thí nghiệm làm chủ, nhóm này rất có lợi thế.
Còn có rất nhiều chuyên gia làm giáo viên hướng dẫn, hàng năm tuyển rất ít người, năm nay tuyển người, đương nhiên sẽ giành giật không ít.
“Ừ, tớ sẽ thử!”
“Cố gắng lên!”
Một nam sinh lại đáp lời: “Miêu Miêu, tớ có quen một đàn anh đã thi đợt hai, tớ hỏi anh ấy xem thế nào!”
Miêu Miêu cảm kích gật đầu: “Cảm ơn!”
Diệp Minh ở phía xa yên lặng nhìn, có chút tự ti, cậu chẳng quen ai, thành tích không tốt, nhân duyên không xong, chẳng thể giúp được gì cho cô.
Ngồi chốc lát, cậu ủ rũ cúi đầu ra ngoài, bước chân từ từ di chuyển, trông khá nặng nề.
Khi đi xuống cầu thang, phía sau vang lên giọng nói, Diệp Minh hốt hoảng cúi đầu, hai cô gái cười nói xuống lầu.
“Diệp Minh.” Một cô gái sáng ngời dừng lại trước mặt cậu.
Tai cậu ửng đỏ, nhất thời không biết nói gì, hai tay nắm thật chặt.
Cô chỉ chào hỏi mà thôi, cười với cậu, rồi nhìn về phía Hạ Uyển Lâm: “Vậy tớ đến thư viện nha, còn cậu?”
“Tớ về ký túc xá cất sách trước, nhiều vậy cậu ôm nổi không?”
“Ôm đến thư viện vẫn được, sau đó buổi trưa anh sẽ đến đón tớ.” Miêu Miêu cười, sách quả thật rất nặng, không nhìn ánh mắt chế nhạo của Hạ Uyển Lâm, bước nhanh đi.
Diệp Minh cắn môi, cậu muốn giúp cô, ngay cả câu ‘Tớ giúp cậu’ cũng không thể nói ra, bây giờ con gái người ta đã đi mất, lại không có can đảm đuổi theo.
Cậu cúi đầu muốn đi, bị người giữ lại.
“Ôi chao, thích Miêu Miêu à?”
“Đừng, đừng có nói nhảm!” Gương mặt Diệp Minh đỏ lên, không cần nói cũng biết.
“Ồ ~ cậu đoán xem tôi có tin không?”
“Tớ đi trước…” Cậu không dám tiếp lời.
“Đi gì mà đi? Nhìn thấy em gái ôm nhiều sách như vậy mà không giúp một tay, cậu có ý gì?”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Minh cũng cảm giác tay nặng, vội vàng tiếp được.
Sách đặt nặng hơn phân nửa, nhưng mẹ của Diệp Minh đâu chịu để con trai bà chạy tới nhận sách, đã sớm đặt sách cho người đưa đến túc xá, không đặt cùng với lớp.
Cho nên tay cậu vốn rỗng tuếch, bây giờ lại ôm sách của Hạ Uyển Lâm.
“Đi nào, tôi ở tòa 63, còn rất xa.” Nói xong đã đi, Diệp Minh hé môi, sách của Miêu Miêu cậu còn chưa giúp đâu, cuối cùng lại giúp người khác.
“Còn không mau đi!” Người trước mặt thúc giục.
Thở dài, vẫn nhấc chân bước đến.
…
Đôi lúc vẫn không nên đánh giá cao năng lực của mình, nói ví dụ như từ phòng học đến thư viện mất ít nhất mười phút, mới năm phút đã mệt đến nổ tung.
Ngay cả tay để lau mồ hôi cũng không có.
Đi vài bước, trên tay nhẹ bẫng.
Phía sau một người đàn ông bước lên dễ dàng dọn sạch tay mình.
“Nhóc con, em ôm sách đến đó à?”
“Huấn luyện viên Diệp, tự em…”
“Nếu anh đã thấy thì anh phải giúp em thôi, vừa lúc anh có việc cần hỏi em.”
“Hả?”
“Chuyện Diệp Minh, tìm một chỗ nói.”
“À… Vâng.”
Ở cửa thư viện còn vài cái bàn, trong ngày thường buổi sáng người đến học tương đối nhiều, bây giờ gần trưa rồi, không có ai.
Diệp Gia Thịnh đặt sách lên: “Ngồi đi, anh hỏi em một chuyện.”
“À…” Khí thế huấn luyện viên dạy người trào ra, Miêu Miêu theo bản năng lập tức ngồi xuống.
“Em có phát hiện gần đây trạng thái của Diệp Minh không tốt không? Mặc dù thằng bé gầy, nhưng vẫn không tự tin.”
Diệp Gia Thịnh nói việc này với cô có một nửa nguyên nhân là vì muốn cô tiếp lời, còn có một nửa là thật sự hỏi cô về vấn đề này, anh ta quả thật lo lắng cho Diệp Minh.
Miêu Miêu cau mày, cô nhớ đến hôm nay thấy Diệp Minh, cúi thấp đầu, cực kỳ giống mình lúc ban đầu khi từ Thang gia thôn đến thành phố W.
Không dám nói với ai một câu, xa cách mọi người, đâu như bây giờ, có thể giao tiếp với người khác.
“Vâng thật sự có việc này, mặc dù đã gầy, nhưng muốn tìm về tự tin như trước vẫn còn cần thời gian.”
“Trước kia thằng bé không tự tin, từ nhỏ đến lớn, ít nói chuyện với người xa lạ.”
“Vậy thì bồi dưỡng tự tin thôi?”
“Bồi dưỡng thế nào?”
Miêu Miêu suy nghĩ một lát, nói: “Người bên cạnh nhất định phải chính nghĩa dũng cảm, không ngừng khuyên lơn và khích lệ. Lúc đầu chính nhờ anh của em thường khuyên răn em, anh ấy rất tự tin, chung sống lâu với anh mới dần dần thả lỏng.”
Cô cười khá ấm áp, trong đôi mắt đầy ắp ngọt ngào, nếu là người khác, sẽ biết cô đang dệt ân ái, nhưng trong lòng Diệp Gia Thịnh chỉ nghĩ: Anh vợ cũng không tệ lắm.
“Được, anh sẽ thử xem, em có thể có trạng thái bây giờ, giỏi thật.”
Câu khích lệ này, Miêu Miêu không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục cười, trong lòng Diệp Gia Thịnh đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào.
Cô là một cô gái rất tốt, tìm cô giúp đỡ hoặc có vấn đề cần hỏi, cô ấy sẽ tiếp lời.
Nhưng nếu muốn nói chuyện phiếm, bình thường chưa nói được hai câu, đối phương đã muốn rút lui.
“Đúng rồi, em biết phòng tài liệu ở đâu không? Anh muốn đi mua sách cho Diệp Minh.”
“Phòng tài liệu? Cuối con đường này có phòng thông tin, sau lưng phòng thông tin còn có một con đường nữa, …” Miêu Miêu chỉ cho anh, quả là xa xôi thật đấy.
Diệp Gia Thịnh lộ ra vẻ khó xử.
Miêu Miêu ôm sách trên bàn: “Thôi, em để sách ở thư viện trước, sau đó dẫn thầy đi.”
“Rất cảm ơn em!”
“Không có gì ~” giúp thầy chủ yếu vì thầy là bạn của anh, hơn nữa thầy còn là một người anh tốt.
Người anh yêu thương em trai em gái trên thế giới này đều là người tốt, giống như là… Trịnh Thâm vậy.
Cô ôm sách đi vào, trong đôi mắt Diệp Gia Thịnh nhuốm sự vui vẻ, cô nhóc này…
Đợi cô ra ngoài rồi dẫn anh đến phòng tài liệu mua giáo trình, vừa lúc cần dùng sách gì Miêu Miêu cũng biết, dựa theo đó mua một bộ.
“Em không biết trừ những thứ này cậu ấy có còn phải học thêm những lớp nào khác nữa không, vậy đến lúc đó mua thêm là được.”
“Ừ, được, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Diệp Gia Thịnh ôm sách, hai người chầm chậm đi đến thư viện.
“Lần đầu tiên gặp em là ở thành phố W, thật sự là duyên phận.”
Miêu Miêu nghĩ đến hôm đó đột nhiên nở nụ cười: “Quả thật thầy đã hù dọa em đấy, anh không trở về, hại em lo lắng gần chết.”
“Anh của em luôn cả gan làm loạn, nhưng ở thành phố W vẫn giúp bắt không ít tội phạm.” Lúc này cần phải khen ngợi anh vợ, mặc dù anh ta tuyệt đối không muốn khen tên kia :).
Miêu Miêu trợn to mắt nhìn anh, vẻ mặt tò mò, Diệp Gia Thịnh lượm hai sự tích anh hùng của Trịnh Thâm ở thành phố W kể cho cô nghe, thấy ánh mắt của cô không hề di chuyển.
Diệp Minh đưa sách xong thì được nhét một quả táo, lúc này đang cúi thấp đầu từ từ đi đến cổng trường, lúc hơi ngẩng đầu bỗng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chú… sao chú nhỏ và Miêu Miêu đi cùng nhau?! Quen thân như vậy?!
Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Diệp Gia Thịnh đút tay trong túi, vui vẻ cười với cô, lúc không mặc cảnh phục thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, cũng ít đi loại cảm giác bức người.
“Huấn luyện viên Diệp?” Miêu Miêu kinh ngạc.
Anh ta tiến lên từng bước, có chút không biết làm sao, người đàn ông này, công việc quanh năm cần phải trưng bộ mặt lạnh, cho nên nụ cười trông sẽ không được tự nhiên lắm.
“Phải thế nào em mới đổi cách gọi?”
Miêu Miêu lúng túng vò đầu cười ngốc, không phải cô không đổi miệng, mà cô không biết phải đổi thế nào.
Huống chi chuyện Nhan Duyệt lần trước… Chưa nói cô không quen thân với Diệp Gia Thịnh, hơn nữa cô là người đã có bạn trai.
“Huấn luyện viên Diệp đón Diệp Minh à?”
Diệp Gia Thịnh cười gật đầu: “Gần đây nghỉ phép, không có gì làm.”
Miêu Miêu nghĩ đến đêm 30 anh ta vẫn còn đuổi bắt phạm nhân, cũng không dễ dàng gì.
“Nghỉ phép rất tốt.” Không giống Trịnh Thâm, ngày ngày hận không thể nghỉ phép nhưng hoàn toàn không được.
“Em… Hôm nay có lớp à?”
Miêu Miêu lắc đầu: “Hôm nay không có lớp, đến đăng ký nhận sách giáo khoa thôi ạ.”
“Vậy em đi đi, không làm chậm trễ em nữa, anh đợi Diệp Minh ở đây.”
“Vâng.” Cười gật đầu, xoay người đi bộ vào trường.
Cô bé này vẫn rất phòng bị anh ta!
Diệp Gia Thịnh nắm thành đấm để ở chóp mũi, đột nhiên nở nụ cười, ba tháng giải quyết vấn đề cá nhân, vẫn nên quý trọng thời gian, khó lắm mới gặp được cô gái trúng ý mình.
…
Diệp Minh gầy rồi.
Lúc Miêu Miêu nhìn thấy cậu ta vẫn rất kinh ngạc, hiện giờ vẫn là một cậu bé múp míp, nhưng không còn là kiểu cứ nhúc nhích thì thịt cả người run rẩy nữa.
“Ôi, Miêu Miêu.”
“Hả?” Nhìn về phía Hạ Uyển Lâm bên cạnh.
“Cậu có cảm thấy Diệp Minh gầy xuống thì rất đáng yêu không? Còn rất đẹp trai…”
“Cậu ấy vẫn rất đáng yêu mà.” Miêu Miêu nháy mắt, Diệp Minh rất tốt, vẫn luôn thật đáng yêu.
Hạ Uyển Lâm hận không thể cào tường: “Cậu nói xem sao cậu ta gầy nhiều vậy chứ? Tớ muốn gầy nhưng sao không gầy nổi đây?”
Cô ấy che thịt trên bụng mình, trên thực tế cô không mập, chỉ hơi có thịt dư trên bụng thôi.
“Cậu có thể chịu nổi loại khổ cực này à?”
Hạ Uyển Lâm ôm lấy thịt trên bụng: “Một giây thì được.”
Miêu Miêu xem thường: “Cậu á, một giây thì thề son sắt, một giây sau nhìn thấy đồ ăn là quên ngay.”
“Hu hu, không được vạch trần tớ!” Hạ Uyển Lâm kêu khóc.
Cô quả thật rất bội phục Diệp Minh, trước kia Miêu Miêu cũng là cô béo nghịch tập, nhưng cô không được tận mắt chứng kiến, nên không bị tác động mạnh mẽ như vậy.
Diệp Minh lột xác dưới sự chứng kiến của cô đấy! Thấy tận mắt khi cậu ấy mập như thế nào, sau đó gầy lại ra sao.
Phòng học do trưởng lớp tạm thời tìm được, sau khi phát sách, lại thông báo sự sắp xếp của trường học với bọn họ cho học kỳ mới, rồi giải tán.
Diệp Minh ngồi phía trước, Miêu Miêu ở dãy thứ tư sau cậu ba hàng, cậu rất muốn quay đầu nhìn, nhưng sợ bị cô phát hiện, trong lòng nhảy nhót lung tung, hốt ha hốt hoảng.
Cuối cùng sau khi trưởng lớp nói giải tán, lấy dũng khí quay đầu lại.
Miêu Miêu và Hạ Uyển Lâm là hai cô gái duy nhất trong lớp, đang bị một đám người vây quanh nói này nói kia.
Cô cũng không vội trở về, cùng ngồi nói chuyện phiếm với đám Hạ Uyển Lâm. Trước kia cô không thích giao tiếp với mọi người, bây giờ đang cố gắng vượt qua ải này.
Trao đổi với mọi người quả nhiên có ích! Cô bắt được một tin tức hữu dụng.
“Nhóm thí nghiệm khoa hóa lại tuyển người à?”
Nam sinh được hỏi khá kích động: “Có rồi, yêu cầu tích lũy là 3.8, Miêu Miêu có thể thử đấy!”
Quả thật trong lòng cô khẽ động, điểm số của cô học kỳ trước tích được 4.3, cửa thứ nhất đã qua, cuộc thi phía sau vẫn có 50%.
Nhóm này tương đương với nhóm tinh anh khoa hóa, kiến thức của khoa hóa lấy thí nghiệm làm chủ, nhóm này rất có lợi thế.
Còn có rất nhiều chuyên gia làm giáo viên hướng dẫn, hàng năm tuyển rất ít người, năm nay tuyển người, đương nhiên sẽ giành giật không ít.
“Ừ, tớ sẽ thử!”
“Cố gắng lên!”
Một nam sinh lại đáp lời: “Miêu Miêu, tớ có quen một đàn anh đã thi đợt hai, tớ hỏi anh ấy xem thế nào!”
Miêu Miêu cảm kích gật đầu: “Cảm ơn!”
Diệp Minh ở phía xa yên lặng nhìn, có chút tự ti, cậu chẳng quen ai, thành tích không tốt, nhân duyên không xong, chẳng thể giúp được gì cho cô.
Ngồi chốc lát, cậu ủ rũ cúi đầu ra ngoài, bước chân từ từ di chuyển, trông khá nặng nề.
Khi đi xuống cầu thang, phía sau vang lên giọng nói, Diệp Minh hốt hoảng cúi đầu, hai cô gái cười nói xuống lầu.
“Diệp Minh.” Một cô gái sáng ngời dừng lại trước mặt cậu.
Tai cậu ửng đỏ, nhất thời không biết nói gì, hai tay nắm thật chặt.
Cô chỉ chào hỏi mà thôi, cười với cậu, rồi nhìn về phía Hạ Uyển Lâm: “Vậy tớ đến thư viện nha, còn cậu?”
“Tớ về ký túc xá cất sách trước, nhiều vậy cậu ôm nổi không?”
“Ôm đến thư viện vẫn được, sau đó buổi trưa anh sẽ đến đón tớ.” Miêu Miêu cười, sách quả thật rất nặng, không nhìn ánh mắt chế nhạo của Hạ Uyển Lâm, bước nhanh đi.
Diệp Minh cắn môi, cậu muốn giúp cô, ngay cả câu ‘Tớ giúp cậu’ cũng không thể nói ra, bây giờ con gái người ta đã đi mất, lại không có can đảm đuổi theo.
Cậu cúi đầu muốn đi, bị người giữ lại.
“Ôi chao, thích Miêu Miêu à?”
“Đừng, đừng có nói nhảm!” Gương mặt Diệp Minh đỏ lên, không cần nói cũng biết.
“Ồ ~ cậu đoán xem tôi có tin không?”
“Tớ đi trước…” Cậu không dám tiếp lời.
“Đi gì mà đi? Nhìn thấy em gái ôm nhiều sách như vậy mà không giúp một tay, cậu có ý gì?”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Minh cũng cảm giác tay nặng, vội vàng tiếp được.
Sách đặt nặng hơn phân nửa, nhưng mẹ của Diệp Minh đâu chịu để con trai bà chạy tới nhận sách, đã sớm đặt sách cho người đưa đến túc xá, không đặt cùng với lớp.
Cho nên tay cậu vốn rỗng tuếch, bây giờ lại ôm sách của Hạ Uyển Lâm.
“Đi nào, tôi ở tòa 63, còn rất xa.” Nói xong đã đi, Diệp Minh hé môi, sách của Miêu Miêu cậu còn chưa giúp đâu, cuối cùng lại giúp người khác.
“Còn không mau đi!” Người trước mặt thúc giục.
Thở dài, vẫn nhấc chân bước đến.
…
Đôi lúc vẫn không nên đánh giá cao năng lực của mình, nói ví dụ như từ phòng học đến thư viện mất ít nhất mười phút, mới năm phút đã mệt đến nổ tung.
Ngay cả tay để lau mồ hôi cũng không có.
Đi vài bước, trên tay nhẹ bẫng.
Phía sau một người đàn ông bước lên dễ dàng dọn sạch tay mình.
“Nhóc con, em ôm sách đến đó à?”
“Huấn luyện viên Diệp, tự em…”
“Nếu anh đã thấy thì anh phải giúp em thôi, vừa lúc anh có việc cần hỏi em.”
“Hả?”
“Chuyện Diệp Minh, tìm một chỗ nói.”
“À… Vâng.”
Ở cửa thư viện còn vài cái bàn, trong ngày thường buổi sáng người đến học tương đối nhiều, bây giờ gần trưa rồi, không có ai.
Diệp Gia Thịnh đặt sách lên: “Ngồi đi, anh hỏi em một chuyện.”
“À…” Khí thế huấn luyện viên dạy người trào ra, Miêu Miêu theo bản năng lập tức ngồi xuống.
“Em có phát hiện gần đây trạng thái của Diệp Minh không tốt không? Mặc dù thằng bé gầy, nhưng vẫn không tự tin.”
Diệp Gia Thịnh nói việc này với cô có một nửa nguyên nhân là vì muốn cô tiếp lời, còn có một nửa là thật sự hỏi cô về vấn đề này, anh ta quả thật lo lắng cho Diệp Minh.
Miêu Miêu cau mày, cô nhớ đến hôm nay thấy Diệp Minh, cúi thấp đầu, cực kỳ giống mình lúc ban đầu khi từ Thang gia thôn đến thành phố W.
Không dám nói với ai một câu, xa cách mọi người, đâu như bây giờ, có thể giao tiếp với người khác.
“Vâng thật sự có việc này, mặc dù đã gầy, nhưng muốn tìm về tự tin như trước vẫn còn cần thời gian.”
“Trước kia thằng bé không tự tin, từ nhỏ đến lớn, ít nói chuyện với người xa lạ.”
“Vậy thì bồi dưỡng tự tin thôi?”
“Bồi dưỡng thế nào?”
Miêu Miêu suy nghĩ một lát, nói: “Người bên cạnh nhất định phải chính nghĩa dũng cảm, không ngừng khuyên lơn và khích lệ. Lúc đầu chính nhờ anh của em thường khuyên răn em, anh ấy rất tự tin, chung sống lâu với anh mới dần dần thả lỏng.”
Cô cười khá ấm áp, trong đôi mắt đầy ắp ngọt ngào, nếu là người khác, sẽ biết cô đang dệt ân ái, nhưng trong lòng Diệp Gia Thịnh chỉ nghĩ: Anh vợ cũng không tệ lắm.
“Được, anh sẽ thử xem, em có thể có trạng thái bây giờ, giỏi thật.”
Câu khích lệ này, Miêu Miêu không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục cười, trong lòng Diệp Gia Thịnh đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào.
Cô là một cô gái rất tốt, tìm cô giúp đỡ hoặc có vấn đề cần hỏi, cô ấy sẽ tiếp lời.
Nhưng nếu muốn nói chuyện phiếm, bình thường chưa nói được hai câu, đối phương đã muốn rút lui.
“Đúng rồi, em biết phòng tài liệu ở đâu không? Anh muốn đi mua sách cho Diệp Minh.”
“Phòng tài liệu? Cuối con đường này có phòng thông tin, sau lưng phòng thông tin còn có một con đường nữa, …” Miêu Miêu chỉ cho anh, quả là xa xôi thật đấy.
Diệp Gia Thịnh lộ ra vẻ khó xử.
Miêu Miêu ôm sách trên bàn: “Thôi, em để sách ở thư viện trước, sau đó dẫn thầy đi.”
“Rất cảm ơn em!”
“Không có gì ~” giúp thầy chủ yếu vì thầy là bạn của anh, hơn nữa thầy còn là một người anh tốt.
Người anh yêu thương em trai em gái trên thế giới này đều là người tốt, giống như là… Trịnh Thâm vậy.
Cô ôm sách đi vào, trong đôi mắt Diệp Gia Thịnh nhuốm sự vui vẻ, cô nhóc này…
Đợi cô ra ngoài rồi dẫn anh đến phòng tài liệu mua giáo trình, vừa lúc cần dùng sách gì Miêu Miêu cũng biết, dựa theo đó mua một bộ.
“Em không biết trừ những thứ này cậu ấy có còn phải học thêm những lớp nào khác nữa không, vậy đến lúc đó mua thêm là được.”
“Ừ, được, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Diệp Gia Thịnh ôm sách, hai người chầm chậm đi đến thư viện.
“Lần đầu tiên gặp em là ở thành phố W, thật sự là duyên phận.”
Miêu Miêu nghĩ đến hôm đó đột nhiên nở nụ cười: “Quả thật thầy đã hù dọa em đấy, anh không trở về, hại em lo lắng gần chết.”
“Anh của em luôn cả gan làm loạn, nhưng ở thành phố W vẫn giúp bắt không ít tội phạm.” Lúc này cần phải khen ngợi anh vợ, mặc dù anh ta tuyệt đối không muốn khen tên kia :).
Miêu Miêu trợn to mắt nhìn anh, vẻ mặt tò mò, Diệp Gia Thịnh lượm hai sự tích anh hùng của Trịnh Thâm ở thành phố W kể cho cô nghe, thấy ánh mắt của cô không hề di chuyển.
Diệp Minh đưa sách xong thì được nhét một quả táo, lúc này đang cúi thấp đầu từ từ đi đến cổng trường, lúc hơi ngẩng đầu bỗng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chú… sao chú nhỏ và Miêu Miêu đi cùng nhau?! Quen thân như vậy?!