Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 82: Hai năm

Tác giả: Thập Vĩ Thố
Chọn tập

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Nhấc áo khoác lên thì có một cánh hoa hồng bay xuống, lặng lẽ rơi dưới đất.

Áo khoác vẫn còn lưu lại hương hoa hồng nồng nặc, hôm nay anh về nhà đã tắm ngay…

Miêu Miêu cúi thấp đầu, lần lượt nhớ lại Trịnh Thâm đối xử tốt với cô thế nào, trái tim rơi vào đáy cốc mới từ từ nhảy lên lần nữa.

Trịnh Thâm nuôi cô rất tốt, nhưng liên quan đến người quan trọng nhất với cô, Miêu Miêu vẫn trở nên như trước, nhạy cảm, yếu ớt.

Thậm chí cô không có gan xách theo cái áo này đến chất vấn Trịnh Thâm, cắn chặt môi dưới.

Trịnh Thâm tắm xong ra ngoài, Miêu Miêu đang ở phòng bếp giúp anh hâm cơm.

“Miêu Miêu, tránh ra nào, để anh, em đừng làm tay bị thương.”

“Không sao.” Cô thấp giọng nói.

Trịnh Thâm nhếch môi cười hạnh phúc, anh không nỡ để Miêu Miêu xuống bếp nấu cơm cho anh, nhưng thỉnh thoảng về trễ, cô nấu ăn cho anh, cũng thật khiến người ta vui sướng.

Chú ý tới áo khoác rơi dưới đất, Trịnh Thâm đi đến nhặt lên.

Một cánh hoa hồng màu đỏ rơi xuống, theo bản năng nhặt lên giấu vào túi, quay đầu thấy Miêu Miêu không chú ý, thở ra một hơi.

Miêu Miêu cầm nồi, sự lạnh lẽo nơi lòng bàn chân từ từ len lỏi lên.

“Miêu Miêu, anh đi làm, muốn anh đưa em đến trường trước không?” Trịnh Thâm gọi, hôm nay Miêu Miêu không có tiết, không cần đến trường sớm.

“Anh đến công ty à?”

“Đúng vậy.”

“Anh đi trước đi, em tự mình đến trường.”

“Ừm, vậy anh đi trước.”

Miêu Miêu nhìn bóng lưng của anh, khẽ nhíu mày.

“Miêu Miêu? Cậu sao vậy?” Hạ Uyển Lâm nhẹ nhàng lay cô, vẻ mặt lo lắng.

Miêu Miêu lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Tớ không sao.”

Tô San luôn đếm thời gian: “Còn năm phút nữa! A a a! Muốn ăn cơm với Đoàn Trạch quá!”

“Cậu nhỏ giọng một chút đi!” Trình Khả Tâm kéo cô.

Vừa tan lớp, ba người các cô lôi Miêu Miêu đang hốt hoảng tinh thần đi đến cổng trường.

“Chắc chắn Đoàn Trạch đang đợi rồi!”

Tô San kích động đến mặt mày hớn hở, luôn miệng hỏi Trình Khả Tâm hôm nay cô ăn mặc thế nào.

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang đậu, rất kín đáo, thấy các cô nên đã nhấn còi xe.

Không phải là Đoàn Trạch không lễ phép, vào lúc này cổng trường học người đến người đi, cậu lái xe đón người sẽ làm người khác chú ý, bị người phát hiện, thì mọi chuyện sẽ phiền phức hơn.

Ba người Hạ Uyển Lâm liếc nhìn tay lái phụ, suy nghĩ một chút, cũng biết hôm nay Đoàn Trạch mời khách là vì cậu ngồi cùng bàn với Miêu Miêu. Mở cửa xe, ấn Miêu Miêu vào, ba người ngồi phía sau.

Đoàn Trạch khẽ cười: “Tan học rồi à?”

“Ừm! Hết giờ học rồi.” Tô San kích động tiếp lời.

“Các bạn có học nhiều môn không?”

Mấy người liên tục trò chuyện, Miêu Miêu ngồi bên cạnh, yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Miêu Miêu?”

“Hả?” Cô mờ mịt ngẩng đầu.

Đoàn Trạch lo lắng liếc nhìn cô, khẽ nói: “Thế nào? Không thoải mái à?”

Rõ ràng tốc độ xe hơi giảm xuống.

“Không có.” Miêu Miêu lắc đầu.

“Vậy cậu muốn ăn gì?”

“Tùy hỉ đi.”

“Tôi chưa từng ăn món tùy hỉ bao giờ.” Trêu chọc một câu, rồi sau đó nói với ra phía sau: “Các bạn muốn ăn gì?”

“Gì cũng được!” Trăm miệng một lời.

“Vậy chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi.” Món cay Tứ Xuyên, Miêu Miêu thích nhất.

Nụ cười rực rỡ trên mặt cậu khiến nhóm người phía sau mê đắm, nhưng cậu vẫn muốn mê hoặc người kia nhất, cô ấy vẫn đang suy nghĩ viễn vông, hoàn toàn không chú ý đến cậu.

Nhóm người đến quán món cay Tứ Xuyên, bao một phòng, Đoàn Trạch đưa thực đơn cho các cô gái, rồi nhìn về phía Miêu Miêu.

“Cậu sao vậy? Rất không thoải mái à?” Trạng thái của cô rõ ràng không tốt lắm.

“Không sao.” Nụ cười hơi gượng gạo.

“Có gì nhất định phải nói cho tôi biết.” Đoàn Trạch cực kỳ lo lắng, nghiêm túc nhìn cô.

Hạ Uyển Lâm dừng một lát, đột nhiên phát hiện Đoàn Trạch này có lẽ… có rắp tâm bất lương đấy!

Không trách được muốn mời các cô ăn cơm, sợ là túy ông chi ý bất tại tửu [1], không phải là vì lễ Giáng sinh gì sất, đây là đang theo đuổi Miêu Miêu!

[1] túy ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.

Dùng sức huých Tô San bên cạnh, đối phương đang hoa si, hoàn toàn không để ý đến cô.

Hạ Uyển Lâm ho khan: “Miêu Miêu, gần đây bạn trai cậu bận lắm hả? Thấy đã mấy ngày rồi mà không đến đón cậu.”

Rõ ràng sắc mặt Miêu Miêu thay đổi, càng tái nhợt: “Ừ… Bận lắm.”

Đã lâu rồi không đến đón cô.

Hạ Uyển Lâm không bỏ qua vẻ đột ngột sững sờ của Đoàn Trạch, ngay sau đó cậu dường như tỏ vẻ không sao cả, tiếp tục thấp giọng quan tâm Miêu Miêu.

Đây là biết người ta có đối tượng còn nghĩa vô phản cố [2]?!

[2] nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước, ở đây ý nói là cố chấp.

Hạ Uyển Lâm không biết nói gì, trong lòng Miêu Miêu có chuyện, bữa cơm này trừ hai kẻ cố ý đến gặp Đoàn Trạch ra, ba người còn lại cũng có chuyện giấu diếm chỉ tùy ý ăn một chút.

Xong bữa cơm, Đoàn Trạch nói: “Hôm nay quảng trường có hoạt động, đi xem một chút nhé?”

“Được…”

Hạ Uyển Lâm vặn cánh tay Tô San, cắt đứt sự đồng ý đầy kích động của cô ấy: “Miêu Miêu, cậu có muốn đi chơi tiếp không?”

Tối nay Miêu Miêu vô cùng im lặng, xoa huyệt thái dương, ngày hôm qua cô ngủ không ngon: “Tớ muốn đi về.”

“Vừa hay, trường học chúng ta có hoạt động, bọn mình cũng phải trở về.” Hạ Uyển Lâm cười nói, không nhìn ánh mắt Tô San và Trình Khả Tâm.

Đoàn Trạch khá thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể theo các cô, cười nói: “Vậy à, vậy tôi đưa các bạn về.”

“Bye bye.”

“Bye bye.”

Lúc đến cổng trường, hai người trên xe và nhóm đã xuống xe cười tạm biệt, Miêu Miêu còn một đoạn nữa, Đoàn Trạch không cho cô xuống xe.

Chờ xe lái đi mất, Tô San bóp chặt cổ Hạ Uyển Lâm: “A a a a! Cậu mà không nói rõ cho tớ, tớ sẽ đánh chết cậu!”

Hạ Uyển Lâm chỉ tỏ vẻ xem thường: “Các cậu thì biết cái gì, đi, tớ kể tỉ mỉ cho mà nghe.”

Bên này ba người đàm luận, hai người trên xe kia, một người vừa lái xe vừa chú ý đến người ngồi ở tay lái phụ, người đó chỉ một lòng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên một tiếng, Đoàn Trạch lấy ra liếc nhìn, sửng sốt.

Ngay sau đó khóe môi khẽ cong lên nhưng rồi lại ép xuống.

“Miêu Miêu…”

“Hả?” Cô quay đầu lại, thờ ơ không để ý.

Thấy Đoàn Trạch muốn nói lại thôi, Miêu Miêu nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Bạn trai cậu… Trịnh Thâm…”

Thái độ của cô ngay ngắn hơn, cả cơ thể cũng ngồi thẳng, vội vàng hỏi: “Sao vậy?! Anh thế nào?”

Đoàn Trạch lấy điện thoại đưa cho cô, một tin trên weibo, hai người ở quán cà phê, một là Chu Thiến, một là… Trịnh Thâm.

Tựa đề là: Ông chủ Trịnh thị và Chu ảnh hậu bí mật hẹn hò lễ Giáng Sinh, nghi án tình yêu là thật hay giả…

Đoàn Trạch thấy cô cúi đầu không nói câu nào, nhỏ giọng nói: “Có thể vẫn còn ở đấy, đến đó, xem thử thế nào.”

Miêu Miêu vẫn không nói câu nào.

Đoàn Trạch lái xe thẳng tiến về phía trước, mất vài phút.

“Miêu Miêu sắp 20 rồi, cậu muốn kết hôn với con bé, nhưng lại không thương lượng với nhà họ Chu sao?!” Chu Thiến phát điên hỏi anh.

“Tại sao phải thương lượng với các người?” Trịnh Thâm thật sự bị đám người nhà họ Chu này chọc phiền chết, anh vốn đã về nhà, hôm nay là lễ Giáng Sinh, lại ra ngoài mua ít thức ăn cho Miêu Miêu làm một đại tiệc.

Vậy mà mới đi không bao xa, đã bị Chu Thiến ngăn lại.

Trên đường lớn này anh đâu dám lôi lôi kéo kéo với cô ta, bản thân Chu Thiến không quan tâm danh tiếng thì thôi, nhưng Trịnh Thâm anh quan tâm đấy!

Giữ mình trong sạch, không chỉ thân thể, tốt nhất không thể có bất kỳ scandal gì, anh không muốn Miêu Miêu của anh có tí ti khổ sở nào!

Cho nên chỉ đành phải đi theo cô ta đến quán cà phê, nghe cô ta nói những lời này lần thứ n.

“Miêu Miêu là người nhà họ Chu!” Chu Thiến trợn tròn mắt.

“Tôi nói lại lần nữa, cô ấy họ Miêu.”

“Liên hệ máu mủ không thể cắt đứt, thân thể ba càng ngày càng kém, mong muốn Miêu Miêu trở về nhà họ Chu.”

Vẻ mặt Trịnh Thâm càng lạnh hơn: “Sao? Lúc tuổi còn trẻ làm nhiều việc trái với lương tâm, giờ già rồi thì bắt đầu hối hận hả?”

“Cậu!”

“Tôi cho cô biết, Miêu Miêu của tôi không phải là con chó con mèo, là kẻ cô muốn gặp thì gặp. Cô ấy họ Miêu, dù muốn sửa họ, cũng phải theo họ Trịnh của tôi!”

“Cậu không thể quyết định thay Miêu Miêu!”

Trịnh Thâm đứng lên: “Cái quyết định này tôi thay cô ấy làm đấy, nếu cô không muốn ba cô đã một xấp tuổi rồi mà còn thân bại danh liệt, còn nhà họ Chu cô thì tiêu tan.”

Bước nhanh đi ra ngoài, Chu Thiến đuổi theo.

“Trịnh Thâm! Tôi cho cậu biết, cậu còn như vậy, ngày mai tôi sẽ đi tìm Miêu Miêu!”

Trịnh Thâm dừng bước, quay đầu lại: “Hả? Nhà họ Chu cô đang muốn đối đầu với tôi?”

Nụ cười của anh quá mức âm độc, Chu Thiến ngây ngẩn cả người, đột nhiên đưa tay túm chặt anh.

“Nếu cậu dám làm tổn thương nhà họ Chu, Miêu Miêu nhất định sẽ hận cậu!”

Chu Thiến nói đúng, Trịnh Thâm không biết suy nghĩ của Miêu Miêu, đương nhiên không dám gây thương tổn đến nhà họ Chu, nhưng dọa một chút vẫn có thể.

“Cô xem tôi có dám không.”

Hất tay cô ta ra, chà cổ tay vào quần, sải bước đi về phía trước.

Đột nhiên dừng lại, có một cô gái đứng ở bên kia đường, mặt đầy nước mắt.

Trịnh Thâm hoảng hốt, không đợi đèn đường, lập tức chạy tới.

“Miêu Miêu, Miêu Miêu!”

Kéo người vào lòng, cố gắng lau nước mắt cho cô.

“Miêu Miêu, em hãy nghe anh nói, anh…”

“Anh, anh cõng em đi.” Cô nhẹ nhàng nói một câu.

Ban đầu chính do anh cõng cô rời khỏi thành phố H, cuộc sống vốn đã mờ tối của cô từ một khắc đó bắt đầu thay đổi.

Cũng từ lúc ấy, Trịnh Thâm dần dần chiếm cứ trái tim cô, tấm lưng anh mạnh mẽ rộng lớn, chính bến cảng đáng tin nhất của cô.

Trịnh Thâm sửng sốt: “Được.”

Khom thấp người trước mặt cô, Miêu Miêu nằm trên lưng anh.

Thân thể ấm áp dán sau lưng anh, Trịnh Thâm cõng trên lưng, một cơ thể nhỏ nhắn đến vậy.

Miêu Miêu tựa sát mặt vào bờ vai anh, khẽ nói: “Anh, gần đây anh tăng ca, có một phần nguyên nhân là vì cô ta sao?”

“Miêu Miêu, không phải đâu, anh…”

“Hoa hồng anh giấu trong túi, hương hoa hồng, cũng là vì cô ấy sao?”

Giọng Trịnh Thâm khàn khàn: “Anh…”

Đương nhiên Miêu Miêu không nghe anh nói, đắm chìm trong thế giới của mình.

“Anh có yêu em không?”

Không đợi Trịnh Thâm trả lời: “Yêu nhỉ, còn rất yêu em nữa, nấu cơm giặt quần áo cho em, thấy em sẽ cười, mỗi ngày dù rất trễ cũng sẽ về nhà…”

“Chúng ta ở cùng nhau hai năm, anh thích em mười mấy năm…”

“Suốt hai năm, thế mà đã có người khác đi vào lòng anh từng chút, cứ từng chút như vậy.” Miêu Miêu giơ tay lên, theo ánh sáng trên không trung vẽ ra một vòng tròn.

“Đời người ngắn ngủi là thế, chỉ mất hai mươi mấy cái hai năm, hai năm, thêm một chút nữa. Hai năm nữa, rồi lại thêm một chút. Cần phải hơn hai mươi cái hai năm nữa, khi đó anh mới có thể yêu người khác nhiều hơn một ít.”

“Nhưng khi đó chúng ta đã già rồi, chẳng thể yêu nổi nữa…”

Nước mắt của cô như hạt châu rơi vào cổ anh, bắn vào khiến anh da tróc thịt bong.

Trịnh Thâm đã từng cõng Miêu Miêu 90kg, khi đó cõng cô rất dễ dàng, anh cảm thấy mình chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, sẽ có thể cõng cô cả đời!

Sau đó cô gầy, giảm một nửa, cõng lên càng thêm nhẹ nhõm.

Nhưng giờ khắc này Miêu Miêu 50kg, vậy mà suýt nữa đã ép lưng Trịnh Thâm phải còng xuống.

Anh giữ thật chặt lấy cô, mỗi một giọt nước mắt đều như sắp trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

Trịnh Thâm đột nhiên chạy vào một con đường khác, lao đi thật vội, chỉ muốn nhanh thêm chút nữa.

Rõ ràng người được cõng nhẹ như vậy, thế nhưng mồ hôi anh lại rơi như mưa.

Chọn tập
Bình luận