Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Trịnh Thâm liếc mắt: “Mắc mớ gì đến ông?”
Đám người lão Vương vội vàng tiến lên an ủi, Ngưu Đồ thay mặt hỏi: “Người anh em, cậu là người phương nào thế?”
“Đông Bắc.”
Ngưu Đồ kích động, nói tiếng địa phương: “Ông anh, cậu đi theo tôi đi!”
Trịnh Thâm quay qua, nhìn gã: “Bao nhiêu tiền?”
“Một tháng năm vạn!”
“Ngày phát?”
“Trả trước cho tháng sau!”
“Thành giao!”
Lão Vương bỗng không vui, trước mặt ông dám đào người của ông, chua xót nói: “Thâm tử sao cậu không hỏi xem là làm gì.”
Ngưu Đồ trừng ông ta một cái: “Tôi sẽ hại anh em của tôi à?!”
Trịnh Thâm cũng không nói nhảm với gã, trực tiếp đưa tay: “Trả trước tiền lương.”
Đối với anh mà nói, vào tay anh, mới là của anh.
Ngưu Đồ ế một cái, lập tức nháy mắt ra dấu với thủ hạ, đối phương thức thời bước lên: “Thưa anh, tài khoản ạ.”
Anh nào có chứ: “Tôi muốn tiền mặt.”
Người đó nhìn về phía Ngưu Đồ: “Đi lấy đi.”
Vội vàng bước nhanh ra ngoài, Ngưu Đồ đến gần Trịnh Thâm, liếc nhìn, còn kém gã một cái đầu, cảm thấy hơi yếu, lại đứng đối diện anh.
“Nếu đã lấy tiền tháng này của tôi, thì phải đi theo tôi làm thật tốt, không vi phạm kỷ luật, làm khá sẽ có tiền thưởng.”
Trịnh Thâm gật đầu, rút ra cái bật lửa và gói thuốc lá trong túi từ chỗ lão Vương, đốt một điếu, nhưng thật lâu không hút, còn có chút không quen.
Thứ nhất là năm vạn một tháng, còn có thể trả trước, chẳng phải nhìn trúng anh một thân cậy mạnh, ông trời sẽ không rơi bánh không cho người ta, dù không phải làm chuyện phạm pháp, nhưng tuyệt đối cũng không vẻ vang gì.
Nhưng vậy thì sao, thật sự nuôi vợ mới biết phải cần nhiều tiền, mấy ngày trước chủ nhà lại thúc giục tiền phòng nữa, Miêu Miêu còn phải mua quần áo mới. Còn có các món ăn mỗi ngày, nghe nói học phí lớp mười hai rất cao, anh còn muốn mỗi ngày mua sữa tươi cho cô, còn nói phải ăn nhiều quả óc chó.
Nửa năm sau lên đại học, không cần học phí à, hai người còn phải đổi chỗ ở, trong vòng bốn năm, anh muốn đổi một chỗ ở tốt.
Suy nghĩ này xoay chuyển rất nhanh, nhìn về phía ‘Áo cơm cha mẹ’ trước mặt, hiếm khi có sắc mặt tốt, đốt cho gã điếu thuốc.
“Ngày mai đi đâu báo cáo?”
…
Nay là thứ năm, ngày mai sẽ vào tháng thi, Miêu Miêu nghiêm túc ngồi học bài, mọi thứ quanh mình đều không liên quan gì đến cô.
Thô lỗ rống to với một đàn em lớp mười đi đến ngăn cậu ta lại để tỏ tình, tâm trạng Đoàn Trạch không tốt đi đến phòng học.
Những đứa này mới học lớp mười, nghé con không sợ cọp, phiền muốn chết, đi đến chỗ ngồi bên cạnh cậu ta.
Khỉ đầu chó này đang ưỡn thẳng sống lưng, thấp giọng học từ vựng, Đoàn Trạch không thể tin được, sao có người có thể không nhúc nhích mà ngồi liền mấy tiếng thế?
Con ngươi – xoay động, tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều, từ từ để sát vào bên tai cô…
Ý? Lỗ mũi khẽ ngửi, mùi gì thơm thế.
Có chút hoảng hốt, lập tức cảnh tỉnh bản thân, phi phi phi Đoàn Trạch mày làm gì vậy?!
Phục hồi tinh thần lại, thô lỗ rống lên: “Này!”
Quả nhiên Miêu Miêu bị dọa, trợn to hai mắt, lui về phía sau hơi né người ra, thậm chí cả người như muốn bay qua băng ghế.
Đoàn Trạch theo bản năng vươn tay, rồi sau đó…
“A! Cái máng [1]!”
[1] Cái máng: câu chửi của Trung Quốc
Đây là tiếng rống của Đoàn Trạch, không chỉ không giữ được Miêu Miêu, ngược lại bị áp trên mặt đất, khỉ đầu chó này cách lưng ghế, ngồi trên người cậu ta.
Miêu Miêu còn hơi mơ màng, phía dưới truyền đến rống giận: “Cô đứng lên coi?! Nặng chết!”
Vội vàng bò dậy, bạn học bốn phía chen lên, ba chân bốn cẳng kéo cậu ta ra.
Một số nữ sinh trách cứ nhìn chằm chằm Miêu Miêu, cán bộ môn số học lên tiếng trước: “Bà mập, cậu làm gì thế?!”
Miêu Miêu cắn môi, không lên tiếng.
“Tôi hỏi cậu đấy?!” Cán bộ Trình Tĩnh được voi đòi tiên, lại đẩy cô xuống.
Miêu Miêu trở tay, hung hăng đẩy cô ta về hướng Đoàn Trạch.
Cô ta lui về phía sau, Đoàn Trạch chợt lóe, cả người cô ta lập tức ngã xuống đất.
“A! Miêu Miêu! Con mẹ nó cậu là đồ tiện nhân!”
Miêu Miêu không mắng tục được, mở to mắt ra nhìn chằm chằm cô ta, nghẹn đỏ mặt mới nói: “Mắc mớ gì đến cậu! Cậu để ý như vậy làm gì?!”
Trình Tĩnh nghẹn họng, thấy nữ lớp trưởng rất có thâm ý nhìn mình lom lom, tim càng căng thẳng hơn.
Bình thường ở trong đám nữ sinh, cô ta luôn nói không thích Đoàn Trạch, sẽ không tranh giành với lớp trưởng Lưu Tuyết…
“Vì tôi không ưa cậu, cậu dám đánh tôi tôi sẽ không để yên cho cậu! Bà mập chết tiệt!” Bò dậy, muốn đánh Miêu Miêu.
Bất kể qua bao nhiêu năm, cô vẫn là Miêu Miêu, lại đẩy ngã Trình Tĩnh chưa hoàn toàn bò dậy, ngồi trên người cô ta, trợn to hai mắt, tỏ vẻ cố chấp, mím môi không nói lời nào.
Trình Tĩnh kêu thảm thiết bao nhiêu, Miêu Miêu cũng mím môi không động, cô ta càng giãy giụa thoát ra.
Các bạn học thất chủy bát thiệt [2] khuyên cô, Miêu Miêu nhìn về phía Trình Tĩnh: “Không được gây chuyện nữa!”
[2] thất chủy bát thiệt: nói huyên thuyên, không ngừng
Há, dáng vẻ như muốn cô ta tự kiểm điểm.
Trong lòng Đoàn Trạch hơi nhột, hoàn toàn quên mới vừa rồi trên mặt đất cậu ta cắn răng nghiến lợi thế nào, chỉ cong khóe môi, cô gái nhỏ mập mạp này thật có ý tứ.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm, giống như là… một con mèo hoang nhỏ?
Không phải là mèo hoang nhỏ sao? Miêu Miêu, meo meo.
Trình Tĩnh bò dậy khóc chạy ra bên ngoài, Miêu Miêu mím môi, không nói một lời xếp lại ghế, tiếp tục nghiêm túc học từ vựng.
Đoàn Trạch bị xem nhẹ cũng ngồi xuống, tỏ vẻ: “Hóa ra mập cũng không phải là không có chỗ tốt!”
“Khỉ đầu chó, cậu nặng bao nhiêu?”
Miêu Miêu trừng cậu, mắt to long lanh, tim Đoàn Trạch căng thẳng.
Đối phương tiếp tục học từ, cậu ta nhìn cái lỗ giữa hai người, không khỏi cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
…
“Miêu Miêu! Ra ngoài!” Tiếng trưởng ban hô ở cửa, Trình Tĩnh đi theo phía sau, mặt dương dương đắc ý.
Miêu Miêu liếc nhìn từ, lại nhớ hai cái, lúc này mới chậm chạp đi ra ngoài.
Trưởng ban lớp dẫn các cô đến phòng làm việc, nhìn về phía Miêu Miêu nói một câu: “Lớp mười hai! Lấy học tập làm trọng, con gái con đứa, cả ngày ở trong phòng học cãi nhau ầm ĩ, còn đánh bạn, phải nghiêm khắc!”
Miêu Miêu khẽ ngẩng đầu: “Không phải, do cậu ta ra tay trước…”
Trình Tĩnh oa một tiếng khóc lên, nói phải gọi ba mẹ.
“Cũng gọi luôn, Miêu Miêu! Em cũng gọi người nhà đến đi!”
Miêu Miêu mím môi không cử động.
“Em có còn muốn đi học hay không?!”
Sau khi nghe xong, lúc này cô mới di chuyển, gọi số đã lưu sẵn trong máy.
“Alô… Thầy giáo kêu gọi mời người nhà…”