Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Không giống với Nhan Duyệt trong nháy mắt đen mặt khá tức giận, Trịnh Thâm cũng biết Miêu Miêu không thể nào có gì với đối phương, tính cách của cô anh rất rõ.
Nhưng mà… Việc này cũng không làm trở ngại, anh vô cùng, đặc biệt, siêu siêu tức giận!
Bước nhanh qua, một tay đè bả vai Diệp Gia Thịnh, bức người lui về phía sau một đoạn, ngã xuống đất.
Đối phương theo bản năng đứng vững gót chân dùng sức chống cự, bên dưới đứng vững, thân thể thẳng băng.
Tuy nhiên sức mạnh của Trịnh Thâm, không phải anh ta có thể chống lại, hoàn toàn không có khả năng chống cự, đã bị kéo xa một đoạn, ngã xuống đất.
Diệp Gia Thịnh nháy mắt vài cái, ngẩng đầu đã thấy Trịnh Thâm đen mặt, nhưng anh ta không tức giận.
Nếu anh ta có một cô em gái đáng yêu như thế, người khác có ý đồ tới cua cô ấy, anh ta nhất định cũng sẽ tức giận, làm khó đối phương.
“Trịnh Thâm.” Diệp Gia Thịnh chào hỏi, theo anh ta, anh đánh tôi ngã xuống đất, tôi vẫn nói chuyện đàng hoàng với anh chính là tôn trọng rồi.
Ngay khi Trịnh Thâm nhìn qua thì kiểu này như đang trắng trợn khiêu khích!
Cắn răng, mắt thấy sắp nhào tới, hai nữ sinh cùng cản.
Một người giữ Trịnh Thâm: “Anh, đừng xúc động, đang ở cổng trường đó!”
Một người khác chạy đến trước mặt Diệp Gia Thịnh: “Anh Gia Thịnh, anh không sao chứ?”
Trịnh Thâm hung hãn trừng mắt, kéo Miêu Miêu rời đi, Diệp Gia Thịnh nhẹ nhàng đẩy Nhan Duyệt ra, nhìn bóng lưng hai người, không khỏi cảm thấy vô cùng thân mật.
…
“Anh?” Miêu Miêu nhẹ nhàng lên tiếng, len lén quan sát anh.
Trịnh Thâm thở ra một hơi, kéo tay Miêu Miêu: “Không sao, không giận em đâu.”
Trong lòng lại nghĩ, Diệp Gia Thịnh này, lần tới phải hành hạ anh ta một trận.
“Anh ta giúp Diệp Minh hỏi cách thức liên lạc với Tô Hướng Nam, Diệp Minh, bạn học của em.” Về phần việc kia, được rồi, cô cũng không biết Diệp Gia Thịnh mắc bệnh thần kinh gì.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Vâng…”
Trịnh Thâm dẫn cô đi ăn cơm trước, dù sao cũng là đổng sự trưởng của một ‘công ty’, anh đã mua một chiếc xe mới, chở Miêu Miêu đi đến quán cơm.
Gọi món xong, cười nói: “Miêu Miêu chờ anh, anh đi rửa tay.”
Miêu Miêu gật đầu, Trịnh Thâm đi ra ngoài, đi tới một chỗ vắng người, lấy điện thoại di động ra.
“A lô, Tô Hướng Nam, giúp tôi làm một chuyện.”
…
Diệp Gia Thịnh thật vất vả thoát khỏi Nhan Duyệt trở về nhà, cô bé kia thích anh ta, anh ta biết.
Hai nhà vốn có quan hệ không tồi, cũng xem như anh ta nhìn cô lớn lên, khi còn bé xem là em gái, đối với cô không tệ lắm. Theo tuổi tăng trưởng, hành động của cô dần dần chạm đến ranh giới cuối cùng của Diệp Gia Thịnh.
Kể cả chuyện đến thành phố W một năm, khó tránh có nhân tố là cô bé này.
Không thích cô nên sẽ không cho cô hi vọng, nhưng hiển nhiên, bất kể anh ta nói bao nhiêu lần, Nhan Duyệt vẫn không chịu buông tha.
Nằm trên ghế sa lon, hai tay gối sau gáy, nhớ tới Miêu Miêu.
Dáng vẻ cô bé đó thật đáng yêu, như con mèo con, hơn nữa ánh mắt rất đẹp, ướt át nhìn anh ta, trái tim cũng muốn trao cho cô.
Nhớ đến huấn luyện quân sự lần trước, hai người ngồi ở phía sau gặm cánh gà, khẽ cười.
Mẹ Diệp, Lưu linh vừa vào cửa đã nhìn thấy con trai thường ngày nghiêm túc của mình, cười đến… xuân tình nhộn nhạo?
“Con trai?”
Không để ý đến bà.
“Diệp Gia Thịnh!”
Đối phương ngẩng đầu: “Sao vậy ạ?”
“Con có người yêu rồi hả?!” Lưu Linh mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, nhưng vui mừng nhiều hơn.
Dù sao bà đã từng một lần nghĩ rằng… Con trai bà bất lực, nếu không sẽ không đưa con gái của bạn là Nhan Duyệt đến trước mặt nó.
“Nghĩ gì vậy chứ?” Diệp Gia Thịnh liếc trắng bà.
Lưu Linh thất vọng: “Không phải yêu đương à…” Dường như cháu đích tôn lại cách mình thật xa.
“Cũng không thích ai sao?” Lưu Linh chỉ đơn thuần cảm thán, không trông mong vào con trai bà thật sự đột nhiên thích ai cả.
“Thích… Ừ… chắc là có.” Bên cạnh truyền đến tiếng nói, Lưu Linh ngẩng đầu.
“Con trai… Mẹ không nghe lầm chứ? Con thật có người yêu rồi?!”
Diệp Gia Thịnh nghĩ đến đôi mắt kia, nếu cả đời nhất định phải ở cùng một người nào đó, cô ấy không tồi nhỉ.
Nhẹ gật đầu.
Lưu Linh hưng phấn: “Lúc nào thì mang về nhà! Tên là gì, tính tình thế nào hả?”
“Mẹ, người ta còn nhỏ, mẹ nghĩ gì thế?”
“Nhỏ?! Con trai, con yêu trẻ em à?!”
“… Trưởng thành rồi.”
“Vậy phải nhanh chóng dẫn về!”
Diệp Gia Thịnh liếc bà: “Người ta còn chưa biết đâu, hơn nữa… dường như con đã đắc tội với anh của cô ấy rồi.”
“Không sao không sao, anh vợ không phải là điểm quan trọng, nếu cậu ta yêu thương em gái thì thích con mới lạ.”
Diệp Gia Thịnh nghĩ đến Trịnh Thâm, dường như người đó không phải không thích bình thường…
“Con trai, mẹ chỉ con vài chiêu!” Lưu Linh hưng phấn bắt lấy cánh tay Diệp Gia Thịnh.
“Thứ nhất, con có thể gạo sống nấu thành cơm chín, đương nhiên sau đó anh vợ sẽ không thể làm gì!”
“Thứ hai, con…”
Diệp Gia Thịnh không phản ứng chút nào nghe mẹ anh ta đưa ra… chiêu nhảm.
…
Món ăn được bưng lên bàn, Trịnh Thâm vừa chia thức ăn cho Miêu Miêu, vừa thử thăm dò nói: “Miêu Miêu…”
“Hả?”
“Em cảm thấy Diệp Gia Thịnh thế nào?”
Trong lòng Miêu Miêu lộp bộp, vấn đề chết người trong truyền thuyết…
“Ừ… Khá nghiêm túc, không thân, nên mấy cái khác không hiểu rõ lắm.” Giả vờ bình tĩnh nói.
“Vậy tại sao anh ta lại sờ đầu em?”
Miêu Miêu nghe vậy, ‘ba!’ vỗ đũa lên bàn: “Nói tới thì bực, thật không biết người đó nổi điên cái gì!”
Sắc mặt Trịnh Thâm từ âm u dần dần chuyển sang quang đãng, cười nói: “Người nọ khá thần kinh, đầu óc không tốt lắm, em cách xa anh ta một chút!”
“… Vâng.”
“Được rồi, ăn cơm ăn cơm, anh bóc tôm cho em.”
Miêu Miêu gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Thâm vừa bóc tôm, vừa không thèm để ý nói: “Anh thấy em về nên gội đầu đi, tóc hơi dơ kìa.”
“…” Trịnh Thâm, bình dấm chua nhà anh!
…
“Bác sĩ Tô, chào anh, tôi là Diệp Gia Thịnh, đây là cháu tôi Diệp Minh.” Diệp Gia Thịnh vươn tay, Tô Hướng Nam cười bắt.
“Các anh đã tới, mời vào với tôi.”
Ba người đi vào, ngồi xuống.
“Tình trạng thế nào? Trước đó đã nghe anh nói, tôi muốn hỏi cặn kẽ lại một chút.”
“Được.”
Hai người một hỏi một đáp, Diệp Minh ở bên cạnh yên lặng cúi đầu, không nói gì.
Tô Hướng Nam cười nói: “Diệp Minh, ngẩng đầu ưỡn ngực có lợi cho giảm cân nha ~ Miêu Miêu đã làm rất khá đấy!”
Diệp Minh chợt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tô Hướng Nam, cậu cứng cổ, không cúi quá thấp xuống nữa.
Nửa tiếng sau.
“Được rồi, chính là như vậy, anh Diệp cố chịu đựng, A Minh còn cần tiếp tục thêm mười phút nữa.”
Diệp Gia Thịnh đứng tấn, hai tay đỡ hông Diệp Minh, anh ta còn mệt mỏi hơn so với Diệp Minh đang nằm luyện tập!
“Rất tốt…”
Diệp Gia Thịnh đỡ Diệp Minh dậy, cố gắng áp chế hai chân đang run rẩy, vẻ mặt trông khá bình tĩnh.
“Bác sĩ Tô, kết thúc rồi à.”
Tô Hướng Nam nhếch môi cười: “Động tác này kết thúc, chúng ta tới động tác tiếp theo. Anh Diệp giúp một tay, những việc này trở về anh cũng phải giúp Diệp Minh luyện tập, mặc dù rất mệt nhưng hiệu quả rất tốt.”
Diệp Gia Thịnh tối sầm mặt, Tô Hướng Nam này tuyệt đối đang chơi anh ta!
…
Diệp Gia Thịnh bị Tô Hướng Nam chơi một vố thế nào không nói nữa, ê-kíp quan trọng của công ty Trịnh Thâm đã định xong, theo như anh nói, đao đã mài bén, nên khởi động rồi.
Trong nháy mắt Trịnh thị bận rộn.
“Cậu sắp xong chưa?” Khổng Liên Thắng hỏi Vương Chí.
Hai người bọn họ đều là lập trình viên, bây giờ trang web của công ty ở giai đoạn đầu sẽ do hai người họ hợp tác làm, ông chủ nói cái này quyết định sự khởi đầu của công ty bọn họ, Khổng Liên Thắng hơi khẩn trương.
“Sắp… rồi.” Vương Chí trả lời anh ta, không ngẩng đầu lên, gõ gõ.
Khổng Liên Thắng nhấp miếng nước, chuẩn bị tiếp tục làm việc thì thấy Trịnh Thâm xách theo áo khoác, lượn ra ngoài.
“Ông chủ làm gì vậy?”
Vương Chí vẫn không ngẩng lên, lắc đầu.
Một giọng nói truyền đến cách đó không xa: “Mỗi ngày ông chủ đều tan việc giờ này, khuya về nhà tăng ca.”
“Anh ấy về sớm như vậy làm gì?”
“Vợ quản nghiêm à?”
“Ông chủ còn chưa kết hôn mà, hơn nữa… Các cậu cảm thấy ông chủ sẽ sợ vợ sao?”
“Không thể nào, tính cách này của anh ấy, chậc chậc, ai dám chọc vào?”
Mấy người thảo luận vây quanh đề tài này, phía sau truyền đến giọng nói âm u: “Ông chủ phải đi đón vợ…”
Đám người sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, giám đốc Lâm dựa vào cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu?
“Cậu ấy thật sự là một tên sợ vợ.”
Lâm Phóng vừa dứt lời, những người khác nháy nháy mắt, đồng loạt nhìn ông ta, lòng bát quái đang thiêu đốt hừng hực.
“Muốn hỏi gì nữa? Làm xong chưa? Hôm nay không xong không được về!”
Một mảnh kêu rên, sau đó mỗi người một việc, vấn đề của ông chủ cũng quên sau đầu.
Lâm Phóng nghĩ thầm, tên kia không phải sợ vợ thì chính là thê nô!
“Miêu Miêu.”
“Hả?” Nhìn về phía Từ Úc An, hôm nay bốn ban khoa hóa bọn họ cùng nhau làm thí nghiệm, chia nhóm, Miêu Miêu và Từ Úc An được phân cùng một tổ.
Làm xong thí nghiệm, xử lý số liệu rồi phân cho nhóm Miêu Miêu, Từ Úc An vừa ra khỏi cổng vừa thảo luận với cô, sau khi xác định sai số, hai người đều đồng loạt không nói gì.
“Vậy tôi đi đây, tôi đến bưu điện, hướng bên phải.” Từ Úc An nói tạm biệt với cô ở cổng, rồi xoay người đi về phía bên phải, Miêu Miêu nhìn khắp nơi, cuối cùng đã tìm được Trịnh Thâm.
“Anh!” Chạy tới, ôm lấy Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm sờ tóc cô, trên mặt không có gì, nhưng trong lòng đều đang nghĩ tới cậu nam sinh trẻ tuổi đẹp trai vừa rồi, dáng vẻ… thật tốt.
Miêu Miêu nhạy cảm phát hiện trong lòng Trịnh Thâm đang giấu chuyện gì, cả tối thất thần nhiều lần.
“Anh, anh sao vậy?” Nghiêng đầu, mắt to mọng nước nhìn anh.
Trịnh Thâm nhìn cô, nghiêm túc nhận ra.
Miêu Miêu rất đẹp, rất xinh xắn dễ nhìn, kiểu xinh làm người ta yêu thích…
Bên cạnh cô bắt đầu xuất hiện các loại đàn ông và nam sinh yêu thích cô, cũng đặc biệt vươn móng vuốt thật dài, ý đồ muốn trộm bảo bối của anh!
Trịnh Thâm càng nghĩ mặt càng đen, vì vậy, anh nói: “Miêu Miêu! Chúng ta kết hôn đi!”
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Gia Thịnh: Anh vợ!
Trịnh Thâm: Đậu phộng! Ông là chồng cô ấy! Chồng đấy!
Tiểu kịch trường lễ tình nhân.
Trịnh Thâm đứng ở cửa, trong lòng không ngừng tự nói với mình, hôm nay nhất định không thể bị nói lảng sang chuyện khác!
Nhất định phải cầu hôn vào ngày lễ tình nhân! Nếu không ngày mai cô sẽ lấy cớ lại biến thành ngày cầu hôn không tốt.
Suy nghĩ một chút, cầm nút tai nhét vào lỗ tai.
Nhấn mạnh lần nữa, nhất định không thể bị nói lảng sang chuyện khác!
Mở cửa, đi tới phòng ngủ của cô, gõ cửa, cửa mở ra.
Trịnh Thâm ‘ba!’ quỳ xuống đất, ôm hoa, ngẩng đầu, đang chuẩn bị cầu hôn… Ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Miêu Miêu mặc áo lót sexy, bên ngoài tùy ý vắt một cái áo.
“Quà lễ tình nhân…”
“Vãi!” Trịnh Thâm ném hoa, ôm người đi vào.
Ngày hôm sau…
Mở mắt, vẻ mặt nghi ngờ: “Kỳ lạ… Ngày hôm qua không phải mình đã quên gì rồi chứ?”